Chương 52: Oán ngàn năm, oán tình nổi lên
Sĩ Đồ Chi Yêu
12/12/2014
Gió xuân ấm áp thổi nhẹ, mùi hoa đào quấn quanh, đúng là chốn bồng lai tiên cảnh nhưng Mộc Thanh Vũ lại cảm thấy tuyết lạnh bay đầy trời, toàn thân lạnh ngắt. Ánh mắt hắn lưu luyến bi ai, si ngốc nhìn Minh Thương Vũ,
không phản bác được.
"Phụ hậu, không biết công tử mà người chọn cho con ra sao? Nhân phẩm thế nào? Tu vi thế nào? Có thể gánh trách nhiệm thái tử phi của con, tương lai sẽ có thân phận hậu chủ không?" Miệng cười như hoa, môi son khẽ mở nhưng lời nói lại đả thương người ta, khiến người ta đau lòng tuyệt vọng. Là không cam? Là phẫn hận? Minh Thương Vũ đã không còn có thể phân biệt được, càng không hề chú ý tới vẻ mặt lưu luyến si mê thâm tình của Mộc Thanh Vũ.
Nàng không hề chú ý tới cũng có một người lộ ra khỏi thân thể nàng, thấy rõ biểu cảm của Mộc Thanh Vũ. Người này chính là người sống chung một xác với nàng nhưng cũng không có cách nào khống chế thân thể và thần thức, chỉ có thể trơ mắt nhìn chuyện cũ khoan tim tái diễn lại - Thương Phượng Vũ.
Nhìn vẻ mặt thương tâm không hiểu, tuyệt vọng bất đắc dĩ của Mộc Thanh Vũ, linh hồn Thương Phượng Vũ bỗng chấn động một chút. Vì sao? Vì sao lúc đó mình không thấy vẻ mặt này của hắn?
Nhìn Minh Cửu Phượng lại phát hiện ra khóe môi nàng ta hơi nhếch, nhìn như đang cười nhưng thực ra nơi đáy mắt chứa âm hàn, lạnh lùng nghiêm nghị nhìn mình. Vừa đảo mắt một cái liền khiến tinh thần Thương Phượng Vũ như bị sét đánh. Còn chưa chờ nàng nhìn cẩn thận thì Mộc Thanh Vũ đã bắt đầu trả lời.
"Vũ Nhi, để tới tối hãy nói, được không?" Trong lời Mộc Thanh Vũ mang theo ý cầu xin. Vốn định đợi tối mới nói chuyện với nàng một chút, nói cho nàng biết mình không muốn nàng lập gia đình.
Nghe hắn nói, Minh Thương Vũ nở một nụ cười, mắt nhìn sâu vào mắt hắn, như muốn nhìn ra gì đó từ đáy mắt hắn.
Mộc Thanh Vũ không hề chớp mắt, bên trong cũng dấy lên ý cầu xin.
Cuối cùng chống không lại sự thay đổi nơi đáy mắt hắn, Minh Thương Vũ gật đầu trả lời. Sau đó khom mình hành lễ, lui ra ngoài.
Nàng đi rồi nhưng hồn Thương Phượng Vũ vẫn ở lại, phát hiện này khiến nàng lại kinh ngạc một lần nữa.
"Thanh Vũ, vì sao không nói thẳng với nó người được chọn là ai?" Minh Cửu Phượng kéo tay hắn ngồi xuống ghế, khẽ hỏi dò.
"Không sao, chỉ là đã nhiều năm không gặp nó nên muốn nói chuyện riêng thôi." Đối với Minh Cửu Phượng, Mộc Thanh Vũ vẫn luôn giữ vẻ mặt dịu dàng nhưng bên trong lại lành lạnh. Hắn nói lời không liên quan tới đề tài.
"À..." Minh Cửu Phượng không nói gì mà chỉ à một tiếng.
"Đêm nay nàng về điện Mộc Thanh nghỉ ngơi đi. Ta muốn bồi Vũ Nhi cho tốt." Mộc Thanh Vũ không nhìn nàng mà nhìn về phía bàn đặt cầm, nói một câu. Không phải là thỉnh cầu, không phải là mệnh lệnh mà chỉ là một câu trần thuật hờ hững.
