Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân
Chương 29: Sáng sớm, không thể an phận một chút sao?
Thiên Diện Tuyết
08/01/2015
Mộ Dung Kiệt không quan tâm đến những cái vung tay của cô, lập tức vươn một tay thăm dò vào quần áo của cô.
Chọc cho cả người Ngải Tuyết không ngừng run rẩy.
Anh đặt Ngải Tuyết nằm trên giường, sau đó, những cái hôn tới tấp.
Càng ngày càng mạnh mẽ, càng ngày càng kịch liệt hơn.
Đôi tay tùy ý điên cuồng lướt trên thân thể trắng noãn của Ngải Tuyết, cũng nhịn không được nữa muốn nhiều hơn thế.
Gấp đến không thể chờ được, anh liền xé rách của chiếc váy của cô.
Ngải Tuyết cám giác lạnh ở trước ngực, bị Mộ Dung Kiệt quấy rối, suy nghĩ vô tri vô giác liền thức tỉnh.
Vội vàng đẩy người đàn ông đang bị dục vọng hành hạ đến điên cuồng ra.
Mộ Dung Kiệt tức giận nhìn chằm chằm cô.
"Đáng chết, em làm gì thế?" Cậu nhỏ của anh đang bị thiêu đốt bởi dục vọng mà cô lại đẩy anh là có ý gì….
Hai mắt Ngải Tuyết mở to hoảng sợ trước cậu nhỏ của Mộ Dung Kiệt.
Nhỏ tiếng nói: "Trong bụng tôi đang có bảo bảo!"
Cuối cùng Mộ Dung Kiệt cũng tỉnh táo một chút, khóe miệng vẽ đường cong ma mị, lần nữa lấn người xuống.
"Ngoan, tôi sẽ nhẹ nhàng không làm bảo bảo đau!" Gấp gáp tham lam hôn cô.
Cả người Ngải Tuyết cũng run rẩy, lo sợ, người đàn ông này, làm sao biết dịudàng là gì.
Hai lần trước đều là giằng co giày vò suốt cả đêm, cắn răng một cái, đẩy ra anh lần nữa.
"Lại gì nữa?" Đôi mắt Mộ Dung Kiệt như muốn phóng hỏa, tay vẫn như cũ sờ loạn trên người cô.
"Anh đã đồng ý không động tay động chân với tôi!" Tức chết đi được, anh nói lại không giữ lời, còn đối với mình hung dữ như vậy.
Mộ Dung Kiệt nhất thời sững sờ, hình như anh đã đồng ý, nhưng theo ý anh nghĩ, chỉ cần không bạo lực không đánh cô thôi, chứ đầu phải nói đến chuyện này.
"Tôi vẫn giữ lời hứa đấy thôi, không động tay động chân với em liền không dùng tay dùng chân!" Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ tay và chân.
Ngải Tuyết khiếp sợ, hô to cô bị lừa rồi, giờ phút này cô mới phát hiện, người đàn ông này tuyệt đối tiền bối phúc hắc (*).
(*) Phúc hắc có thể hiểu là xấu bụng, nhưng không nên hiểu là người xấu, mà là trong bụng(đầu) toàn ý nghĩ xấu xa(thường dùng trong việc trêu chọ, tính kế người khác)
Bất đắc dĩ nhắm mắt lại, mặc anh muốn làm gì thì làm, hi vọng có bảo bảo sẽ làm anh tiết chế một chút.
Mộ Dung Kiệt quả nhiên giữ lời nói, chỉ muốn cô có hai lần còn lại để cô ngủ.
Khuôn mặt lúc ngủ của Ngải Tuyết mang theohương vị ngọt ngào, nhưng lại khổ cho Mộ Dung Kiệt.
Sợ làm bảo bảo đau, nên không dám đòi hỏi nhiều, đợi Ngải Tuyết ngủ rồi nửa đêm đi tắm nước lạnh.
Trời vừa rạng sáng, Ngải Tuyết mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền nhìn thấy một đôi mắt gấu trúc nhìn cô.
Sợ tới mức thiếu chút nữa từ trên giường lăn xuống đất, thật may là Mộ Dung Kiệt đã ôm chặt cô.
Trong lòng căng thẳng liền trầm xuống, tức giận đẩy cô một cái.
"Sáng sớm, không thể an phận một chút sao! ! !"
