Chương 76: Tổ sáu người của Đồng Minh hội
Đấu Gia
27/02/2013
Vương Chí Đạo nghe vậy lại ngẩn người ra, trong lòng thầm mắng lão quản gia kia thật nhiều chuyện, tại sao lại còn đem chuyện đám thi thể chôn ở sau hậu viện kia nói cho hai nữ nhân này biết được, chẳng lẽ lão không biết rằng nữ nhân là sợ nhất loại chuyện này hay sao?
Thở dài một tiếng, Vương Chí Đạo xin lỗi nói: "Xin lỗi, lúc đầu ta chỉ lo hủy thi diệt tích, nên đã quên mất không cảnh cáo lão quản gia không nên lắm mồm nhiều chuyện rồi!"
"Cái gì, ngươi lại còn muốn giấu giếm chúng ta hay sao? Chẳng lẽ ngươi muốn cho chúng ta ở lại căn phòng có quỷ đó? Vương Chí Đạo, ngươi thật là vô đạo đức đó!" Ô Tâm Lan sợ hãi kêu lên.
Vương Chí Đạo bĩu môi nói: "Trên đời này làm gì có cái gì gọi là ma quỷ, tất cả đều chỉ là do các ngươi nghi thần sợ quỷ mà thôi. Nếu lão quản gia kia không nói cho các ngươi biết về chuyện mấy cái xác chết, chỉ sợ các ngươi ở trong biệt thự đó cả đời cũng không hề gặp phải ma quỷ gì cả!"
Ô Tâm Lan hừ lạnh một tiếng, nói: "Đó là hai việc khác nhau, dù sao chúng ta đã biết được ở nơi đó có xác chết rồi, nên tuyệt đối sẽ không về đó ở nữa!"
"Việc đó tùy các ngươi, đáng tiếc cho ngôi biệt thự đó tốt như vậy!" Vương Chí Đạo thở dài, trong lòng suy tính không biết có nên tìm Chu Điệp thương lượng một chút hay không, để cho bản thân mình mua lại căn biệt thự đó. Bất quá sau khi suy nghĩ một lúc, hắn thấy hay là quên đi, chưa cần nói đến việc chính mình căn bản là không có tiền để mua được cái loại biệt thự xa hoa như thế, cho dù có thể mua lại được, trong tương lai liệu có ai đồng ý theo mình vào ở trong biệt thự đó hay không còn là một vấn đề. Huống chi Vương Chí Đạo nghe nói, căn biệt thự đó hình như là Hoàng Kim Vinh tặng cho Chu Điệp, nên hắn nghĩ lại không nên dây dưa với Hoàng Kim Vinh một đại ông trùm lưu manh kia nữa.
Đang còn mải suy nghĩ miên man, Ô Tâm Lan chợt đẩy đẩy bờ vai của hắn, đối hắn nói: "Vương Chí Đạo, Tôn Đại Chu cùng Ngũ sư huynh đã trở lại kìa!"
Vương Chí Đạo nghe vậy đưa mắt nhìn lại, đã thấy Tôn Đại Chu cùng Trần Chân vốn đã rời đi khỏi Tinh Võ Môn từ trước lúc rạng sáng, bây giờ đã lại quay về, theo phía sau bọn họ lại còn có thêm sáu người thanh niên, thật không ngờ nhanh như vậy mà đã kịp tìm đến cho Vương Chí Đạo thêm sáu người đệ tử nữa.
Sáu người đệ tử đến từ Đồng Minh hội mỗi người đều vóc dáng anh vũ bất phàm, người lớn nhất còn chưa tới ba mươi tuổi, người nhỏ nhất so với Vương Chí Đạo có lẽ còn nhỏ hơn. Trang phục mặc trên người đều đồng nhất chính là loại đồng phục quân nhân Dân quốc, chỉ có điều màu sắc có khác đôi chút, có lẽ là để phân biệt chỗ khác nhau giữa quân nhân của Viên Thế Khải và quân nhân của Đồng Minh hội.
Tôn Đại Chu đi tới Vương Chí Đạo giới thiệu, nói: "Vương huynh đệ, chúng ta sau khi trở về đã đem ý tứ của ngươi nói lại cho các cán bộ trọng yếu của Đồng Minh hội, rất may là Tống tổng trưởng cùng Hoàng tiên sinh hiện nay cũng đều đang ở tại Thượng Hải, bọn họ đều đồng ý với ý tứ của ngươi đưa ra. Sáu người này là chúng ta qua ngàn chọn vạn tuyển mới lựa ra được tinh anh của Đồng Minh hội, cam đoan là sáu tên lính Anh quốc xui xẻo kia không thể so sánh bằng. Để ta giới thiệu với ngươi một chút, vị này là Trương Vân Cương, Mã Trường Văn, Cố Như Chương..."
"Cố Như Chương?" Vương Chí Đạo nghe thấy một cái tên có chút quen thuộc, nên có chút ngạc nhiên.
Tôn Đại Chu có vẻ khó hiểu hỏi: "Ngươi có biết hắn sao? Cố Như Chương chính là cao thủ Thiếu Lâm, một tay Thiết Sa Chưởng đã đạt đến lô hỏa thuần thanh, ở Đồng Minh hội không có ai sánh bằng, cho nên Hoàng tiên sinh mới đề cử hắn đến đây học tập."
