Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang
Chương 104: Kết cục không phải là kết cục
Vũ Bộ Sinh Liên
21/04/2015
Bởi vì quá mệt mỏi, rất nhanh Úc Hàn Yên đã ngủ mất.
Lăng Diệp để bác sĩ khử độc băng bó vết thương cho mình, nhưng tầm mắt vẫn đặt trên khuôn mặt đang ngủ của cô.
Cục cưng được ôm ra khỏi phòng sinh chưa đầy nửa tiếng, đã được một cô y tá ôm trở lại.
Lăng Diệp nhìn thoáng qua cục cưng, chân mày nhíu lại không để lộ dấu vết, thấp giọng hỏi dò: "Có chuyện gì?"
"Tổng giám đốc, phu nhân hiện tại đã thông sữa chưa ạ?" Y tá dừng lại bên cạnh Lăng Diệp, hỏi.
Lăng Diệp nhìn lướt qua diện mạo của cục cưng, vẻ mặt ghét bỏ, ngoài đôi mắt đẹp không thể tưởng tượng nổi ra, chẳng có gì đáng xem cả.
Đột nhiên, anh chợt giật mình.
Anh cho là ảo giác của mình, liền đem tầm mắt khóa chặt trên cặp mắt đen nhánh xinh đẹp của cục cưng, đôi mắt to đang cuộn tròn.
Nó đang trừng mình………….
Điều này làm cho Lăng Diệp nổi cơn tam bành, vì vậy, anh làm ra một hành động hết sức ngây thơ —— trừng lại.
Y tá cho là Lăng Diệp đang cân nhắc cái lợi hại của việc thông sữa lúc này, liền giải thích: "Tổng giám đốc, Quỹ Nhi đồng Liên Hiệp Quốc ngay từ năm 1989 đã nói, sau khi sinh nửa tiếng là thời gian hoàng kim nhất để cho cục cưng ăn."
Không biết Úc Hàn Yên đã tỉnh dậy từ bao giờ, lúc này cô mở đôi mắt mệt mỏi ra, dùng giọng vẫn vô lực như trước nói: "Thông bây giờ đi."
Y tá mỉm cười với Úc Hàn Yên, ôm cục cưng đến trước người cô.
Úc Hàn Yên rón ra rón rén đón cục cưng từ trong tay y tá ôm vào lòng mình, sau khi nhìn thấy rõ diện mạo của cục cưng, cô không khỏi ngẩn ra, sao bộ dáng nó trông lại như vậy…………. Khuôn mặt nhỏ nhắn dúm dó, tóc mỏng manh lưa thưa.
Chỉ có điều cũng may là, đôi mắt này rất đẹp, khiến cho cục cưng rạng rỡ không ít.
Cục cưng dường như nhận thấy mẹ không hài lòng với diện mạo của mình, nhất thời lộ ra vẻ mặt uất ức, có dấu hiệu muốn khóc.
Úc Hàn Yên hơi sững người, khóe miệng cong lên, dịu dàng nói: "Cục cưng đẹp nhất."
Tiếp đó, cô đưa cái miệng nhỏ nhắn, mềm mại của cục cưng đến gần nụ hoa cũng mềm mại như vậy của mình. Tiểu tử ngửi được mùi trên người mẹ, cảm giác được từ miệng truyền tới xúc giác, khép ánh mắt đang quay tròn lại, mở cái miệng nhỏ nhắn ra, ngậm nụ hoa của Úc Hàn Yên, theo bản năng bú.
Úc Hàn Yên nhìn cảnh này, tình thương của người mẹ tự nhiên thăng hoa, ánh mắt nhìn đứa bé còn hơn cả dịu dàng.
Mặt Lăng Diệp đã tái đi, trong ánh mắt tỏa ra đều là lửa, hàm răng đánh ken két, hai tay nắm chặt thành quyền, giống như chỉ có như vậy, anh mới có thể khống chế được mình không ném luôn cục cưng đang xâm phạm vào lĩnh vực giành riêng cho mình ra.
Áp suất quanh người anh rất thấp, khiến cô y tá đứng một bên cúi đầu xuống, cố gắng thu nhỏ mình, lại vẫn cảm giác được sự tồn tại của chính mình.
Rốt cuộc cục cưng cũng được ôm đi, Lăng Diệp không nói hai lời, cởi cúc áo Úc Hàn Yên, đem chính môi mình bao phủ những nơi cục cưng đã chạm qua.
Úc Hàn Yên nói không lên lời: "Anh vẫn còn bé sao?"
Ư a hồi lâu, Lăng Diệp lưu luyến cài lại áo cho cô, dùng giọng nói u uất, hùng hồn nói: "Anh chỉ quét sạch dấu vết người khác đã để lại trên người em thôi."
Người khác. . . . . .
Úc Hàn Yên tức giận: "Nó không phải là người khác, nó là con của chúng ta!"
"Ngoài anh và em ra, chính là người khác." Lăng Diệp nghiêm túc nói.
Úc Hàn Yên trừng mắt liếc anh một cái, lười phải lý luận với anh.
