Chương 11
Lê Tiêm
13/08/2015
Mặc lên người bộ đồng phục hải quân màu xanh lam, buộc mái tóc dài màu nâu ở sau đầu, cái đầu nhỏ trốn dưới gầm bàn, liều mình gọi điện thoại.
"Thế nào mà gọi không được? Gạt người mà!" Cái miệng nhỏ nhắn mềm mại không ngừng nói ra những phiền não, bàn tay nhỏ không ngừng bấm điện thoại.
"Cậu còn chưa từ bỏ à! Nhứ Tiệp." Tích Vĩ ngồi bên cạnh cô buồn cười nhìn hành động trẻ con của cô. "Cậu đã gọi liên tục ba ngày."
"Đã ba ngày Tư Luật không tìm mình." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhứ Tiệp vo thành một nắm. "Anh Bác cũng không biết anh ấy đi đâu."
Tích Vĩ thiếu chút nữa phun nước bọt, Nhứ Tiệp ngốc! Sao anh Bác có thể không biết Phùng Tư Luật đi đâu? Nhất định là bọn họ thông đồng với nhau! Thật sự không biết người đàn ông này nghĩ gì!
"Vậy cậu gọi điện thoại liên tục ba ngày, không biết mệt sao?" Cô nhẫn nhịn kích động cười to hỏi.
"Biết chứ, đầu ngón tay đau quá." Nhứ Tiệp thành thật trả lời.
Lúc này, di động phát ra âm thanh, báo máy hết pin và tức thì tắt ngúm.
"Á---- ------" Nhứ Tiệp rên một tiếng. "Vừa rồi không thấy.... ...... ....." Cô chu chu cái miệng nhỏ nhắn, ủy khuất trừng mắt, không còn dùng được điện thoại nữa.
"Phốc---" Tích Vĩ không nhịn được, vốn định lấy tay che miệng cười trộm là được rồi, không ngờ cử động của Nhứ Tiệp làm cô mất khống chế. "Ha ha ha.... ..."
"Tích Vĩ xấu xa! Không đồng cảm thì thôi!" Nhứ Tiệp vừa thấy bạn tốt cười hả hê đến tắt thở, liền cảm thấy ngượng ngùng.
Ừm! Sao Nhứ Tiệp lại đáng yêu như vậy? Tại sao trước kia cô không biết vẻ mặt của Nhứ Tiệp lại có nhiều biến hóa như vậy? Phùng Tư Luật, làm tốt lắm!
Sau khi nghỉ hè xong, rất nhiều người phát hiện Nhứ Tiệp vốn xinh đẹp lại trở nên xinh đẹp hơn, nhiều thêm một chút mềm mại, trong mắt thường toát ra hương vị hạnh phúc, làm cho người ta không khỏi hoài nghi------ có phải đang yêu hay không?
"Trời! Không biết có bao nhiêu học sinh mới năm nay sẽ bị Nhứ Tiệp làm cho mê mẫn?" Lớp trưởng sợ thiên hạ không loạn nói.
"Xong rồi! Phòng học của chúng ta sẽ bị một đống thư tình nhấn chìm mất!" Người phụ trách phòng khôi hài làm tư thế bơi lội, khiến cả lớp cười vang.
Học sinh của lớp học này chính là lớp kiến trúc duy nhất có "hai" học sinh nữ, khoa kiến trúc có ba lớp, mỗi lớp có bốn mươi hai học sinh, học sinh nữ chỉ có mười người. Một khoa khác là khoa hóa chất, tương phản với khoa kiến trúc, cả lớp chỉ có mười học sinh nam.
"Cũng tốt, như vậy nữ sinh ký túc xá chúng ta có thể bày bán hoa tươi nhân tiện làm đẹp cho ký túc xá luôn." Đôi mắt Tích Vĩ mang ý cười, trêu chọc Nhứ Tiệp đang xấu hổ.
"Tiểu Vĩ, đủ rồi đó." Cô nhẹ giọng kéo vạt áo của Tích Vĩ.
"Làm gì? Giá thị trường tốt như vậy mà cậu còn sợ? Với cậu.... ........" Tích Vĩ kéo cô qua, nói nhỏ bên tai cô. "Dù sao, Phùng Tư Luật ở nước Mỹ xa xôi, cậu ở Đài Loan tìm hiểu các bạn nam, cùng cậu dạo phố, mua đồ, thì Phùng Tư Luật cũng không biết, mình càng không bán đứng cậu, như vậy không tốt à? Chúng ta thương lượng một chút.... ...." Cô cố ý nói với bạn tốt.
