Chương 7
Lê Tiêm
13/08/2015
Nhứ Tiệp tò mò đánh
giá căn phòng này, kể từ khi bạn của anh Bác--người đàn ông tên là Phùng Tư Luật, an bài cô tại...phòng này, cô đã cảm thấy rất kỳ quái.
Đây không phải là phòng anh Bác ở chứ! Theo như hiểu biết của mình với anh Bác, phong cách của phòng này không phải là sở thích của anh Bác.
Trắng đen đơn giản gọn gàng, hợp lại làm có cảm giác vô cùng phong phú hiện đại, không khỏi phát hiện chủ nhân của phòng này rất có cá tính, rất lạnh lùng.
Không như anh Bác, luôn vô cùng náo nhiệt, làm cho người ta cảm thấy rất ấm áp.
"Tại sao lại dẫn mình tới đây chứ?." Nhứ Tiệp nhìn quanh căn phòng, phòng tắm, giường ngủ, bàn trang điểm, cái gì cần có đều có. Cô cúi đầu, mình đến nước Mỹ tìm anh Bác, không phải là ở lại chỗ của anh ấy sao? Sao lại chạy tới đây chứ? Còn có, vì sao Tích Vĩ không ngủ chung với cô trong phòng này, mà lại ở phòng bên cạnh?
"Thật sự rất kỳ quái." Cô âm thầm nói, không biết bây giờ xảy ra chuyện gì nữa.
"Cái gì kỳ quái?"
"A---- -----" Bị một âm thanh bất thình lình làm hoảng sợ, Nhứ Tiệp kinh hãi, nhảy dựng từ trên giường xuống.
"Sao vậy? Tôi đáng sự như vậy sao?" Tư Luật cười nói, thân hình cao lớn dựa vào cánh cửa, cười nhìn khuôn mặt của cô đỏ lên.
Nhứ Tiệp vân vo mép váy, cúi đầu xuống lén dò xét.
"Anh Phùng." Cô sợ hãi gọi to, không dám nhìn ánh mắt của anh.
"Không cần dùng kính ngữ, gọi tôi Tư Luật là được." Đôi mắt anh chợt lóe, cười bước vào phòng. "Phòng này được không? Còn cần gì nữa không, cứ việc nói với tôi."
"Không cần, anh Phùng." Nhứ Tiệp vội vàng nói.
"Ừhm---" Tư Luật nguy hiểm nheo mắt lại. "Em gọi tôi là gì?"
"Hả?" Nhứ Tiệp ngẩn người. Cô........Gọi như vậy không đúng sao?
"Gọi tôi Tư Luật." Anh cứng rắn nói.
"Cái này.... ..." Nhứ Tiệp có chút khó hiểu, vì sao anh lại để ý xưng hô như vậy. Có sai biệt sao? Anh lớn tuổi hơn cô, lại là bạn học của anh Bác, cô gọi một tiếng anh không được sao?
"Tôi không thích em gọi tôi như vậy, gọi tôi là Tư Luật, hửm?" Đứng trước mặt cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ nghi hoặc của cô lên, Tư Luật dịu dàng cười nói.
"À.... ..." Nhứ Tiệp kinh ngạc nhìn hành động của anh, anh ấy sao vậy.... ......Thật kỳ quái!
"Gọi tên của tôi cũng không khó, Tư----Luật, nghe lời, nói theo tôi một lần nào." Anh dụ dỗ.
Sao anh lại kiên trì muốn cô gọi tên anh như vậy? Không tại sao cả, anh chỉ muốn nghe giọng nói mềm mại kia gọi tên anh, chỉ như thế mà thôi.
"Tại sao muốn như vậy?" Cô nhịn không được hỏi.
"Không tại sao cả, chỉ vì tôi thích nghe em gọi như vậy." Ánh mắt Tư Luật nóng bỏng nhìn cô chăm chú, thấy vậy cô một trận hoảng hốt, e thẹn cúi đầu.
"Em.... ...." Nhứ Tiệp không ghét hành động này của anh, cũng không bài xích đụng chạm của anh. Cô rất kinh ngạc tại sao mình lại có phản ứng khác ngày thường như vậy, cô luôn luôn giữ khoảng cách với người khác, không thích đàn ông xa lạ đụng chạm vào người cô, nhưng người trước mắt - Phùng Tư Luật vẫn còn là người xa lạ với cô, thì cô lại không cảm thấy bài xích cùng chán ghét, thậm chí còn cảm thấy ngọt ngào với một số hành động gần như bá đạo của anh......
