Tình Yêu Bắt Nguồn Từ Quan Hệ Cô Trò
Chương 89: Nguy Hiểm Cận Kề
ThanhLee
22/12/2021
Chap 89: Nguy Hiểm Cận Kề - Ách Hân Đang Gặp Nguy Hiểm - 2
Tại sao mình... Lại thấy khó chịu thế nhỉ... Cảm thấy rất... Bất an...
Không lẽ có chuyện gì sao???
Đây là cảm xúc của Trần Thanh.
_______
Đám Y Lương Sinh đưa Ách Hân vào khách sạn. Hắn quăng nàng lên giường, còn bản thân hắn đi vào nhà vệ sinh. Hắn vừa tắm vừa huých gió trông thật vui vẻ.
'em sẽ là của tôi thôi. Ách Hân à... Haha'
10 phút sau. Hắn đi ra nhưng trên người chỉ có cái khăn để che phần dưới của mình. Đi đến chiếc giường mà... Ách Hân đang nằm đó. Hắn giữ hai tay Ách Hân lại và hôn ở cổ nàng. Tay sờ soạng đủ thứ rồi xé toang quần áo Ách Hân ra.
'quéo quèo. Xem này xem này. Đúng là tuyệt sắc hương trời. Haha' Hắn nở nụ cười gian tà ngắm nhìn thân hình của Ách Hân.
Hắn liền lấy điện thoại ra, chụp chụp và chụp.
'tiếc thay là tên nhóc kia đã hưởng trước mình.'
'nhưng mà không sao. Cái này, hiện giờ nó đang nằm trong tay mình mà. Hahaha' Hắn bóp hai bên ngực nàng rồi xoa nắn nó.
'Ách Hân à, em thật là đẹp.'
_______
'sao... Sao mình... Khó chịu quá...' Trần Thanh nằm ra giường mà thở gấp.
_______
Hắn mau chóng cho cái "vật thể" của mình đưa vào bên trong của Ách Hân
Mà ra vào liên tục.
' "em" của mình cũng đâu nhỏ bé gì đâu, cũng đủ sức... Aa... Quyến rũ cả chục cô gái... Mà sao cô ta lại... không hứng thú gì cả... Hờ...'
Ách Hân khó chịu nên rên thầm vài tiếng. Nàng mới mở mắt ra thấy hắn đang... Làm chuyện đồi bại với mình nên nàng la to.
'aaaaa, ngươi đang làm gì vậy....'
'a.. tỉnh rồi sao giám đốc, bộ không thấy sao mà còn hỏi... Haha' hắn thấy thế nên càng đâm mạnh vào bên trong.
'Aaa, ngươi... Mau cút... Ngay' Ách Hân nắm chặt ga giường.
'mau im mồm lại mà... Hưởng thụ đi' Hắn bịt miệng nàng lại và tiếp tục công việc của mình.
'ưm... Mm...' Ách Hân cảm thấy rất mệt mỏi không còn sức để chống cự hay la hét gì nên... Nàng bất lực mà nằm im, nước mắt cứ rơi liên tục.
'giám đốc Ách à... Em có thấy tôi làm chuyện này "sướng" hơn con nhóc kia hay không? Haha'
'mày... Là... Súc vật...' Ách Hân có gắng nói cho thành chữ.
'Aahaha... Cảm ơn đã quá khen... Nhưng mà ... Aa, tôi sắp ra rồi này... Haha'
'đừng... Đừng ra... Vào bên trong... tên khốn...' Ách Hân không ngờ rằng bản thân mình bây giờ đang lâm vào cảnh này, nàng đã quá bất cẩn rồi đáng lý ra nàng không nên gặp hắn ta như thế. Nàng thật có lỗi với... Trần Thanh!
'không kịp rồi.'
Ách Hân khóc thét nằm trên giường, hắn đi đến bóp miệng nàng lại.
'ngay lần đầu tiên, chịu nghe lời Y Lương Sinh này thì đâu có kết quả như thế này...' hắn bỏ đi vào nhà vệ sinh nhưng không quên nở một nụ cười đắc thắng.
'hahha....'
Ách Hân bất lực mà nằm đó khóc
'Trần...Thanh... Chị... Xin lỗi' nàng không biết phải làm thế nào... Với tình cảnh này.
