Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang

Chương 56: Gặp lại ám sát

Vũ Bộ Sinh Liên

15/12/2014

Quả bóng chuyền xẹt trên không trung tạo thành một đường vòng cung hoàn mỹ rơi xuống vị trí của Úc Hàn Yên. Úc Hàn Yên đưa hai tay lên tạo thành hình bán cầu, hai ngón cái để ngược nhau tạo thành chữ “nhất” (一), chân đạp trên đất, người đưa về phía trước nghênh tiếp bóng. Cô không phát bóng thẳng đến sân đối phương mà khống chế lực để bóng bay thành đường cong, điểm cao nhất vẫn nằm trong khu vực sân mình, ngay cạnh đường lưới.

Giống như đã được diễn tập vô số lần, ngay tức khắc Lăng Diệp đã đọc được ý đồ của cô. Anh dùng tốc độ mà người thường khó có thể tưởng tượng được, từ đường biên phía sau phi đến trước đường lưới, hai chân đạp đất, tung người lên cao, tay phải đưa lên, khi đã đạt tới điểm cao nhất của quả bóng chuyền, anh giữ bóng gần như thẳng đứng.

Nhưng cũng bởi vì điểm khác biệt này, mà quả bóng chuyền đã xoay tròn với tốc độ cực nhanh, lúc đối phương còn chưa kịp ra tay nó đã phi thẳng xuống bãi biển, cách đường lưới khoảng 5 centimet trong sân đối phương làm cát bay lên tung tóe.

Người xung quanh bất giác lên tiếng thán phục, quá đáng xem! Tất cả mọi người đều ngừng thở chỉ sợ trong nháy mắt mình sẽ bỏ qua mất màn đặc sắc.

Lần này đến Lăng Diệp phát bóng, tiếng còi của trọng tài vừa vang lên, Lăng Diệp dùng tay trái tung bóng lên không trung, thậm chí hai chân anh còn không rời khỏi mặt đất, hai đầu gối chỉ hơi hơi cong lại, đồng thời đưa tay phải lên, không dùng quá nhiều sức phát bóng đi.

Bóng chuyền bay hơi cao, đạt tới điểm cao nhất cách đường lưới bên sân đối phương khoảng 10 centimet, sau đó bay nhẹ nhàng về phía đường biên sau của sân đối phương.

Tề Ngôn thấy vậy, chạy nhanh đến vị trí quả bóng rơi xuống, hai chân hắn đạp đất, tay phải đưa thẳng qua đỉnh đầu, cả người gần như đã bay về phía quả bóng chuyền, nhưng đáng tiếc hắn đã chậm một chút, quả bóng lướt qua ngón tay hắn, tiếp xúc thân mật với bãi biển cách đường biên sau khoảng 2 centimet, sau đó lại tạo thành một đường cong nhỏ, bay ra khỏi đường biên.

"Ôi trời! Điều khiển bóng quá tuyệt!"

"Cho dù là cầu thủ tốt nhất của đội tuyển Quốc gia cũng chỉ có thể được đến như thế này thôi!"

"Quá tuyệt! Quá kinh khủng! Đáng tiếc vừa rồi không ghi lại được màn đó."

". . . . . ."

Người xem nhao nhao bàn luận, tuy nhiên bốn người trong sân vẫn chỉ im lặng.

Tề Ngôn rất chán nản vì mình không đón được quả bóng ở thời khắc vừa rồi.

Dany đã bị thực lực của Lăng Diệp và Tề Ngôn làm cho chấn động. Tuy vừa rồi Tề Ngôn không đón được quả bóng Lăng Diệp phát tới, nhưng quả bóng đó, nếu đổi lại là người khác, nhất định sẽ không thể nào chạm tới được cơ. Hơn nữa, thực lực của Úc Hàn Yên cũng không tầm thường nha, mặc dù chỉ là chuyền bóng đơn giản thôi, nhưng cô ấy đã khống chế được lực cùng góc độ vô cùng tốt.

Xem ra đúng là mình và Tề Ngôn sẽ bị đánh cho hoa rơi nước chảy rồi. . . . . .

Úc Hàn Yên và Lăng Diệp liếc mắt đưa tình với nhau, ánh mắt trao đổi còn hơn cả hàng vạn lời nói.

