Chương 25
Lê Tiêm
13/08/2015
"Nhứ Tiệp!" Tích Vĩ
vừa khóc vừa cười nhào vào Nhứ Tiệp, ôm cậu ấy, vui mà khóc mặt mũi đầy
nước mắt. "Cậu đã trở lại! hu hu. . . . . . Cậu đã trở lại."
"Mình đã trở về." Ôm bạn tốt, Nhứ Tiệp cũng rơi nước mắt. "Thật xin lỗi, để cho cậu lo lắng."
Sau đó, hai cô gái ôm nhau khóc rống.
"Mình rất nhớ cậu, một tháng này xảy ra thật nhiều chuyện, mình đã nói với cậu. . . . . ." Tích Vĩ nhanh chóng nói ra trong một tháng này, những chuyện lý thú trong cuộc sống sân trường, để cho cô cười một cái.
"Các em có hai ngày có thể từ từ nói." Tư Luật lắc đầu bật cười, hai người tiểu nữ sinh này, anh thật không có cách nào.
Nhất là Tích Vĩ, là bạn tốt nhất của cô vợ nhỏ anh, mỗi lần anh luôn luôn cùng tiểu nữ sinh này tranh thủ tình cảm, muốn Nhứ Tiệp đặt chú ý lên trên người anh, không cần cả ngày đều cùng một chỗ với bà chằn này.
Về sau biết cô thích mềm không thích cứng, muốn Nhứ Tiệp ở cùng anh nhiều một chút, chỉ cần nịnh bợ cô ta là được rồi.
Oa! Trên thế giới thậm chí có chuyện buồn cười như vậy, muốn cùng vợ một chỗ, còn phải đi đút lót cho bạn tốt của vợ
"Hai ngày." Tích Vĩ không hiểu nháy mắt mấy cái. "Cái gì hai ngày?"
"Tư Luật bảo hôm nay, ngày mai nghỉ, để cho chúng ta hai người ở chung nói chuyện." Nhứ Tiệp cười nói.
"Hả?" Vẻ mặt cô như gặp phải quỷ. "Anh ta sẽ nói chuyện tốt như thế?"
"Lần này tôi không giành với cô." Tư Luật rất khiêm tốn nói.
"Hừ, thật là đủ rồi." Tích Vĩ trợn mắt một cái. "Cũng tốt..., có rất nhiều bí mật của nữ sinh cần có thời gian để nói. Nhứ Tiệp, chúng ta trở về ký túc xá ở có được hay không? Học muội cũng không về nhà, các em ấy nhìn thấy cậu sẽ rất vui vẻ, chúng ta sẽ đi ăn bữa tiệc lớn!"
"Được, được ah, lại cùng đi dạo phố nữa." Nhứ Tiệp hưng phấn lập kế hoạch.
"Ah, Tư Luật còn chưa thả người, em đã bắt đầu vui đến quên cả trời đất rồi! Nhứ Tiệp, em ít nhất cũng phải biểu hiện một chút quyến luyến khi xa cách đi chứ! Đừng không thể chờ đợi như vậy." Đường Tuấn Bác cười nói, ánh mắt cười như không cười liếc về phía bạn tốt.
"Anh bắt đầu hoài nghi, sức quyến rũ của anh có phải không hấp dẫn được sự chú ý của vợ hay không?" Tư Luật tỉnh bơ nói.
"Tư Luật, anh hiểu lầm. . . . . ." Nhứ Tiệp vội vàng giải thích.
"Nhứ Tiệp ngốc, cậu bị lừa rồi." Tích Vĩ khinh thường hướng Tư Luật hừ một tiếng.
"Phùng Tư Luật, ít lợi dụng tình cảm của Nhứ Tiệp đi! Cậu ấy rất dễ bị lừa, anh đừng quên."
"Tiểu Vĩ!" Nhứ Tiệp chống cằm, không vui trừng mắt bạn tốt. "Mình rất dễ bị lừa sao?"
Tích Vĩ ngẩn người, cười. "Hắc hắc, khá tốt."
"Ha ha ha!" Tư Luật hắng giọng cười to. "Tốt lắm, có phải các em nên lên đường rồi không? Ân oán của các em có thể âm thầm giải quyết, đến lúc đó không đủ thời gian để chơi, cũng đừng trách anh không thả người."