Ngải Tuyết ngước mắt nhìn Mộ Dung Kiệt nói xin lỗi, cô thật sự không quen mở mắt ra liền thấy có đàn ông bên cạnh.
Chọc cho cả người Ngải Tuyết không ngừng run rẩy.
Anh đặt Ngải Tuyết nằm trên giường, sau đó, những cái hôn tới tấp.
Càng ngày càng mạnh mẽ, càng ngày càng kịch liệt hơn.
Đôi tay tùy ý điên cuồng lướt trên thân thể trắng noãn của Ngải Tuyết, cũng nhịn không được nữa muốn nhiều hơn thế.
Gấp đến không thể chờ được, anh liền xé rách của chiếc váy của cô.
Ngải Tuyết cám giác lạnh ở trước ngực, bị Mộ Dung Kiệt quấy rối, suy nghĩ vô tri vô giác liền thức tỉnh.
Vội vàng đẩy người đàn ông đang bị dục vọng hành hạ đến điên cuồng ra.
Mộ Dung Kiệt tức giận nhìn chằm chằm cô.
"Đáng chết, em làm gì thế?" Cậu nhỏ của anh đang bị thiêu đốt bởi dục vọng mà cô lại đẩy anh là có ý gì….
Hai mắt Ngải Tuyết mở to hoảng sợ trước cậu nhỏ của Mộ Dung Kiệt.
Nhỏ tiếng nói: "Trong bụng tôi đang có bảo bảo!"
Cuối cùng Mộ Dung Kiệt cũng tỉnh táo một chút, khóe miệng vẽ đường cong ma mị, lần nữa lấn người xuống.
"Ngoan, tôi sẽ nhẹ nhàng không làm bảo bảo đau!" Gấp gáp tham lam hôn cô.
Cả người Ngải Tuyết cũng run rẩy, lo sợ, người đàn ông này, làm sao biết dịudàng là gì.
Hai lần trước đều là giằng co giày vò suốt cả đêm, cắn răng một cái, đẩy ra anh lần nữa.
"Lại gì nữa?" Đôi mắt Mộ Dung Kiệt như muốn phóng hỏa, tay vẫn như cũ sờ loạn trên người cô.
"Anh đã đồng ý không động tay động chân với tôi!" Tức chết đi được, anh nói lại không giữ lời, còn đối với mình hung dữ như vậy.
Mộ Dung Kiệt nhất thời sững sờ, hình như anh đã đồng ý, nhưng theo ý anh nghĩ, chỉ cần không bạo lực không đánh cô thôi, chứ đầu phải nói đến chuyện này.
"Tôi vẫn giữ lời hứa đấy thôi, không động tay động chân với em liền không dùng tay dùng chân!" Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ tay và chân.
Ngải Tuyết khiếp sợ, hô to cô bị lừa rồi, giờ phút này cô mới phát hiện, người đàn ông này tuyệt đối tiền bối phúc hắc (*).
(*) Phúc hắc có thể hiểu là xấu bụng, nhưng không nên hiểu là người xấu, mà là trong bụng(đầu) toàn ý nghĩ xấu xa(thường dùng trong việc trêu chọ, tính kế người khác)
Bất đắc dĩ nhắm mắt lại, mặc anh muốn làm gì thì làm, hi vọng có bảo bảo sẽ làm anh tiết chế một chút.
Mộ Dung Kiệt quả nhiên giữ lời nói, chỉ muốn cô có hai lần còn lại để cô ngủ.
Khuôn mặt lúc ngủ của Ngải Tuyết mang theohương vị ngọt ngào, nhưng lại khổ cho Mộ Dung Kiệt.
Sợ làm bảo bảo đau, nên không dám đòi hỏi nhiều, đợi Ngải Tuyết ngủ rồi nửa đêm đi tắm nước lạnh.
Trời vừa rạng sáng, Ngải Tuyết mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền nhìn thấy một đôi mắt gấu trúc nhìn cô.
Sợ tới mức thiếu chút nữa từ trên giường lăn xuống đất, thật may là Mộ Dung Kiệt đã ôm chặt cô.
Trong lòng căng thẳng liền trầm xuống, tức giận đẩy cô một cái.
"Sáng sớm, không thể an phận một chút sao! ! !"
Ngải Tuyết ngước mắt nhìn Mộ Dung Kiệt nói xin lỗi, cô thật sự không quen mở mắt ra liền thấy có đàn ông bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.