Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân
Chương 119: Hậu quả (2)
Thiên Diện Tuyết
08/01/2015
Tất cả đều do ả tiện nhân Ngải Tuyết kia, cô từ một thiên kim tiểu thư vạn người kính ngưỡng bây giờ biến thành một tù nhân!
Ngày đó để cho ả mất đi đứa bé xem như quá nhẹ cho ả, sớm biết trước ngày hôm nay, cô sẽ không nương tay để ả biến mất khỏi thế gian này!
Hai mắt Thượng Quan Tử Uyển tràn đầy lửa hận, coi như giờ phút này, trong lòng cô một chút hối hận cũng không có, thậm chí, cô càng ngày càng hận Ngải Tuyết, hận không thể tự tay mình giết chết cô ta!
Mộ Dung Kiệt kiềm chế để không giết cô ngay lúc này, vẻ mặt vẫn như cũ lạnh như băng"Nhìn thấy bên đó chứ?” Cách đó không xa là ao cá sấu, nhàn nhạt hỏi!
Sắc mặt Thượng Quan Tử Uyển xanh như tàu lá chuối, răng môi đều run rẩy "Không, anh không thể đối xử với em như vậy!”
Mộ Dung Kiệt nhíu mày, đôi môi bạc nhếch lên"Không thể?Vì sao không thể?Tôi không chỉ có có thể, tôi còn muốn cô chết không được toàn thây!”
"Tử Mặc, nên làm sao, biết rồi chứ?”
Tử Mặc hưng phấn ra mặt gật đầu hiểu rõ, đã rất lâu anh không được chơi trò chơi thú vị này!
Đi tới bên cạnh Thượng Quan Tử Uyển, mặc cho tiếng la của ả ta, anh trực tiếp trói ả ta lại.
"Tiện nhân, ai bảo cô ngu đụng đến bảo bối của đại ca chúng tôi, đây chính là tự làm tự chịu!”
"Anh, các người muốn thế nào?Không, không cần!” Thượng Quan Tử Uyển lạnh từ sống lưng đến lòng bàn chân!
Tử Mặc nâng khóe môi cười lạnh"Cũng không có gì đặc sắc, chỉ là treo ngược cô lên từng chút từng chút thả cô xuống ao cá sấu, khiến bọn chúng ăn từ bàn chân cô đến đùi cô rồi nội tạng của cô, ai nha, cô tưởng tượng xem có thú vị không. Hàaa...!”
Thượng Quan Tử Uyển theo lời Tử Mặc kể, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, không dám tin nhìn bọn họ không chớp mắt, bọn họ đang cười, nụ cười so với Diêm Vương chả khác là bao!
"Tụi bây, sao có thể đối xử với tôi như vậy, thật độc ác, không, không cần, cầu xin mấy người!”
Tử Mặc nhìn ánh mắt hoảng sợ của Thượng Quan Tử Uyển, khinh thường hừ lạnh một tiếng"Người phụ nữ rắn rết như cô, nên chịu loại trừng phạt độc ác này!Nếu không phụ lòng của cô sao?
Yên tâm đi, người của chúng tôi rất ý thức, sẽ không để cho cô chết nhanh như vậy đâu, cô phải tin tưởng, đại ca của chúng tôi rất nhân từ, luôn nguyện ý để cho cô biết rõ ràng, đến tột cùng cô chết như thế nào đi!”
Tử Mặc xách Thượng Quan Tử Uyển đến bên ao cá sấu, ném cho thủ hạ một ánh mắt, hai tên vạm vỡ hiểu ý lập tức treo cô lên!
Thượng Quan Tử Uyển khóc thất thanh, lớn tiếng cầu xin tha thứ"Không, không cần mà, cầu xin các người, tôi biết sai rồi, không cần đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy, Kiệt van xin anh tha cho em, sau này em không dám tái phạm nữa!”
Ngày đó để cho ả mất đi đứa bé xem như quá nhẹ cho ả, sớm biết trước ngày hôm nay, cô sẽ không nương tay để ả biến mất khỏi thế gian này!
Hai mắt Thượng Quan Tử Uyển tràn đầy lửa hận, coi như giờ phút này, trong lòng cô một chút hối hận cũng không có, thậm chí, cô càng ngày càng hận Ngải Tuyết, hận không thể tự tay mình giết chết cô ta!
Mộ Dung Kiệt kiềm chế để không giết cô ngay lúc này, vẻ mặt vẫn như cũ lạnh như băng"Nhìn thấy bên đó chứ?” Cách đó không xa là ao cá sấu, nhàn nhạt hỏi!
Sắc mặt Thượng Quan Tử Uyển xanh như tàu lá chuối, răng môi đều run rẩy "Không, anh không thể đối xử với em như vậy!”
Mộ Dung Kiệt nhíu mày, đôi môi bạc nhếch lên"Không thể?Vì sao không thể?Tôi không chỉ có có thể, tôi còn muốn cô chết không được toàn thây!”
"Tử Mặc, nên làm sao, biết rồi chứ?”
Tử Mặc hưng phấn ra mặt gật đầu hiểu rõ, đã rất lâu anh không được chơi trò chơi thú vị này!
Đi tới bên cạnh Thượng Quan Tử Uyển, mặc cho tiếng la của ả ta, anh trực tiếp trói ả ta lại.
"Tiện nhân, ai bảo cô ngu đụng đến bảo bối của đại ca chúng tôi, đây chính là tự làm tự chịu!”
"Anh, các người muốn thế nào?Không, không cần!” Thượng Quan Tử Uyển lạnh từ sống lưng đến lòng bàn chân!
Tử Mặc nâng khóe môi cười lạnh"Cũng không có gì đặc sắc, chỉ là treo ngược cô lên từng chút từng chút thả cô xuống ao cá sấu, khiến bọn chúng ăn từ bàn chân cô đến đùi cô rồi nội tạng của cô, ai nha, cô tưởng tượng xem có thú vị không. Hàaa...!”
Thượng Quan Tử Uyển theo lời Tử Mặc kể, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, không dám tin nhìn bọn họ không chớp mắt, bọn họ đang cười, nụ cười so với Diêm Vương chả khác là bao!
"Tụi bây, sao có thể đối xử với tôi như vậy, thật độc ác, không, không cần, cầu xin mấy người!”
Tử Mặc nhìn ánh mắt hoảng sợ của Thượng Quan Tử Uyển, khinh thường hừ lạnh một tiếng"Người phụ nữ rắn rết như cô, nên chịu loại trừng phạt độc ác này!Nếu không phụ lòng của cô sao?
Yên tâm đi, người của chúng tôi rất ý thức, sẽ không để cho cô chết nhanh như vậy đâu, cô phải tin tưởng, đại ca của chúng tôi rất nhân từ, luôn nguyện ý để cho cô biết rõ ràng, đến tột cùng cô chết như thế nào đi!”
Tử Mặc xách Thượng Quan Tử Uyển đến bên ao cá sấu, ném cho thủ hạ một ánh mắt, hai tên vạm vỡ hiểu ý lập tức treo cô lên!
Thượng Quan Tử Uyển khóc thất thanh, lớn tiếng cầu xin tha thứ"Không, không cần mà, cầu xin các người, tôi biết sai rồi, không cần đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy, Kiệt van xin anh tha cho em, sau này em không dám tái phạm nữa!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.