Dường như ngay tức khắc Lăng Diệp đã nhớ ra bộ dạng tiểu tử kia trừng mình lúc trước đó, thì ra là di truyền từ cô…………
"Cục cưng của chúng ta tên là gì nha?" Úc Hàn Yên ý thức được một vấn đề, mà cái vấn đề đó lập tức chiếm cứ tất cả suy nghĩ của cô.
Lăng Diệp dịu dàng nhìn cô, hỏi: "Lăng Húc thì thế nào?"
"Lăng Húc?" Úc Hàn Yên lặp lại, dư vị hai chữ này vẫn còn đọng trên môi.
Trên khuôn mặt cô có một vẻ mặt với tên gọi là "Sáng tỏ thông suốt: "Được! Vậy lấy tên này đi, Lăng Húc!"
Sự hưng phấn qua đi, cô chớp chớp mắt nhìn Lăng Diệp, tò mò hỏi: "Anh đã đặt tên cho cục cưng từ lâu rồi?"
Lăng Diệp đáp thản nhiên: "Rảnh rỗi không có việc gì làm, đã nghĩ ra."
Rảnh rỗi không có việc gì làm…………. Rõ ràng là chính mình cố tình đặt tên cho cục cưng, lại còn lấy cái lý do sứt sẹo như vậy. Úc Hàn Yên ranh mãnh nhìn Lăng Diệp, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
Trước đây cô còn lo sợ người kia sẽ không thích cục cưng, dù sao cho tới bây giờ, anh biểu hiện ra thật sự chưa nói là thích, lại không ngờ thật ra anh rất để ý tới cục cưng.
"Đúng rồi, anh đã báo cho Dany chưa? Trước đó lúc nào cô ấy cũng làm ầm lên là, lúc sinh Tiểu Húc, nhất định phải nói cho cô ấy biết."
Lăng Diệp thành thật đáp: "Chưa."
Đến đây Úc Hàn Yên mới nhận ra rằng, hình như anh luôn canh giữ bên cạnh cô không rời nửa bước, khi đó cô còn cắn anh! Cô nhìn cánh tay phải của anh, băng trắng quấn quanh như kim châm vào trong mắt cô.
Cô lẩm bẩm: "Đã chảy không ít máu đi."
Lăng Diệp thấy ánh mắt cô dừng lại trên cánh tay phải của mình, thì biết rõ cô đang ám chỉ điều gì, liền nói dửng dưng: "Chảy đâu có nhiều bằng em."
". . . . . ." Úc Hàn Yên không nói gì liếc mắt, có kiểu so sánh này nữa sao?
Chỉ có điều, bị anh làm cho một câu như vậy, trong lòng cô cũng không còn khó chịu nhiều nữa.
"Anh đi báo tin vui này cho bọn họ biết đi. Ưmh, Tề Ngôn, Dany, Mạc Vũ, Thiên Nhất, lão Tôn." Úc Hàn Yên nhẹ nhàng nói.
Cô dừng một lúc, lại bổ sung: "Tiện thể báo cho cả Alex nữa."
Lăng Diệp hết sức phối hợp: "Ừ, em nói sao thì là vậy."
Anh đi ra ngoài cửa, dùng điện thoại di động soạn hai chữ —— sinh rồi, chọn các số điện thoại trừ số của lão Tôn ra, ấn phím gửi.
Tiếp đó, anh bấm số điện thoại của lão Tôn.
"Tiểu thiếu gia." Giọng nói Lão Tôn truyền đến.
Ngay cả Lăng Diệp cũng không ý thức được, miệng mình đang nhếch lên, vẻ mặt thoảng qua tia hạnh phúc: "Tiểu Yên sinh rồi, là một bé trai."
"Thật tốt quá! Chúc mừng tiểu thiếu gia! Tôi có thể qua đó thăm tiểu thiếu phu nhân và… ách" Lão Tôn không biết mình nên xưng hô đứa bé như thế nào với người kia, chẳng lẽ lại gọi là tiểu tiểu thiếu gia?
Lăng Diệp cười cười, nói: "Lão Tôn, gọi nó là Tiểu Húc được rồi, muốn tới đây thì cứ tới thôi."
Anh nghe thấy những cuộc gọi không ngừng gọi tới, đành nói: "Trước tiên cứ như vậy đi."
Anh ngắt cuộc gọi với Lão Tôn, tiếp nhận điện thoại của Mạc Vũ.
"Diệp, chị dâu thật sự đã sinh rồi? Sao mà im hơi lặng tiếng thế đã sinh rồi?"
Lăng Diệp thở dài một cái, đau lòng nói: "Mất sức của chín trâu hai hổ mới sinh ra được đấy."
"Mẹ kiếp, tiểu tử kia lại có năng lực dày vò người ta như vậy? Không hổ là giống của cậu! Vậy bây giờ chị dâu đã khá chưa?"
Đầu Lăng Diệp đầy vạch đen, nó có năng lực dày vò người khác thì liên quan gì đến mình? Anh đáp: "Cũng tạm, cứ như vậy đi", cúp điện thoại của Mạc Vũ, tiếp nhận điện thoại của Dany.