Quả nhiên chính là vị Thiết Sa Chưởng đại sư nổi danh nhất thời Dân quốc, Vương Chí Đạo gật đầu nói: "Đã từng nghe nói qua uy danh của hắn, ngưỡng mộ đã lâu rồi! Tiếp tục giới thiệu người tiếp theo đi!"
Tôn Đại Chu cảm thấy rất kỳ quái, thầm nghĩ ngươi là từ đâu mà có thể "ngưỡng mộ uy danh Cố Như Chương đã lâu", thực lực của hắn rất mạnh thì là đúng không sai, nhưng là hắn vừa mới xuất đạo, cũng chưa có xông xáo làm nên cái gì gọi là "Uy danh", biết được "uy danh" Thiết Sa Chưởng Cố Như Chương của hắn cũng chỉ có mấy người đồng chí quen thuộc của hắn ở trong Đồng Minh hội mà thôi. Truyện "Tinh Võ Môn "
Không chỉ có một mình Tôn Đại Chu khó hiểu, Cố Như Chương năm nay mới hai mươi tuổi vẻ mặt cũng mờ mịt nhìn Vương Chí Đạo, đánh tiếc Vương Chí Đạo lúc này trên mặt lại không hề có biểu tình, khiến cho hắn nhìn không ra được điều gì cả.
Lại nghe Tôn Đại Chu tiếp tục giới thiệu, nói: "Vị này chính là Chu Quốc Lục..."
Chu Quốc Lục năm nay mới chừng mười tám tuổi, lập tức hướng Vương Chí Đạo ôm quyền nói: "Vương huynh đệ, xin chào, ta đã được nghe đại ca của ta đề cập tới ngươi, cho nên ta tự báo danh xin tham gia!"
"Đại ca ngươi? Là Chu Quốc Phú hay sao?"
"Đúng vậy!" Chu Quốc Lục vẻ mặt tươi cười đáp lại.
Không ngờ lại thấy Vương Chí Đạo nghiêm mặt lại nói: "Lôi giao tình vào đây là vô ích, ta mặc kệ ai là đại ca của ngươi, nếu đã là người chịu huấn luyện của ta, cũng chỉ là đệ tử của ta. Ta đối xử với tất cả các đệ tử đều là như nhau, sẽ không vì hắn có người nhà quen biết ta mà sẽ nhận được thêm vài phần ưu tiên!"
Một câu nói đó làm cho Chu Quốc Lục vẻ mặt cứng đờ, nghẹn ngào nói không ra lời.
"Còn có!" Lại nghe Vương Chí Đạo khiển trách nói: "Sau này nếu đã gọi ta là huấn luyện viên, khi ta không hỏi thì không được phép mở miệng, đã rõ chưa?"
Chu Quốc Lục sắc mặt đỏ bừng, không thể không đáp lại: "Đã rõ, huấn luyện viên!"
"Có thể giới thiệu vị tiếp theo!" Vương Chí Đạo nói, nhắc nhở Tôn Đại Chu.
Tôn Đại Chu đang bị bộ dáng của Vương Chí Đạo giáo huấn Chu Quốc Lục dọa cho trong lòng sững sờ, thầm nghĩ coi như là khi cha ta dạy ta công phu, cũng không có nghiêm khắc như ngươi vậy. Nếu không phải là ta tận mắt nhìn thấy, còn tưởng rằng đang đứng trước mặt ta chính là một lão nhân huấn luyện viên thiết diện vô tư, không hề biết cười đùa!
Cười khổ một chút, Tôn Đại Chu tiếp tục giới thiệu, hắn nói: "Vị này chính là Vạn Hiển Thanh, ngươi đừng nhìn hắn tuổi nhỏ mà coi thường, tuy mới chi có mười ba tuổi, nhưng mà hắn chính là cao đồ của Đỗ Tâm Vũ tiên sinh, thiên phú cực cao, học tập món gì cũng rất nhanh, cho nên Tống tổng trưởng mới đề cử hắn đến học tập." Truyện "Tinh Võ Môn "
"Được, cao đồ của Đỗ Tâm Vũ tiên sinh, lại là một danh nhân đệ tử nữa. Nhưng là tại chỗ này của ta, thiên phú cao hay không không phải là vấn đề, quan trọng là có chịu đựng được gian khổ hay không. Nếu như không chịu đựng được gian khổ, ta mặc kệ là ngươi còn ít tuổi thế nào, là đệ tử của ai, đều đem ngươi đuổi ra, ngươi đã nhớ kỹ chưa?" Vương Chí Đạo trừng mắt lên nhìn chằm chằm vào Vạn Hiển Thanh.
Vạn Hiển Thanh dù sao cũng chi là một tiểu hài tử, bị ánh mắt "đáng sợ" của Vương Chí Đạo nhìn chằm chằm, trong lòng không khỏi sợ hãi, nhưng vẫn tỏ ra cứng cỏi lớn tiếng hồi đáp: "Báo cáo huấn luyện viên, ta có thể chịu đựng gian khổ!"
"Rất tốt!" Vương Chí Đạo hài lòng gật đầu, chuyển tới trước mặt người cuối cùng, liền tỏ vẻ giận dữ hỏi: "Vị này là ai hả, tại sao hai tròng mắt lại trợn trừng trừng như vậy chứ? Có cừu oán gì với ta hay sao? Ngươi trợn mắt, trợn làm cái gì đây? Có phải muốn đánh nhau với ta hay không?"