"Được." Tuy lên tiếng trả lời nhưng đáy mắt nàng hiện lên thần quang khó lường.
Để ý thấy sự thay đổi trên mặt Minh Cửu Phượng, Thương Phượng Vũ nhếch mày, trong đầu vang lên câu nói cuối cùng của Mộc Thanh Liên "Oán ngàn năm, ta nguyện vứt bỏ ngàn năm tu vi, duyên ngàn năm, ta nguyện trả giá bằng tâm hồn, chỉ cầu lòng Vũ rõ ràng, chỉ cầu hồn Vũ phá kiếp trọng sinh."
Hồn phách mình vô duyên vô cớ lạc tới đời trước, lại còn tồn tại trong cùng một thân thể, trải qua mọi việc một lần nữa. Rốt cuộc là hắn muốn để mình hiểu gì đây? Rõ gì đây? Lại dùng từ phá kiếp trọng sinh? Lòng tràn đầy nghi ngờ, rối rắm đau đớn. Linh hồn bay tới phía trước Mộc Thanh Vũ, hai tay trong suốt không kiềm chế được mà vuốt ve mặt hắn.
Trải qua luân hồi chuyển thế, Thương Phượng Vũ cho rằng mình đã hoàn toàn quên mất bóng dáng của hắn. Mà khi nàng tìm lại ký ức thì linh hồn Mộc Thanh Liên tới. Trong nháy mắt nhìn thấy hắn đó, nàng phát hiện thì ra cho tới bây giờ nàng đều không quên được hắn. Cho dù nàng trốn tránh thế nào, coi nhẹ thế nào, lừa mình dối người thế nào thì bóng dáng của hắn đã định cư trong linh hồn nàng, dù có thế nào cũng tẩy không được, càng không quên được. Đối với hắn là miệng không quên hay tình trong lòng quấy phá? Vì sao bóng dáng mấy người này cứ quanh quẩn trong lòng nàng không rời đi?
Thương Phượng Vũ đầy bụng sầu tư, trong đầu nhớ lại chuyện luân hồi. Mộc Thanh Vũ đứng cạnh đó cũng không khá hơn. Bởi vì lòng hắn vẫn dừng lại trong nháy mắt trước khi Minh Thương Vũ đi. Trong lòng hắn trăm mối tơ vò không chỗ nói ra, chỉ có bàn tay gảy dây đàn, dùng nhạc để kể ra nỗi lòng của mình. Tay nâng nhạc lên, tiếng đàn linh hoạt kỳ ảo chảy ra theo tay hắn, du dương uyển chuyển, nhẹ nhàng bay trên bầu trời Thanh Vũ uyển, quanh quẩn từng vòng.
Tiếng đàn dắt lòng người, khiến người nghe có cảm giá như người yêu đang ở bên nhưng không thể gần nhau mà chỉ có thể si ngốc nhìn nhau, để linh hồn bùng cháy dưới lời chú cấm tình. Cũng đã khôn thể tránh, không chỗ trốn, cho dù chết cũng không cách nào thoát khỏi. Nó vẫn theo mình luân hồi, mãi cho tới đời sau...
Nghe tiếng đàn, Minh Thương Vũ thất thần. Dường như nàng đã hiểu ra chút gì đó nhưng vẫn chưa đủ thời gian để hiểu rõ.
Minh Cửu Phượng nghe tiếng đàn, cười nhìn tuấn nhan dịu dàng của Mộc Thanh Vũ, nhưng tú quyền đã nắm chặt dưới ống tay áo, lòng phẫn hận.
Gió mát thổi qua, hai người trong lương đình, bên cạnh có một linh hồn nhưng ai trong bọn họ cũng không nhận ra, không nhìn thấy. Là vì sao?