______
'hay là Ách Hân có chuyện gì sao? Chị ấy nói về sớm mà... không được rồi, mình phải... Phải đi tìm chị ấy thôi' Trần Thanh mau chóng lấy áo khoác mặc vào rồi đi ra cửa. Mặc cho cảm xúc khó chịu trong lòng mình đang thấm dần cả cơ thể.
Và lúc đó... Ách Hân cũng vừa về, cô thấy vậy liền thở phào.
'chị đây rồi. Chị không sao rồi, may quá...' Trần Thanh nhào đến ôm chầm lấy Ách Hân
'em thấy bất an nảy giờ, tưởng chị gặp chuyện gì không hay chứ... Haha.. mừng quá, chị không sao rồi, em quá nghĩ nhiều thì phải'
Ách Hân suy nghĩ mông lung gì đó rồi cũng đặt tay lên lưng Trần Thanh vỗ vỗ.
'tôi... Có sao đâu... Chỉ là đi ăn cùng vài người bạn thôi... Em không cần phải lo lắng làm gì đâu.' Ách Hân là đang nói dối trắng trợn nhưng dường như người này không... Nhận ra.
'vào nhà thôi' Trần Thanh kéo nàng vào nhà.
Xin lỗi em. Lê Trần Thanh
_______
2 ngày sau
'em không cần phải đi với tôi đâu. Em đi làm đi, tôi đi một mình là được rồi.'
'nhưng mà... Em muốn đi với chị'
'Không cần đâu mà... Em đi làm đi, tôi đi trước nhé, tạm biệt' Ách Hân không quên hôn Trần Thanh một cái, một nụ hôn tạm biệt.
'chị... Đi cẩn thận'
'ừm, bye, trưa gặp nhé!' nói rồi Ách Hân mở cửa đi ra ngoài.
'haiz... mình phải làm sao đây?' Ách Hân nhìn lên trời thở dài, bỏ đi vào trong xe.
Ách Hân đột nhiên không đến bệnh viện để cáy tạo có thai mà lại đi lòng vòng cho thoải mái. Nàng cảm thấy rất khó chịu...
'cái tên chó chết đó. Mình phải giết hắn...' Nàng tức giận đánh vào cái vô lăng làm còi xe kêu lên inh ỏi.
______
Chap ngắn ????
Mấy má thông cảm dùm toy.
Cái nội dung độc hại tự nhiên toy tự nghĩ ra.
Viết mà cứ cứ chầng chờ mãi.
#đau lòng quá man. ????
Tại sao mình... Lại thấy khó chịu thế nhỉ... Cảm thấy rất... Bất an...
Không lẽ có chuyện gì sao???
Đây là cảm xúc của Trần Thanh.
_______
Đám Y Lương Sinh đưa Ách Hân vào khách sạn. Hắn quăng nàng lên giường, còn bản thân hắn đi vào nhà vệ sinh. Hắn vừa tắm vừa huých gió trông thật vui vẻ.
'em sẽ là của tôi thôi. Ách Hân à... Haha'
10 phút sau. Hắn đi ra nhưng trên người chỉ có cái khăn để che phần dưới của mình. Đi đến chiếc giường mà... Ách Hân đang nằm đó. Hắn giữ hai tay Ách Hân lại và hôn ở cổ nàng. Tay sờ soạng đủ thứ rồi xé toang quần áo Ách Hân ra.
'quéo quèo. Xem này xem này. Đúng là tuyệt sắc hương trời. Haha' Hắn nở nụ cười gian tà ngắm nhìn thân hình của Ách Hân.
Hắn liền lấy điện thoại ra, chụp chụp và chụp.
'tiếc thay là tên nhóc kia đã hưởng trước mình.'
'nhưng mà không sao. Cái này, hiện giờ nó đang nằm trong tay mình mà. Hahaha' Hắn bóp hai bên ngực nàng rồi xoa nắn nó.
'Ách Hân à, em thật là đẹp.'
_______
'sao... Sao mình... Khó chịu quá...' Trần Thanh nằm ra giường mà thở gấp.
_______
Hắn mau chóng cho cái "vật thể" của mình đưa vào bên trong của Ách Hân
Mà ra vào liên tục.
' "em" của mình cũng đâu nhỏ bé gì đâu, cũng đủ sức... Aa... Quyến rũ cả chục cô gái... Mà sao cô ta lại... không hứng thú gì cả... Hờ...'
Ách Hân khó chịu nên rên thầm vài tiếng. Nàng mới mở mắt ra thấy hắn đang... Làm chuyện đồi bại với mình nên nàng la to.
