Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân
Chương 171: Đây là đâu?
Thiên Diện Tuyết
08/01/2015
Mộ Dung Kiệt làm mặt lạnh, đôi môi bạc lạnh lùng nói"Cháu dẫn cô ấy trở về, ông không ý kiến chứ?”
Thật ra thì, căn bản anh không cần hỏi qua hỏi ý kiến ông, từ lúc nhìn ông căng thẳng ở bậc thang anh đã có câu trả lời rồi, chẳng qua là anh vẫn muốn tôn trọng ông cụ!
Ông cụ nghe anh hỏi tới, đôi mắt trở nên sáng bừng, không chút do dự thốt lên"Không, không thành vấn đề, đương nhiên là không có vấn đề!”
Mộ Dung Kiệt hài lòng gật đầu, giương mắt lên nhìn bầu trời đầy sao ở ngoài cửa sổ, nhất thời cảm thấy bức rức, đứng dậy, đỡ ông cụ dậy.
"Đi ngủ đi, nên làm gì chắc ông cũng biết! Sau này đối xử tốt với cô ấy, mỗi ngày cháu đều thành kính biết ơn ông! Đây là thẻ ông đưa cho Ngải Tuyết, tiền bên trong cô ấy chưa dùng qua!"
Mộ Dung Kiệt vừa nói vừa cười nhạt, sắc mặt ông cụ nhất thời xấu hổ, trước việc làm của mình.
Có chút hối hận! Gật đầu một cái, đi về phòng của mình! Ai, chuyện tình của bọn trẻ thời nay, lão giã như ông không thể quản nữa rồi!
Sáng sớm, Ngải Tuyết mở con mắt mông lung nhìn trên tường, vội vàng chạy đến nhà vệ sinh, bịch một tiếng, đụng phải bức tường!
"Trời ơi!”
Mộ Dung Kiệt mới vừa chợp mắt nay bị tiếng la đó đánh thức, vừa đúng nhìn thấy cô ngã ngồi trên đất. Thật đáng thương!!!
Nhanh mang dép rời giường, đỡ cô dậy"Không có gì chứ, sao ngồi trên đất!" Gạt tay che trán của cô xuống"Bị gì vậy? Để anh xem cho!"
"Thiệt là đi kiểu gì mà té vậy? Sưng đỏ rồi!" Mộ Dung Kiệt lấy tay vuốt trán cho cô"Anh đi lấy nước đá!"
Ngải Tuyết vốn rất buồn ngủ mơ màng đi nay tỉnh táo quan sát bài trí bốn phía mới thấy khác "Ơ, đây là nơi nào?"
"Đây" Mộ Dung Kiệt lấy cục đá đắp lên trán cô"May cho em chỉ đụng vào tường."
"Trời ơi, nhẹ một chút! Đây là đâu? Tối hôm qua em không có ngủ ở đây!" Ngải Tuyết bậm môi trợn mắt, trên đầu đều là dấu chấm hỏi!
Mộ Dung Kiệt cười khẽ"Chúng ta ở nhà chứ ở đâu!"
"Vớ vẩn, em biết là nhà, nhưng làm sao về nhà được." Ngải Tuyết ngơ ngác hỏi, sáng sớm thức dậy hết bất ngờ này tới bất ngờ khác.
"Dạ, tối hôm qua trực thăng chở chúng ta về, nguyên một đêm em đều ngủ trong ngực anh!" Vén tóc cô sau tai, cưng chiều hôn cái trán sưng đỏ của cô.
"Không tin, anh xem bài trí xung quanh đi, không thay đổi bao nhiêu."
Lúc này, Ngải Tuyết nhìn kĩ mới để ý tới góc phòng. Ặc…
Thật ra thì, căn bản anh không cần hỏi qua hỏi ý kiến ông, từ lúc nhìn ông căng thẳng ở bậc thang anh đã có câu trả lời rồi, chẳng qua là anh vẫn muốn tôn trọng ông cụ!
Ông cụ nghe anh hỏi tới, đôi mắt trở nên sáng bừng, không chút do dự thốt lên"Không, không thành vấn đề, đương nhiên là không có vấn đề!”
Mộ Dung Kiệt hài lòng gật đầu, giương mắt lên nhìn bầu trời đầy sao ở ngoài cửa sổ, nhất thời cảm thấy bức rức, đứng dậy, đỡ ông cụ dậy.
"Đi ngủ đi, nên làm gì chắc ông cũng biết! Sau này đối xử tốt với cô ấy, mỗi ngày cháu đều thành kính biết ơn ông! Đây là thẻ ông đưa cho Ngải Tuyết, tiền bên trong cô ấy chưa dùng qua!"
Mộ Dung Kiệt vừa nói vừa cười nhạt, sắc mặt ông cụ nhất thời xấu hổ, trước việc làm của mình.
Có chút hối hận! Gật đầu một cái, đi về phòng của mình! Ai, chuyện tình của bọn trẻ thời nay, lão giã như ông không thể quản nữa rồi!
Sáng sớm, Ngải Tuyết mở con mắt mông lung nhìn trên tường, vội vàng chạy đến nhà vệ sinh, bịch một tiếng, đụng phải bức tường!
"Trời ơi!”
Mộ Dung Kiệt mới vừa chợp mắt nay bị tiếng la đó đánh thức, vừa đúng nhìn thấy cô ngã ngồi trên đất. Thật đáng thương!!!
Nhanh mang dép rời giường, đỡ cô dậy"Không có gì chứ, sao ngồi trên đất!" Gạt tay che trán của cô xuống"Bị gì vậy? Để anh xem cho!"
"Thiệt là đi kiểu gì mà té vậy? Sưng đỏ rồi!" Mộ Dung Kiệt lấy tay vuốt trán cho cô"Anh đi lấy nước đá!"
Ngải Tuyết vốn rất buồn ngủ mơ màng đi nay tỉnh táo quan sát bài trí bốn phía mới thấy khác "Ơ, đây là nơi nào?"
"Đây" Mộ Dung Kiệt lấy cục đá đắp lên trán cô"May cho em chỉ đụng vào tường."
"Trời ơi, nhẹ một chút! Đây là đâu? Tối hôm qua em không có ngủ ở đây!" Ngải Tuyết bậm môi trợn mắt, trên đầu đều là dấu chấm hỏi!
Mộ Dung Kiệt cười khẽ"Chúng ta ở nhà chứ ở đâu!"
"Vớ vẩn, em biết là nhà, nhưng làm sao về nhà được." Ngải Tuyết ngơ ngác hỏi, sáng sớm thức dậy hết bất ngờ này tới bất ngờ khác.
"Dạ, tối hôm qua trực thăng chở chúng ta về, nguyên một đêm em đều ngủ trong ngực anh!" Vén tóc cô sau tai, cưng chiều hôn cái trán sưng đỏ của cô.
"Không tin, anh xem bài trí xung quanh đi, không thay đổi bao nhiêu."
Lúc này, Ngải Tuyết nhìn kĩ mới để ý tới góc phòng. Ặc…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.