Trở về Phượng Vũ uyển, Minh Thương Vũ không ra khỏi phòng một bước, chỉ ngơ ngác ngồi trước cửa sổ, trong đầy toàn là biểu cảm của Mộc Thanh Vũ khi nói chuyện trong lương đình. Không đoán được, không đoán được có phải là hắn có nỗi khổ trong lòng không thể nói, không đoán được có phải hắn cũng không muốn mình lập gia đình hay không. Rõ ràng đau lòng muốn chết, đã phát thề sẽ không thương hắn nữa nhưng không biết vì sao nàng cũng không thể buông tha bóng dáng của hắn, nhất cử nhất động của hắn.
Tiêu phí cả một buổi chiều, thấp thỏm cả một buổi chiều, trong sự bất an của Minh Thương VŨ, rốt cuộc màn đêm buông xuống. Đèn hoa vừa được thắp lên, đèn cung đình cũng rực sáng, chiếu sáng cả một vùng bóng tối. Nhưng nàng không vội tới Thanh Vũ uyển mà là nhìn như uể oải, ngồi trong thư phòng đọc sách. Một tờ mà hồi lâu không lật qua, lẩm nhẩm một chút như tính thời gian.
Thời gian luôn trôi đi lặng yên không tiếng động, Minh Thương Vũ đi qua đi lại trong phòng nhưng không ra khỏi cửa. Chỉ vì nàng còn đang bối rối, bối rối xem có nên đi đến cuộc hẹn, có nên nhìn người khiến mình vừa yêu vừa hận kia không.
Lại một khắc trôi qua, nàng còn chưa có động thân nhưng mặt càng sốt ruột bất an hơn, nhìn như không cầm cự được bao lâu nữa. Ngay lúc nàng định ra ngoài thì có người hầu tới mời nàng, bảo nàng rằng hậu chủ có lời mời. Tìm được một bậc thang thuận lợi, nàng rốt cuộc bước ra khỏi Phượng Vũ các, bước tới Thanh Vũ uyển nhanh như gió.
Thanh Vũ uyển, minh châu treo trên tường, lộng lẫy rực rỡ, sáng như ban ngày.
Mộc Thanh Vũ mặc bộ đồ trắng ngồi trước bàn sách, tay cầm bút vẽ miêu tả từng chút một của Minh Thương Vũ, từng nét vẽ đã được dung nhập thâm tình của hắn.
"Cốc cốc cốc" tiếng gõ cửa vang lên, giọng Minh Cửu Phượng truyền từ ngoài vào.
Nghe tiếng nàng, Mộc Thanh Vũ ngẩn ra một chút, sau đó đi ra mở cửa cho nàng.
Nhìn hắn, Minh Cửu Phượng vội vàng nói vài câu. Thì ra Mộc Thanh Liên sẽ hóa hình hôm nay, cần hắn làm hộ pháp. Sau khi cân nhắc nặng nhẹ thì Mộc Thanh Vũ quyết định đi chăm sóc Mộc Thanh Liên. Trước khi đi hắn nói cho Minh Cửu Phượng lúc Minh Thương Vũ tới thì bảo nàng đi tìm hắn. Minh Cửu Phượng thề son sắt, bảo đảm nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này. Nhận được đáp án, hắn lắc mình biến mất trong uyển, tới giúp Mộc Thanh Liên hóa kiếp.
Mãi cho tới khi bóng dáng hắn biến mất, Minh Cửu Phượng mới thu hồi vẻ nghiêm nghị trên mặt, đáy mắt âm u, khóe môi nhếch lên thành nụ cười lạnh lùng. Xoay người vào phòng, vẫy tay kết ấn, không biết đang làm gì.
Mang theo chút tâm tình và ý nghĩ, Minh Thương Vũ bước vào Thanh Vũ uyển, đi thẳng vào phòng Mộc Thanh Vũ.
Cửa phòng khép hờ, ánh sáng của dạ minh châu chiếu ra ngoài, không đóng kín cửa. Nàng ngẩn ra, nhưng vẫn vươn tay mở rộng cửa, từ từ đi vào. Phòng ngoài không có ai, bên trong truyền ra từng đợt giọng nói vừa như thống khổ vừa như vui thích khiến lòng nàng kinh ngạc, nảy lên điên cuồng. Vốn định lui ra ngoài nhưng không biết vì sao chân lại không nghe theo sự sai bảo mà lại bước từng bước vào.