"Thật đúng thế sao? Tiểu Yên sinh rồi?!" Giọng High-decibel xen lẫn sự hưng phấn truyền ra.
Lăng Diệp đưa điện thoại di động ra xa lỗ tai của mình một chút, đáp: "Đúng, sinh rồi."
"Tôi muốn tới thăm cục cưng!" Giọng high-decibel của cô khiến Tề Ngôn ngồi bên cạnh cũng không nhịn được liếc xéo.
Lăng Diệp nói thản nhiên: "Không ai ngăn cản cô."
Lúc này điện thoại của Alex lại chen vào.
Lăng Diệp ấn nút tiếp nhận, nghe giọng nói đối phương rất mệt mỏi: "Hàn Yên sinh rồi? Chúc mừng nha!"
Lăng Diệp biết, thời gian gần đây hắn đang phải chuẩn bị trang phục cho cuộc trình diễn thời trang của mình, liền quan tâm hỏi: "Ừ, trang phục của cậu đã chuẩn bị đến đâu rồi?"
"Chậc chậc chậc, làm cha rồi có khác, thế nhưng lại quan tâm tôi. Chuẩn bị được bảy, tám mươi phần trăm rồi, đến lúc đó anh nhớ đến vụ người mẫu cho tôi là được."
Những chuyện Lăng Diệp đã đồng ý rồi, đương nhiên sẽ không nuốt lời.
Cúp điện thoại, anh đi trở về bên giường, thấy người trên giường lại đã ngủ, liền ngồi ở một bên nhìn.
Sau đó không lâu, Mạc Vũ và Thiên Nhất đến. Lăng Diệp sợ bọn họ đánh thức Úc Hàn Yên, liền dẫn bọn họ đi ra ngoài.
"Cô ấy mất sức quá." Lăng Diệp giải thích.
Mạc Vũ và Thiên Nhất đều nhao nhao gật đầu.
Mạc Vũ thấy dáng vẻ Thiên Nhất cứ như muốn nói lại thôi, liền lên tiếng giúp hắn: "Cục cưng đầu rồi?"
"Cộp cộp cộp", ngoài hành lang yên tĩnh, tiếng giày cao gót nện trên mặt đất phát ra càng lanh lảnh, chói tai.
"Cục cưng đâu, cục cưng đâu rồi?" Dany vẻ mặt tràn đầy hưng phấn, hỏi.
Tề Ngôn thấy bộ dạng này của cô, không khỏi có chút bất đắc dĩ.
"Lăng Húc." Lăng Diệp nói ra tên của cục cưng.
"Lăng Húc? Tên rất hay!" Mạc Vũ khen ngợi.
Lăng Diệp vẫy tay gọi một y tá đến, để cô ta dẫn đám Mạc Vũ đi thăm Lăng Úc.
Còn anh lại quay về bên giường của Úc Hàn Yên, chẳng có gì quan trọng hơn việc trông coi người phụ nữ của anh.
Mà bốn người kia sau khi nhìn thấy Lăng Húc, mắt đều trợn trắng lên, không hẹn mà đều than thở: "Làm sao mà nhỏ như vậy đã. . . . . ."
"Có ý kiến gì không?" Mạc Vũ cúi đầu nhìn Thiên Nhất, cười hỏi.
"Thật đáng yêu, anh xem hai cái tay nhỏ bé đặt hai bên đầu kìa, giống như đầu hàng vậy." Thiên Nhất trìu mến nói.
"Nếu Diệp nghe nói, con trai cậu ấy ngủ trong hình dạng đầu hàng, thì vẻ mặt nhất định sẽ vô cùng đặc sắc." Đôi mắt đào hoa của Mạc Vũ sóng nước mênh mông, dùng giọng trầm thấp nói.
Dany nhìn hồi lâu, nói nhỏ: "Ạch, hình như tướng mạo này có chút chênh lệch với cha mẹ…………."
Tề Ngôn đưa tay lên vuốt vuốt mái tóc dài của cô, nói: "Đứa trẻ nào vừa sinh ra cũng như vậy, sẽ lột xác rất nhanh thôi. Tướng mạo của Diệp và chị dâu xuất chúng như vậy, tướng mạo của Tiểu Húc đương nhiên sẽ không thua kém đâu."
Đúng như lời Tề Ngôn nói, chưa tới một tháng, Lăng Húc đã lột xác trở thành một cục cưng ngọt ngào, trắng trẻo hồng hào, đường nét tinh xảo không tả được, đặc biệt là cặp mắt kia, giống như có phép thuật, để mỗi tầm mắt khi nhìn vào, linh hồn đều bị cuốn hút vào trong.
Tiểu tử đặc biệt dính Úc Hàn Yên, mỗi lần không thấy cô sẽ khóc; còn đối với Lăng Diệp, tiểu tử vẫn trước sau như một – đều trừng mắt lên nhìn.