Người cuối cùng này là một thiếu niên chừng mười bảy tuổi, chỉ có điều vẻ mặt của hắn giống như là Vương Chí Đạo mới vừa giết chết cha hắn vậy, hai mắt trợn tròn vo, giống như đang bốc lửa, nhìn chằm chằm vào Vương Chí Đạo, tựa hồ như đang hận không thể ngay lập tức đánh một quyền lên mặt Vương Chí Đạo.
Tôn Đại Chu nhìn thấy thế ho khan một tiếng, đối với Vương Chí Đạo có chút xấu hổ, nói: "Vị này..., vị này ... Gọi là Vương Tử Thụ, hắn chính là cháu nội của Bắc Kinh danh sư Vương Trọng Tuyển lão tiên sinh."
"Hả, 'Thần côn' Vương Trọng Tuyển, thiên hạ đệ nhất côn? Đã từng nghe qua, bất quá hắn trừng mắt nhìn ta như vậy là có ý tứ gì, ta có cừu hận gì với hắn hay sao?" Vương Chí Đạo còn chưa minh bạch, trong lòng đồng thời lại cảm thấy rất buồn bực, như thế nào lại là cùng họ nữa, chẳng lẽ thời đại này họ Vương rất nhiều hay sao?
Tôn Đại Chu lại ho khan một tiếng nữa, giải thích nói: "Vương Trọng Tuyển lão tiên sinh chính là sư huynh của Lý Thư Văn tiên sinh, bọn họ tình cảm sư huynh đệ thân thiết như là anh em ruột thịt. Đệ tử của hai người cũng thân như huynh đệ, Vương Tử Thụ này cũng từng theo Lý Thư Văn học nghệ mấy năm, nên có thể coi là 'nửa đồ đệ' của Lý Thư Văn!"
"Nguyên lai là 'nửa đồ đệ' của Lý Thư Văn?" Vương Chí Đạo ngạc nhiên một lúc, sau mới nói với Tôn Đại Chu: "Đồng Minh hội các ngươi là có ý tứ gì đây, nghĩ muốn cho hắn một cơ hội vì 'nửa sư phụ' của hắn mà báo thù hay sao?"
Tôn Đại Chu cười khổ nói: "Ngươi hiểu lầm rồi, chúng ta cũng không phải là đề cử hắn, chỉ là hắn kiên quyết muốn xin đến. Bởi vì chính hắn năm trước đã từng cứu Tống tổng trưởng một mạng, hơn nữa trong Đồng Minh hội có không ít vệ sĩ của các cán bộ trọng yếu đều là đệ tử được Vương Trọng Tuyển lão tiên sinh đề cử tới, bọn họ đều nhất trí ủng hộ Vương Tử Thụ, làm cho Tống tổng trưởng không thể không để cho bọn họ một chút mặt mũi. Bất quá ngươi yên tâm, Vương Tử Thụ đã cam đoan với Tống tổng trưởng rồi, hắn tới chỗ này tuyệt đối không phải là để tìm ngươi báo thù, mà là chăm chỉ thành thực hướng theo ngươi học tập bắn súng, để trong tương lai có thể vì quốc gia xuất lực thật tốt. Vương Tử Thụ, có phải ngươi đã cam đoan như vậy hay không?"
Vương Tử Thụ đầu tiên là đưa mắt oán hận nhìn Vương Chí Đạo một cái, sau đó lớn tiếng đáp lại: "Đúng! Ta chính là đến theo Vương huấn luyện viên học tập!"
Dù sao hắn vẫn chỉ là một thiếu niên, không hề có chút nào che dấu được tâm tư của mình, trong miệng mặc dù nói to như vậy, nhưng là trên nét mặt vẫn hiển lộ rõ ràng ý đồ của bản thân mình.
Vương Chí Đạo cảm thấy có chút thú vị, liền cười cười nói với Tôn Đại Chu: "Đồng Minh hội các người thật đúng là có ý tứ hả. Luôn miệng nói đây chính là có lợi cho quốc gia đại sự, nhưng là các ngươi lại đem quốc gia đại sự đi trả nợ nhân tình. Tốt lắm, các ngươi lại đem một quả mìn hẹn giờ đưa đến bên người của ta, lại còn nói đúng là tinh anh của Đồng Minh hội, thật là có ý tứ..."
Tôn Đại Chu cùng Trần Chân nhìn ra Vương Chí Đạo sắc mắt có chút bất thiện, vội tranh thủ kéo hắn sang một bên. Tôn Đại Chu trước hết đối hắn xin lỗi, nói: "Vương huynh đệ, ta biết đem Vương Tử Thụ đến quả là đã làm khó cho ngươi rồi. Bất quá xin ngươi tin tưởng chúng ta, Vương Tử Thụ chỉ là có chút bất bình với chuyện của sư thúc Lý Thư Văn của hắn mà thôi. Mặc dù hắn có thái độ xấu xa, nhưng mà hắn vẫn là một thiếu niên yêu nước còn hiểu biết được đạo lý. Hơn nữa hắn đã chính miệng cam đoan với Tống tổng trưởng sẽ tuyệt đối không bởi vì thù riêng mà gây loạn cùng với ngươi, dẫn đến phá hủy đại sự. Nếu không phải như thế, Tống tổng trưởng vô luận như thế nào cũng không đồng ý để hắn đến đây. Cho nên ta hy vọng ngươi có thể khoan dung cho một chút thái độ của hắn!"