Trên giường, màn lay động, có hai bóng người xích lõa đang quấn lấy nhau. Mộc Thanh Vũ ở trên, Minh Cửu Phượng ở dưới, hai người đều đầm đìa mồ hôi, lửa tình khiến hai thân thể ửng đỏ. Theo lực va chạm mạnh mẽ của hắn trong thân thể Minh Cửu Phượng, rèm đầu giường cũng lay động không ngừng.
Hai mắt đỏ thẫm, lửa phẫn nộ bùng lên, Minh Thương Vũ không bước tiếp. Mà hai người trên giường cũng không phát hiện ra trong phòng có thêm một người, vẫn trầm luân trong hoan ái,kèm theo đó là từng đợt tiếng va chạm dâm mị.
Nắm chặt hai đấm, Minh Thương Vũ xoay người rời khỏi phòng. Nàng bước nhanh như bay, trong lòng đau thắt từng hồi, đau đến mức người nàng lạnh như băng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Khuôn mặt xinh đẹp cũng trở nên tái nhợt, nhất là bi thương thống khổ và bất lực nơi đáy mắt càng sâu như vực thẳm khiến người ta nhìn không thấy đáy.
Lơ lửng ở bên trong, Thương Phượng Vũ đờ ra, nhìn bóng người quấn quýt lấy Minh Cửu Phượng biến mất trong nháy mắt và nụ cười lạnh của nàng ta. Chuyện cũ như khói hiện lên trong đầu nàng. Nàng bỗng nở nụ cười, cười vốn là chuyện vui nhưng vẻ mặt nàng lại khó coi hơn khóc càng bi thương hơn.
Thì ra năm đó một màn nàng nhìn thấy chỉ là ảo giác, Thanh Vũ cũng không ở đây. Tất cả chỉ là do một mẫu thân trên danh nghĩa của mình tác quái. Mà sao khi đó mình không hỏi rõ đã định tội cho hắn? Lại cố gắng đi trả thù hắn? Làm tổn thương lòng hắn?
Thanh Liên, Thanh Liên, chính huynh để ta thấy những chuyện này sao? Ta chính là phải rõ tâm của Vũ như lời huynh nói đây sao? Nếu những gì ta biết là giả thì cái gì mới là thật? Không tiếng động mà hỏi nhưng không ai có thể trả lời vấn đề của nàng. Bởi vì Mộc Thanh Liên đã biến mất, không có chút dấu vết nào.
Tay ôm ngực, Minh Thương Vũ bước đi lảo đảo, trở lại Phượng Vũ các. Vừa vào phòng thì nàng liền phun ra một ngụm máu đỏ tươi qua khóe môi trắng bệch, nhỏ lên vạt áo, biến thành từng đóa hoa đỏ tươi.
Mà tất cả mọi chuyện Mộc Thanh Vũ không hề biết. Khi hắn đưa Mộc Thanh Liên cùng về Thanh Vũ uyển thì đêm đã khuya.
Không đợi hắn đặt câu hỏi, Minh Cửu Phượng đã nói trước rằng Minh Thương Vũ không tới.
Nghe thấy câu trả lời này, ánh mắt Mộc Thanh Vũ tối lại nhưng hắn vẫn gượng cười, nói một tiếng chúc ngủ ngon và cảm ơn với Minh Cửu Phượng. Sau đó, lấy cớ thân thể mệt mỏi để xin miễn đi theo Minh Cửu Phượng và Mộc Thanh Liên. Bóng lưng cô đơn, vẻ mặt cô đơn, tiêu sái đi vào trong, cũng không chú ý tới tình cảm chợt lóe lên trong đáy mắt Mộc Thanh Liên.
Minh Cửu Phượng nhìn Mộc Thanh Liên như đang suy nghĩ, sau đó rời khỏi Thanh Vũ uyển, bước về phía tẩm cung của mình.
