Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân
Chương 286: Ông xã, anh là người đàn ông tốt nhất trên thế giới.
Thiên Diện Tuyết
08/01/2015
Ngải Tuyết gật đầu một cái: "Ông xã, anh dẫn em ra ngoài chơi một chút được không? Em buồn đến sắp phát khóc.”
Kiệt cưng chiều hôn lên trán cô, "Được, vừa hay mọi chuyện của anh đã được sắp xếp ổn thỏa, về sau mỗi ngày anh phục vụ cho em, chịu không?”
Ngải Tuyết vừa nghe liền cao hứng, vùi mặt vào cổ anh thật sâu"Ông xã,anh là người đàn ông tốt nhất trên thế giới.”
Kiệt nhíu mày, cốc vào trán cô"Đó là đương nhiên, em nhặt được bửu bối thần kì đấy.”
Ngải Tuyết cười đùa, không sai, cô nhặt được bửu bối thần kì.
Cửa hàng chuyên bán quần áo trẻ em - Ngải Tuyết ngồi mua hàng bên trong, Kiệt giúp cô chọn đồ, còn Kỳ Hạo, Trương Thiên, Lãnh Băng vàTử Mặc bồi hồi ở bốn phía, ánh mắt luôn cảnh giác.
"Bà xã, em cần mua cái gì?"Kiệt cau mày, nhiều như vậy, biết lấy cái nào vừa ý với cô.
Ngải Tuyết chậm rãi lấy ra một tờ hóa đơn cười hóm hỉnh, đây là cô hỏi Lãnh Băng, cô ấy là sư phụ có kinh nghiệm.
"Áo lót, áo khoác, bao vải, tã giấy, khăn lông nhỏ, vây miệng, nệm, chăn nhỏ lót đầu, xà bông cho trẻ em, cặp nhiệt độ ở hậu môn, phấn thơm, nhiệt kế. . . ." Hơn mười mấy thứ.
Đồ dùng cho trẻ con, Ngải Tuyết nhìn muốn lóa mắt.
"Ông xã, hiện tại chúng ta chia ra tìm đi. . .”
"Ừ. . .” Kiệt mi mở mắt cười, tiểu bảo bối, con mau mau sinh ra ngoài, nhìn ba mẹ yêu con nhiều thế nào. Bởi vì là sanh đôi nên bọn họ chuẩn bị đều là hai phần.
Kiệt ra sức đẩy xe hàng giúp Ngải Tuyết đi dạo các gian hàng, tính hóa đơn nhìn vật phẩm đều giống nhau mới thở phào.
Ngải Tuyết nhìn con số trên hóa đơn rồi quay sang hôn nhẹ lên môi anh"Ông xã, anh thật lợi hại.”
Kẻ đi người lại đều nhìn bọn họ bằng ánh mắt ngỡ ngàng, người đàn ông toát ra khí chất bậc quý tộc, cô gái như đóa hoa thuần khiết xinh đẹp, hai người họ nâng niu quý trọng từng món đồ cho em bé, với cảnh tượng hạnh phúc này khiến họ phải ghen tị vài phần.
"Bà xã, mua xong rồi, em cũng mệt rồi, chúng ta về nhà nghỉ ngơi!" Kiệt cắn tai Ngải Tuyết, không ngừng thổi khí nóng, làm cho Ngải Tuyết nhột.
"Em không mệt!" Rõ ràng là anh hứa dẫn cô đi, sao cô có thể mệt được.
Kiệt bồng cô lên, đi xuyên qua cửa hàng, đặt cô vào xe. Phía sau, Kỳ Hạo cùng mấy người kia tay xách nách mang. Ai nấy đều cười rạng rỡ nghĩ thầm, đại ca cũng quá khẩn trương chuẩn bị cho con của anh rồi.
Bảy tháng sau, sáng sớm, Ngải Tuyết như bạch tuộc gắt gao quấn lấy Kiệt, trong miệng nỉ non"Ông xã, anh không muốn sao?”
Kiệt cưng chiều hôn lên trán cô, "Được, vừa hay mọi chuyện của anh đã được sắp xếp ổn thỏa, về sau mỗi ngày anh phục vụ cho em, chịu không?”
Ngải Tuyết vừa nghe liền cao hứng, vùi mặt vào cổ anh thật sâu"Ông xã,anh là người đàn ông tốt nhất trên thế giới.”
Kiệt nhíu mày, cốc vào trán cô"Đó là đương nhiên, em nhặt được bửu bối thần kì đấy.”
Ngải Tuyết cười đùa, không sai, cô nhặt được bửu bối thần kì.
Cửa hàng chuyên bán quần áo trẻ em - Ngải Tuyết ngồi mua hàng bên trong, Kiệt giúp cô chọn đồ, còn Kỳ Hạo, Trương Thiên, Lãnh Băng vàTử Mặc bồi hồi ở bốn phía, ánh mắt luôn cảnh giác.
"Bà xã, em cần mua cái gì?"Kiệt cau mày, nhiều như vậy, biết lấy cái nào vừa ý với cô.
Ngải Tuyết chậm rãi lấy ra một tờ hóa đơn cười hóm hỉnh, đây là cô hỏi Lãnh Băng, cô ấy là sư phụ có kinh nghiệm.
"Áo lót, áo khoác, bao vải, tã giấy, khăn lông nhỏ, vây miệng, nệm, chăn nhỏ lót đầu, xà bông cho trẻ em, cặp nhiệt độ ở hậu môn, phấn thơm, nhiệt kế. . . ." Hơn mười mấy thứ.
Đồ dùng cho trẻ con, Ngải Tuyết nhìn muốn lóa mắt.
"Ông xã, hiện tại chúng ta chia ra tìm đi. . .”
"Ừ. . .” Kiệt mi mở mắt cười, tiểu bảo bối, con mau mau sinh ra ngoài, nhìn ba mẹ yêu con nhiều thế nào. Bởi vì là sanh đôi nên bọn họ chuẩn bị đều là hai phần.
Kiệt ra sức đẩy xe hàng giúp Ngải Tuyết đi dạo các gian hàng, tính hóa đơn nhìn vật phẩm đều giống nhau mới thở phào.
Ngải Tuyết nhìn con số trên hóa đơn rồi quay sang hôn nhẹ lên môi anh"Ông xã, anh thật lợi hại.”
Kẻ đi người lại đều nhìn bọn họ bằng ánh mắt ngỡ ngàng, người đàn ông toát ra khí chất bậc quý tộc, cô gái như đóa hoa thuần khiết xinh đẹp, hai người họ nâng niu quý trọng từng món đồ cho em bé, với cảnh tượng hạnh phúc này khiến họ phải ghen tị vài phần.
"Bà xã, mua xong rồi, em cũng mệt rồi, chúng ta về nhà nghỉ ngơi!" Kiệt cắn tai Ngải Tuyết, không ngừng thổi khí nóng, làm cho Ngải Tuyết nhột.
"Em không mệt!" Rõ ràng là anh hứa dẫn cô đi, sao cô có thể mệt được.
Kiệt bồng cô lên, đi xuyên qua cửa hàng, đặt cô vào xe. Phía sau, Kỳ Hạo cùng mấy người kia tay xách nách mang. Ai nấy đều cười rạng rỡ nghĩ thầm, đại ca cũng quá khẩn trương chuẩn bị cho con của anh rồi.
Bảy tháng sau, sáng sớm, Ngải Tuyết như bạch tuộc gắt gao quấn lấy Kiệt, trong miệng nỉ non"Ông xã, anh không muốn sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.