Tình Yêu Bắt Nguồn Từ Quan Hệ Cô Trò
Chương 22: Bữa Ăn Ngon Miệng
ThanhLee
22/12/2021
Chap 22: Bữa Ăn... Không Lẽ Là Phần Thưởng Khi Thi Xong
Trần Thanh bước vào một ngôi nhà, nói chính xác hơn là nhà của Ách Hân, ngôi nhà này cô cũng không xa lạ gì nữa rồi.
Nhà của Ách Hân còn to hơn cả nhà của cô, sang trọng... Uy nghiêm... Hoành tráng lệ mà cuối cùng chỉ mang tính chất lạnh lẽo...
'em ngồi đây đợi nhé!' nói rồi Ách Hân bỏ một mình Trần Thanh ngồi ở ghế đó còn mình thì về phòng.
Phòng khách rất to, đến nổi cô xách chiếc xe đạp mình chạy vào còn chưa hết, đi tới phía sau chắc cũng cần thang máy tự động.
Phóng đại vậy chứ! Căn nhà cũng bình thường, rộng hẹp theo chỗ, đẹp, sang, chảnh... Nhưng chỉ một người ở thì hơi phí.
'xong rồi! Tôi sẽ trổ tài nấu ăn cho em thưởng thức nhé!' Ách Hân đi xuống với bộ đồ đơn giản, thoải mái, áo phông rộng và quần đùi
'có cần em giúp không?' Trần Thanh đứng dậy đi theo Ách Hân
'Không đâu, đã nói tôi sẽ tự nấu mà...'
'như thế có gọi em là may mắn không nhỉ... Haha...'
_____
'ủa mà sao cô tự nhiên muốn nấu cho em ăn vậy?" Trần Thanh ngồi trên bàn ăn, chóng cằm nhìn dáng lưng đang bận bịu của Ách Hân
'à... Chỉ là muốn khích lệ tinh thần cho em thôi!'
'khích lệ như thế thì em muốn mình được thi mãi... Haha...'
'mà nè... Em muốn học ngành gì?'
'Không biết'
'a, cũng sắp đến thời gian để chọn ngành mà em vẫn khôg biết, thế thì làm sao?'
' vậy em chọn ngành yêu cô được không'
'...' Ách Hân đang lụi lọi tủ lạnh để tìm thực phẩm cần chế biến thì chợt khựng lại để lắng nghe trái tim đang đập nhanh hơn. Nếu cái tủ lạnh chết tiệt kia không kêu lên "tít tít" vì mở cánh cửa quá lâu thì không biết nàng sẽ trơ ra đó đến khi nào nữa.
Trần Thanh ho khan
'em đùa thôi, ba bảo em sẽ là người thừa kế gì đó... Vì chưa đủ tuổi nên ông ấy nói em chỉ cần tốt nghiệp cuối cấp, ông sẽ cho em theo học ngành kinh doanh hoặc là... Đi du học...'
Đi du học? Đùa sao???
'đi... Du học ư? Là em sẽ không ở đây?' Ách Hân quay sang nhìn cô một cái rồi bày bừa ra bếp rửa rau củ.
'Không hẳn, vì đó chỉ là kế hoạch thôi, ông ta sắp đặt cả... Em vẫn chưa biết làm sao...'
'tại sao ông ấy không cho chị em thừa kế công ty chứ?' nàng rửa xong bỏ vào rổ, rút lấy một trong những con dao sắc bén trên kệ ra mà bắt đầu thái.
'Không rõ, ông ấy dường như rất kỳ vọng vào em nhưng mà...'
'A...' vì lo mãi suy nghĩ thì Ách Hân cắt trúng vào tay, giật mình bởi tiếng rên nhỏ từ miệng Ách Hân mà Trần Thanh có thể nghe thấy được, nhanh chóng đi lại chợp lấy ngón tay đang chảy máu ấy của Ách Hân rồi bỏ vào miệng mình.