Thấy hai người bọn họ đi thì đi nhưng không vui, Mộc Thanh Liên cúi đầu cân nhắc một chút rồi lắc mình biến mất ngay tại chỗ, ngay sau đó liền xuất hiện trong Phượng Vũ uyển.
Lúc hắn giấu bóng dáng lẻn vào trong thì thấy Minh Thương Vũ đang lặng yên không tiếng động rơi lệ, ánh mắt bi thương, vẻ mặt bi ai lạnh nhạt thì lòng thắt lại đua đớn. Sau đó, trong mắt dấy lên một loại tình cảm nan giải: Sao nàng không thương ca ca của hắn chứ? Vẻ mặt nay, tâm tư này hẳn là nàng thương hắn nhưng sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Rốt cuộc là sai ở đâu?
Bông sen tịnh đế cùng sinh ra từ một gốc, hắn và Mộc Thanh Vũ có hai tính cách và lối suy nghĩ khác nhau hoàn toàn. Mộc Thanh Vũ đơn thuần như tuyết, thì hắn lẳng lơ như ma quỷ. Mộc Thanh Vũ không hiểu sự đời thì hắn biết mọi chuyện trong trời đất. Chính là vì thế nên mới dẫn tới một đoạn nghiệt tình trong thời gian sau này!!!
"Phụ hậu, không biết công tử mà người chọn cho con ra sao? Nhân phẩm thế nào? Tu vi thế nào? Có thể gánh trách nhiệm thái tử phi của con, tương lai sẽ có thân phận hậu chủ không?" Miệng cười như hoa, môi son khẽ mở nhưng lời nói lại đả thương người ta, khiến người ta đau lòng tuyệt vọng. Là không cam? Là phẫn hận? Minh Thương Vũ đã không còn có thể phân biệt được, càng không hề chú ý tới vẻ mặt lưu luyến si mê thâm tình của Mộc Thanh Vũ.
Nàng không hề chú ý tới cũng có một người lộ ra khỏi thân thể nàng, thấy rõ biểu cảm của Mộc Thanh Vũ. Người này chính là người sống chung một xác với nàng nhưng cũng không có cách nào khống chế thân thể và thần thức, chỉ có thể trơ mắt nhìn chuyện cũ khoan tim tái diễn lại - Thương Phượng Vũ.
Nhìn vẻ mặt thương tâm không hiểu, tuyệt vọng bất đắc dĩ của Mộc Thanh Vũ, linh hồn Thương Phượng Vũ bỗng chấn động một chút. Vì sao? Vì sao lúc đó mình không thấy vẻ mặt này của hắn?
Nhìn Minh Cửu Phượng lại phát hiện ra khóe môi nàng ta hơi nhếch, nhìn như đang cười nhưng thực ra nơi đáy mắt chứa âm hàn, lạnh lùng nghiêm nghị nhìn mình. Vừa đảo mắt một cái liền khiến tinh thần Thương Phượng Vũ như bị sét đánh. Còn chưa chờ nàng nhìn cẩn thận thì Mộc Thanh Vũ đã bắt đầu trả lời.
"Vũ Nhi, để tới tối hãy nói, được không?" Trong lời Mộc Thanh Vũ mang theo ý cầu xin. Vốn định đợi tối mới nói chuyện với nàng một chút, nói cho nàng biết mình không muốn nàng lập gia đình.
Nghe hắn nói, Minh Thương Vũ nở một nụ cười, mắt nhìn sâu vào mắt hắn, như muốn nhìn ra gì đó từ đáy mắt hắn.
Mộc Thanh Vũ không hề chớp mắt, bên trong cũng dấy lên ý cầu xin.
Cuối cùng chống không lại sự thay đổi nơi đáy mắt hắn, Minh Thương Vũ gật đầu trả lời. Sau đó khom mình hành lễ, lui ra ngoài.
Nàng đi rồi nhưng hồn Thương Phượng Vũ vẫn ở lại, phát hiện này khiến nàng lại kinh ngạc một lần nữa.
"Thanh Vũ, vì sao không nói thẳng với nó người được chọn là ai?" Minh Cửu Phượng kéo tay hắn ngồi xuống ghế, khẽ hỏi dò.