"Khoan dung?" Vương Chí Đạo hỏi lại: "Tôn Đại Chu huynh, ngươi cho rằng một người huấn luyện viên mà có thể dễ dàng khoan dung cho thái độ xấu xa của học viên, lại có thể là một huấn luyện viên tốt, lại có thể dạy ra được học viên giỏi hay sao?"
Tôn Đại Chu ngạc nhiên, cười khổ không biết nói gì.
Lại nghe Trần Chân cười nói: "Vương sư đệ, trên thực tế ngươi không cần phải khó khăn với chúng ta như vậy. Chúng ta tin tưởng, ngươi nhất định có năng lực hàng phục một gã Vương Tử Thụ kia. Ngay cả sáu tên lính Anh quốc kia cũng bị ngươi dễ dàng hàng phục đó thôi, ở đây chỉ có một Vương Tử Thụ kia, sao có thể là đối thủ của ngươi, có đúng không?"
Vương Chí Đạo nghe vậy lập tức cười to nói: "Chỉ có Ngũ sư huynh hiểu rõ được ta! Được rồi, các người yên tâm đưa bọn họ giao cho ta đi, mặc kệ bọn họ có bao nhiêu ác ý, ta đều có thể đưa bọn họ huấn luyện thành tinh anh chân chính!"
Nói xong Vương Chí Đạo đi tới trước mặt sáu người đệ tử Đồng Minh hội, lớn tiếng nói với bọn họ: "Sáu người các ngươi nghe cho rõ đây, nguyên tắc dạy học của ta chính là 'thích hợp thì ở lại, không thích hợp lập tức rời đi!' ta mặc kệ các ngươi là thuộc tổ chức gì, quốc gia nào, chủng tộc người nào, có thân phận ra sao, chỉ cần các ngươi là vì học tập mà đến trước mặt ta đây, thì đều là học sinh của ta. Nếu đã làm đệ tử của ta, trước khi tốt nghiệp thì không có tên, ta cho mỗi người các ngươi một cái biệt hiệu, từ ngươi bắt đầu, theo thứ tự lần lượt là 008, 009, 010, 011, 012, 013! Sau này ta gọi đến danh hiệu của các ngươi, các ngươi phải lớn tiếng trả lời 'Dạ', đã nghe rõ chưa?'
"Báo cáo huấn luyện viên, tên của ta là Vương Tử Thụ, có thể không gọi là 013 được hay không?" Chính là Vương Tử Thụ lớn tiếng hỏi lại.
"Có thể! Chỉ cần ngươi từ cánh cửa kia đi ra ngoài, không quay trở lại nữa, ngươi vẫn có thể được gọi là Vương Tử Thụ!" Vương Chí Đạo giơ cây roi chỉ vào cửa lớn Tinh Võ Môn nói.
Vương Tử Thụ vẻ mặt phẫn nộ, trừng mắt nhìn Vương Chí Đạo không nói lại được một lời.
Vương Chí Đạo không để ý tới hắn, tiếp tục giáo huấn: "Ta đối với đệ tử của mình chỉ có một yêu cầu duy nhất, đó là 'tuyệt đối phục tùng!'. Từ nay về sau, ta nói các ngươi làm cái gì các ngươi phải làm cái đó, nếu không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị phạt nặng, không phục tùng mệnh lệnh của ta, ta liền lập tức đuổi ra ngoài không chút do dự, người nào muốn cầu xin tha thứ cũng vô ích! Đã nhìn thấy cửa lớn kia chưa, các ngươi nếu có ai không đồng ý với những lời ta nói, xin mời lập tức đi ra khỏi Tinh Võ Môn!"
Sáu người đệ tử Đồng Minh hội không người nào lên tiếng, coi như là đối với Vương Chí Đạo không có ý kiến gì. Vương Tử Thụ cũng chỉ là tiếp tục trừng mắt nhìn Vương Chí Đạo, dưới chân cũng không hề động đậy
"Tốt lắm, không nói lời nào chính là đã đồng ý rồi!" Vương Chí Đạo gật đầu nói: "Chúng ta ngay bây giờ đây bắt đầu khảo hạch, nếu mà không đủ tư cách, cũng vẫn bị đuổi ra ngoài. Ta chỉ cần đệ tử ưu tú, không thèm đệ tử rác rưởi!"
Cây roi dạy học liền chỉ chỉ vào sáu tên lính Anh quốc vẫn đang nằm trên mặt đất nghỉ ngơi, Vương Chí Đạo lại nói với sáu người đệ tử từ Đồng Minh hội: "Đã nhìn thấy bọn họ chưa, bọn họ lúc trước chính là đã làm hai lần liên tục mỗi lần một ngàn cái co duỗi chân đứng lên ngồi xuống, sau đó lại chạy vòng quanh thao trường vài vòng, chứng minh được chính mình là quân nhân ưu tú rồi, cho nên mới có thể được ở lại Tinh Võ Môn! Các ngươi nếu như muốn ở lại Tinh Võ Môn, cũng phải hướng tới ta chứng minh được các ngươi cũng là ưu tú! Nghe lệnh của ta, đứng nghiêm! Hai chân sang ngang, chiều rộng bằng vai, hạ thân ngồi xuống, đứng lên! Lại ngồi xuống, lại đứng lên! Động tác nhanh lên một chút! 008, ngươi bắt đầu đếm đi, từ một đến hết, một..., hai..., ba..."
