Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân
Chương 215: Đại ca lúc nãy anh thật đáng yêu!
Thiên Diện Tuyết
08/01/2015
Mộ Dung Kiệt liếc nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng xinh đẹp mình cần tìm, cảm giác mất mác cuốn lấy cả trái tim"Cô ấy đâu?”
Khỏi cần nghĩ cũng biết đại ca nói tới ai, nhất thời bầu không khí trở nên kì lạ ai nấy đều trầm mặc.
"Kiệt, ông cụ trước mặt cháu, cháu không hỏi, tỉnh lại liền kiếm cô ta, nha đầu đó hại cháu chưa đủ thảm sao?”Ông cụ hơi bực, đến tận bây giờ vẫn nhớ tới nha đầu đó.
"Ông đứng chình ình như vậy chẳng lẽ không khỏe sao?"Cử động cơ thể, có chút đau, chỉ vào băng gạc trên đầu hỏi"Lúc nào tháo?”
"Thiếu gia chớ vội, đầu của anh chỉ bị thương nhẹ, đợi thêm mấy ngày nữa hãy tháo!"Bác sĩ vào chuẩn bị khám bệnh cho anh.
"Không có gì khác thường, ở lại bệnh viện quan sát vài ngày nữa là được! Tôi đi trước, có chỗ nào không thoải mái cứ nhấn chuông, tôi lập tức tới ngay."
"Không cần, cơ thể của tôi nên tôi hiểu rõ, tôi muốn lập tức xuất viện, còn cái đầu bư này tháo xuống cho tôi!”
"Không được, cứ ở đây, công ty và chuyện trong nhà đều có người xử lý, vắng cháu trái đất vẫn quay đấy, cháu nghe lời ông đừng để ông phải lo lắng."
Ông cụ cương quyết chặt đứt ý nghĩ của Mộ Dung Kiệt.
"Vậy cũng được, nhìn đôi mắt của ông đỏ hoe như vậy chắc đêm qua đã thức trắng, chỉ cần ông đồng ý về nhà an tâm ngủ thật ngon, cháu sẽ ở lại đây nghe theo lời của bác sĩ được không?”
Ông cụ hài lòng, nở nụ cười hiền hậu, không có việc gì là tốt rồi."Tốt, ông trở về ngủ ngay, nhưng ông không cho phép cháu thừa dịp này mà trốn đi!”
"Biết rồi!”
Ông cụ vừa đi, Mộ Dung Kiệt thở phào nhẹ nhõm, tựa đầu vào gối, nhìn ba người trước mặt.
"Vất vả cho mấy người.”
Oanh ——
Những lời này chả khác gì quả lựu đạn muốn nổ tung đầu bọn họ.
Đại ca nói: vất vả cho bọn họ? ? ?
"Đại ca, anh vừa nói gì?Vất vả cho chúng tôi?" Trương Thiên nghĩ lỗ tai của mình có vấn đề, nếu không, sao anh có thể nghe được lời này từ chính miệng đại ca.
Mộ Dung Kiệt nhếch miệng"Không có gì, anh nghe lầm!”
"Tôi có điên mới nghe lầm, đại ca, lúc nãy anh thật đáng yêu!”Trương Thiên cả gan nói.
Lãnh Băng nhìn Mộ Dung Kiệt đen mặt, nhanh lôi kéo miệng bự kia đi chỗ khác"Anh còn nói thêm lời nào nữa thì chúng tôi cũng không cứu được anh đâu!”
Trương Thiên ý thức nhìn tình huống hiện tại, mồ hôi chảy ròng ròng, anh điên mất rồi mới nói đại ca đáng yêu, mẹ nó, anh muốn cắn lưỡi mình cho xong.
Khỏi cần nghĩ cũng biết đại ca nói tới ai, nhất thời bầu không khí trở nên kì lạ ai nấy đều trầm mặc.
"Kiệt, ông cụ trước mặt cháu, cháu không hỏi, tỉnh lại liền kiếm cô ta, nha đầu đó hại cháu chưa đủ thảm sao?”Ông cụ hơi bực, đến tận bây giờ vẫn nhớ tới nha đầu đó.
"Ông đứng chình ình như vậy chẳng lẽ không khỏe sao?"Cử động cơ thể, có chút đau, chỉ vào băng gạc trên đầu hỏi"Lúc nào tháo?”
"Thiếu gia chớ vội, đầu của anh chỉ bị thương nhẹ, đợi thêm mấy ngày nữa hãy tháo!"Bác sĩ vào chuẩn bị khám bệnh cho anh.
"Không có gì khác thường, ở lại bệnh viện quan sát vài ngày nữa là được! Tôi đi trước, có chỗ nào không thoải mái cứ nhấn chuông, tôi lập tức tới ngay."
"Không cần, cơ thể của tôi nên tôi hiểu rõ, tôi muốn lập tức xuất viện, còn cái đầu bư này tháo xuống cho tôi!”
"Không được, cứ ở đây, công ty và chuyện trong nhà đều có người xử lý, vắng cháu trái đất vẫn quay đấy, cháu nghe lời ông đừng để ông phải lo lắng."
Ông cụ cương quyết chặt đứt ý nghĩ của Mộ Dung Kiệt.
"Vậy cũng được, nhìn đôi mắt của ông đỏ hoe như vậy chắc đêm qua đã thức trắng, chỉ cần ông đồng ý về nhà an tâm ngủ thật ngon, cháu sẽ ở lại đây nghe theo lời của bác sĩ được không?”
Ông cụ hài lòng, nở nụ cười hiền hậu, không có việc gì là tốt rồi."Tốt, ông trở về ngủ ngay, nhưng ông không cho phép cháu thừa dịp này mà trốn đi!”
"Biết rồi!”
Ông cụ vừa đi, Mộ Dung Kiệt thở phào nhẹ nhõm, tựa đầu vào gối, nhìn ba người trước mặt.
"Vất vả cho mấy người.”
Oanh ——
Những lời này chả khác gì quả lựu đạn muốn nổ tung đầu bọn họ.
Đại ca nói: vất vả cho bọn họ? ? ?
"Đại ca, anh vừa nói gì?Vất vả cho chúng tôi?" Trương Thiên nghĩ lỗ tai của mình có vấn đề, nếu không, sao anh có thể nghe được lời này từ chính miệng đại ca.
Mộ Dung Kiệt nhếch miệng"Không có gì, anh nghe lầm!”
"Tôi có điên mới nghe lầm, đại ca, lúc nãy anh thật đáng yêu!”Trương Thiên cả gan nói.
Lãnh Băng nhìn Mộ Dung Kiệt đen mặt, nhanh lôi kéo miệng bự kia đi chỗ khác"Anh còn nói thêm lời nào nữa thì chúng tôi cũng không cứu được anh đâu!”
Trương Thiên ý thức nhìn tình huống hiện tại, mồ hôi chảy ròng ròng, anh điên mất rồi mới nói đại ca đáng yêu, mẹ nó, anh muốn cắn lưỡi mình cho xong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.