Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân
Chương 63: Khắc nghiệt (1)
Thiên Diện Tuyết
08/01/2015
Bọn họ vẫn hút thuốc trò chuyện như cũ, hoàn toàn đem người của Long Hổ bang coi không ra gì.
Vương Lượng đem điều thuốc trong miệng vứt xuống đất, nhìn về phía thủ hạ hô to"Con mẹ nó, im lặng chút đi."
Người của Long Hổ bang đứng từng hàng chỉnh tề ngay ngắn trong bóng tối.
Cách đám người của Hải bang không tới ba mươi thước.
Vương Lượng nhìn Trương Thiên cười khinh bỉ nói"Nếu từ đêm nay Long Hổ bang mai danh ẩn tích khỏi hắc đạo, tôi còn thể suy nghĩ lại bỏ qua cho các người, nếu không đừng trách thuộc hạ của tôi ra tay không nương tình." .
Anh thấy Trương Thiên cùng 500 tên đứng phía sau, không khỏi châm chọc cười mỉa mai "Người của Long Hổ bang thật sự không còn ai à, mang những thứ tạp nham này tới đây nghênh chiến! Ngay cả trên người cũng không mang theo đồ chơi gì, chẳng lẽ mày muốn cùng lão tử tao đây chơi vật lộn a!" .
Anh lại quay đầu nhìn đám thuộc hạ, ai nấy trong tay đều là dao, mã tấu, thiết côn trong lòng càng thêm đắc ý.
Đôi con ngươi của Trương Thiên tràn đầy sát khí muồn giết người nhìn chằm chằm Vương Lượng, nói"Sáng sớm ngày mai đem tất cả thế lực của Hải bang sẽ bị xoá sạch khỏi hắc đạo. Con đường của các người chỉ có một, chính là chết" .
Sắc mặt Vương Lượng chẳng thua kém gì cao giọng quát"Con đường chết sao, để lão tử tôi xem các người giở được trò mèo gì mà ở đây phách lối." !
Người của Hải bang chủ động trước xông về phía Trương Thiên.
Vương Lượng nhìn đám thuộc hạ khí thế hung hăng hiếu chiến, trong lòng càng dương dương tự đắt.
Ai bảo mày dám rống với lão tử! ! !
Trương Thiên nhanh chóng rút súng ra, cao giọng hô "Giết".
Phía sau anh mọi người cùng lúc rút súng ra hô to"Giết".
501 người hướng về phía đám người của Hải bang bắn không ngừng.
Trước mặt máu của hơn trăm người nhuộm đỏ một vùng đất hoang.
Đám người nối tiếp muốn xông lên nhưng thấy cảnh kinh hoàng như thế nhanh chóng lui về phía sau.
Vương Lượng quát mắng"Con mẹ tụi bây xông lên đi, lui trở về làm gì?" ?
"Đại ca, bọn họ có súng, có súng thật a!" Nhìn súng hạng nặng trong tay bọn họ nói.
Làm sao có thể là đối thủ của bọn họ được.
"Cái gì? Súng? Con mẹ nó tui bây nói nhảm cái gì thế? Thành viên nào của Long Hổ bang cũng có một khẩu súng trên tay? Lão tử đây không tin!" Vương Lượng ngoài mặt tỏ vẻ xem thường nhưng tim thì đập không ngừng.
"Đại ca, là thật đó ! Chúng ta nên rút lui đi!" Một người trong đám bọn họ nhìn anh em từng người ngã xuống trong lòng hoảng sợ vô cùng!
"Rút lui cái đầu quỷ của mày, nghe theo lời tao cứ xông lên như ong vỡ tổ lên, chúng ta nhiều người như vậy, tụi nó làm sao bắn kịp!" Vương Lượng căm tức.
Đám anh em đứng bên cạnh mồ hôi lạnh, mồ hôi nóng chảy không ngừng, đại ca tính tay không bắt cướp sao.