Lăng Diệp tuân theo nguyên tắc "Ăn miếng trả miếng", cũng trừng mắt nhìn lại.
"Anh làm gì thế?" Úc Hàn Yên nhìn thấy cái tay giữ áo mình lại, hỏi.
Lăng Diệp không trừng mắt nhìn Lăng Húc nữa, hỏi cô: "Vậy em làm gì?"
"Tiểu Húc đói bụng." Úc Hàn Yên liếc mắt, nhìn cục cưng mềm mại mình đang ôm ở bên tay kia, đáp.
"Oh." Lăng Diệp buông Úc Hàn Yên ra, xoay người đi đến một chỗ cách đó không xa, lấy từ trong túi ra một vật gì đó đưa tới trước mặt cô.
"Đó là cái gì?" Úc Hàn Yên nhìn thứ gì đó trong tay anh, chớp chớp mắt, tò mò hỏi.
"Máy hút sữa." Lăng Diệp giải thích với vẻ mặt thản nhiên.
"Không cần thứ này, phiền phức như vậy làm gì, để Tiểu Húc bú trực tiếp là được rồi." Úc Hàn Yên nhíu nhíu mày, nói.
"Không có cửa đâu." Lăng Diệp lườm Lăng Húc một cái, nói giọng kiên quyết.
"Tại sao?!" Úc Hàn Yên nhìn anh, đầu đầy mờ mịt.
"Nó là con trai!" Lăng Diệp đem vấn đề về giới tính mà anh hết sức để ý nói ra.
"Nó cũng là con trai anh!" Úc Hàn Yên chợt liếc mắt, nhấn mạnh.
" Nếu anh không xem nó là con trai anh, em cho rằng anh có thể chịu để cho nó xâm phạm lĩnh vực dành riêng cho mình trong suốt một tháng qua không” Lăng Diệp nhíu mày, hỏi ngược lại.
Úc Hàn Yên không khỏi đau đầu một trận: "Không phải là lần nào anh cũng tự mình quét sạch dấu vết của nó sao?"
"Như vậy cũng không làm thay đổi được sự thật nó đã xâm phạm vào lĩnh vực dành riêng cho anh!" Mặt Lăng Diệp đen lại, nói.
Cuối cùng, trước đòi hỏi mãnh liệt của anh, Úc Hàn Yên sử dụng máy hút sữa.
Giống như Lăng Húc đã biết được chuyện gì đó, càng thêm không muốn gặp Lăng Diệp.
Lăng Diệp cũng chẳng có vấn đề gì, dù sao bị chính con trai của mình trừng đã không phải là chuyện ngày một ngày hai.
Đối lập với lễ cưới long trọng, tiệc đầy tháng của cục cưng có thể nói là đơn giản đến thảm hại, bất kể là số lượng khách mời hay là quy mô của nơi tổ chức.
Danh sách khách mời: Tề Ngôn, Mạc Vũ, Dany, Thiên Nhất, lão Tôn.
Địa điểm bữa tiệc: Chỗ ở hiện tại của Lăng Diệp và Úc Hàn Yên – biệt thự nhìn ra biển.
Sau khi Lăng Húc đầy tháng, một nhà ba người lần đầu tiên đi ra ngoài, tham dự hôn lễ của Tề Ngôn - Dany.
Tuy nói về tất cả các mặt, hôn lễ của Tề Ngôn – Dany đều thua kém hôn lễ của Lăng Diệp và Úc Hàn Yên một bậc, nhưng cũng là một hôn lễ long trọng, xa xỉ hiếm thấy, có tiếng vang không nhỏ ở Mĩ.
Sau hôm Tề Ngôn Dany đi hưởng tuần trăng mật trở về, liền bị Lăng Diệp túm đi làm người mẫu cho Alex.
Dany cũng chẳng có ý kiến gì, dù sao cô cũng đã quen với việc đứng trước đám đông.
Tề Ngôn càng không phản đối, bởi vì anh đã có thói quen nghe theo lời của Lăng Diệp.
Mạc Vũ vốn có chút áy náy với Alex, hôm nay vừa nghe nói là làm người mẫu cho hắn, đương nhiên là anh bằng lòng vô điều kiện rồi, ai bảo lần đầu tiên gặp mặt người ta, chưa có bất kỳ lời giải thích nào đã đánh người ta.
Thiên Nhất ngược lại có chút do dự, mặc dù hắn với Alex là bạn, nhưng với tính cách có chút hướng nội lại trưng ra ở đó thì, chỉ có điều, cho dù hắn có một trăm lần không muốn, vẫn phải đồng ý, ai bảo hắn sợ Lăng Diệp chứ.
Lăng Húc cũng được đưa tới hiện trường, cậu bé ngồi vững vàng trên đùi Lão Tôn, con ngươi đảo liên tục, tò mò quan sát tất cả các thứ xung quanh.
Lúc sáu người cùng xuất hiện trước mắt Alex, tỏa sáng tưởng chừng như làm mù mắt hắn. Hắn hít sâu một hơi, làm cho tâm tình của mình bĩnh tĩnh lại một chút, cảm thán: "Đây nhất định sẽ là một bữa tiệc của thị giác……………."