Động tác nhanh nhẹn như vậy làm Ách Hân không khỏi bất ngờ
'Không sao chứ? Sao không cẩn thận gì hết vậy, hay là em làm cho...'
'Không, để tôi tự làm... Em ra đó ngồi đi!'
'ổn không?'
'Không sao đâu mà!'
________
'Quao... Chắc sẽ ngon lắm đây... Em sẽ ăn ngon miệng ạ!' Trần Thanh sáng mắt lên trước bàn ăn thịnh soạn, à... Chỉ là ba bốn món thôi nhưng không sao, cô cũng ấm lòng rồi, cầm đũa lên ăn thôi.
'em thấy thế nào?'
Khi thấy miếng ăn đầu tiên được bỏ vào miệng thì Ách Hân liền hỏi dò xét hỏi khẩu vị.
'hum...ực...'
'hửm? Sao?'
Trần Thanh dơ ngón tay cái lên 'chuẩn...'
'hợp khẩu vị với em vậy được rồi! Mau ăn đi...'
...
'cám ơn cô vì bữa ăn. Em xin phép về trước ạ!' Trần Thanh đứng trước cửa nhà khi đã mang giày xong, cuối đầu chào rồi đi về
'bye, mai gặp...'
'vâng'
_____________
'vợ à! Chúng ta sẽ đi tuần trăng mật ở đâu? Chúng ta sẽ ở đó một tháng nhé!? À mà... Em thích sinh con trai hay con gái, hay là cùng sinh một cặp sinh đôi nha! A...'
'anh khoan đi. Nói chi nhiều vậy, em đâu có dành nói với anh, anh mà nói trước thì bước không qua đâu...'
'thì anh chỉ lo cho tương lai chúng ta sau này thôi mà!'
'cũng vừa thôi, lỡ như em không thích sinh con thì sao?'
'ơ- em đùa à! Không có con cái trẻ nhỏ trong nhà thì làm sao mà được...'
'chúng ta cùng nhận con nuôi.'
'KHÔNGGGG'
Trần Hoài che miệng cười trước thái độ của chồng mình, trước sau gì cũng không bỏ được cái tính trẻ con.
Trần Thanh bước vào một ngôi nhà, nói chính xác hơn là nhà của Ách Hân, ngôi nhà này cô cũng không xa lạ gì nữa rồi.
Nhà của Ách Hân còn to hơn cả nhà của cô, sang trọng... Uy nghiêm... Hoành tráng lệ mà cuối cùng chỉ mang tính chất lạnh lẽo...
'em ngồi đây đợi nhé!' nói rồi Ách Hân bỏ một mình Trần Thanh ngồi ở ghế đó còn mình thì về phòng.
Phòng khách rất to, đến nổi cô xách chiếc xe đạp mình chạy vào còn chưa hết, đi tới phía sau chắc cũng cần thang máy tự động.
Phóng đại vậy chứ! Căn nhà cũng bình thường, rộng hẹp theo chỗ, đẹp, sang, chảnh... Nhưng chỉ một người ở thì hơi phí.
'xong rồi! Tôi sẽ trổ tài nấu ăn cho em thưởng thức nhé!' Ách Hân đi xuống với bộ đồ đơn giản, thoải mái, áo phông rộng và quần đùi
'có cần em giúp không?' Trần Thanh đứng dậy đi theo Ách Hân
'Không đâu, đã nói tôi sẽ tự nấu mà...'
'như thế có gọi em là may mắn không nhỉ... Haha...'
_____
'ủa mà sao cô tự nhiên muốn nấu cho em ăn vậy?" Trần Thanh ngồi trên bàn ăn, chóng cằm nhìn dáng lưng đang bận bịu của Ách Hân
'à... Chỉ là muốn khích lệ tinh thần cho em thôi!'
'khích lệ như thế thì em muốn mình được thi mãi... Haha...'
'mà nè... Em muốn học ngành gì?'
'Không biết'
'a, cũng sắp đến thời gian để chọn ngành mà em vẫn khôg biết, thế thì làm sao?'
