Chương 19
Lê Tiêm
13/08/2015
"Tôi quen biết với
Nhứ Tiệp khi ở trong nước, chúng tôi mới gặp như đã quen thân, lập tức
trở thành bạn tốt như hình với bóng. Bất luận là đi học, tan học, thậm
chí trong thời tan lớp ngắn ngủn mười phút, chúng tôi đều ở cùng nhau,
không người nào có thể chia rẽ chúng tôi." Tích Vĩ nói rõ cô với Nhứ
Tiệp quen biết thế nào.
"Tôi chưa từng nghe cậu ấy nhắc tới cha đẻ, khi chúng tôi nói chuyện trời đất trên, vì không thể rời bỏ người mẹ xinh đẹp dịu dàng, cậu ấy nghiêm túc tìm cách thương yêu cha dượng, còn có một anh trai kế nâng cậu ấy trên lòng bàn tay che chở, lại chưa từng nghe cậu ấy nhắc tới cha đẻ, tôi cảm thấy rất kỳ quái, nhưng ngại đây là vấn đề riêng tư của Nhứ Tiệp, cho nên tôi vẫn chưa từng hỏi."
"Vì vậy, tôi hiểu rõ cuộc sống sau tám tuổi của Nhứ Tiệp trôi qua thế nào, nhưng không biết lúc tám tuổi cậu ấy mất trí nhớ, chỉ là về sau tôi mới biết." Tích Vĩ cười khổ nói. "Tôi cũng chẳng ngờ, khi tôi thấy rõ tình huống đó." Hơi nước dần dần nổi lên trong con ngươi, cô nắm chặt quả đấm, cắn răng nhịn không cho khóc ra tiếng.
"Xảy ra chuyện gì?" Tư Luật nhíu lông mày, tâm tình treo ngược trên cao.
"Buổi sáng ngày đó, chính tôi đợi nơi chúng tôi thường ăn sáng mỗi ngày nhưng không đợi được Nhứ Tiệp, tôi càng nghĩ càng kỳ quái, bèn, đi tới nhà của cậu ấy tìm cậu ấy." Tích Vĩ kiềm chế mình, không để cho nước mắt chảy xuống. "Vừa bước vào nhà Nhứ Tiệp, tôi liền bị dọa sợ! Khi đó trong nhà Nhứ Tiệp không có ai, bác Bác cùng dì Dương xuất ngoại, chỉ có anh Bác cùng Nhứ Tiệp ở nhà, tôi tận mắt nhìn thấy anh Bác bị người ta đánh chảy máu, mà vẫn. . . . . . Không chịu cho Diệp Thượng Lương mang Nhứ Tiệp đi, bởi vì. . . . . ." Nói tới chỗ này, Tích Vĩ muốn nói cũng không nói được, cô bưng lấy mặt rơi nước mắt.
"Nhứ Tiệp giãy dụa, không chịu đi cùng Bang Hào Cười, cho nên chọc giận Diệp Thượng Lương muốn lấy lòng Bang Hào Cười, ông ta đoạt roi da của người đứng bên cạnh, hung hăng đánh Nhứ Tiệp. . . . . ." Đường Tuấn Bác đón lấy Tích Vĩ chưa nói xong, khổ sở nhắm mắt lại.
"Nhứ Tiệp kêu thảm thiết, kêu rên. . . . . . Tôi nghe thật là đau, thật là đau. . . . . . máu Nhứ Tiệp,. . . . . . Phun lên trên mặt tôi, tôi đây cả đời sẽ không quên được. . . . . . Tôi cho là Nhứ Tiệp sắp chết. . . . . . Ngay lúc đó tôi mới mười hai tuổi, việc có thể làm duy nhất là báo cảnh sát. . . . . . Tôi muốn cứu Nhứ Tiệp. . . . . ." Tích Vĩ thút thít nói, vào thời điểm đó tự trách chính mình không có năng lực.
Tư Luật trợn mắt há mồm. Mười hai tuổi. . . . . . Ngay lúc đó Nhứ Tiệp còn là một cô bé, tại sao lại có người nhẫn tâm như vậy, xuống tay với một cô bé?
"Kết quả nhân chứng đều có, Diệp Thượng Lương bị xử tội danh mưu sát, ở tù mười năm, tôi nghĩ. . . . . . Hiện tại ông ta đã ra tù, nên đi tìm Nhứ Tiệp muốn hoàn thành tâm nguyện của ông ta." Đường Tuấn Bác lo lắng nói.