"Tiểu Vĩ!" Nhứ Tiệp trừng mắt, thật khó tin lời như vậy lại phát ra từ miệng cậu ấy. "Cậu nói thật sao?"
"Phốc---" Tích Vĩ phì cười ra tiếng. "Đương nhiên là giả, gạt cậu thôi! Mình không dám, mình không muốn bị Phùng Tư Luật lột da." Nghĩ đến thân thủ cùng kiếm thuật kinh người của Tư Luật, cô không nhịn được chân mềm ra.
Chỉ qua tay ba chiêu, cô liền thua, thua tâm phục khẩu phục. Cô biết, bằng kiếm thuật của anh ta, chỉ cần một chiêu cô liền thua, anh ta chỉ cho cô mặt mũi thôi. Người này, thật hiểu được việc thu mua lòng người.
"Tiểu Vĩ! Cậu lại như thế nữa!" Nhứ Tiệp tức giận liếc cậu ấy một cái.
"Ha ha, cậu thật đáng yêu, kìm lòng không được mà trêu chọc cậu." Tích Vĩ thành thật nói. Đúng vậy, cô lòng dạ xấu xa, ha ha.
"Đáng ghét!" Nhứ Tiệp thẹn quá hóa giận, đùa giỡn cùng cô.
Bên trong phòng học loạn thành đoàn, hôm nay là ngày đầu tiên đi học sau kỳ nghỉ hè, theo lý thuyết, hôm nay đăng ký, không cần đi học, chỉ cần lấy sách mới về nhà là được.
Hiện tại, bọn họ đang chờ giáo viên tới phát biểu. Haiz, giáo viên không có nói gì hơn ngoài nên tập trung, nghiêm túc đi học, lời nói như vậy bọn họ thuộc làu làu rồi!
"Hả?!" Bạn học nam phụ trách canh chừng đột nhiên nói ra một lời vô nghĩa. "Giáo viên của chúng ta đổi người sao?"
"Không biết."
"Không quan trọng."
Mọi người tiếp tục đùa giỡn.
"Khụ khụ, tôi nghĩ việc này rất quang trọng." Đột nhiên một giọng nói nam xen vào, làm cho cả phòng đang tranh cãi yên tĩnh lại.
Chỉ ngoại trừ hai nữ sinh đưa lưng về phía cửa----Nhứ Tiệp và Tích Vĩ.
"Hu hu hu......Mình sai lầm rồi, sau này mình sẽ không đưa ra những chủ ý bậy nữa, Nhứ Tiệp, tha thứ cho mình.... ...."Tích Vĩ giả khóc xin tha thứ.
"Cậu thay đổi, Tiểu Vĩ, cậu trước kia không bao giờ trêu chọc mình như vậy!" Nhứ Tiệp chống cằm lên án nói.
"Bởi vì cậu thật đáng yêu! Không tin cậu hỏi người khác, này! Phong Kỷ." Tích Vĩ ngừng giả khóc, cao giọng hỏi người con trai cao lớn thanh tú, "Cậu nói, Nhứ Tiệp có phải trở nên đáng yêu hay không? So với trước kia kém rất nhiều, làm cho người khác nhịn không được muốn trêu đùa cậu ấy, nói! Cậu có phải giúp đưa thư tình cho Nhứ Tiệp hay không? Là học đệ nào? Có đẹp trai không?"
"Tiểu Vĩ.... ........." Xoay người ngăn cản Tích Vĩ hồ đồ, không ngờ lại bị một người đàn ông đột nhiên xuất hiện làm đơ ngay tại chỗ, Nhứ Tiệp há hốc mồm trợn mắt nhìn người đàn ông đứng trước cửa lớp.
Sao có thể.... .....
"Tiểu.... ........Tiểu Vĩ.... ...... ...." Giọng nói Nhứ Tiệp không yên, đứng trên ghế run run tay lôi kéo Tích Vĩ một chút hình tượng cũng không có, cô muốn ngồi xuống.
"Cậu.... .........Cậu nhìn phía trước.... ..."
"Cái gì.... ...... ....Á!" Mặt Tích Vĩ tái nhợt, ngồi nhanh xuống ghế.
Cô trộm dò xét người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mắt, bắt đầu hối hận tại sao mình nhiều lời như vậy, thật muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình.
"Thật vui mừng khi thấy các bạn học hoạt bát như vậy." Người đàn ông nở nụ cười nói.