' vậy em chọn ngành yêu cô được không'
'...' Ách Hân đang lụi lọi tủ lạnh để tìm thực phẩm cần chế biến thì chợt khựng lại để lắng nghe trái tim đang đập nhanh hơn. Nếu cái tủ lạnh chết tiệt kia không kêu lên "tít tít" vì mở cánh cửa quá lâu thì không biết nàng sẽ trơ ra đó đến khi nào nữa.
Trần Thanh ho khan
'em đùa thôi, ba bảo em sẽ là người thừa kế gì đó... Vì chưa đủ tuổi nên ông ấy nói em chỉ cần tốt nghiệp cuối cấp, ông sẽ cho em theo học ngành kinh doanh hoặc là... Đi du học...'
Đi du học? Đùa sao???
'đi... Du học ư? Là em sẽ không ở đây?' Ách Hân quay sang nhìn cô một cái rồi bày bừa ra bếp rửa rau củ.
'Không hẳn, vì đó chỉ là kế hoạch thôi, ông ta sắp đặt cả... Em vẫn chưa biết làm sao...'
'tại sao ông ấy không cho chị em thừa kế công ty chứ?' nàng rửa xong bỏ vào rổ, rút lấy một trong những con dao sắc bén trên kệ ra mà bắt đầu thái.
'Không rõ, ông ấy dường như rất kỳ vọng vào em nhưng mà...'
'A...' vì lo mãi suy nghĩ thì Ách Hân cắt trúng vào tay, giật mình bởi tiếng rên nhỏ từ miệng Ách Hân mà Trần Thanh có thể nghe thấy được, nhanh chóng đi lại chợp lấy ngón tay đang chảy máu ấy của Ách Hân rồi bỏ vào miệng mình.
Động tác nhanh nhẹn như vậy làm Ách Hân không khỏi bất ngờ
'Không sao chứ? Sao không cẩn thận gì hết vậy, hay là em làm cho...'
'Không, để tôi tự làm... Em ra đó ngồi đi!'
'ổn không?'
'Không sao đâu mà!'
________
'Quao... Chắc sẽ ngon lắm đây... Em sẽ ăn ngon miệng ạ!' Trần Thanh sáng mắt lên trước bàn ăn thịnh soạn, à... Chỉ là ba bốn món thôi nhưng không sao, cô cũng ấm lòng rồi, cầm đũa lên ăn thôi.
'em thấy thế nào?'
Khi thấy miếng ăn đầu tiên được bỏ vào miệng thì Ách Hân liền hỏi dò xét hỏi khẩu vị.
'hum...ực...'
'hửm? Sao?'
Trần Thanh dơ ngón tay cái lên 'chuẩn...'
'hợp khẩu vị với em vậy được rồi! Mau ăn đi...'
...
'cám ơn cô vì bữa ăn. Em xin phép về trước ạ!' Trần Thanh đứng trước cửa nhà khi đã mang giày xong, cuối đầu chào rồi đi về
'bye, mai gặp...'
'vâng'
_____________
'vợ à! Chúng ta sẽ đi tuần trăng mật ở đâu? Chúng ta sẽ ở đó một tháng nhé!? À mà... Em thích sinh con trai hay con gái, hay là cùng sinh một cặp sinh đôi nha! A...'
'anh khoan đi. Nói chi nhiều vậy, em đâu có dành nói với anh, anh mà nói trước thì bước không qua đâu...'
'thì anh chỉ lo cho tương lai chúng ta sau này thôi mà!'
'cũng vừa thôi, lỡ như em không thích sinh con thì sao?'
'ơ- em đùa à! Không có con cái trẻ nhỏ trong nhà thì làm sao mà được...'
'chúng ta cùng nhận con nuôi.'
'KHÔNGGGG'
Trần Hoài che miệng cười trước thái độ của chồng mình, trước sau gì cũng không bỏ được cái tính trẻ con.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.