Trương Vân Cương mang biệt hiệu 008 liền hô lớn tiếng đếm theo từ đầu đến hết, sáu người đệ tử từ Đồng Minh hội, kể cả Vương Tử Thụ không phục kia, cũng đều đồng loạt làm động tác co duỗi chân đứng lên ngồi xuống.
Thở dài một tiếng, Vương Chí Đạo xin lỗi nói: "Xin lỗi, lúc đầu ta chỉ lo hủy thi diệt tích, nên đã quên mất không cảnh cáo lão quản gia không nên lắm mồm nhiều chuyện rồi!"
"Cái gì, ngươi lại còn muốn giấu giếm chúng ta hay sao? Chẳng lẽ ngươi muốn cho chúng ta ở lại căn phòng có quỷ đó? Vương Chí Đạo, ngươi thật là vô đạo đức đó!" Ô Tâm Lan sợ hãi kêu lên.
Vương Chí Đạo bĩu môi nói: "Trên đời này làm gì có cái gì gọi là ma quỷ, tất cả đều chỉ là do các ngươi nghi thần sợ quỷ mà thôi. Nếu lão quản gia kia không nói cho các ngươi biết về chuyện mấy cái xác chết, chỉ sợ các ngươi ở trong biệt thự đó cả đời cũng không hề gặp phải ma quỷ gì cả!"
Ô Tâm Lan hừ lạnh một tiếng, nói: "Đó là hai việc khác nhau, dù sao chúng ta đã biết được ở nơi đó có xác chết rồi, nên tuyệt đối sẽ không về đó ở nữa!"
"Việc đó tùy các ngươi, đáng tiếc cho ngôi biệt thự đó tốt như vậy!" Vương Chí Đạo thở dài, trong lòng suy tính không biết có nên tìm Chu Điệp thương lượng một chút hay không, để cho bản thân mình mua lại căn biệt thự đó. Bất quá sau khi suy nghĩ một lúc, hắn thấy hay là quên đi, chưa cần nói đến việc chính mình căn bản là không có tiền để mua được cái loại biệt thự xa hoa như thế, cho dù có thể mua lại được, trong tương lai liệu có ai đồng ý theo mình vào ở trong biệt thự đó hay không còn là một vấn đề. Huống chi Vương Chí Đạo nghe nói, căn biệt thự đó hình như là Hoàng Kim Vinh tặng cho Chu Điệp, nên hắn nghĩ lại không nên dây dưa với Hoàng Kim Vinh một đại ông trùm lưu manh kia nữa.
Đang còn mải suy nghĩ miên man, Ô Tâm Lan chợt đẩy đẩy bờ vai của hắn, đối hắn nói: "Vương Chí Đạo, Tôn Đại Chu cùng Ngũ sư huynh đã trở lại kìa!"
Vương Chí Đạo nghe vậy đưa mắt nhìn lại, đã thấy Tôn Đại Chu cùng Trần Chân vốn đã rời đi khỏi Tinh Võ Môn từ trước lúc rạng sáng, bây giờ đã lại quay về, theo phía sau bọn họ lại còn có thêm sáu người thanh niên, thật không ngờ nhanh như vậy mà đã kịp tìm đến cho Vương Chí Đạo thêm sáu người đệ tử nữa.
Sáu người đệ tử đến từ Đồng Minh hội mỗi người đều vóc dáng anh vũ bất phàm, người lớn nhất còn chưa tới ba mươi tuổi, người nhỏ nhất so với Vương Chí Đạo có lẽ còn nhỏ hơn. Trang phục mặc trên người đều đồng nhất chính là loại đồng phục quân nhân Dân quốc, chỉ có điều màu sắc có khác đôi chút, có lẽ là để phân biệt chỗ khác nhau giữa quân nhân của Viên Thế Khải và quân nhân của Đồng Minh hội.
Tôn Đại Chu đi tới Vương Chí Đạo giới thiệu, nói: "Vương huynh đệ, chúng ta sau khi trở về đã đem ý tứ của ngươi nói lại cho các cán bộ trọng yếu của Đồng Minh hội, rất may là Tống tổng trưởng cùng Hoàng tiên sinh hiện nay cũng đều đang ở tại Thượng Hải, bọn họ đều đồng ý với ý tứ của ngươi đưa ra. Sáu người này là chúng ta qua ngàn chọn vạn tuyển mới lựa ra được tinh anh của Đồng Minh hội, cam đoan là sáu tên lính Anh quốc xui xẻo kia không thể so sánh bằng. Để ta giới thiệu với ngươi một chút, vị này là Trương Vân Cương, Mã Trường Văn, Cố Như Chương..."
"Cố Như Chương?" Vương Chí Đạo nghe thấy một cái tên có chút quen thuộc, nên có chút ngạc nhiên.
Tôn Đại Chu có vẻ khó hiểu hỏi: "Ngươi có biết hắn sao? Cố Như Chương chính là cao thủ Thiếu Lâm, một tay Thiết Sa Chưởng đã đạt đến lô hỏa thuần thanh, ở Đồng Minh hội không có ai sánh bằng, cho nên Hoàng tiên sinh mới đề cử hắn đến đây học tập."
Quả nhiên chính là vị Thiết Sa Chưởng đại sư nổi danh nhất thời Dân quốc, Vương Chí Đạo gật đầu nói: "Đã từng nghe nói qua uy danh của hắn, ngưỡng mộ đã lâu rồi! Tiếp tục giới thiệu người tiếp theo đi!"