"Nhứ Tiệp, gọi tên của tôi." Trong mắt Tư Luật tràn ngập mong chờ.
Cuối cùng, mặt Nhứ Tiệp đỏ bừng, ánh mắt ngượng ngùng, gọi, "Tư Luật."
Anh thỏa mãn nở nụ cười, đôi mắt hiện ra vẻ dịu dàng, bàn tay bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hết sức nhẹ nhàng, sợ làm cô đau.
"Nhớ kỹ, sau này đều gọi tôi như vậy." Ngón cái anh cọ xát tỉ mỉ lên khuôn mặt của cô, động tác mềm mại không thể tin được, làm cho Nhứ Tiệp cảm giác mình là bảo bối được anh nâng trên tay che chở.
"Anh Phùng.... ....Tư Luật." Cô thấy anh bỗng nhiên nhíu mày, lập tức sửa lại. "Phòng này là phòng của anh Bác sao?"
"Đây là nhà tôi." Tư Luật nhếch miệng cười. "Nhà Bác ở bên cạnh."
"Tại sao?" Như Tiệp kêu lên một tiếng. "Sao em lại ở nhà anh, mà không phải là nhà anh Bác?"
"Không có tại sao, đơn giản là tôi muốn em ở lại đây, ở trong tầm mắt của tôi." Anh nhẹ nhàng nói, nhưng Nhứ Tiệp có thể nghe ra trong giọng nói của anh ngang ngược cùng độc chiếm.
"Hả?" Khuôn mặt cô không khỏi đỏ bừng. "Cái này......" Đây là bởi vì anh thích cô sao?
Loại suy đoán này làm trong lòng cô chấn động, vui sướng không ngừng chạy từ tim lên não.
Trời ạ, Cô lại sinh ra cảm tình với người đàn ông này khi quen biết chưa đến 24 giờ, loại cảm giác này thật kinh người!
"Tôi thích em." Tư Luật hào phóng thừa nhận, anh yêu cô điên cuồng, không ngừng được rồi.
Nghe anh ấy thừa nhận, tim Nhứ Tiệp không khỏi đập nhanh hơn. Anh thích cô.... ......đây là sự thật?
"Mới gặp mặt thì sao? Em tuổi còn nhỏ thì sao? Là tôi thích em." Anh tuyên bố với cô.
"Nhứ Tiệp, em có thể cự tuyệt tình yêu của tôi, cũng không ngăn cản được tôi theo đuổi, có lẽ em sợ tôi bất thình lình tỏ tình, sẽ nghi ngờ tôi là thật lòng hay không, nhưng không sao." Anh khẽ mỉm cười nói. "Tôi sẽ chứng minh cho em xem."
Như Tiệp bị anh nói cho khiếp sợ. Cô cứng họng nhìn vẻ mặt kiên quyết của anh, ngôn ngữ khó có thể hình dung được sự rung động trong đáy lòng lúc này.
"Em.... ........." Cô muốn nói cái gì đó, nhưng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu làm cô không nói được một câu đầy đủ, chỉ có thể mờ mịt nhìn anh, muốn nói lại thôi.
"Không cần nói gì nữa." Ngón trỏ để ngay cánh môi mềm mại của cô, anh chẳng những dịu dàng lại nhẫn nại mười phần."Em chỉ cần hưởng thụ là được, hưởng thụ tôi yêu thương em, sủng ái, hưởng thụ niềm vui được theo đuổi. Em muốn làm gì, tôi sẽ đi cùng em."
"Tư Luật----" Trong mắt Nhứ Tiệp cảm động tràn đầy nước mắt nhìn anh.
"Như vậy là đủ rồi." Tư Luật cười nói. "Chỉ cần nghe em gọi tên tôi như vậy, là đủ rồi."
Nhứ Tiệp nói không ra lời, xúc động nhào vào ngực anh----
Cô không biết vì sao lại có hành động như vậy, chỉ là tự nhiên muốn nhào vào ngực anh, giống như lồng ngực này chính là chuẩn bị cho cô vậy.
Tư Luật bởi vì cô bất thình lình ôm mà ngơ tại chỗ, không thể tin được đây là sự thật.
Nhứ Tiệp ---ôm anh!
Biểu hiện này, là cô chấp nhận anh sao?
