Tình Yêu Bắt Nguồn Từ Quan Hệ Cô Trò
Chương 59: Buổi Dã Ngoại- 3
ThanhLee
22/12/2021
Chap 59: Buổi Dã Ngoại- Ngắm Cảnh Cùng Chị
Nhạc lại nổi lên. Đây là bản nhạc cuối cùng và cũng là bản nhạc quyết định cho đội nào thắng.
Được khoảng 2 phút thì nhạc tắt. Vừa cõng Ahn Joon trên người vừa đứng một chân mà lại nhón lên nữa chứ, thành da đã bị trật khớp. Trần Thanh khụy xuống, làm mọi người phía dưới lo lắng.
'đội 8 bị loại. Và đội chiến thắng là đội 4, xin chúc mừng...' cũng đúng thôi, đội bên kia gồm một giảng viên nam to khoẻ và một bạn nữ sinh nhỏ con mà.
Mọi người đi đến đỡ Trần Thanh ngồi dậy.
'cậu có sao không?'
'chân cậu bị sao thế?'
'haha. Không sao không sao, chỉ đau chân một chút thôi... Hm... Xin lỗi nhé! Lớp không thắng được rồi!'
'con mèo ngốc này, cậu đã cố gắng đến phút cuối rồi!'
'tại ko may mắn thôi. Không sao không sao đâu'
'chúng ta không cần ăn buổi thịt nướng đó cũng được. Chúng ta có thể tự tổ chức mà!'
'đúng rồi đúng rồi!'
Mọi người giải tán bớt, Trần Thanh vẫn còn ngồi ở đó, bóp lấy cái chân đang nhức của mình, đằng xa Ahn Joon đi đến cùng với chai thuốc xoa bóp trên tay.
Ahn Joon ngồi kế cô, đặt lấy chân người kia để lên đùi mình.
'Không cần đâu. Em không sao'
'ngồi yên đi. Lúc trước em đã giúp tôi, bây giờ thì tôi giúp ngược lại em'
'...'
Ahn Joon cứ như thế xoa lấy chân cô được một lúc thấy cũng cảm thấy đỡ đau hơn!
'chắc là đau lắm nhỉ'
'haha, có đau gì đâu.'
'hình như em thích nói dối?'
'nói... Nói dối khi nào, chỉ là hơi ê một chút. Bây giờ đỡ rồi! Em nói thật. Không có đau đâu' thật sự. Là chữ ê kéo dài mới đúng.
_______
Ở lại đến chiều thì mọi người lên xe của mình để đi đến địa điểm khác.
Trần Thanh lại ngủ miên man trên xe, chắc là say xe nên mệt. Cô ngủ đến khi tới nơi thì mọi người mới gọi cô dậy.
Nhà trường thật sự rất giàu nha, thuê luôn khách sạn. Chia nhau ra, tầng dưới là của lớp chuyên về xã hội, tầng giữa là lớp chuyên Anh Hoá Toán, còn tầng trên nữa là các lớp chuyên khác. Một phòng có hai giường đôi, gồm 4 người ở. Trần Thanh được phân ở phòng số 130.
Vừa đến phòng thì cô quăng balo ở dưới góc tường, cô phóng lên giường nằm...
'này, cậu ngủ trên xe chưa đã hay sao mà còn ở đây ngủ nữa...'
'kệ tớ đi. Làm gì thì làm đi. Tớ muốn ngủ'
'ở đây cô rất nhiều điều hay lắm, cậu ngủ thôi là tiết lắm đấy!'
'kệ tớ kệ tớ.'
Mọi người thay phiên nhau tắm rửa đến khi xong xuôi hết cô vẫn chưa chịu dậy.
'mau dậy đi dậy đi' một người đã xách tay cô lên.
'hả?'
'cậu mau rửa mặt tắm rửa gì đi. Tụi mình đi chơi. Nhanh nhanh'
'Không muốn mà~'
_________
'em ăn uống gì chưa?'