"Đối với….!" Tích Vĩ nghĩ đến cái gì đó liền nhảy dựng lên. "Liệu buổi trưa chúng ta ăn xong rồi đi, Nhứ Tiệp, cậu đã dọn đồ đạc chưa?"
"Còn chưa, Tiểu Vĩ giúp mình một tay có được không?" Nhứ Tiệp cuống quít đứng lên, kéo cô đến phòng thu dọn đồ đạc.
Thấy hai tiểu nữ sinh đi vào trong phòng, lúc này Đường Tuấn Bác mới đè thấp giọng hỏi: "Tại sao?"
Tư Luật không giải thích được nhíu mày.
"Tại sao cậu cho Nhứ Tiệp đi cùng Tiểu Vĩ? Nhất định có vấn đề." Đường Tuấn Bác trực giác Tư Luật có chuyện lừa gạt anh.
Đối với người suốt ngày đòi ở bên cạnh Nhứ Tiệp, sao có thể bỏ qua cho ngày nghỉ để nói chuyện yêu đương được? Huống chi Nhứ Tiệp vừa mới trải qua chuyện vừa rồi, sao cậu ta không bám lấy em ấy?
"Sớm biết không thể gạt được cậu." Tư Luật cười nói. "Tôi rời khỏi Nhứ Tiệp là có lí do, nhưng tôi hi vọng cậu giữ bí mật." Mắt liếc về phía hai tiểu nữ sinh đang nói chuyện trong phòng, anh dẫn đầu đi vào thư phòng, sau đó đóng cửa lại.
Vừa tiến vào thư phòng, Đường Tuấn Bác không nhịn được hỏi: "Thế nào? Xảy ra chuyện gì? Nhứ Tiệp còn gặp nguy hiểm không?"
"Cậu nhất định biết trận nổ kia mặc dù phá hủy được bang Hào Cười, thế nhưng lại có người chạy được." Tư Luật nâng khóe miệng lên nở nụ cười.
"Diệp Thượng Lương." Đường Tuấn Bác trực giác nói, anh cực kỳ kinh ngạc. "Vì sao lại có người thoát khỏi trận nổ kia?"
Trận nổ kia quá kinh người, lửa khói ngất trời kéo theo tòa nhà sụp đổ, chỉ có người quen thuộc nội tình, mới biết là ngọn lửa đó là do Hồng Vi nổi tiếng làm ra.
"Tai họa ngầm thôi." Tư Luật vô vị cười nói. "Ông ta trốn, nhưng không có nghĩa là Thiên Môn không truy xét đến cùng, tôi đã xin Hồng Vi ở Thiên Môn phân một bộ phận đến Đài Loan, thay tôi “chiêu đãi” ông ta thật tốt."
Vẻ mặt Tư Luật lúc này quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến làm người ta sợ hãi.
"Ah, Tư Luật, cậu định đối phó ông ta thế nào?"
Anh cười lịch sự một tiếng, "Nợ máu phải trả bằng máu thôi."
Đường Tuấn Bác bị giật mình, người đàn ông này —— quá cao thâm khó lường rồi.
"Tôi hi vọng cậu làm cái gì cũng phải biết, thay tôi đưa Nhứ Tiệp đến trường học, hiện tại tất cả đều không sao, Nhứ Tiệp sẽ rất an toàn, mà các cậu cũng sẽ rất an toàn." Bởi vì liên quan đến Nhứ Tiệp, nên anh không thể không vận dụng đến lực lượng của Thiên Môn, mà gà mẹ Thiếu chủ của Thiên Môn—— Úy Liêu, tự động đưa Nhứ Tiệp, bạn tốt, người thân, tất cả đều nằm trong vòng bảo vệ, hiện tại, trong vòng 100m quang bọn họ, đều có người bảo vệ an toàn cho bọn họ, làm cho người ta không phát hiện được cũng không bỏ rơi được.
"Vậy còn cậu?" Đường Tuấn Bác tự nhiên biết cậu ta phải động thân tiến về phía Thiên Môn, xử lý chuyện của Diệp Thượng Lương, nhưng anh phải làm như thế nào để mở miệng với Nhứ Tiệp mới là trọng điểm!