Lăng Diệp để bác sĩ khử độc băng bó vết thương cho mình, nhưng tầm mắt vẫn đặt trên khuôn mặt đang ngủ của cô.
Cục cưng được ôm ra khỏi phòng sinh chưa đầy nửa tiếng, đã được một cô y tá ôm trở lại.
Lăng Diệp nhìn thoáng qua cục cưng, chân mày nhíu lại không để lộ dấu vết, thấp giọng hỏi dò: "Có chuyện gì?"
"Tổng giám đốc, phu nhân hiện tại đã thông sữa chưa ạ?" Y tá dừng lại bên cạnh Lăng Diệp, hỏi.
Lăng Diệp nhìn lướt qua diện mạo của cục cưng, vẻ mặt ghét bỏ, ngoài đôi mắt đẹp không thể tưởng tượng nổi ra, chẳng có gì đáng xem cả.
Đột nhiên, anh chợt giật mình.
Anh cho là ảo giác của mình, liền đem tầm mắt khóa chặt trên cặp mắt đen nhánh xinh đẹp của cục cưng, đôi mắt to đang cuộn tròn.
Nó đang trừng mình………….
Điều này làm cho Lăng Diệp nổi cơn tam bành, vì vậy, anh làm ra một hành động hết sức ngây thơ —— trừng lại.
Y tá cho là Lăng Diệp đang cân nhắc cái lợi hại của việc thông sữa lúc này, liền giải thích: "Tổng giám đốc, Quỹ Nhi đồng Liên Hiệp Quốc ngay từ năm 1989 đã nói, sau khi sinh nửa tiếng là thời gian hoàng kim nhất để cho cục cưng ăn."
Không biết Úc Hàn Yên đã tỉnh dậy từ bao giờ, lúc này cô mở đôi mắt mệt mỏi ra, dùng giọng vẫn vô lực như trước nói: "Thông bây giờ đi."
Y tá mỉm cười với Úc Hàn Yên, ôm cục cưng đến trước người cô.
Úc Hàn Yên rón ra rón rén đón cục cưng từ trong tay y tá ôm vào lòng mình, sau khi nhìn thấy rõ diện mạo của cục cưng, cô không khỏi ngẩn ra, sao bộ dáng nó trông lại như vậy…………. Khuôn mặt nhỏ nhắn dúm dó, tóc mỏng manh lưa thưa.
Chỉ có điều cũng may là, đôi mắt này rất đẹp, khiến cho cục cưng rạng rỡ không ít.
Cục cưng dường như nhận thấy mẹ không hài lòng với diện mạo của mình, nhất thời lộ ra vẻ mặt uất ức, có dấu hiệu muốn khóc.
Úc Hàn Yên hơi sững người, khóe miệng cong lên, dịu dàng nói: "Cục cưng đẹp nhất."
Tiếp đó, cô đưa cái miệng nhỏ nhắn, mềm mại của cục cưng đến gần nụ hoa cũng mềm mại như vậy của mình. Tiểu tử ngửi được mùi trên người mẹ, cảm giác được từ miệng truyền tới xúc giác, khép ánh mắt đang quay tròn lại, mở cái miệng nhỏ nhắn ra, ngậm nụ hoa của Úc Hàn Yên, theo bản năng bú.
Úc Hàn Yên nhìn cảnh này, tình thương của người mẹ tự nhiên thăng hoa, ánh mắt nhìn đứa bé còn hơn cả dịu dàng.
Mặt Lăng Diệp đã tái đi, trong ánh mắt tỏa ra đều là lửa, hàm răng đánh ken két, hai tay nắm chặt thành quyền, giống như chỉ có như vậy, anh mới có thể khống chế được mình không ném luôn cục cưng đang xâm phạm vào lĩnh vực giành riêng cho mình ra.
Áp suất quanh người anh rất thấp, khiến cô y tá đứng một bên cúi đầu xuống, cố gắng thu nhỏ mình, lại vẫn cảm giác được sự tồn tại của chính mình.
Rốt cuộc cục cưng cũng được ôm đi, Lăng Diệp không nói hai lời, cởi cúc áo Úc Hàn Yên, đem chính môi mình bao phủ những nơi cục cưng đã chạm qua.
Úc Hàn Yên nói không lên lời: "Anh vẫn còn bé sao?"
Ư a hồi lâu, Lăng Diệp lưu luyến cài lại áo cho cô, dùng giọng nói u uất, hùng hồn nói: "Anh chỉ quét sạch dấu vết người khác đã để lại trên người em thôi."
Người khác. . . . . .
Úc Hàn Yên tức giận: "Nó không phải là người khác, nó là con của chúng ta!"
"Ngoài anh và em ra, chính là người khác." Lăng Diệp nghiêm túc nói.
Úc Hàn Yên trừng mắt liếc anh một cái, lười phải lý luận với anh.
Dường như ngay tức khắc Lăng Diệp đã nhớ ra bộ dạng tiểu tử kia trừng mình lúc trước đó, thì ra là di truyền từ cô…………
"Cục cưng của chúng ta tên là gì nha?" Úc Hàn Yên ý thức được một vấn đề, mà cái vấn đề đó lập tức chiếm cứ tất cả suy nghĩ của cô.
Lăng Diệp dịu dàng nhìn cô, hỏi: "Lăng Húc thì thế nào?"
"Lăng Húc?" Úc Hàn Yên lặp lại, dư vị hai chữ này vẫn còn đọng trên môi.
Trên khuôn mặt cô có một vẻ mặt với tên gọi là "Sáng tỏ thông suốt: "Được! Vậy lấy tên này đi, Lăng Húc!"
Sự hưng phấn qua đi, cô chớp chớp mắt nhìn Lăng Diệp, tò mò hỏi: "Anh đã đặt tên cho cục cưng từ lâu rồi?"
Lăng Diệp đáp thản nhiên: "Rảnh rỗi không có việc gì làm, đã nghĩ ra."
Rảnh rỗi không có việc gì làm…………. Rõ ràng là chính mình cố tình đặt tên cho cục cưng, lại còn lấy cái lý do sứt sẹo như vậy. Úc Hàn Yên ranh mãnh nhìn Lăng Diệp, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
Trước đây cô còn lo sợ người kia sẽ không thích cục cưng, dù sao cho tới bây giờ, anh biểu hiện ra thật sự chưa nói là thích, lại không ngờ thật ra anh rất để ý tới cục cưng.
"Đúng rồi, anh đã báo cho Dany chưa? Trước đó lúc nào cô ấy cũng làm ầm lên là, lúc sinh Tiểu Húc, nhất định phải nói cho cô ấy biết."
Lăng Diệp thành thật đáp: "Chưa."
Đến đây Úc Hàn Yên mới nhận ra rằng, hình như anh luôn canh giữ bên cạnh cô không rời nửa bước, khi đó cô còn cắn anh! Cô nhìn cánh tay phải của anh, băng trắng quấn quanh như kim châm vào trong mắt cô.
Cô lẩm bẩm: "Đã chảy không ít máu đi."
Lăng Diệp thấy ánh mắt cô dừng lại trên cánh tay phải của mình, thì biết rõ cô đang ám chỉ điều gì, liền nói dửng dưng: "Chảy đâu có nhiều bằng em."
". . . . . ." Úc Hàn Yên không nói gì liếc mắt, có kiểu so sánh này nữa sao?
Chỉ có điều, bị anh làm cho một câu như vậy, trong lòng cô cũng không còn khó chịu nhiều nữa.
"Anh đi báo tin vui này cho bọn họ biết đi. Ưmh, Tề Ngôn, Dany, Mạc Vũ, Thiên Nhất, lão Tôn." Úc Hàn Yên nhẹ nhàng nói.
Cô dừng một lúc, lại bổ sung: "Tiện thể báo cho cả Alex nữa."
Lăng Diệp hết sức phối hợp: "Ừ, em nói sao thì là vậy."
Anh đi ra ngoài cửa, dùng điện thoại di động soạn hai chữ —— sinh rồi, chọn các số điện thoại trừ số của lão Tôn ra, ấn phím gửi.
Tiếp đó, anh bấm số điện thoại của lão Tôn.
"Tiểu thiếu gia." Giọng nói Lão Tôn truyền đến.
Ngay cả Lăng Diệp cũng không ý thức được, miệng mình đang nhếch lên, vẻ mặt thoảng qua tia hạnh phúc: "Tiểu Yên sinh rồi, là một bé trai."
"Thật tốt quá! Chúc mừng tiểu thiếu gia! Tôi có thể qua đó thăm tiểu thiếu phu nhân và… ách" Lão Tôn không biết mình nên xưng hô đứa bé như thế nào với người kia, chẳng lẽ lại gọi là tiểu tiểu thiếu gia?
Lăng Diệp cười cười, nói: "Lão Tôn, gọi nó là Tiểu Húc được rồi, muốn tới đây thì cứ tới thôi."
Anh nghe thấy những cuộc gọi không ngừng gọi tới, đành nói: "Trước tiên cứ như vậy đi."
Anh ngắt cuộc gọi với Lão Tôn, tiếp nhận điện thoại của Mạc Vũ.
"Diệp, chị dâu thật sự đã sinh rồi? Sao mà im hơi lặng tiếng thế đã sinh rồi?"
Lăng Diệp thở dài một cái, đau lòng nói: "Mất sức của chín trâu hai hổ mới sinh ra được đấy."
"Mẹ kiếp, tiểu tử kia lại có năng lực dày vò người ta như vậy? Không hổ là giống của cậu! Vậy bây giờ chị dâu đã khá chưa?"
Đầu Lăng Diệp đầy vạch đen, nó có năng lực dày vò người khác thì liên quan gì đến mình? Anh đáp: "Cũng tạm, cứ như vậy đi", cúp điện thoại của Mạc Vũ, tiếp nhận điện thoại của Dany.
"Thật đúng thế sao? Tiểu Yên sinh rồi?!" Giọng High-decibel xen lẫn sự hưng phấn truyền ra.
Lăng Diệp đưa điện thoại di động ra xa lỗ tai của mình một chút, đáp: "Đúng, sinh rồi."
"Tôi muốn tới thăm cục cưng!" Giọng high-decibel của cô khiến Tề Ngôn ngồi bên cạnh cũng không nhịn được liếc xéo.
Lăng Diệp nói thản nhiên: "Không ai ngăn cản cô."
Lúc này điện thoại của Alex lại chen vào.
Lăng Diệp ấn nút tiếp nhận, nghe giọng nói đối phương rất mệt mỏi: "Hàn Yên sinh rồi? Chúc mừng nha!"
Lăng Diệp biết, thời gian gần đây hắn đang phải chuẩn bị trang phục cho cuộc trình diễn thời trang của mình, liền quan tâm hỏi: "Ừ, trang phục của cậu đã chuẩn bị đến đâu rồi?"
"Chậc chậc chậc, làm cha rồi có khác, thế nhưng lại quan tâm tôi. Chuẩn bị được bảy, tám mươi phần trăm rồi, đến lúc đó anh nhớ đến vụ người mẫu cho tôi là được."
Những chuyện Lăng Diệp đã đồng ý rồi, đương nhiên sẽ không nuốt lời.
Cúp điện thoại, anh đi trở về bên giường, thấy người trên giường lại đã ngủ, liền ngồi ở một bên nhìn.
Sau đó không lâu, Mạc Vũ và Thiên Nhất đến. Lăng Diệp sợ bọn họ đánh thức Úc Hàn Yên, liền dẫn bọn họ đi ra ngoài.
"Cô ấy mất sức quá." Lăng Diệp giải thích.
Mạc Vũ và Thiên Nhất đều nhao nhao gật đầu.
Mạc Vũ thấy dáng vẻ Thiên Nhất cứ như muốn nói lại thôi, liền lên tiếng giúp hắn: "Cục cưng đầu rồi?"
"Cộp cộp cộp", ngoài hành lang yên tĩnh, tiếng giày cao gót nện trên mặt đất phát ra càng lanh lảnh, chói tai.
"Cục cưng đâu, cục cưng đâu rồi?" Dany vẻ mặt tràn đầy hưng phấn, hỏi.
Tề Ngôn thấy bộ dạng này của cô, không khỏi có chút bất đắc dĩ.
"Lăng Húc." Lăng Diệp nói ra tên của cục cưng.
"Lăng Húc? Tên rất hay!" Mạc Vũ khen ngợi.
Lăng Diệp vẫy tay gọi một y tá đến, để cô ta dẫn đám Mạc Vũ đi thăm Lăng Úc.
Còn anh lại quay về bên giường của Úc Hàn Yên, chẳng có gì quan trọng hơn việc trông coi người phụ nữ của anh.
Mà bốn người kia sau khi nhìn thấy Lăng Húc, mắt đều trợn trắng lên, không hẹn mà đều than thở: "Làm sao mà nhỏ như vậy đã. . . . . ."
"Có ý kiến gì không?" Mạc Vũ cúi đầu nhìn Thiên Nhất, cười hỏi.
"Thật đáng yêu, anh xem hai cái tay nhỏ bé đặt hai bên đầu kìa, giống như đầu hàng vậy." Thiên Nhất trìu mến nói.
"Nếu Diệp nghe nói, con trai cậu ấy ngủ trong hình dạng đầu hàng, thì vẻ mặt nhất định sẽ vô cùng đặc sắc." Đôi mắt đào hoa của Mạc Vũ sóng nước mênh mông, dùng giọng trầm thấp nói.
Dany nhìn hồi lâu, nói nhỏ: "Ạch, hình như tướng mạo này có chút chênh lệch với cha mẹ…………."
Tề Ngôn đưa tay lên vuốt vuốt mái tóc dài của cô, nói: "Đứa trẻ nào vừa sinh ra cũng như vậy, sẽ lột xác rất nhanh thôi. Tướng mạo của Diệp và chị dâu xuất chúng như vậy, tướng mạo của Tiểu Húc đương nhiên sẽ không thua kém đâu."
Đúng như lời Tề Ngôn nói, chưa tới một tháng, Lăng Húc đã lột xác trở thành một cục cưng ngọt ngào, trắng trẻo hồng hào, đường nét tinh xảo không tả được, đặc biệt là cặp mắt kia, giống như có phép thuật, để mỗi tầm mắt khi nhìn vào, linh hồn đều bị cuốn hút vào trong.
Tiểu tử đặc biệt dính Úc Hàn Yên, mỗi lần không thấy cô sẽ khóc; còn đối với Lăng Diệp, tiểu tử vẫn trước sau như một – đều trừng mắt lên nhìn.
Lăng Diệp tuân theo nguyên tắc "Ăn miếng trả miếng", cũng trừng mắt nhìn lại.
"Anh làm gì thế?" Úc Hàn Yên nhìn thấy cái tay giữ áo mình lại, hỏi.
Lăng Diệp không trừng mắt nhìn Lăng Húc nữa, hỏi cô: "Vậy em làm gì?"
"Tiểu Húc đói bụng." Úc Hàn Yên liếc mắt, nhìn cục cưng mềm mại mình đang ôm ở bên tay kia, đáp.
"Oh." Lăng Diệp buông Úc Hàn Yên ra, xoay người đi đến một chỗ cách đó không xa, lấy từ trong túi ra một vật gì đó đưa tới trước mặt cô.
"Đó là cái gì?" Úc Hàn Yên nhìn thứ gì đó trong tay anh, chớp chớp mắt, tò mò hỏi.
"Máy hút sữa." Lăng Diệp giải thích với vẻ mặt thản nhiên.
"Không cần thứ này, phiền phức như vậy làm gì, để Tiểu Húc bú trực tiếp là được rồi." Úc Hàn Yên nhíu nhíu mày, nói.
"Không có cửa đâu." Lăng Diệp lườm Lăng Húc một cái, nói giọng kiên quyết.
"Tại sao?!" Úc Hàn Yên nhìn anh, đầu đầy mờ mịt.
"Nó là con trai!" Lăng Diệp đem vấn đề về giới tính mà anh hết sức để ý nói ra.
"Nó cũng là con trai anh!" Úc Hàn Yên chợt liếc mắt, nhấn mạnh.
" Nếu anh không xem nó là con trai anh, em cho rằng anh có thể chịu để cho nó xâm phạm lĩnh vực dành riêng cho mình trong suốt một tháng qua không” Lăng Diệp nhíu mày, hỏi ngược lại.
Úc Hàn Yên không khỏi đau đầu một trận: "Không phải là lần nào anh cũng tự mình quét sạch dấu vết của nó sao?"
"Như vậy cũng không làm thay đổi được sự thật nó đã xâm phạm vào lĩnh vực dành riêng cho anh!" Mặt Lăng Diệp đen lại, nói.
Cuối cùng, trước đòi hỏi mãnh liệt của anh, Úc Hàn Yên sử dụng máy hút sữa.
Giống như Lăng Húc đã biết được chuyện gì đó, càng thêm không muốn gặp Lăng Diệp.
Lăng Diệp cũng chẳng có vấn đề gì, dù sao bị chính con trai của mình trừng đã không phải là chuyện ngày một ngày hai.
Đối lập với lễ cưới long trọng, tiệc đầy tháng của cục cưng có thể nói là đơn giản đến thảm hại, bất kể là số lượng khách mời hay là quy mô của nơi tổ chức.
Danh sách khách mời: Tề Ngôn, Mạc Vũ, Dany, Thiên Nhất, lão Tôn.
Địa điểm bữa tiệc: Chỗ ở hiện tại của Lăng Diệp và Úc Hàn Yên – biệt thự nhìn ra biển.
Sau khi Lăng Húc đầy tháng, một nhà ba người lần đầu tiên đi ra ngoài, tham dự hôn lễ của Tề Ngôn - Dany.
Tuy nói về tất cả các mặt, hôn lễ của Tề Ngôn – Dany đều thua kém hôn lễ của Lăng Diệp và Úc Hàn Yên một bậc, nhưng cũng là một hôn lễ long trọng, xa xỉ hiếm thấy, có tiếng vang không nhỏ ở Mĩ.
Sau hôm Tề Ngôn Dany đi hưởng tuần trăng mật trở về, liền bị Lăng Diệp túm đi làm người mẫu cho Alex.
Dany cũng chẳng có ý kiến gì, dù sao cô cũng đã quen với việc đứng trước đám đông.
Tề Ngôn càng không phản đối, bởi vì anh đã có thói quen nghe theo lời của Lăng Diệp.
Mạc Vũ vốn có chút áy náy với Alex, hôm nay vừa nghe nói là làm người mẫu cho hắn, đương nhiên là anh bằng lòng vô điều kiện rồi, ai bảo lần đầu tiên gặp mặt người ta, chưa có bất kỳ lời giải thích nào đã đánh người ta.
Thiên Nhất ngược lại có chút do dự, mặc dù hắn với Alex là bạn, nhưng với tính cách có chút hướng nội lại trưng ra ở đó thì, chỉ có điều, cho dù hắn có một trăm lần không muốn, vẫn phải đồng ý, ai bảo hắn sợ Lăng Diệp chứ.
Lăng Húc cũng được đưa tới hiện trường, cậu bé ngồi vững vàng trên đùi Lão Tôn, con ngươi đảo liên tục, tò mò quan sát tất cả các thứ xung quanh.
Lúc sáu người cùng xuất hiện trước mắt Alex, tỏa sáng tưởng chừng như làm mù mắt hắn. Hắn hít sâu một hơi, làm cho tâm tình của mình bĩnh tĩnh lại một chút, cảm thán: "Đây nhất định sẽ là một bữa tiệc của thị giác……………."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.