"Diệp Thượng Lương. . . . . . Người đàn ông kia thật sự là cha đẻ Nhứ Tiệp?" Tư Luật không tin trên đời này lại có một người cha ác như vậy. Hổ dữ không ăn thịt con! Sao ông ta có thể hạ độc thủ với con gái như vậy?
"Không thể giả được, năm cậu ấy tám tuổi mẹ của Nhứ Tiệp, hướng tòa án xin ly hôn, lý do là bạo lực gia đình, dì Dương không thể tiếp tục chịu đựng Diệp Thượng Lương đánh hai mẹ con thêm lần nào nữa! Tôi mới biết, năm Nhứ Tiệp tám tuổi, căn bản là một đứa trẻ bị ngược đãi." Tích Vĩ nghĩ đến Nhứ Tiệp bị đánh lúc trước, không khỏi sợ phát run.
Cô cho là Nhứ Tiệp sẽ chết trước mặt cô!
"Mẹ kế mang theo Nhứ Tiệp đến nhà tôi không tới một năm, Diệp Thượng Lương không để lệnh cấm của tòa án vào trong mắt, thỉnh thoảng quấy rầy Nhứ Tiệp, sau khi bạo hành Nhứ Tiệp tám năm, mới biểu hiện vẻ mặt của một người cha! Ha, chuyện cười! Nếu không phải hội trưởng Bang Hào cười đột nhiên có hứng thú với Nhứ Tiệp, Diệp Thượng Lương sợ bị ông ta coi thường, nên phải đánh con gái để lấy lòng?" Đường Tuấn Bác cười to, cười đến khổ sở. "Anh thế nào có mặt cùng Nhứ Tiệp nghe được yêu cầu kia. . . . . . Em ấy mới tám tuổi! Ông ta lại muốn Nhứ Tiệp đi bồi một ông lão, đây là cái kiểu cha gì?"
Máu trong người Tư Luật đông lại, càng nghe anh càng cảm thấy trái tim băng giá. Nhứ Tiệp của anh. . . . . . Tại sao không có một tuổi thơ sung sướng? Cô ấy kiên cường như vậy, vui vẻ, hơn nữa dễ dàng thỏa mãn, một cô gái tốt đẹp như vậy, chịu không nỗi đến nổi phải mất trí nhớ?
"Mười năm rồi, tôi hiểu rõ Diệp Thượng Lương tính toán lợi dụng Nhứ Tiệp củng cố địa vị của ông ta trong Bang Hào Cười, bởi vì sáu năm trước ông ta bị bỏ tù đã thề, ông ta sẽ trở lại." Tích Vĩ nhớ lại ánh mắt không cam tâm của Diệp Thượng Lương, liền cảm thấy rợn cả tóc gáy." Ông ta làm mỗi một chuyện, nói mỗi một câu, đều là cơn ác mộng của Nhứ Tiệp . . . . . . Ông ta gởi cho Nhứ Tiệp một thanh dao rọc giấy dính máu, nói cho Nhứ Tiệp biết, ông ta đã trở lại."
"Như vậy, các cậu đối phó với bang Hào Cười thế nào?" Tư Luật hít sâu một cái, nhắm mắt lại hỏi.
"Trừ trốn đi còn có thể làm sao?" Đương Tuấn Bác cười khổ nói."Bối cảnh của chúng ta cảnh quá đơn thuần, một kiến trúc sư nho nhỏ, sao có thể chống lại bang phái mạnh nhất châu Á?"
"Trốn? Người phụ nữ của Phùng Tư Luật không cần hèn mọn như vậy." Tư Luật cười lạnh nói. "Tôi không cho bất luận kẻ nào hại người phụ nữ của tôi, cho dù người nọ là cha đẻ của Nhứ Tiệp."
"Tư Luật, coi như cậu có bản lĩnh cũng giống vậy thôi, sao cậu địch nổi đối phương?" Đường Tuấn Bác cau mày nói ra vấn đề thực tế.
"Tôi cũng không tin bọn họ địch nổi nuclear weapon (vũ khí hạt nhân)." Tư Luật tàn nhẫn cười một tiếng. "Bác, tôi không thích nhắc tới cái này với cậu, tôi chỉ có thể nói, tôi có năng lực bảo vệ Nhứ Tiệp, hơn nữa ——Bang Hào Cười sẽ biết, chỉ là một việc nhỏ."
"Phùng Tư Luật! Anh không cần mạo hiểm!" Tích Vĩ gấp gáp la lên.
"Bang Hào Cười sẽ biết tổn thương mà mười năm nay gây ra cho Nhứ Tiệp, tôi sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời." Nói xong lời thề son sắt (lời hứa không thay đổi), Tư Luật cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.
"Tôi chưa từng nghe cậu ấy nhắc tới cha đẻ, khi chúng tôi nói chuyện trời đất trên, vì không thể rời bỏ người mẹ xinh đẹp dịu dàng, cậu ấy nghiêm túc tìm cách thương yêu cha dượng, còn có một anh trai kế nâng cậu ấy trên lòng bàn tay che chở, lại chưa từng nghe cậu ấy nhắc tới cha đẻ, tôi cảm thấy rất kỳ quái, nhưng ngại đây là vấn đề riêng tư của Nhứ Tiệp, cho nên tôi vẫn chưa từng hỏi."
"Vì vậy, tôi hiểu rõ cuộc sống sau tám tuổi của Nhứ Tiệp trôi qua thế nào, nhưng không biết lúc tám tuổi cậu ấy mất trí nhớ, chỉ là về sau tôi mới biết." Tích Vĩ cười khổ nói. "Tôi cũng chẳng ngờ, khi tôi thấy rõ tình huống đó." Hơi nước dần dần nổi lên trong con ngươi, cô nắm chặt quả đấm, cắn răng nhịn không cho khóc ra tiếng.
"Xảy ra chuyện gì?" Tư Luật nhíu lông mày, tâm tình treo ngược trên cao.
"Buổi sáng ngày đó, chính tôi đợi nơi chúng tôi thường ăn sáng mỗi ngày nhưng không đợi được Nhứ Tiệp, tôi càng nghĩ càng kỳ quái, bèn, đi tới nhà của cậu ấy tìm cậu ấy." Tích Vĩ kiềm chế mình, không để cho nước mắt chảy xuống. "Vừa bước vào nhà Nhứ Tiệp, tôi liền bị dọa sợ! Khi đó trong nhà Nhứ Tiệp không có ai, bác Bác cùng dì Dương xuất ngoại, chỉ có anh Bác cùng Nhứ Tiệp ở nhà, tôi tận mắt nhìn thấy anh Bác bị người ta đánh chảy máu, mà vẫn. . . . . . Không chịu cho Diệp Thượng Lương mang Nhứ Tiệp đi, bởi vì. . . . . ." Nói tới chỗ này, Tích Vĩ muốn nói cũng không nói được, cô bưng lấy mặt rơi nước mắt.
"Nhứ Tiệp giãy dụa, không chịu đi cùng Bang Hào Cười, cho nên chọc giận Diệp Thượng Lương muốn lấy lòng Bang Hào Cười, ông ta đoạt roi da của người đứng bên cạnh, hung hăng đánh Nhứ Tiệp. . . . . ." Đường Tuấn Bác đón lấy Tích Vĩ chưa nói xong, khổ sở nhắm mắt lại.
"Nhứ Tiệp kêu thảm thiết, kêu rên. . . . . . Tôi nghe thật là đau, thật là đau. . . . . . máu Nhứ Tiệp,. . . . . . Phun lên trên mặt tôi, tôi đây cả đời sẽ không quên được. . . . . . Tôi cho là Nhứ Tiệp sắp chết. . . . . . Ngay lúc đó tôi mới mười hai tuổi, việc có thể làm duy nhất là báo cảnh sát. . . . . . Tôi muốn cứu Nhứ Tiệp. . . . . ." Tích Vĩ thút thít nói, vào thời điểm đó tự trách chính mình không có năng lực.
Tư Luật trợn mắt há mồm. Mười hai tuổi. . . . . . Ngay lúc đó Nhứ Tiệp còn là một cô bé, tại sao lại có người nhẫn tâm như vậy, xuống tay với một cô bé?
"Kết quả nhân chứng đều có, Diệp Thượng Lương bị xử tội danh mưu sát, ở tù mười năm, tôi nghĩ. . . . . . Hiện tại ông ta đã ra tù, nên đi tìm Nhứ Tiệp muốn hoàn thành tâm nguyện của ông ta." Đường Tuấn Bác lo lắng nói.
"Diệp Thượng Lương. . . . . . Người đàn ông kia thật sự là cha đẻ Nhứ Tiệp?" Tư Luật không tin trên đời này lại có một người cha ác như vậy. Hổ dữ không ăn thịt con! Sao ông ta có thể hạ độc thủ với con gái như vậy?