'vẫn chưa. Em đói bụng muốn chết nè! Mà bị cái đám này lôi kéo đi đâu vẫn không biết nữa' Trần Thanh đang mở camera trước thì lại bật camera sau để cho Ách Hân xem đám bạn mình.
'bạn bè mà! Chắc rủ em đi chơi đấy. Mà làm gì thì cũng nhớ ăn uống đầy đủ nha'
'dạ. Mà chị ăn gì chưa?"
'cũng vừa mới ăn xong. Thôi em đi chơi với bạn đi, chị cúp nhé!"
'Dạ. Bai...'
Trần Thanh cất điện thoại vào túi rồi chạy đến đám bạn.
'cái cậu này, sao đi lâu thế?'
'xì... không thích đi nhanh thì sao hả?'
'cho cậu một trận bây giờ'
'thôi thôi đi. Mình đi dạo lòng vòng xem có gì ăn không đã?' Dackson khoác vai cô và cùng một người khác nữa.
'ừm, cũng được.'
Các bạn nữ đúng là bạn nữ. Vừa đi được vài bước thì dừng lại để seo-fi, hai bạn gay và bạn nam kia cũng vậy, cũng kéo cô đến chụp chung. Cô nhất quyết không chụp nên cả đám xúm lại kéo cô vào giữa.
Vừa đói vừa mệt, đi bộ lại còn gặp như thế này thì ở khách sạn ngủ cho rồi!
________
Trần Thanh đi xuống khách sạn, định đi dạo đến sông Hàn rồi hóng gió một chút. Cũng 10 giờ tối rồi! Chắc buổi sáng ngủ nhiều quá nên đâm ra giờ lại khó ngủ.
Cô đeo tai phone vào rồi bật nhạc lên, vừa đi vừa phiêu theo nhạc...
Nhớ Ách Hân quá đi!...
Trần Thanh ngồi ghế ở đó, trước sông Hàn, cơn gió thổi đến vừa mát vừa lạnh, làm mái tóc bay bay, nếu mà có Ách Hân ở đây thì tuyệt quá rồi!
Trần Thanh đành gọi cho Ách Hân vậy, không biết nàng ngủ chưa nữa...
'gì đó? Nhớ tôi sao?' Ách Hân bật máy thật nhanh, cô liền thấy nụ cười dịu dàng ấy ngay lập tức.
'sao chị biết vậy? Em nhớ chị chết đi được. Em muốn ngủ cùng chị, muốn ôm chị ngủ...'
'vậy sao? Sao tôi không nhớ em nhỉ?' Ách Hân nói đùa.
'vậy chị đang nhớ ai hả? Em không cho chị nhớ ai ngoài em đâu.'
'đùa với em thôi. Chứ tôi cũng nhớ mấy người lắm đó!'
'em biết chị sẽ nhớ em mà!'
'ngốc à! Em đang ở đâu vậy?'
'à quên mất. Chị nhìn xem' Trần Thanh bật camera sau rồi quay toàn cảnh của Sông Hàn.
'sông Hàn đó. Đẹp không?'
'đẹp'
'nhưng mà có chị thì sẽ càng đẹp hơn nữa đó. Nhớ chị quá đi mất'
'biết rồi biết rồi!'
'tôi muốn nói với em một điều...'
'gì vậy?'
'tôi đang học tiếng Hàn nè.'
'Wow, thật sao?'
'thật chứ! Cả ngày hôm nay tôi đã học đấy. Tôi đã quyết tâm rồi!'
'vậy thì tốt quá rồi! Chị giỏi lắm'
'giỏi cái gì, cũng giống như em thôi.'
'ừm, vậy chúng ta đều giỏi nha'
Trần Thanh để camera đó, xem như cả hai cùng ngắm cảnh bên nhau đi.
'chắc ở đó lạnh lắm. Em nhớ mặc áo ấm nhiều vào nhé nhóc, để bị cảm thì đừng có mà về nhà!!'