"Tôi là giáo viên mới." Người đàn ông chuyển hướng nhìn Nhứ Tiệp đang ngây ngốc trên ghế, anh ý vị sâu xa cười, "Tôi họ Phùng, tên đầy đủ là Phùng Tư Luật."
"Thế nào mà gọi không được? Gạt người mà!" Cái miệng nhỏ nhắn mềm mại không ngừng nói ra những phiền não, bàn tay nhỏ không ngừng bấm điện thoại.
"Cậu còn chưa từ bỏ à! Nhứ Tiệp." Tích Vĩ ngồi bên cạnh cô buồn cười nhìn hành động trẻ con của cô. "Cậu đã gọi liên tục ba ngày."
"Đã ba ngày Tư Luật không tìm mình." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhứ Tiệp vo thành một nắm. "Anh Bác cũng không biết anh ấy đi đâu."
Tích Vĩ thiếu chút nữa phun nước bọt, Nhứ Tiệp ngốc! Sao anh Bác có thể không biết Phùng Tư Luật đi đâu? Nhất định là bọn họ thông đồng với nhau! Thật sự không biết người đàn ông này nghĩ gì!
"Vậy cậu gọi điện thoại liên tục ba ngày, không biết mệt sao?" Cô nhẫn nhịn kích động cười to hỏi.
"Biết chứ, đầu ngón tay đau quá." Nhứ Tiệp thành thật trả lời.
Lúc này, di động phát ra âm thanh, báo máy hết pin và tức thì tắt ngúm.
"Á---- ------" Nhứ Tiệp rên một tiếng. "Vừa rồi không thấy.... ...... ....." Cô chu chu cái miệng nhỏ nhắn, ủy khuất trừng mắt, không còn dùng được điện thoại nữa.
"Phốc---" Tích Vĩ không nhịn được, vốn định lấy tay che miệng cười trộm là được rồi, không ngờ cử động của Nhứ Tiệp làm cô mất khống chế. "Ha ha ha.... ..."
"Tích Vĩ xấu xa! Không đồng cảm thì thôi!" Nhứ Tiệp vừa thấy bạn tốt cười hả hê đến tắt thở, liền cảm thấy ngượng ngùng.
Ừm! Sao Nhứ Tiệp lại đáng yêu như vậy? Tại sao trước kia cô không biết vẻ mặt của Nhứ Tiệp lại có nhiều biến hóa như vậy? Phùng Tư Luật, làm tốt lắm!
Sau khi nghỉ hè xong, rất nhiều người phát hiện Nhứ Tiệp vốn xinh đẹp lại trở nên xinh đẹp hơn, nhiều thêm một chút mềm mại, trong mắt thường toát ra hương vị hạnh phúc, làm cho người ta không khỏi hoài nghi------ có phải đang yêu hay không?
"Trời! Không biết có bao nhiêu học sinh mới năm nay sẽ bị Nhứ Tiệp làm cho mê mẫn?" Lớp trưởng sợ thiên hạ không loạn nói.
"Xong rồi! Phòng học của chúng ta sẽ bị một đống thư tình nhấn chìm mất!" Người phụ trách phòng khôi hài làm tư thế bơi lội, khiến cả lớp cười vang.
Học sinh của lớp học này chính là lớp kiến trúc duy nhất có "hai" học sinh nữ, khoa kiến trúc có ba lớp, mỗi lớp có bốn mươi hai học sinh, học sinh nữ chỉ có mười người. Một khoa khác là khoa hóa chất, tương phản với khoa kiến trúc, cả lớp chỉ có mười học sinh nam.
"Cũng tốt, như vậy nữ sinh ký túc xá chúng ta có thể bày bán hoa tươi nhân tiện làm đẹp cho ký túc xá luôn." Đôi mắt Tích Vĩ mang ý cười, trêu chọc Nhứ Tiệp đang xấu hổ.
"Tiểu Vĩ, đủ rồi đó." Cô nhẹ giọng kéo vạt áo của Tích Vĩ.
"Làm gì? Giá thị trường tốt như vậy mà cậu còn sợ? Với cậu.... ........" Tích Vĩ kéo cô qua, nói nhỏ bên tai cô. "Dù sao, Phùng Tư Luật ở nước Mỹ xa xôi, cậu ở Đài Loan tìm hiểu các bạn nam, cùng cậu dạo phố, mua đồ, thì Phùng Tư Luật cũng không biết, mình càng không bán đứng cậu, như vậy không tốt à? Chúng ta thương lượng một chút.... ...." Cô cố ý nói với bạn tốt.
"Tiểu Vĩ!" Nhứ Tiệp trừng mắt, thật khó tin lời như vậy lại phát ra từ miệng cậu ấy. "Cậu nói thật sao?"