Nhưng vẫn không dám chống lại mệnh lệnh.
Cắn răng, nhắm mắt xông lên!
Vương Lượng đem điều thuốc trong miệng vứt xuống đất, nhìn về phía thủ hạ hô to"Con mẹ nó, im lặng chút đi."
Người của Long Hổ bang đứng từng hàng chỉnh tề ngay ngắn trong bóng tối.
Cách đám người của Hải bang không tới ba mươi thước.
Vương Lượng nhìn Trương Thiên cười khinh bỉ nói"Nếu từ đêm nay Long Hổ bang mai danh ẩn tích khỏi hắc đạo, tôi còn thể suy nghĩ lại bỏ qua cho các người, nếu không đừng trách thuộc hạ của tôi ra tay không nương tình." .
Anh thấy Trương Thiên cùng 500 tên đứng phía sau, không khỏi châm chọc cười mỉa mai "Người của Long Hổ bang thật sự không còn ai à, mang những thứ tạp nham này tới đây nghênh chiến! Ngay cả trên người cũng không mang theo đồ chơi gì, chẳng lẽ mày muốn cùng lão tử tao đây chơi vật lộn a!" .
Anh lại quay đầu nhìn đám thuộc hạ, ai nấy trong tay đều là dao, mã tấu, thiết côn trong lòng càng thêm đắc ý.
Đôi con ngươi của Trương Thiên tràn đầy sát khí muồn giết người nhìn chằm chằm Vương Lượng, nói"Sáng sớm ngày mai đem tất cả thế lực của Hải bang sẽ bị xoá sạch khỏi hắc đạo. Con đường của các người chỉ có một, chính là chết" .
Sắc mặt Vương Lượng chẳng thua kém gì cao giọng quát"Con đường chết sao, để lão tử tôi xem các người giở được trò mèo gì mà ở đây phách lối." !
Người của Hải bang chủ động trước xông về phía Trương Thiên.
Vương Lượng nhìn đám thuộc hạ khí thế hung hăng hiếu chiến, trong lòng càng dương dương tự đắt.
Ai bảo mày dám rống với lão tử! ! !
Trương Thiên nhanh chóng rút súng ra, cao giọng hô "Giết".
Phía sau anh mọi người cùng lúc rút súng ra hô to"Giết".
501 người hướng về phía đám người của Hải bang bắn không ngừng.
Trước mặt máu của hơn trăm người nhuộm đỏ một vùng đất hoang.
Đám người nối tiếp muốn xông lên nhưng thấy cảnh kinh hoàng như thế nhanh chóng lui về phía sau.
Vương Lượng quát mắng"Con mẹ tụi bây xông lên đi, lui trở về làm gì?" ?
"Đại ca, bọn họ có súng, có súng thật a!" Nhìn súng hạng nặng trong tay bọn họ nói.
Làm sao có thể là đối thủ của bọn họ được.
"Cái gì? Súng? Con mẹ nó tui bây nói nhảm cái gì thế? Thành viên nào của Long Hổ bang cũng có một khẩu súng trên tay? Lão tử đây không tin!" Vương Lượng ngoài mặt tỏ vẻ xem thường nhưng tim thì đập không ngừng.
"Đại ca, là thật đó ! Chúng ta nên rút lui đi!" Một người trong đám bọn họ nhìn anh em từng người ngã xuống trong lòng hoảng sợ vô cùng!
"Rút lui cái đầu quỷ của mày, nghe theo lời tao cứ xông lên như ong vỡ tổ lên, chúng ta nhiều người như vậy, tụi nó làm sao bắn kịp!" Vương Lượng căm tức.
Đám anh em đứng bên cạnh mồ hôi lạnh, mồ hôi nóng chảy không ngừng, đại ca tính tay không bắt cướp sao.
Nhưng vẫn không dám chống lại mệnh lệnh.
Cắn răng, nhắm mắt xông lên!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.