Vừa rồi lại là Lăng Diệp phát bóng. Lần này tư thế phát bóng của anh không khác lần trước là mấy, nhưng nhìn thì có vẻ như lực phát bóng đã nhẹ hơn một chút, điểm phát cũng khác nhau. Bóng chuyền xẹt một đường rất chậm trên không trung, đang lúc mọi người tưởng rằng quả bóng sẽ không thể qua được đường lưới thì nó vụt qua tấm lưới, sà xuống sân đối phương.

Phản ứng của Dany đã nhanh hơn rất nhiều. Cô chạy nước kiệu hai bước, hai chân đạp đất, nhảy vọt lên không trung, chân gấp khúc lại, đồng thời hai tay ôm lấy nhau, hai ngón cái đưa song song lên trên, tiếp đó hai đầu gối để theo hình thức quỳ xuống đất, dùng hai tay chuyền bóng lên.

Tề Ngôn thấy vậy, như gió phi đến bên cạnh Dany, tiếp đó hai chân đạp đất, mượn lực bật, cả người nẩy lên cao, đưa tay phát bóng tới gần biên giới của đối phương.

Úc Hàn Yên nhíu mày, chiếc quần lụa mỏng màu trắng xẹt trên không trung, cô nghiêng người, dùng hai tay chuyền bóng vào giữa sân bên mình.

Lăng Diệp không đến đón bóng, mà đi tới ôm chiếc eo nhỏ của Úc Hàn Yên, thoải mái nhàn nhã nhìn về phía Tề Ngôn và Dany.

Úc Hàn Yên nhíu nhíu mày, theo tầm mắt của anh cũng nhìn sang, bất ngờ nhìn thấy Tề Ngôn đang đè lên trên người Dany, hai người đang môi kề môi! Đôi mắt cô mở to, nhìn không chớp về phía bên kia, xem tình huống phát triển của sự việc.



Những người xung quanh cũng đã đem hết tầm mắt tập trung lại trên hai người bọn họ, không hề chớp mắt dù chỉ một cái.

Tề Ngôn làm thế nào cũng không ngờ được lúc mình hạ xuống, lại giẫm trúng chân Dany. Hắn càng không ngờ rằng, mình sẽ không đứng vững mà ngã lên trên người cô, điều không ngờ nhất là chết tử tế cũng không xong, mà lại vừa vặn môi chạm môi với cô. Hắn nhìn Dany ba giây, sau đó đột ngột đứng dậy, lấy tay lau lau môi mình.

Khốn kiếp! Nụ hôn đầu bị Mạc Vũ cướp đi đã không tính rồi, giờ nụ hôn đầu với nữ sinh cũng không cánh mà bay mất.

Dany phản ứng kịp, cũng đứng dậy, thấy hành động lau môi của Tề Ngôn, cơn tức giận liền ùa tới. Cô mới bị thua thiệt đi! Lau môi cũng không tới lượt anh ta lau nha! Cô kích động đến mức đánh mất hết lý trí, đi tới trước mặt Tề Ngôn, bất ngờ kéo đầu hắn xuống thấp, đồng thời nhón chân lên, không nói hai lời hôn lên môi Tề Ngôn.

". . . . . ." Táo bạo! Hai mắt Úc Hàn Yên mở lớn như chiếc chuông đồng, không thể tin được nhìn Dany cưỡng hôn Tề Ngôn.

Đôi môi mỏng của Lăng Diệp khẽ cong lên, anh cúi đầu thấp xuống bên tai Úc Hàn Yên, cắn cắn vành tai cô, dùng giọng đầy từ tính nói:

"Tiểu Yên, anh rất sẵn lòng để em cưỡng hôn."

"Ai muốn cưỡng hôn anh!" Úc Hàn Yên hờn dỗi nhìn anh, đỏ mặt nói thẳng thừng.

Ánh mắt Lăng Diệp chợt lóe sáng, anh nói câu “Anh muốn cưỡng hôn em" cực nhanh, sau đó đã biến luôn thành hành động.

Mọi người xung quanh thấy thế, nhất thời trở nên ồn ào, có huýt sáo, có vỗ tay, có tiếng thét chói tai. . . . . .

