Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân
Chương 292: Anh sợ chết sao?
Thiên Diện Tuyết
08/01/2015
"Bà xã, xin em, ông xã biết sai rồi, em cho anh nha?”
Ngải Tuyết kìm nén, dù cho anh xuống giọng nài nỉ, xem ra đúng là nghẹn đủ khổ cực. Ngải Tuyết cười, nụ cười này trong mắt Kiệt so với hoa đang nở còn đẹp hơn rất nhiều
Như có ma thuật thôi thúc anh trở nên ham muốn hơn, kể từ khi sinh con Ngải Tuyết trở nên gầy hơn.
"Bảo bối, sau này giao con cho bà vú nuôi, em nên dưỡng sức, xem em kìa gầy đến bộ dạng này, người ngoài nhìn tưởng anh bỏ đói em đó.”
"Gầy không tốt sao?Phụ nữ ai cũng thích ốm mới đẹp.”
"Nói bậy, phải có da có thịt chứ, anh không thích xương, anh thích bảo bối mập mạp trắng trẻo!”Anh dùng lực cắn bên má hồng của Ngải Tuyết, anh rất bất mãn với dáng người gầy teo của cô.
Bởi vì lâu quá chưa chung đụng, Ngải Tuyết có vẻ hơi thống khổ, ôm đầu của anh"Ông xã. . .Đau. . .”
"Đau không? Nhịn một chút.”
Kiệt cau mày, thương yêu, cưng chiều, quan tâm có đủ, anh không ngừng hôn dụ dỗ cô.
"Ngạch ~~” Khi anh đi vào cũng là lúc tiếng rên rỉ vang lên, vậy mà cô còn mạnh miệng.
"Cô gái nhỏ, rõ ràng mình cũng muốn, còn hành hạ anh, hừ hừ, để em ba ngày không xuống giường mới được.” Khóe miệng Kiệt nở nụ cười tà ác.
Ngải Tuyết sợ đến rùng mình: "Anh là tên hỗn đãn.”
Kiệt hung hăng đòi hỏi.
"Ông xã. . .”
". . . Ừ. . .” Kiệt mê say đến con ngươi tràn đầy nhục dục.
"Nhẹ một chút.” Ngải Tuyết bất mãn, giãy dụa eo thon.
Kiệt cười xấu xa, lật người cô lại, tiếp tục tấn công từ phía sau: "Thoải mái không?”
Ngải Tuyết không nói, khóe miệng mỉm cười.
Cả đêm, giường chấn động liên tục.
Ngày hôm sau vừa rạng sáng, Ngải Tuyết lấy cây súng lục bên tủ đặt tại ngực anh trêu chọc nói :
"Anh sợ chết không? Anh bại hoại, đầu tiên để cho em sống như quả phụ, cuối cùng không tha cho em, em muốn báo thù! ! !”
Ánh mắt anh vẫn không đổi, khóe miệng chứa đựng nụ cười cưng chiều: "Bảo bối, anh sợ, anh càng sợ sau khi anh chết, không người nào thương em giống như anh, cho nên, chúng ta đổi lại phương thức báo thù có được hay không?"
Nói xong, anh giành lại cây súng trong tay cô rồi đè cô dưới cơthể. . . . .
Mãi cho đến buổi chiều, Ngải Tuyết kiệt sức nằm gục trên giường nhìn người đàn ông ăn no đến thần sắc sáng lạng.
Ngải Tuyết kìm nén, dù cho anh xuống giọng nài nỉ, xem ra đúng là nghẹn đủ khổ cực. Ngải Tuyết cười, nụ cười này trong mắt Kiệt so với hoa đang nở còn đẹp hơn rất nhiều
Như có ma thuật thôi thúc anh trở nên ham muốn hơn, kể từ khi sinh con Ngải Tuyết trở nên gầy hơn.
"Bảo bối, sau này giao con cho bà vú nuôi, em nên dưỡng sức, xem em kìa gầy đến bộ dạng này, người ngoài nhìn tưởng anh bỏ đói em đó.”
"Gầy không tốt sao?Phụ nữ ai cũng thích ốm mới đẹp.”
"Nói bậy, phải có da có thịt chứ, anh không thích xương, anh thích bảo bối mập mạp trắng trẻo!”Anh dùng lực cắn bên má hồng của Ngải Tuyết, anh rất bất mãn với dáng người gầy teo của cô.
Bởi vì lâu quá chưa chung đụng, Ngải Tuyết có vẻ hơi thống khổ, ôm đầu của anh"Ông xã. . .Đau. . .”
"Đau không? Nhịn một chút.”
Kiệt cau mày, thương yêu, cưng chiều, quan tâm có đủ, anh không ngừng hôn dụ dỗ cô.
"Ngạch ~~” Khi anh đi vào cũng là lúc tiếng rên rỉ vang lên, vậy mà cô còn mạnh miệng.
"Cô gái nhỏ, rõ ràng mình cũng muốn, còn hành hạ anh, hừ hừ, để em ba ngày không xuống giường mới được.” Khóe miệng Kiệt nở nụ cười tà ác.
Ngải Tuyết sợ đến rùng mình: "Anh là tên hỗn đãn.”
Kiệt hung hăng đòi hỏi.
"Ông xã. . .”
". . . Ừ. . .” Kiệt mê say đến con ngươi tràn đầy nhục dục.
"Nhẹ một chút.” Ngải Tuyết bất mãn, giãy dụa eo thon.
Kiệt cười xấu xa, lật người cô lại, tiếp tục tấn công từ phía sau: "Thoải mái không?”
Ngải Tuyết không nói, khóe miệng mỉm cười.
Cả đêm, giường chấn động liên tục.
Ngày hôm sau vừa rạng sáng, Ngải Tuyết lấy cây súng lục bên tủ đặt tại ngực anh trêu chọc nói :
"Anh sợ chết không? Anh bại hoại, đầu tiên để cho em sống như quả phụ, cuối cùng không tha cho em, em muốn báo thù! ! !”
Ánh mắt anh vẫn không đổi, khóe miệng chứa đựng nụ cười cưng chiều: "Bảo bối, anh sợ, anh càng sợ sau khi anh chết, không người nào thương em giống như anh, cho nên, chúng ta đổi lại phương thức báo thù có được hay không?"
Nói xong, anh giành lại cây súng trong tay cô rồi đè cô dưới cơthể. . . . .
Mãi cho đến buổi chiều, Ngải Tuyết kiệt sức nằm gục trên giường nhìn người đàn ông ăn no đến thần sắc sáng lạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.