Tôn Đại Chu cảm thấy rất kỳ quái, thầm nghĩ ngươi là từ đâu mà có thể "ngưỡng mộ uy danh Cố Như Chương đã lâu", thực lực của hắn rất mạnh thì là đúng không sai, nhưng là hắn vừa mới xuất đạo, cũng chưa có xông xáo làm nên cái gì gọi là "Uy danh", biết được "uy danh" Thiết Sa Chưởng Cố Như Chương của hắn cũng chỉ có mấy người đồng chí quen thuộc của hắn ở trong Đồng Minh hội mà thôi. Truyện "Tinh Võ Môn "
Không chỉ có một mình Tôn Đại Chu khó hiểu, Cố Như Chương năm nay mới hai mươi tuổi vẻ mặt cũng mờ mịt nhìn Vương Chí Đạo, đánh tiếc Vương Chí Đạo lúc này trên mặt lại không hề có biểu tình, khiến cho hắn nhìn không ra được điều gì cả.
Lại nghe Tôn Đại Chu tiếp tục giới thiệu, nói: "Vị này chính là Chu Quốc Lục..."
Chu Quốc Lục năm nay mới chừng mười tám tuổi, lập tức hướng Vương Chí Đạo ôm quyền nói: "Vương huynh đệ, xin chào, ta đã được nghe đại ca của ta đề cập tới ngươi, cho nên ta tự báo danh xin tham gia!"
"Đại ca ngươi? Là Chu Quốc Phú hay sao?"
"Đúng vậy!" Chu Quốc Lục vẻ mặt tươi cười đáp lại.
Không ngờ lại thấy Vương Chí Đạo nghiêm mặt lại nói: "Lôi giao tình vào đây là vô ích, ta mặc kệ ai là đại ca của ngươi, nếu đã là người chịu huấn luyện của ta, cũng chỉ là đệ tử của ta. Ta đối xử với tất cả các đệ tử đều là như nhau, sẽ không vì hắn có người nhà quen biết ta mà sẽ nhận được thêm vài phần ưu tiên!"
Một câu nói đó làm cho Chu Quốc Lục vẻ mặt cứng đờ, nghẹn ngào nói không ra lời.
"Còn có!" Lại nghe Vương Chí Đạo khiển trách nói: "Sau này nếu đã gọi ta là huấn luyện viên, khi ta không hỏi thì không được phép mở miệng, đã rõ chưa?"
Chu Quốc Lục sắc mặt đỏ bừng, không thể không đáp lại: "Đã rõ, huấn luyện viên!"
"Có thể giới thiệu vị tiếp theo!" Vương Chí Đạo nói, nhắc nhở Tôn Đại Chu.
Tôn Đại Chu đang bị bộ dáng của Vương Chí Đạo giáo huấn Chu Quốc Lục dọa cho trong lòng sững sờ, thầm nghĩ coi như là khi cha ta dạy ta công phu, cũng không có nghiêm khắc như ngươi vậy. Nếu không phải là ta tận mắt nhìn thấy, còn tưởng rằng đang đứng trước mặt ta chính là một lão nhân huấn luyện viên thiết diện vô tư, không hề biết cười đùa!
Cười khổ một chút, Tôn Đại Chu tiếp tục giới thiệu, hắn nói: "Vị này chính là Vạn Hiển Thanh, ngươi đừng nhìn hắn tuổi nhỏ mà coi thường, tuy mới chi có mười ba tuổi, nhưng mà hắn chính là cao đồ của Đỗ Tâm Vũ tiên sinh, thiên phú cực cao, học tập món gì cũng rất nhanh, cho nên Tống tổng trưởng mới đề cử hắn đến học tập." Truyện "Tinh Võ Môn "
"Được, cao đồ của Đỗ Tâm Vũ tiên sinh, lại là một danh nhân đệ tử nữa. Nhưng là tại chỗ này của ta, thiên phú cao hay không không phải là vấn đề, quan trọng là có chịu đựng được gian khổ hay không. Nếu như không chịu đựng được gian khổ, ta mặc kệ là ngươi còn ít tuổi thế nào, là đệ tử của ai, đều đem ngươi đuổi ra, ngươi đã nhớ kỹ chưa?" Vương Chí Đạo trừng mắt lên nhìn chằm chằm vào Vạn Hiển Thanh.
Vạn Hiển Thanh dù sao cũng chi là một tiểu hài tử, bị ánh mắt "đáng sợ" của Vương Chí Đạo nhìn chằm chằm, trong lòng không khỏi sợ hãi, nhưng vẫn tỏ ra cứng cỏi lớn tiếng hồi đáp: "Báo cáo huấn luyện viên, ta có thể chịu đựng gian khổ!"
"Rất tốt!" Vương Chí Đạo hài lòng gật đầu, chuyển tới trước mặt người cuối cùng, liền tỏ vẻ giận dữ hỏi: "Vị này là ai hả, tại sao hai tròng mắt lại trợn trừng trừng như vậy chứ? Có cừu oán gì với ta hay sao? Ngươi trợn mắt, trợn làm cái gì đây? Có phải muốn đánh nhau với ta hay không?"
Người cuối cùng này là một thiếu niên chừng mười bảy tuổi, chỉ có điều vẻ mặt của hắn giống như là Vương Chí Đạo mới vừa giết chết cha hắn vậy, hai mắt trợn tròn vo, giống như đang bốc lửa, nhìn chằm chằm vào Vương Chí Đạo, tựa hồ như đang hận không thể ngay lập tức đánh một quyền lên mặt Vương Chí Đạo.