'biết rồi, chị cũng vậy. Ngủ nhớ đắp chăn đó! Em không thể ôm chị để sưởi ấm được đâu'
________
Ai Couple Thanh-Hân này điểm danh ✋
Nhạc lại nổi lên. Đây là bản nhạc cuối cùng và cũng là bản nhạc quyết định cho đội nào thắng.
Được khoảng 2 phút thì nhạc tắt. Vừa cõng Ahn Joon trên người vừa đứng một chân mà lại nhón lên nữa chứ, thành da đã bị trật khớp. Trần Thanh khụy xuống, làm mọi người phía dưới lo lắng.
'đội 8 bị loại. Và đội chiến thắng là đội 4, xin chúc mừng...' cũng đúng thôi, đội bên kia gồm một giảng viên nam to khoẻ và một bạn nữ sinh nhỏ con mà.
Mọi người đi đến đỡ Trần Thanh ngồi dậy.
'cậu có sao không?'
'chân cậu bị sao thế?'
'haha. Không sao không sao, chỉ đau chân một chút thôi... Hm... Xin lỗi nhé! Lớp không thắng được rồi!'
'con mèo ngốc này, cậu đã cố gắng đến phút cuối rồi!'
'tại ko may mắn thôi. Không sao không sao đâu'
'chúng ta không cần ăn buổi thịt nướng đó cũng được. Chúng ta có thể tự tổ chức mà!'
'đúng rồi đúng rồi!'
Mọi người giải tán bớt, Trần Thanh vẫn còn ngồi ở đó, bóp lấy cái chân đang nhức của mình, đằng xa Ahn Joon đi đến cùng với chai thuốc xoa bóp trên tay.
Ahn Joon ngồi kế cô, đặt lấy chân người kia để lên đùi mình.
'Không cần đâu. Em không sao'
'ngồi yên đi. Lúc trước em đã giúp tôi, bây giờ thì tôi giúp ngược lại em'
'...'
Ahn Joon cứ như thế xoa lấy chân cô được một lúc thấy cũng cảm thấy đỡ đau hơn!
'chắc là đau lắm nhỉ'
'haha, có đau gì đâu.'
'hình như em thích nói dối?'
'nói... Nói dối khi nào, chỉ là hơi ê một chút. Bây giờ đỡ rồi! Em nói thật. Không có đau đâu' thật sự. Là chữ ê kéo dài mới đúng.
_______
Ở lại đến chiều thì mọi người lên xe của mình để đi đến địa điểm khác.
Trần Thanh lại ngủ miên man trên xe, chắc là say xe nên mệt. Cô ngủ đến khi tới nơi thì mọi người mới gọi cô dậy.
Nhà trường thật sự rất giàu nha, thuê luôn khách sạn. Chia nhau ra, tầng dưới là của lớp chuyên về xã hội, tầng giữa là lớp chuyên Anh Hoá Toán, còn tầng trên nữa là các lớp chuyên khác. Một phòng có hai giường đôi, gồm 4 người ở. Trần Thanh được phân ở phòng số 130.
Vừa đến phòng thì cô quăng balo ở dưới góc tường, cô phóng lên giường nằm...
'này, cậu ngủ trên xe chưa đã hay sao mà còn ở đây ngủ nữa...'
'kệ tớ đi. Làm gì thì làm đi. Tớ muốn ngủ'
'ở đây cô rất nhiều điều hay lắm, cậu ngủ thôi là tiết lắm đấy!'
'kệ tớ kệ tớ.'
Mọi người thay phiên nhau tắm rửa đến khi xong xuôi hết cô vẫn chưa chịu dậy.
'mau dậy đi dậy đi' một người đã xách tay cô lên.
'hả?'
'cậu mau rửa mặt tắm rửa gì đi. Tụi mình đi chơi. Nhanh nhanh'
'Không muốn mà~'
_________
'em ăn uống gì chưa?'
'vẫn chưa. Em đói bụng muốn chết nè! Mà bị cái đám này lôi kéo đi đâu vẫn không biết nữa' Trần Thanh đang mở camera trước thì lại bật camera sau để cho Ách Hân xem đám bạn mình.