Nghĩ đến rất có thể, Tư Luật không khỏi vui vẻ nở nụ cười, bàn tay vòng ôm lấy thân thể mảnh mai của cô, thật chặt, không chịu buông tay.
Đây không phải là phòng anh Bác ở chứ! Theo như hiểu biết của mình với anh Bác, phong cách của phòng này không phải là sở thích của anh Bác.
Trắng đen đơn giản gọn gàng, hợp lại làm có cảm giác vô cùng phong phú hiện đại, không khỏi phát hiện chủ nhân của phòng này rất có cá tính, rất lạnh lùng.
Không như anh Bác, luôn vô cùng náo nhiệt, làm cho người ta cảm thấy rất ấm áp.
"Tại sao lại dẫn mình tới đây chứ?." Nhứ Tiệp nhìn quanh căn phòng, phòng tắm, giường ngủ, bàn trang điểm, cái gì cần có đều có. Cô cúi đầu, mình đến nước Mỹ tìm anh Bác, không phải là ở lại chỗ của anh ấy sao? Sao lại chạy tới đây chứ? Còn có, vì sao Tích Vĩ không ngủ chung với cô trong phòng này, mà lại ở phòng bên cạnh?
"Thật sự rất kỳ quái." Cô âm thầm nói, không biết bây giờ xảy ra chuyện gì nữa.
"Cái gì kỳ quái?"
"A---- -----" Bị một âm thanh bất thình lình làm hoảng sợ, Nhứ Tiệp kinh hãi, nhảy dựng từ trên giường xuống.
"Sao vậy? Tôi đáng sự như vậy sao?" Tư Luật cười nói, thân hình cao lớn dựa vào cánh cửa, cười nhìn khuôn mặt của cô đỏ lên.
Nhứ Tiệp vân vo mép váy, cúi đầu xuống lén dò xét.
"Anh Phùng." Cô sợ hãi gọi to, không dám nhìn ánh mắt của anh.
"Không cần dùng kính ngữ, gọi tôi Tư Luật là được." Đôi mắt anh chợt lóe, cười bước vào phòng. "Phòng này được không? Còn cần gì nữa không, cứ việc nói với tôi."
"Không cần, anh Phùng." Nhứ Tiệp vội vàng nói.
"Ừhm---" Tư Luật nguy hiểm nheo mắt lại. "Em gọi tôi là gì?"
"Hả?" Nhứ Tiệp ngẩn người. Cô........Gọi như vậy không đúng sao?
"Gọi tôi Tư Luật." Anh cứng rắn nói.
"Cái này.... ..." Nhứ Tiệp có chút khó hiểu, vì sao anh lại để ý xưng hô như vậy. Có sai biệt sao? Anh lớn tuổi hơn cô, lại là bạn học của anh Bác, cô gọi một tiếng anh không được sao?
"Tôi không thích em gọi tôi như vậy, gọi tôi là Tư Luật, hửm?" Đứng trước mặt cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ nghi hoặc của cô lên, Tư Luật dịu dàng cười nói.
"À.... ..." Nhứ Tiệp kinh ngạc nhìn hành động của anh, anh ấy sao vậy.... ......Thật kỳ quái!
"Gọi tên của tôi cũng không khó, Tư----Luật, nghe lời, nói theo tôi một lần nào." Anh dụ dỗ.
Sao anh lại kiên trì muốn cô gọi tên anh như vậy? Không tại sao cả, anh chỉ muốn nghe giọng nói mềm mại kia gọi tên anh, chỉ như thế mà thôi.
"Tại sao muốn như vậy?" Cô nhịn không được hỏi.
"Không tại sao cả, chỉ vì tôi thích nghe em gọi như vậy." Ánh mắt Tư Luật nóng bỏng nhìn cô chăm chú, thấy vậy cô một trận hoảng hốt, e thẹn cúi đầu.
"Em.... ...." Nhứ Tiệp không ghét hành động này của anh, cũng không bài xích đụng chạm của anh. Cô rất kinh ngạc tại sao mình lại có phản ứng khác ngày thường như vậy, cô luôn luôn giữ khoảng cách với người khác, không thích đàn ông xa lạ đụng chạm vào người cô, nhưng người trước mắt - Phùng Tư Luật vẫn còn là người xa lạ với cô, thì cô lại không cảm thấy bài xích cùng chán ghét, thậm chí còn cảm thấy ngọt ngào với một số hành động gần như bá đạo của anh......