"Không thể giả được, năm cậu ấy tám tuổi mẹ của Nhứ Tiệp, hướng tòa án xin ly hôn, lý do là bạo lực gia đình, dì Dương không thể tiếp tục chịu đựng Diệp Thượng Lương đánh hai mẹ con thêm lần nào nữa! Tôi mới biết, năm Nhứ Tiệp tám tuổi, căn bản là một đứa trẻ bị ngược đãi." Tích Vĩ nghĩ đến Nhứ Tiệp bị đánh lúc trước, không khỏi sợ phát run.
Cô cho là Nhứ Tiệp sẽ chết trước mặt cô!
"Mẹ kế mang theo Nhứ Tiệp đến nhà tôi không tới một năm, Diệp Thượng Lương không để lệnh cấm của tòa án vào trong mắt, thỉnh thoảng quấy rầy Nhứ Tiệp, sau khi bạo hành Nhứ Tiệp tám năm, mới biểu hiện vẻ mặt của một người cha! Ha, chuyện cười! Nếu không phải hội trưởng Bang Hào cười đột nhiên có hứng thú với Nhứ Tiệp, Diệp Thượng Lương sợ bị ông ta coi thường, nên phải đánh con gái để lấy lòng?" Đường Tuấn Bác cười to, cười đến khổ sở. "Anh thế nào có mặt cùng Nhứ Tiệp nghe được yêu cầu kia. . . . . . Em ấy mới tám tuổi! Ông ta lại muốn Nhứ Tiệp đi bồi một ông lão, đây là cái kiểu cha gì?"
Máu trong người Tư Luật đông lại, càng nghe anh càng cảm thấy trái tim băng giá. Nhứ Tiệp của anh. . . . . . Tại sao không có một tuổi thơ sung sướng? Cô ấy kiên cường như vậy, vui vẻ, hơn nữa dễ dàng thỏa mãn, một cô gái tốt đẹp như vậy, chịu không nỗi đến nổi phải mất trí nhớ?
"Mười năm rồi, tôi hiểu rõ Diệp Thượng Lương tính toán lợi dụng Nhứ Tiệp củng cố địa vị của ông ta trong Bang Hào Cười, bởi vì sáu năm trước ông ta bị bỏ tù đã thề, ông ta sẽ trở lại." Tích Vĩ nhớ lại ánh mắt không cam tâm của Diệp Thượng Lương, liền cảm thấy rợn cả tóc gáy." Ông ta làm mỗi một chuyện, nói mỗi một câu, đều là cơn ác mộng của Nhứ Tiệp . . . . . . Ông ta gởi cho Nhứ Tiệp một thanh dao rọc giấy dính máu, nói cho Nhứ Tiệp biết, ông ta đã trở lại."
"Như vậy, các cậu đối phó với bang Hào Cười thế nào?" Tư Luật hít sâu một cái, nhắm mắt lại hỏi.
"Trừ trốn đi còn có thể làm sao?" Đương Tuấn Bác cười khổ nói."Bối cảnh của chúng ta cảnh quá đơn thuần, một kiến trúc sư nho nhỏ, sao có thể chống lại bang phái mạnh nhất châu Á?"
"Trốn? Người phụ nữ của Phùng Tư Luật không cần hèn mọn như vậy." Tư Luật cười lạnh nói. "Tôi không cho bất luận kẻ nào hại người phụ nữ của tôi, cho dù người nọ là cha đẻ của Nhứ Tiệp."
"Tư Luật, coi như cậu có bản lĩnh cũng giống vậy thôi, sao cậu địch nổi đối phương?" Đường Tuấn Bác cau mày nói ra vấn đề thực tế.
"Tôi cũng không tin bọn họ địch nổi nuclear weapon (vũ khí hạt nhân)." Tư Luật tàn nhẫn cười một tiếng. "Bác, tôi không thích nhắc tới cái này với cậu, tôi chỉ có thể nói, tôi có năng lực bảo vệ Nhứ Tiệp, hơn nữa ——Bang Hào Cười sẽ biết, chỉ là một việc nhỏ."
"Phùng Tư Luật! Anh không cần mạo hiểm!" Tích Vĩ gấp gáp la lên.
"Bang Hào Cười sẽ biết tổn thương mà mười năm nay gây ra cho Nhứ Tiệp, tôi sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời." Nói xong lời thề son sắt (lời hứa không thay đổi), Tư Luật cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.