"Phốc---" Tích Vĩ phì cười ra tiếng. "Đương nhiên là giả, gạt cậu thôi! Mình không dám, mình không muốn bị Phùng Tư Luật lột da." Nghĩ đến thân thủ cùng kiếm thuật kinh người của Tư Luật, cô không nhịn được chân mềm ra.
Chỉ qua tay ba chiêu, cô liền thua, thua tâm phục khẩu phục. Cô biết, bằng kiếm thuật của anh ta, chỉ cần một chiêu cô liền thua, anh ta chỉ cho cô mặt mũi thôi. Người này, thật hiểu được việc thu mua lòng người.
"Tiểu Vĩ! Cậu lại như thế nữa!" Nhứ Tiệp tức giận liếc cậu ấy một cái.
"Ha ha, cậu thật đáng yêu, kìm lòng không được mà trêu chọc cậu." Tích Vĩ thành thật nói. Đúng vậy, cô lòng dạ xấu xa, ha ha.
"Đáng ghét!" Nhứ Tiệp thẹn quá hóa giận, đùa giỡn cùng cô.
Bên trong phòng học loạn thành đoàn, hôm nay là ngày đầu tiên đi học sau kỳ nghỉ hè, theo lý thuyết, hôm nay đăng ký, không cần đi học, chỉ cần lấy sách mới về nhà là được.
Hiện tại, bọn họ đang chờ giáo viên tới phát biểu. Haiz, giáo viên không có nói gì hơn ngoài nên tập trung, nghiêm túc đi học, lời nói như vậy bọn họ thuộc làu làu rồi!
"Hả?!" Bạn học nam phụ trách canh chừng đột nhiên nói ra một lời vô nghĩa. "Giáo viên của chúng ta đổi người sao?"
"Không biết."
"Không quan trọng."
Mọi người tiếp tục đùa giỡn.
"Khụ khụ, tôi nghĩ việc này rất quang trọng." Đột nhiên một giọng nói nam xen vào, làm cho cả phòng đang tranh cãi yên tĩnh lại.
Chỉ ngoại trừ hai nữ sinh đưa lưng về phía cửa----Nhứ Tiệp và Tích Vĩ.
"Hu hu hu......Mình sai lầm rồi, sau này mình sẽ không đưa ra những chủ ý bậy nữa, Nhứ Tiệp, tha thứ cho mình.... ...."Tích Vĩ giả khóc xin tha thứ.
"Cậu thay đổi, Tiểu Vĩ, cậu trước kia không bao giờ trêu chọc mình như vậy!" Nhứ Tiệp chống cằm lên án nói.
"Bởi vì cậu thật đáng yêu! Không tin cậu hỏi người khác, này! Phong Kỷ." Tích Vĩ ngừng giả khóc, cao giọng hỏi người con trai cao lớn thanh tú, "Cậu nói, Nhứ Tiệp có phải trở nên đáng yêu hay không? So với trước kia kém rất nhiều, làm cho người khác nhịn không được muốn trêu đùa cậu ấy, nói! Cậu có phải giúp đưa thư tình cho Nhứ Tiệp hay không? Là học đệ nào? Có đẹp trai không?"
"Tiểu Vĩ.... ........." Xoay người ngăn cản Tích Vĩ hồ đồ, không ngờ lại bị một người đàn ông đột nhiên xuất hiện làm đơ ngay tại chỗ, Nhứ Tiệp há hốc mồm trợn mắt nhìn người đàn ông đứng trước cửa lớp.
Sao có thể.... .....
"Tiểu.... ........Tiểu Vĩ.... ...... ...." Giọng nói Nhứ Tiệp không yên, đứng trên ghế run run tay lôi kéo Tích Vĩ một chút hình tượng cũng không có, cô muốn ngồi xuống.
"Cậu.... .........Cậu nhìn phía trước.... ..."
"Cái gì.... ...... ....Á!" Mặt Tích Vĩ tái nhợt, ngồi nhanh xuống ghế.
Cô trộm dò xét người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mắt, bắt đầu hối hận tại sao mình nhiều lời như vậy, thật muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình.
"Thật vui mừng khi thấy các bạn học hoạt bát như vậy." Người đàn ông nở nụ cười nói.
"Tôi là giáo viên mới." Người đàn ông chuyển hướng nhìn Nhứ Tiệp đang ngây ngốc trên ghế, anh ý vị sâu xa cười, "Tôi họ Phùng, tên đầy đủ là Phùng Tư Luật."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.