"Nhứ Tiệp, gọi tên của tôi." Trong mắt Tư Luật tràn ngập mong chờ.
Cuối cùng, mặt Nhứ Tiệp đỏ bừng, ánh mắt ngượng ngùng, gọi, "Tư Luật."
Anh thỏa mãn nở nụ cười, đôi mắt hiện ra vẻ dịu dàng, bàn tay bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hết sức nhẹ nhàng, sợ làm cô đau.
"Nhớ kỹ, sau này đều gọi tôi như vậy." Ngón cái anh cọ xát tỉ mỉ lên khuôn mặt của cô, động tác mềm mại không thể tin được, làm cho Nhứ Tiệp cảm giác mình là bảo bối được anh nâng trên tay che chở.
"Anh Phùng.... ....Tư Luật." Cô thấy anh bỗng nhiên nhíu mày, lập tức sửa lại. "Phòng này là phòng của anh Bác sao?"
"Đây là nhà tôi." Tư Luật nhếch miệng cười. "Nhà Bác ở bên cạnh."
"Tại sao?" Như Tiệp kêu lên một tiếng. "Sao em lại ở nhà anh, mà không phải là nhà anh Bác?"
"Không có tại sao, đơn giản là tôi muốn em ở lại đây, ở trong tầm mắt của tôi." Anh nhẹ nhàng nói, nhưng Nhứ Tiệp có thể nghe ra trong giọng nói của anh ngang ngược cùng độc chiếm.
"Hả?" Khuôn mặt cô không khỏi đỏ bừng. "Cái này......" Đây là bởi vì anh thích cô sao?
Loại suy đoán này làm trong lòng cô chấn động, vui sướng không ngừng chạy từ tim lên não.
Trời ạ, Cô lại sinh ra cảm tình với người đàn ông này khi quen biết chưa đến 24 giờ, loại cảm giác này thật kinh người!
"Tôi thích em." Tư Luật hào phóng thừa nhận, anh yêu cô điên cuồng, không ngừng được rồi.
Nghe anh ấy thừa nhận, tim Nhứ Tiệp không khỏi đập nhanh hơn. Anh thích cô.... ......đây là sự thật?
"Mới gặp mặt thì sao? Em tuổi còn nhỏ thì sao? Là tôi thích em." Anh tuyên bố với cô.
"Nhứ Tiệp, em có thể cự tuyệt tình yêu của tôi, cũng không ngăn cản được tôi theo đuổi, có lẽ em sợ tôi bất thình lình tỏ tình, sẽ nghi ngờ tôi là thật lòng hay không, nhưng không sao." Anh khẽ mỉm cười nói. "Tôi sẽ chứng minh cho em xem."
Như Tiệp bị anh nói cho khiếp sợ. Cô cứng họng nhìn vẻ mặt kiên quyết của anh, ngôn ngữ khó có thể hình dung được sự rung động trong đáy lòng lúc này.
"Em.... ........." Cô muốn nói cái gì đó, nhưng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu làm cô không nói được một câu đầy đủ, chỉ có thể mờ mịt nhìn anh, muốn nói lại thôi.
"Không cần nói gì nữa." Ngón trỏ để ngay cánh môi mềm mại của cô, anh chẳng những dịu dàng lại nhẫn nại mười phần."Em chỉ cần hưởng thụ là được, hưởng thụ tôi yêu thương em, sủng ái, hưởng thụ niềm vui được theo đuổi. Em muốn làm gì, tôi sẽ đi cùng em."
"Tư Luật----" Trong mắt Nhứ Tiệp cảm động tràn đầy nước mắt nhìn anh.
"Như vậy là đủ rồi." Tư Luật cười nói. "Chỉ cần nghe em gọi tên tôi như vậy, là đủ rồi."
Nhứ Tiệp nói không ra lời, xúc động nhào vào ngực anh----
Cô không biết vì sao lại có hành động như vậy, chỉ là tự nhiên muốn nhào vào ngực anh, giống như lồng ngực này chính là chuẩn bị cho cô vậy.
Tư Luật bởi vì cô bất thình lình ôm mà ngơ tại chỗ, không thể tin được đây là sự thật.
Nhứ Tiệp ---ôm anh!
Biểu hiện này, là cô chấp nhận anh sao?
Nghĩ đến rất có thể, Tư Luật không khỏi vui vẻ nở nụ cười, bàn tay vòng ôm lấy thân thể mảnh mai của cô, thật chặt, không chịu buông tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.