"Không sao, chỉ là đã nhiều năm không gặp nó nên muốn nói chuyện riêng thôi." Đối với Minh Cửu Phượng, Mộc Thanh Vũ vẫn luôn giữ vẻ mặt dịu dàng nhưng bên trong lại lành lạnh. Hắn nói lời không liên quan tới đề tài.
"À..." Minh Cửu Phượng không nói gì mà chỉ à một tiếng.
"Đêm nay nàng về điện Mộc Thanh nghỉ ngơi đi. Ta muốn bồi Vũ Nhi cho tốt." Mộc Thanh Vũ không nhìn nàng mà nhìn về phía bàn đặt cầm, nói một câu. Không phải là thỉnh cầu, không phải là mệnh lệnh mà chỉ là một câu trần thuật hờ hững.
"Được." Tuy lên tiếng trả lời nhưng đáy mắt nàng hiện lên thần quang khó lường.
Để ý thấy sự thay đổi trên mặt Minh Cửu Phượng, Thương Phượng Vũ nhếch mày, trong đầu vang lên câu nói cuối cùng của Mộc Thanh Liên "Oán ngàn năm, ta nguyện vứt bỏ ngàn năm tu vi, duyên ngàn năm, ta nguyện trả giá bằng tâm hồn, chỉ cầu lòng Vũ rõ ràng, chỉ cầu hồn Vũ phá kiếp trọng sinh."
Hồn phách mình vô duyên vô cớ lạc tới đời trước, lại còn tồn tại trong cùng một thân thể, trải qua mọi việc một lần nữa. Rốt cuộc là hắn muốn để mình hiểu gì đây? Rõ gì đây? Lại dùng từ phá kiếp trọng sinh? Lòng tràn đầy nghi ngờ, rối rắm đau đớn. Linh hồn bay tới phía trước Mộc Thanh Vũ, hai tay trong suốt không kiềm chế được mà vuốt ve mặt hắn.
Trải qua luân hồi chuyển thế, Thương Phượng Vũ cho rằng mình đã hoàn toàn quên mất bóng dáng của hắn. Mà khi nàng tìm lại ký ức thì linh hồn Mộc Thanh Liên tới. Trong nháy mắt nhìn thấy hắn đó, nàng phát hiện thì ra cho tới bây giờ nàng đều không quên được hắn. Cho dù nàng trốn tránh thế nào, coi nhẹ thế nào, lừa mình dối người thế nào thì bóng dáng của hắn đã định cư trong linh hồn nàng, dù có thế nào cũng tẩy không được, càng không quên được. Đối với hắn là miệng không quên hay tình trong lòng quấy phá? Vì sao bóng dáng mấy người này cứ quanh quẩn trong lòng nàng không rời đi?
Thương Phượng Vũ đầy bụng sầu tư, trong đầu nhớ lại chuyện luân hồi. Mộc Thanh Vũ đứng cạnh đó cũng không khá hơn. Bởi vì lòng hắn vẫn dừng lại trong nháy mắt trước khi Minh Thương Vũ đi. Trong lòng hắn trăm mối tơ vò không chỗ nói ra, chỉ có bàn tay gảy dây đàn, dùng nhạc để kể ra nỗi lòng của mình. Tay nâng nhạc lên, tiếng đàn linh hoạt kỳ ảo chảy ra theo tay hắn, du dương uyển chuyển, nhẹ nhàng bay trên bầu trời Thanh Vũ uyển, quanh quẩn từng vòng.
Tiếng đàn dắt lòng người, khiến người nghe có cảm giá như người yêu đang ở bên nhưng không thể gần nhau mà chỉ có thể si ngốc nhìn nhau, để linh hồn bùng cháy dưới lời chú cấm tình. Cũng đã khôn thể tránh, không chỗ trốn, cho dù chết cũng không cách nào thoát khỏi. Nó vẫn theo mình luân hồi, mãi cho tới đời sau...
Nghe tiếng đàn, Minh Thương Vũ thất thần. Dường như nàng đã hiểu ra chút gì đó nhưng vẫn chưa đủ thời gian để hiểu rõ.