'bạn bè mà! Chắc rủ em đi chơi đấy. Mà làm gì thì cũng nhớ ăn uống đầy đủ nha'
'dạ. Mà chị ăn gì chưa?"
'cũng vừa mới ăn xong. Thôi em đi chơi với bạn đi, chị cúp nhé!"
'Dạ. Bai...'
Trần Thanh cất điện thoại vào túi rồi chạy đến đám bạn.
'cái cậu này, sao đi lâu thế?'
'xì... không thích đi nhanh thì sao hả?'
'cho cậu một trận bây giờ'
'thôi thôi đi. Mình đi dạo lòng vòng xem có gì ăn không đã?' Dackson khoác vai cô và cùng một người khác nữa.
'ừm, cũng được.'
Các bạn nữ đúng là bạn nữ. Vừa đi được vài bước thì dừng lại để seo-fi, hai bạn gay và bạn nam kia cũng vậy, cũng kéo cô đến chụp chung. Cô nhất quyết không chụp nên cả đám xúm lại kéo cô vào giữa.
Vừa đói vừa mệt, đi bộ lại còn gặp như thế này thì ở khách sạn ngủ cho rồi!
________
Trần Thanh đi xuống khách sạn, định đi dạo đến sông Hàn rồi hóng gió một chút. Cũng 10 giờ tối rồi! Chắc buổi sáng ngủ nhiều quá nên đâm ra giờ lại khó ngủ.
Cô đeo tai phone vào rồi bật nhạc lên, vừa đi vừa phiêu theo nhạc...
Nhớ Ách Hân quá đi!...
Trần Thanh ngồi ghế ở đó, trước sông Hàn, cơn gió thổi đến vừa mát vừa lạnh, làm mái tóc bay bay, nếu mà có Ách Hân ở đây thì tuyệt quá rồi!
Trần Thanh đành gọi cho Ách Hân vậy, không biết nàng ngủ chưa nữa...
'gì đó? Nhớ tôi sao?' Ách Hân bật máy thật nhanh, cô liền thấy nụ cười dịu dàng ấy ngay lập tức.
'sao chị biết vậy? Em nhớ chị chết đi được. Em muốn ngủ cùng chị, muốn ôm chị ngủ...'
'vậy sao? Sao tôi không nhớ em nhỉ?' Ách Hân nói đùa.
'vậy chị đang nhớ ai hả? Em không cho chị nhớ ai ngoài em đâu.'
'đùa với em thôi. Chứ tôi cũng nhớ mấy người lắm đó!'
'em biết chị sẽ nhớ em mà!'
'ngốc à! Em đang ở đâu vậy?'
'à quên mất. Chị nhìn xem' Trần Thanh bật camera sau rồi quay toàn cảnh của Sông Hàn.
'sông Hàn đó. Đẹp không?'
'đẹp'
'nhưng mà có chị thì sẽ càng đẹp hơn nữa đó. Nhớ chị quá đi mất'
'biết rồi biết rồi!'
'tôi muốn nói với em một điều...'
'gì vậy?'
'tôi đang học tiếng Hàn nè.'
'Wow, thật sao?'
'thật chứ! Cả ngày hôm nay tôi đã học đấy. Tôi đã quyết tâm rồi!'
'vậy thì tốt quá rồi! Chị giỏi lắm'
'giỏi cái gì, cũng giống như em thôi.'
'ừm, vậy chúng ta đều giỏi nha'
Trần Thanh để camera đó, xem như cả hai cùng ngắm cảnh bên nhau đi.
'chắc ở đó lạnh lắm. Em nhớ mặc áo ấm nhiều vào nhé nhóc, để bị cảm thì đừng có mà về nhà!!'
'biết rồi, chị cũng vậy. Ngủ nhớ đắp chăn đó! Em không thể ôm chị để sưởi ấm được đâu'
________
Ai Couple Thanh-Hân này điểm danh ✋
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.