"Cậu nói cho Nhứ Tiệp nghe." Tư Luật nhướng mày cười nói. "Tôi bắt buộc phải trở về Thiên Môn hoàn thành nghĩa vụ."
"Mình đã trở về." Ôm bạn tốt, Nhứ Tiệp cũng rơi nước mắt. "Thật xin lỗi, để cho cậu lo lắng."
Sau đó, hai cô gái ôm nhau khóc rống.
"Mình rất nhớ cậu, một tháng này xảy ra thật nhiều chuyện, mình đã nói với cậu. . . . . ." Tích Vĩ nhanh chóng nói ra trong một tháng này, những chuyện lý thú trong cuộc sống sân trường, để cho cô cười một cái.
"Các em có hai ngày có thể từ từ nói." Tư Luật lắc đầu bật cười, hai người tiểu nữ sinh này, anh thật không có cách nào.
Nhất là Tích Vĩ, là bạn tốt nhất của cô vợ nhỏ anh, mỗi lần anh luôn luôn cùng tiểu nữ sinh này tranh thủ tình cảm, muốn Nhứ Tiệp đặt chú ý lên trên người anh, không cần cả ngày đều cùng một chỗ với bà chằn này.
Về sau biết cô thích mềm không thích cứng, muốn Nhứ Tiệp ở cùng anh nhiều một chút, chỉ cần nịnh bợ cô ta là được rồi.
Oa! Trên thế giới thậm chí có chuyện buồn cười như vậy, muốn cùng vợ một chỗ, còn phải đi đút lót cho bạn tốt của vợ
"Hai ngày." Tích Vĩ không hiểu nháy mắt mấy cái. "Cái gì hai ngày?"
"Tư Luật bảo hôm nay, ngày mai nghỉ, để cho chúng ta hai người ở chung nói chuyện." Nhứ Tiệp cười nói.
"Hả?" Vẻ mặt cô như gặp phải quỷ. "Anh ta sẽ nói chuyện tốt như thế?"
"Lần này tôi không giành với cô." Tư Luật rất khiêm tốn nói.
"Hừ, thật là đủ rồi." Tích Vĩ trợn mắt một cái. "Cũng tốt..., có rất nhiều bí mật của nữ sinh cần có thời gian để nói. Nhứ Tiệp, chúng ta trở về ký túc xá ở có được hay không? Học muội cũng không về nhà, các em ấy nhìn thấy cậu sẽ rất vui vẻ, chúng ta sẽ đi ăn bữa tiệc lớn!"
"Được, được ah, lại cùng đi dạo phố nữa." Nhứ Tiệp hưng phấn lập kế hoạch.
"Ah, Tư Luật còn chưa thả người, em đã bắt đầu vui đến quên cả trời đất rồi! Nhứ Tiệp, em ít nhất cũng phải biểu hiện một chút quyến luyến khi xa cách đi chứ! Đừng không thể chờ đợi như vậy." Đường Tuấn Bác cười nói, ánh mắt cười như không cười liếc về phía bạn tốt.
"Anh bắt đầu hoài nghi, sức quyến rũ của anh có phải không hấp dẫn được sự chú ý của vợ hay không?" Tư Luật tỉnh bơ nói.
"Tư Luật, anh hiểu lầm. . . . . ." Nhứ Tiệp vội vàng giải thích.
"Nhứ Tiệp ngốc, cậu bị lừa rồi." Tích Vĩ khinh thường hướng Tư Luật hừ một tiếng.
"Phùng Tư Luật, ít lợi dụng tình cảm của Nhứ Tiệp đi! Cậu ấy rất dễ bị lừa, anh đừng quên."
"Tiểu Vĩ!" Nhứ Tiệp chống cằm, không vui trừng mắt bạn tốt. "Mình rất dễ bị lừa sao?"
Tích Vĩ ngẩn người, cười. "Hắc hắc, khá tốt."
"Ha ha ha!" Tư Luật hắng giọng cười to. "Tốt lắm, có phải các em nên lên đường rồi không? Ân oán của các em có thể âm thầm giải quyết, đến lúc đó không đủ thời gian để chơi, cũng đừng trách anh không thả người."
"Đối với….!" Tích Vĩ nghĩ đến cái gì đó liền nhảy dựng lên. "Liệu buổi trưa chúng ta ăn xong rồi đi, Nhứ Tiệp, cậu đã dọn đồ đạc chưa?"