Tôn Đại Chu nhìn thấy thế ho khan một tiếng, đối với Vương Chí Đạo có chút xấu hổ, nói: "Vị này..., vị này ... Gọi là Vương Tử Thụ, hắn chính là cháu nội của Bắc Kinh danh sư Vương Trọng Tuyển lão tiên sinh."
"Hả, 'Thần côn' Vương Trọng Tuyển, thiên hạ đệ nhất côn? Đã từng nghe qua, bất quá hắn trừng mắt nhìn ta như vậy là có ý tứ gì, ta có cừu hận gì với hắn hay sao?" Vương Chí Đạo còn chưa minh bạch, trong lòng đồng thời lại cảm thấy rất buồn bực, như thế nào lại là cùng họ nữa, chẳng lẽ thời đại này họ Vương rất nhiều hay sao?
Tôn Đại Chu lại ho khan một tiếng nữa, giải thích nói: "Vương Trọng Tuyển lão tiên sinh chính là sư huynh của Lý Thư Văn tiên sinh, bọn họ tình cảm sư huynh đệ thân thiết như là anh em ruột thịt. Đệ tử của hai người cũng thân như huynh đệ, Vương Tử Thụ này cũng từng theo Lý Thư Văn học nghệ mấy năm, nên có thể coi là 'nửa đồ đệ' của Lý Thư Văn!"
"Nguyên lai là 'nửa đồ đệ' của Lý Thư Văn?" Vương Chí Đạo ngạc nhiên một lúc, sau mới nói với Tôn Đại Chu: "Đồng Minh hội các ngươi là có ý tứ gì đây, nghĩ muốn cho hắn một cơ hội vì 'nửa sư phụ' của hắn mà báo thù hay sao?"
Tôn Đại Chu cười khổ nói: "Ngươi hiểu lầm rồi, chúng ta cũng không phải là đề cử hắn, chỉ là hắn kiên quyết muốn xin đến. Bởi vì chính hắn năm trước đã từng cứu Tống tổng trưởng một mạng, hơn nữa trong Đồng Minh hội có không ít vệ sĩ của các cán bộ trọng yếu đều là đệ tử được Vương Trọng Tuyển lão tiên sinh đề cử tới, bọn họ đều nhất trí ủng hộ Vương Tử Thụ, làm cho Tống tổng trưởng không thể không để cho bọn họ một chút mặt mũi. Bất quá ngươi yên tâm, Vương Tử Thụ đã cam đoan với Tống tổng trưởng rồi, hắn tới chỗ này tuyệt đối không phải là để tìm ngươi báo thù, mà là chăm chỉ thành thực hướng theo ngươi học tập bắn súng, để trong tương lai có thể vì quốc gia xuất lực thật tốt. Vương Tử Thụ, có phải ngươi đã cam đoan như vậy hay không?"
Vương Tử Thụ đầu tiên là đưa mắt oán hận nhìn Vương Chí Đạo một cái, sau đó lớn tiếng đáp lại: "Đúng! Ta chính là đến theo Vương huấn luyện viên học tập!"
Dù sao hắn vẫn chỉ là một thiếu niên, không hề có chút nào che dấu được tâm tư của mình, trong miệng mặc dù nói to như vậy, nhưng là trên nét mặt vẫn hiển lộ rõ ràng ý đồ của bản thân mình.
Vương Chí Đạo cảm thấy có chút thú vị, liền cười cười nói với Tôn Đại Chu: "Đồng Minh hội các người thật đúng là có ý tứ hả. Luôn miệng nói đây chính là có lợi cho quốc gia đại sự, nhưng là các ngươi lại đem quốc gia đại sự đi trả nợ nhân tình. Tốt lắm, các ngươi lại đem một quả mìn hẹn giờ đưa đến bên người của ta, lại còn nói đúng là tinh anh của Đồng Minh hội, thật là có ý tứ..."
Tôn Đại Chu cùng Trần Chân nhìn ra Vương Chí Đạo sắc mắt có chút bất thiện, vội tranh thủ kéo hắn sang một bên. Tôn Đại Chu trước hết đối hắn xin lỗi, nói: "Vương huynh đệ, ta biết đem Vương Tử Thụ đến quả là đã làm khó cho ngươi rồi. Bất quá xin ngươi tin tưởng chúng ta, Vương Tử Thụ chỉ là có chút bất bình với chuyện của sư thúc Lý Thư Văn của hắn mà thôi. Mặc dù hắn có thái độ xấu xa, nhưng mà hắn vẫn là một thiếu niên yêu nước còn hiểu biết được đạo lý. Hơn nữa hắn đã chính miệng cam đoan với Tống tổng trưởng sẽ tuyệt đối không bởi vì thù riêng mà gây loạn cùng với ngươi, dẫn đến phá hủy đại sự. Nếu không phải như thế, Tống tổng trưởng vô luận như thế nào cũng không đồng ý để hắn đến đây. Cho nên ta hy vọng ngươi có thể khoan dung cho một chút thái độ của hắn!"
"Khoan dung?" Vương Chí Đạo hỏi lại: "Tôn Đại Chu huynh, ngươi cho rằng một người huấn luyện viên mà có thể dễ dàng khoan dung cho thái độ xấu xa của học viên, lại có thể là một huấn luyện viên tốt, lại có thể dạy ra được học viên giỏi hay sao?"