'aaaaa, ngươi đang làm gì vậy....'
'a.. tỉnh rồi sao giám đốc, bộ không thấy sao mà còn hỏi... Haha' hắn thấy thế nên càng đâm mạnh vào bên trong.
'Aaa, ngươi... Mau cút... Ngay' Ách Hân nắm chặt ga giường.
'mau im mồm lại mà... Hưởng thụ đi' Hắn bịt miệng nàng lại và tiếp tục công việc của mình.
'ưm... Mm...' Ách Hân cảm thấy rất mệt mỏi không còn sức để chống cự hay la hét gì nên... Nàng bất lực mà nằm im, nước mắt cứ rơi liên tục.
'giám đốc Ách à... Em có thấy tôi làm chuyện này "sướng" hơn con nhóc kia hay không? Haha'
'mày... Là... Súc vật...' Ách Hân có gắng nói cho thành chữ.
'Aahaha... Cảm ơn đã quá khen... Nhưng mà ... Aa, tôi sắp ra rồi này... Haha'
'đừng... Đừng ra... Vào bên trong... tên khốn...' Ách Hân không ngờ rằng bản thân mình bây giờ đang lâm vào cảnh này, nàng đã quá bất cẩn rồi đáng lý ra nàng không nên gặp hắn ta như thế. Nàng thật có lỗi với... Trần Thanh!
'không kịp rồi.'
Ách Hân khóc thét nằm trên giường, hắn đi đến bóp miệng nàng lại.
'ngay lần đầu tiên, chịu nghe lời Y Lương Sinh này thì đâu có kết quả như thế này...' hắn bỏ đi vào nhà vệ sinh nhưng không quên nở một nụ cười đắc thắng.
'hahha....'
Ách Hân bất lực mà nằm đó khóc
'Trần...Thanh... Chị... Xin lỗi' nàng không biết phải làm thế nào... Với tình cảnh này.
______
'hay là Ách Hân có chuyện gì sao? Chị ấy nói về sớm mà... không được rồi, mình phải... Phải đi tìm chị ấy thôi' Trần Thanh mau chóng lấy áo khoác mặc vào rồi đi ra cửa. Mặc cho cảm xúc khó chịu trong lòng mình đang thấm dần cả cơ thể.
Và lúc đó... Ách Hân cũng vừa về, cô thấy vậy liền thở phào.
'chị đây rồi. Chị không sao rồi, may quá...' Trần Thanh nhào đến ôm chầm lấy Ách Hân
'em thấy bất an nảy giờ, tưởng chị gặp chuyện gì không hay chứ... Haha.. mừng quá, chị không sao rồi, em quá nghĩ nhiều thì phải'
Ách Hân suy nghĩ mông lung gì đó rồi cũng đặt tay lên lưng Trần Thanh vỗ vỗ.
'tôi... Có sao đâu... Chỉ là đi ăn cùng vài người bạn thôi... Em không cần phải lo lắng làm gì đâu.' Ách Hân là đang nói dối trắng trợn nhưng dường như người này không... Nhận ra.
'vào nhà thôi' Trần Thanh kéo nàng vào nhà.
Xin lỗi em. Lê Trần Thanh
_______
2 ngày sau
'em không cần phải đi với tôi đâu. Em đi làm đi, tôi đi một mình là được rồi.'
'nhưng mà... Em muốn đi với chị'
'Không cần đâu mà... Em đi làm đi, tôi đi trước nhé, tạm biệt' Ách Hân không quên hôn Trần Thanh một cái, một nụ hôn tạm biệt.
'chị... Đi cẩn thận'
'ừm, bye, trưa gặp nhé!' nói rồi Ách Hân mở cửa đi ra ngoài.
'haiz... mình phải làm sao đây?' Ách Hân nhìn lên trời thở dài, bỏ đi vào trong xe.
Ách Hân đột nhiên không đến bệnh viện để cáy tạo có thai mà lại đi lòng vòng cho thoải mái. Nàng cảm thấy rất khó chịu...
'cái tên chó chết đó. Mình phải giết hắn...' Nàng tức giận đánh vào cái vô lăng làm còi xe kêu lên inh ỏi.
______
Chap ngắn ????
Mấy má thông cảm dùm toy.
Cái nội dung độc hại tự nhiên toy tự nghĩ ra.
Viết mà cứ cứ chầng chờ mãi.
#đau lòng quá man. ????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.