"Còn chưa, Tiểu Vĩ giúp mình một tay có được không?" Nhứ Tiệp cuống quít đứng lên, kéo cô đến phòng thu dọn đồ đạc.
Thấy hai tiểu nữ sinh đi vào trong phòng, lúc này Đường Tuấn Bác mới đè thấp giọng hỏi: "Tại sao?"
Tư Luật không giải thích được nhíu mày.
"Tại sao cậu cho Nhứ Tiệp đi cùng Tiểu Vĩ? Nhất định có vấn đề." Đường Tuấn Bác trực giác Tư Luật có chuyện lừa gạt anh.
Đối với người suốt ngày đòi ở bên cạnh Nhứ Tiệp, sao có thể bỏ qua cho ngày nghỉ để nói chuyện yêu đương được? Huống chi Nhứ Tiệp vừa mới trải qua chuyện vừa rồi, sao cậu ta không bám lấy em ấy?
"Sớm biết không thể gạt được cậu." Tư Luật cười nói. "Tôi rời khỏi Nhứ Tiệp là có lí do, nhưng tôi hi vọng cậu giữ bí mật." Mắt liếc về phía hai tiểu nữ sinh đang nói chuyện trong phòng, anh dẫn đầu đi vào thư phòng, sau đó đóng cửa lại.
Vừa tiến vào thư phòng, Đường Tuấn Bác không nhịn được hỏi: "Thế nào? Xảy ra chuyện gì? Nhứ Tiệp còn gặp nguy hiểm không?"
"Cậu nhất định biết trận nổ kia mặc dù phá hủy được bang Hào Cười, thế nhưng lại có người chạy được." Tư Luật nâng khóe miệng lên nở nụ cười.
"Diệp Thượng Lương." Đường Tuấn Bác trực giác nói, anh cực kỳ kinh ngạc. "Vì sao lại có người thoát khỏi trận nổ kia?"
Trận nổ kia quá kinh người, lửa khói ngất trời kéo theo tòa nhà sụp đổ, chỉ có người quen thuộc nội tình, mới biết là ngọn lửa đó là do Hồng Vi nổi tiếng làm ra.
"Tai họa ngầm thôi." Tư Luật vô vị cười nói. "Ông ta trốn, nhưng không có nghĩa là Thiên Môn không truy xét đến cùng, tôi đã xin Hồng Vi ở Thiên Môn phân một bộ phận đến Đài Loan, thay tôi “chiêu đãi” ông ta thật tốt."
Vẻ mặt Tư Luật lúc này quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến làm người ta sợ hãi.
"Ah, Tư Luật, cậu định đối phó ông ta thế nào?"
Anh cười lịch sự một tiếng, "Nợ máu phải trả bằng máu thôi."
Đường Tuấn Bác bị giật mình, người đàn ông này —— quá cao thâm khó lường rồi.
"Tôi hi vọng cậu làm cái gì cũng phải biết, thay tôi đưa Nhứ Tiệp đến trường học, hiện tại tất cả đều không sao, Nhứ Tiệp sẽ rất an toàn, mà các cậu cũng sẽ rất an toàn." Bởi vì liên quan đến Nhứ Tiệp, nên anh không thể không vận dụng đến lực lượng của Thiên Môn, mà gà mẹ Thiếu chủ của Thiên Môn—— Úy Liêu, tự động đưa Nhứ Tiệp, bạn tốt, người thân, tất cả đều nằm trong vòng bảo vệ, hiện tại, trong vòng 100m quang bọn họ, đều có người bảo vệ an toàn cho bọn họ, làm cho người ta không phát hiện được cũng không bỏ rơi được.
"Vậy còn cậu?" Đường Tuấn Bác tự nhiên biết cậu ta phải động thân tiến về phía Thiên Môn, xử lý chuyện của Diệp Thượng Lương, nhưng anh phải làm như thế nào để mở miệng với Nhứ Tiệp mới là trọng điểm!
"Cậu nói cho Nhứ Tiệp nghe." Tư Luật nhướng mày cười nói. "Tôi bắt buộc phải trở về Thiên Môn hoàn thành nghĩa vụ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.