Tôn Đại Chu ngạc nhiên, cười khổ không biết nói gì.
Lại nghe Trần Chân cười nói: "Vương sư đệ, trên thực tế ngươi không cần phải khó khăn với chúng ta như vậy. Chúng ta tin tưởng, ngươi nhất định có năng lực hàng phục một gã Vương Tử Thụ kia. Ngay cả sáu tên lính Anh quốc kia cũng bị ngươi dễ dàng hàng phục đó thôi, ở đây chỉ có một Vương Tử Thụ kia, sao có thể là đối thủ của ngươi, có đúng không?"
Vương Chí Đạo nghe vậy lập tức cười to nói: "Chỉ có Ngũ sư huynh hiểu rõ được ta! Được rồi, các người yên tâm đưa bọn họ giao cho ta đi, mặc kệ bọn họ có bao nhiêu ác ý, ta đều có thể đưa bọn họ huấn luyện thành tinh anh chân chính!"
Nói xong Vương Chí Đạo đi tới trước mặt sáu người đệ tử Đồng Minh hội, lớn tiếng nói với bọn họ: "Sáu người các ngươi nghe cho rõ đây, nguyên tắc dạy học của ta chính là 'thích hợp thì ở lại, không thích hợp lập tức rời đi!' ta mặc kệ các ngươi là thuộc tổ chức gì, quốc gia nào, chủng tộc người nào, có thân phận ra sao, chỉ cần các ngươi là vì học tập mà đến trước mặt ta đây, thì đều là học sinh của ta. Nếu đã làm đệ tử của ta, trước khi tốt nghiệp thì không có tên, ta cho mỗi người các ngươi một cái biệt hiệu, từ ngươi bắt đầu, theo thứ tự lần lượt là 008, 009, 010, 011, 012, 013! Sau này ta gọi đến danh hiệu của các ngươi, các ngươi phải lớn tiếng trả lời 'Dạ', đã nghe rõ chưa?'
"Báo cáo huấn luyện viên, tên của ta là Vương Tử Thụ, có thể không gọi là 013 được hay không?" Chính là Vương Tử Thụ lớn tiếng hỏi lại.
"Có thể! Chỉ cần ngươi từ cánh cửa kia đi ra ngoài, không quay trở lại nữa, ngươi vẫn có thể được gọi là Vương Tử Thụ!" Vương Chí Đạo giơ cây roi chỉ vào cửa lớn Tinh Võ Môn nói.
Vương Tử Thụ vẻ mặt phẫn nộ, trừng mắt nhìn Vương Chí Đạo không nói lại được một lời.
Vương Chí Đạo không để ý tới hắn, tiếp tục giáo huấn: "Ta đối với đệ tử của mình chỉ có một yêu cầu duy nhất, đó là 'tuyệt đối phục tùng!'. Từ nay về sau, ta nói các ngươi làm cái gì các ngươi phải làm cái đó, nếu không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị phạt nặng, không phục tùng mệnh lệnh của ta, ta liền lập tức đuổi ra ngoài không chút do dự, người nào muốn cầu xin tha thứ cũng vô ích! Đã nhìn thấy cửa lớn kia chưa, các ngươi nếu có ai không đồng ý với những lời ta nói, xin mời lập tức đi ra khỏi Tinh Võ Môn!"
Sáu người đệ tử Đồng Minh hội không người nào lên tiếng, coi như là đối với Vương Chí Đạo không có ý kiến gì. Vương Tử Thụ cũng chỉ là tiếp tục trừng mắt nhìn Vương Chí Đạo, dưới chân cũng không hề động đậy
"Tốt lắm, không nói lời nào chính là đã đồng ý rồi!" Vương Chí Đạo gật đầu nói: "Chúng ta ngay bây giờ đây bắt đầu khảo hạch, nếu mà không đủ tư cách, cũng vẫn bị đuổi ra ngoài. Ta chỉ cần đệ tử ưu tú, không thèm đệ tử rác rưởi!"
Cây roi dạy học liền chỉ chỉ vào sáu tên lính Anh quốc vẫn đang nằm trên mặt đất nghỉ ngơi, Vương Chí Đạo lại nói với sáu người đệ tử từ Đồng Minh hội: "Đã nhìn thấy bọn họ chưa, bọn họ lúc trước chính là đã làm hai lần liên tục mỗi lần một ngàn cái co duỗi chân đứng lên ngồi xuống, sau đó lại chạy vòng quanh thao trường vài vòng, chứng minh được chính mình là quân nhân ưu tú rồi, cho nên mới có thể được ở lại Tinh Võ Môn! Các ngươi nếu như muốn ở lại Tinh Võ Môn, cũng phải hướng tới ta chứng minh được các ngươi cũng là ưu tú! Nghe lệnh của ta, đứng nghiêm! Hai chân sang ngang, chiều rộng bằng vai, hạ thân ngồi xuống, đứng lên! Lại ngồi xuống, lại đứng lên! Động tác nhanh lên một chút! 008, ngươi bắt đầu đếm đi, từ một đến hết, một..., hai..., ba..."
Trương Vân Cương mang biệt hiệu 008 liền hô lớn tiếng đếm theo từ đầu đến hết, sáu người đệ tử từ Đồng Minh hội, kể cả Vương Tử Thụ không phục kia, cũng đều đồng loạt làm động tác co duỗi chân đứng lên ngồi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.