Tề Ngôn giật mình tỉnh lại, đẩy mạnh Dany ra, nhìn cô giống như kẻ thù:

"Đừng tưởng cô là phụ nữ thì tôi không dám làm gì cô!"

Dany sau khi đứng vững, khoanh hay tay trước ngực, đưa đầu lưỡi ra liếm liếm môi mình vô cùng khiêu khích, khẽ cười hỏi:

"Trừ câu đó ra thì anh còn nói được câu nào khác nữa không?"

Tề Ngôn giận đến muốn chết. Ngay cả hắn cũng không hiểu nổi chính mình tại sao lại không thể ra tay đánh Dany. Dù thế nào thì bản thân hắn cũng chẳng phải là kẻ nhân từ biết nương tay gì. Hơn nữa điều bực mình nhất là, bị cô cưỡng hôn thân thể hắn lại còn có phản ứng.

"Shit!" Hắn lườm Dany một cái, đi về phía biển nhảy vào trong dòng nước bơi đi.

Từ trước đến giờ Lăng Diệp đều bá đạo, coi như Úc Hàn Yên có giãy dụa cũng chẳng thể làm được gì. Anh hôn cô đến thỏa thích mới dừng lại.

Úc Hàn Yên thẹn quá hóa giận, trừng mắt với anh một cái sau đó đưa chân giẫm lên trên chân anh. Chỉ có điều cô đã cố ý dùng lực rất nhẹ, cho nên tính uy hiếp gần như bằng không.

Lăng Diệp kéo cô vào trong ngực, đưa tay vuốt chầm chậm theo mái tóc dài của cô, đồng thời dùng đôi mắt sắc nhọn quét một lượt đám nam nữ đang vây xung quanh.

Ánh mắt của anh quá áp bức và lạnh lẽo, làm cho những người bị mắt anh quét phải không tự chủ được con người đều cụp xuống, sau cùng đều tan tác như chim muông.

"Đáng ghét!" Úc Hàn Yên đưa tay đấm đấm vào lồng ngực to lớn của Lăng Diệp, xấu hổ nói.

Lăng Diệp cúi đầu hôn lên mái tóc cô, lên tiếng:



"Ừ, anh rất đáng ghét."

". . . . . ." Úc Hàn Yên thoát khỏi vòm ngực của anh, vừa đi về phía Dany vừa làm nũng nói:

"Không thèm để ý đến anh nữa."

Sắc mặt của Lăng Diệp lập tức tối đi, anh kéo tay cô lại, trầm giọng nói:

"Em dám!"

Úc Hàn Yên dừng bước, xoay người ngẩng đầu trừng anh, cự nự:

"Em sẽ không để ý tới anh nữa!"

Lăng Diệp mắt đối mắt với cô mấy giây. Anh thua trận, thở dài một cái, dịu dàng nói:

"Bà xã, anh sai rồi."

Úc Hàn Yên "Hừ" một tiếng, đôi mắt chớp chớp, nhỏ giọng nói:

"Ai là bà xã của anh."

Lăng Diệp cười rực rỡ, hùng hồn nói:

"Em nha." Lúc cần thiết, anh cũng chẳng ngại lợi dụng "sắc đẹp" để mê hoặc con mèo hoang nhỏ nhà mình.

Úc Hàn Yên thấy nụ cười của anh đã thu hút rất nhiều ánh mắt của nữ sinh, cô đưa hai tay lên che miệng anh lại, làu bàu:

"Không được cười!"

"Ừ, không cười." Lăng Diệp nhìn cô mặt tràn đầy ý cười, nhẹ giọng đáp.

Úc Hàn Yên tức giận trợn mắt nhìn anh một cái, nói:

"Anh đi bơi cùng Tề Ngôn đi, em với Dany ở đây nghỉ ngơi."

Lăng Diệp quay đầu nhìn ra bờ biển, lại nhìn Úc Hàn Yên, nhỏ giọng nói:

"Vậy anh đi nha, thấy chán thì gọi anh."

Úc Hàn Yên gật đầu, xoay người đi trước, đến chỗ Dany cách đó không xa.

Lăng Diệp đưa mắt nhìn theo bóng lưng của cô mấy giây sau đó mới đi về phía bờ biển.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook