Tình Yêu Bắt Nguồn Từ Quan Hệ Cô Trò
Chương 39: Du Học
ThanhLee
22/12/2021
Chap 39: Du Học
'bác... Sao lại ở đây ạ?' cô bơ cả hai vợ chồng kia mà quay sang nói chuyện với bà Ách.
'ờ Trần Thanh...' bà cũng bất ngờ khi thấy đứa trẻ này ở đây.
'ủa, hai người quen biết nhau sao? Haha... Thật là trùng hợp nha...' Ông Minh nhận ra rằng hai người này quen biết nhau nên phá lên cười, ông câu cổ cô thân mật.
'cũng quen ạ!'
' mà bác đến đây là xin hai người họ cứu giúp công ty Ách Thị sao? Con đã nói để con lo mà!' Cô khó chịu, thật sự người này không có chút niềm tin nào về mình sao? Hay là vẫn xem mình là một đứa trẻ vô tích sự!?
'ta tưởng con...'
'à... Hai bác, có thể nào...' chưa nói xong thì bà Huyên xen vào làm mọi người bất ngờ trước câu nói của bà.
'được rồi! Người quen của Trần Thanh cũng là người quen của chúng ta, phải không ông?' bà Huyên thúc vào vai chồng mình, ông ngẩn người ra gật đầu đại.
'ờ ờ...'
'như vậy là hai người chịu giúp công ty Ách Thị?' cô mỉm cười hỏi lại
'đúng rồi! Không những giúp mà còn tặng cho giám đốc Ách 2% cổ phần. Cố gắng phát triển nhé!' ông Minh đưa tay ra trước mặt bà Ách, bà bỗng vui mừng khi có được tia hy vọng.
'Thật sao? Cảm ơn hai người cảm ơn con nha Trần Thanh' bà Ách ôm lấy cô, thấy vậy cô cũng vui lấy mà cười lớn.
'Haha không gì đâu ạ. Đổi lại là đừng ngăn cản hai chúng con nha!'
'ừ. Hai đứa làm gì cũng được mà...' bà cười.
'vui rồi! Chúng ta chuẩn bị đi ăn phải không bác Huyên?' cô chợt nhớ ra mục đích mình đến đây, quay sang nhìn hai phụ huynh.
'ừ, quên mất, chúng ta đi ăn thôi! Mau đi mau đi!' mọi người đứng dậy lần lượt ra ngoài.
'vậy thì mọi người đi vui vẻ nhé. Tôi phải đi về rồi!' bà Ách cuối đầu chào
'ơ kìa giám đốc Ách. Đi cùng chúng tôi luôn' ông Minh khựng lại
' cám ơn nhưng tôi phải về nhà rồi! Chào cả nhà nhé!'
'ừm, vậy về cẩn thận.'
Bà Ách đi ra tới cửa thì Trần Thanh gọi lại.
'bác Ách. Tối nay, cho con qua nhà bác chơi được không?'
'ừ' bà dừng lại, quay sang nhìn cô gật đầu cười rồi đi về phía chiếc xe đang đậu ở ngoài.
'dạ, vậy bác về cẩn thận ạ!' Cô nói lớn.
_______
Một tuần nữa lại trôi qua trong sự vội vã. Thời gian là thứ quý giá còn hơn vật chất mà dường ai ai cũng không hề biết quý trọng nó, cái gọi là "quá khứ" thì mãi mãi là quá khứ, không được quay lại, không được làm lại và càng không được sống mãi trong quá khứ ấy, ta chỉ còn lại khoảng không gian vô định, sự tiếc nuối, tha thiết được quay về nhưng... Sau cùng đó cũng chỉ là "quá khứ" !!!
Ách Hân thấy người yêu mình càng lúc càng lạ. Quan tâm, chăm sóc nàng hơn. Lúc nào cũng kè kè theo nàng, lâu lâu lại ấp úng muốn nói gì đó nhưng lại thôi... khiến nàng khó chịu vô cùng vì tò mò.
'này. Tôi hỏi em. Em không được chối nữa...'
'sao? Chuyện gì ạ?' Trần Thanh đang chơi game trên điện thoại vẫn trả lời nàng.
'em có gì đó giấu giếm tôi? Phải không?'
'đâu... Có đâu haha làm gì giấu chị việc gì chứ' cô hơi khựng lại đôi chút nhưng lại giả vờ chối, vẫn tiếp tục chơi game.
'đã nói đừng chối, nếu không nói rõ ra thì đừng có mà theo năn nỉ tôi đừng giận nữa nhé!' Ách Hân giựt lấy điện thoại từ trên tay cô, giọng hâm doạ.
'đúng là có... Nhưng...' cô lại ấp úng, Ách Hân thật sự rất ghét từ "nhưng" bởi vì sau nó là một sự giấu giếm, và quan trọng là chẳng có gì hay ho.
'lại nhưng, công việc của em là nói ra sự thật thôi! Rõ chưa?'
Trần Thanh thở dài, đã thế này thì phải nói thôi chứ cô sao giấu được người này, dù gì... Thời gian cũng sắp hết rồi!
'Ách Hân...'
'em chỉ còn một tuần để bên chị thôi! Và... Ba năm sau có lẽ chúng ta mới có thể gặp lại nhau.' cô buồn bã nói, thật sự bản thân không muốn như vây một tý nào nhưng... Đây cũng là điều mà giúp tương lai hai người tốt đẹp hơn. Cô chắc chắn là vậy!
'gì? Tại sao?' Ách Hân to mắt ngạc nhiên, cái gì mà xa nhau ba năm. Nàng dường như không nghe rõ nữa.
'lúc trước em đã nói một lần rồi! Em đi du học.'
'...'
'đó không phải là em nói dối sao?' giọng nàng trở nên run rẩy, từng câu từng chữ mà cô nói ra như là mũi dao cứa vào tim cả hai.
'đó là sự thật. Ba em ông ấy sẽ cho em du học, với điều kiện là cho em được tự do.'
Ách Hân ngây người, không biết nói gì sau đó. Đầu óc trống rỗng chỉ suy nghĩ được một việc là nàng sắp phải xa cô rồi...
'Em xin lỗi vì không nói với chị, chị đừng giận em...'
'không giận em...' Ách Hân lắc đầu, giọng có chút thay đổi.
'chị... Có thể hứa với em một chuyện được không?'
'...' Trần Thanh nhìn người kế bên mình lặng im mà lòng cũng đau như cắt không khác gì nàng cả.
'chờ em.'
'hãy chờ em nhé! Đến lúc đó em đủ trưởng thành. Em sẽ cùng chị công khai. Sẽ cùng chị sống một gia đình của riêng mình... Có được không?' cô nói bằng chất giọng run rẩy, thật sự... Bản thân cô sắp khóc đến nơi rồi nhưng vẫn cố gắng gượng.
'...'
'chị đồng ý nhé!' Trần Thanh đưa ngón út ra chờ đợi người kia nhúc nhích.
Ách Hân nhìn cô rồi nhìn xuống bàn tay đó, nàng gật đầu đưa tay móc ngoéo với cô...
Đây cũng là lời hứa, hứa với nhau sẽ chờ nhau. Hứa với nhau sau này sẽ cho nhau cuộc sống tốt đẹp và hứa với nhau rằng sẽ không rời xa nhau!
__________
Mọi người làm tiệc để tạm biệt Trần Thanh đi, ai ai cũng mang tâm trạng khó coi, dù cô lúc ấy có quậy phá, làm mọi người phải lo lắng đến cỡ nào nhưng dù sao cô cũng là một người đang trưởng thành, rất nhiều suy nghĩ trộn lẫn với nhau nên có đôi lúc bồng bột. Cho dù ra sao, cô vẫn là một thành viên quan trọng trong gia đình, xa nhau... Ai mà chả nhớ nhung.
Cô nhìn Ách Hân im lặng mà tim đau nhói, tại sao nàng không khóc, sao nàng không nói và sao nàng lại không trách cô vì bản thân rời xa nàng? Sao cứ mãi im lặng vậy...?
'đi thôi con.' ông Trác kéo vali của cô đi trước nhưng... Cô vẫn còn luyến tiếc đứng mãi đó không chịu đi
'cũng sắp khởi hành rồi, con nhanh chóng nhanh đi...' bà Hy Châu hiểu rõ tâm tình con mình nên khuyên bảo, bà cũng không nỡ xa cô đâu nhưng mà... Chuyện đã vậy rồi, không thể thay đổi được.
'mọi người ở lại mạnh khoẻ nha... Con đi đây... Ách Hân, em đi nhé! Tạm biệt' cô tiếc nuối xoay lưng đi mang theo đó là cảm xúc rối bời... bỗng cô đứng lại bởi giọng nói thân thuộc ấy gọi, bây giờ bản thân không hiểu sao rất muốn ở lại... Không hề muốn rời xa nơi này một chút nào.
'đi mạnh giỏi nhé!' Ách Hân chạy đến ôm lấy Trần Thanh, ôm thật chặt cứ ngỡ không muốn người này đi nhưng... Miệng lại chúc người này đi.
'làm gì thì làm nhớ gọi điện hỏi thăm tôi là được rồi. Nghe này, không được lưu luyến ai bên đó, tôi biết được là em không xong đâu nghe chưa...?'
'haha, nghe câu nói này của chị xong thì em đi luôn cũng được haha...'
'tào lao quá! Mau đi nhanh lên. Ba em chờ kìa!' Ách Hân đẩy người cô đi
'dạ. Chị cũng vậy nhá, không được quen biết ai đâu nhé! Thôi tạm biệt chị, tạm biệt mọi người... Con đi đây...' Trần Thanh chạy đi, cô sợ là ở đây bản thân sẽ lưu luyến mà muốn ở lại nữa...
'tới nơi nhớ gọi nhé!' Trần Hoài la to
Trần Thanh ở xa xa vãy tay rồi đi vào sân bay... Mọi người đứng đó nhìn bóng dáng của cô dần mất rồi cùng nhau đi về...
_______
Ngồi trên máy bay, Trần Thanh cứ mãi nhớ đến Ách Hân, quen nhau chưa bao lâu mà xa nhau lâu như thế. Có khác nào giống như cặp đôi nam nữ, đến lúc người nam đi nghĩa vụ để người nữ ở lại đâu chứ!
Cô sợ rằng... một trong cả hai sẽ thay lòng vì ai đó mất, nói trắng ra là cô sợ gặp người thứ ba lắm...
'ngủ đi con. Khoảng ba tiếng nữa sẽ đến nơi.'
'dạ...'
____
'đây là nhà của ta. Ta cũng ít khi ở lắm vì đa số thời gian sẽ ở công ty...'
Ông Trác mở cửa rồi đi vào, ông cầm remote nhỏ trên kệ rồi bật đèn lên.
'phòng con ở tầng hai. Phòng 1 là của ta, sân thượng có bãi bơi, nếu con thích thì cứ thoải mái bơi lội nhé! Nếu như con đi ra sân thượng quẹo bên phải là có 1 căn phòng là phòng sách có tất cả loại sách ở đó. Trong tủ lạnh có đồ ăn thức uống đầy đủ, còn phòng tắm thì gồm có 4 nơi. 2 phòng ngủ, kế phòng sách và ở gần bếp...'
'được rồi, con hiểu rồi. Có vẻ như ngồi nhà này rất rộng lớn. Con cần một chiếc xe đạp để đi khắp ngôi nhà này...'
'haha... Mau lên xếp quần áo đi, ta phải đến công ty rồi!'
'Vâng...'
'bác... Sao lại ở đây ạ?' cô bơ cả hai vợ chồng kia mà quay sang nói chuyện với bà Ách.
'ờ Trần Thanh...' bà cũng bất ngờ khi thấy đứa trẻ này ở đây.
'ủa, hai người quen biết nhau sao? Haha... Thật là trùng hợp nha...' Ông Minh nhận ra rằng hai người này quen biết nhau nên phá lên cười, ông câu cổ cô thân mật.
'cũng quen ạ!'
' mà bác đến đây là xin hai người họ cứu giúp công ty Ách Thị sao? Con đã nói để con lo mà!' Cô khó chịu, thật sự người này không có chút niềm tin nào về mình sao? Hay là vẫn xem mình là một đứa trẻ vô tích sự!?
'ta tưởng con...'
'à... Hai bác, có thể nào...' chưa nói xong thì bà Huyên xen vào làm mọi người bất ngờ trước câu nói của bà.
'được rồi! Người quen của Trần Thanh cũng là người quen của chúng ta, phải không ông?' bà Huyên thúc vào vai chồng mình, ông ngẩn người ra gật đầu đại.
'ờ ờ...'
'như vậy là hai người chịu giúp công ty Ách Thị?' cô mỉm cười hỏi lại
'đúng rồi! Không những giúp mà còn tặng cho giám đốc Ách 2% cổ phần. Cố gắng phát triển nhé!' ông Minh đưa tay ra trước mặt bà Ách, bà bỗng vui mừng khi có được tia hy vọng.
'Thật sao? Cảm ơn hai người cảm ơn con nha Trần Thanh' bà Ách ôm lấy cô, thấy vậy cô cũng vui lấy mà cười lớn.
'Haha không gì đâu ạ. Đổi lại là đừng ngăn cản hai chúng con nha!'
'ừ. Hai đứa làm gì cũng được mà...' bà cười.
'vui rồi! Chúng ta chuẩn bị đi ăn phải không bác Huyên?' cô chợt nhớ ra mục đích mình đến đây, quay sang nhìn hai phụ huynh.
'ừ, quên mất, chúng ta đi ăn thôi! Mau đi mau đi!' mọi người đứng dậy lần lượt ra ngoài.
'vậy thì mọi người đi vui vẻ nhé. Tôi phải đi về rồi!' bà Ách cuối đầu chào
'ơ kìa giám đốc Ách. Đi cùng chúng tôi luôn' ông Minh khựng lại
' cám ơn nhưng tôi phải về nhà rồi! Chào cả nhà nhé!'
'ừm, vậy về cẩn thận.'
Bà Ách đi ra tới cửa thì Trần Thanh gọi lại.
'bác Ách. Tối nay, cho con qua nhà bác chơi được không?'
'ừ' bà dừng lại, quay sang nhìn cô gật đầu cười rồi đi về phía chiếc xe đang đậu ở ngoài.
'dạ, vậy bác về cẩn thận ạ!' Cô nói lớn.
_______
Một tuần nữa lại trôi qua trong sự vội vã. Thời gian là thứ quý giá còn hơn vật chất mà dường ai ai cũng không hề biết quý trọng nó, cái gọi là "quá khứ" thì mãi mãi là quá khứ, không được quay lại, không được làm lại và càng không được sống mãi trong quá khứ ấy, ta chỉ còn lại khoảng không gian vô định, sự tiếc nuối, tha thiết được quay về nhưng... Sau cùng đó cũng chỉ là "quá khứ" !!!
Ách Hân thấy người yêu mình càng lúc càng lạ. Quan tâm, chăm sóc nàng hơn. Lúc nào cũng kè kè theo nàng, lâu lâu lại ấp úng muốn nói gì đó nhưng lại thôi... khiến nàng khó chịu vô cùng vì tò mò.
'này. Tôi hỏi em. Em không được chối nữa...'
'sao? Chuyện gì ạ?' Trần Thanh đang chơi game trên điện thoại vẫn trả lời nàng.
'em có gì đó giấu giếm tôi? Phải không?'
'đâu... Có đâu haha làm gì giấu chị việc gì chứ' cô hơi khựng lại đôi chút nhưng lại giả vờ chối, vẫn tiếp tục chơi game.
'đã nói đừng chối, nếu không nói rõ ra thì đừng có mà theo năn nỉ tôi đừng giận nữa nhé!' Ách Hân giựt lấy điện thoại từ trên tay cô, giọng hâm doạ.
'đúng là có... Nhưng...' cô lại ấp úng, Ách Hân thật sự rất ghét từ "nhưng" bởi vì sau nó là một sự giấu giếm, và quan trọng là chẳng có gì hay ho.
'lại nhưng, công việc của em là nói ra sự thật thôi! Rõ chưa?'
Trần Thanh thở dài, đã thế này thì phải nói thôi chứ cô sao giấu được người này, dù gì... Thời gian cũng sắp hết rồi!
'Ách Hân...'
'em chỉ còn một tuần để bên chị thôi! Và... Ba năm sau có lẽ chúng ta mới có thể gặp lại nhau.' cô buồn bã nói, thật sự bản thân không muốn như vây một tý nào nhưng... Đây cũng là điều mà giúp tương lai hai người tốt đẹp hơn. Cô chắc chắn là vậy!
'gì? Tại sao?' Ách Hân to mắt ngạc nhiên, cái gì mà xa nhau ba năm. Nàng dường như không nghe rõ nữa.
'lúc trước em đã nói một lần rồi! Em đi du học.'
'...'
'đó không phải là em nói dối sao?' giọng nàng trở nên run rẩy, từng câu từng chữ mà cô nói ra như là mũi dao cứa vào tim cả hai.
'đó là sự thật. Ba em ông ấy sẽ cho em du học, với điều kiện là cho em được tự do.'
Ách Hân ngây người, không biết nói gì sau đó. Đầu óc trống rỗng chỉ suy nghĩ được một việc là nàng sắp phải xa cô rồi...
'Em xin lỗi vì không nói với chị, chị đừng giận em...'
'không giận em...' Ách Hân lắc đầu, giọng có chút thay đổi.
'chị... Có thể hứa với em một chuyện được không?'
'...' Trần Thanh nhìn người kế bên mình lặng im mà lòng cũng đau như cắt không khác gì nàng cả.
'chờ em.'
'hãy chờ em nhé! Đến lúc đó em đủ trưởng thành. Em sẽ cùng chị công khai. Sẽ cùng chị sống một gia đình của riêng mình... Có được không?' cô nói bằng chất giọng run rẩy, thật sự... Bản thân cô sắp khóc đến nơi rồi nhưng vẫn cố gắng gượng.
'...'
'chị đồng ý nhé!' Trần Thanh đưa ngón út ra chờ đợi người kia nhúc nhích.
Ách Hân nhìn cô rồi nhìn xuống bàn tay đó, nàng gật đầu đưa tay móc ngoéo với cô...
Đây cũng là lời hứa, hứa với nhau sẽ chờ nhau. Hứa với nhau sau này sẽ cho nhau cuộc sống tốt đẹp và hứa với nhau rằng sẽ không rời xa nhau!
__________
Mọi người làm tiệc để tạm biệt Trần Thanh đi, ai ai cũng mang tâm trạng khó coi, dù cô lúc ấy có quậy phá, làm mọi người phải lo lắng đến cỡ nào nhưng dù sao cô cũng là một người đang trưởng thành, rất nhiều suy nghĩ trộn lẫn với nhau nên có đôi lúc bồng bột. Cho dù ra sao, cô vẫn là một thành viên quan trọng trong gia đình, xa nhau... Ai mà chả nhớ nhung.
Cô nhìn Ách Hân im lặng mà tim đau nhói, tại sao nàng không khóc, sao nàng không nói và sao nàng lại không trách cô vì bản thân rời xa nàng? Sao cứ mãi im lặng vậy...?
'đi thôi con.' ông Trác kéo vali của cô đi trước nhưng... Cô vẫn còn luyến tiếc đứng mãi đó không chịu đi
'cũng sắp khởi hành rồi, con nhanh chóng nhanh đi...' bà Hy Châu hiểu rõ tâm tình con mình nên khuyên bảo, bà cũng không nỡ xa cô đâu nhưng mà... Chuyện đã vậy rồi, không thể thay đổi được.
'mọi người ở lại mạnh khoẻ nha... Con đi đây... Ách Hân, em đi nhé! Tạm biệt' cô tiếc nuối xoay lưng đi mang theo đó là cảm xúc rối bời... bỗng cô đứng lại bởi giọng nói thân thuộc ấy gọi, bây giờ bản thân không hiểu sao rất muốn ở lại... Không hề muốn rời xa nơi này một chút nào.
'đi mạnh giỏi nhé!' Ách Hân chạy đến ôm lấy Trần Thanh, ôm thật chặt cứ ngỡ không muốn người này đi nhưng... Miệng lại chúc người này đi.
'làm gì thì làm nhớ gọi điện hỏi thăm tôi là được rồi. Nghe này, không được lưu luyến ai bên đó, tôi biết được là em không xong đâu nghe chưa...?'
'haha, nghe câu nói này của chị xong thì em đi luôn cũng được haha...'
'tào lao quá! Mau đi nhanh lên. Ba em chờ kìa!' Ách Hân đẩy người cô đi
'dạ. Chị cũng vậy nhá, không được quen biết ai đâu nhé! Thôi tạm biệt chị, tạm biệt mọi người... Con đi đây...' Trần Thanh chạy đi, cô sợ là ở đây bản thân sẽ lưu luyến mà muốn ở lại nữa...
'tới nơi nhớ gọi nhé!' Trần Hoài la to
Trần Thanh ở xa xa vãy tay rồi đi vào sân bay... Mọi người đứng đó nhìn bóng dáng của cô dần mất rồi cùng nhau đi về...
_______
Ngồi trên máy bay, Trần Thanh cứ mãi nhớ đến Ách Hân, quen nhau chưa bao lâu mà xa nhau lâu như thế. Có khác nào giống như cặp đôi nam nữ, đến lúc người nam đi nghĩa vụ để người nữ ở lại đâu chứ!
Cô sợ rằng... một trong cả hai sẽ thay lòng vì ai đó mất, nói trắng ra là cô sợ gặp người thứ ba lắm...
'ngủ đi con. Khoảng ba tiếng nữa sẽ đến nơi.'
'dạ...'
____
'đây là nhà của ta. Ta cũng ít khi ở lắm vì đa số thời gian sẽ ở công ty...'
Ông Trác mở cửa rồi đi vào, ông cầm remote nhỏ trên kệ rồi bật đèn lên.
'phòng con ở tầng hai. Phòng 1 là của ta, sân thượng có bãi bơi, nếu con thích thì cứ thoải mái bơi lội nhé! Nếu như con đi ra sân thượng quẹo bên phải là có 1 căn phòng là phòng sách có tất cả loại sách ở đó. Trong tủ lạnh có đồ ăn thức uống đầy đủ, còn phòng tắm thì gồm có 4 nơi. 2 phòng ngủ, kế phòng sách và ở gần bếp...'
'được rồi, con hiểu rồi. Có vẻ như ngồi nhà này rất rộng lớn. Con cần một chiếc xe đạp để đi khắp ngôi nhà này...'
'haha... Mau lên xếp quần áo đi, ta phải đến công ty rồi!'
'Vâng...'
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.