Minh Cửu Phượng nghe tiếng đàn, cười nhìn tuấn nhan dịu dàng của Mộc Thanh Vũ, nhưng tú quyền đã nắm chặt dưới ống tay áo, lòng phẫn hận.
Gió mát thổi qua, hai người trong lương đình, bên cạnh có một linh hồn nhưng ai trong bọn họ cũng không nhận ra, không nhìn thấy. Là vì sao?
Trở về Phượng Vũ uyển, Minh Thương Vũ không ra khỏi phòng một bước, chỉ ngơ ngác ngồi trước cửa sổ, trong đầy toàn là biểu cảm của Mộc Thanh Vũ khi nói chuyện trong lương đình. Không đoán được, không đoán được có phải là hắn có nỗi khổ trong lòng không thể nói, không đoán được có phải hắn cũng không muốn mình lập gia đình hay không. Rõ ràng đau lòng muốn chết, đã phát thề sẽ không thương hắn nữa nhưng không biết vì sao nàng cũng không thể buông tha bóng dáng của hắn, nhất cử nhất động của hắn.
Tiêu phí cả một buổi chiều, thấp thỏm cả một buổi chiều, trong sự bất an của Minh Thương VŨ, rốt cuộc màn đêm buông xuống. Đèn hoa vừa được thắp lên, đèn cung đình cũng rực sáng, chiếu sáng cả một vùng bóng tối. Nhưng nàng không vội tới Thanh Vũ uyển mà là nhìn như uể oải, ngồi trong thư phòng đọc sách. Một tờ mà hồi lâu không lật qua, lẩm nhẩm một chút như tính thời gian.
Thời gian luôn trôi đi lặng yên không tiếng động, Minh Thương Vũ đi qua đi lại trong phòng nhưng không ra khỏi cửa. Chỉ vì nàng còn đang bối rối, bối rối xem có nên đi đến cuộc hẹn, có nên nhìn người khiến mình vừa yêu vừa hận kia không.
Lại một khắc trôi qua, nàng còn chưa có động thân nhưng mặt càng sốt ruột bất an hơn, nhìn như không cầm cự được bao lâu nữa. Ngay lúc nàng định ra ngoài thì có người hầu tới mời nàng, bảo nàng rằng hậu chủ có lời mời. Tìm được một bậc thang thuận lợi, nàng rốt cuộc bước ra khỏi Phượng Vũ các, bước tới Thanh Vũ uyển nhanh như gió.
Thanh Vũ uyển, minh châu treo trên tường, lộng lẫy rực rỡ, sáng như ban ngày.
Mộc Thanh Vũ mặc bộ đồ trắng ngồi trước bàn sách, tay cầm bút vẽ miêu tả từng chút một của Minh Thương Vũ, từng nét vẽ đã được dung nhập thâm tình của hắn.
"Cốc cốc cốc" tiếng gõ cửa vang lên, giọng Minh Cửu Phượng truyền từ ngoài vào.
Nghe tiếng nàng, Mộc Thanh Vũ ngẩn ra một chút, sau đó đi ra mở cửa cho nàng.
Nhìn hắn, Minh Cửu Phượng vội vàng nói vài câu. Thì ra Mộc Thanh Liên sẽ hóa hình hôm nay, cần hắn làm hộ pháp. Sau khi cân nhắc nặng nhẹ thì Mộc Thanh Vũ quyết định đi chăm sóc Mộc Thanh Liên. Trước khi đi hắn nói cho Minh Cửu Phượng lúc Minh Thương Vũ tới thì bảo nàng đi tìm hắn. Minh Cửu Phượng thề son sắt, bảo đảm nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này. Nhận được đáp án, hắn lắc mình biến mất trong uyển, tới giúp Mộc Thanh Liên hóa kiếp.
Mãi cho tới khi bóng dáng hắn biến mất, Minh Cửu Phượng mới thu hồi vẻ nghiêm nghị trên mặt, đáy mắt âm u, khóe môi nhếch lên thành nụ cười lạnh lùng. Xoay người vào phòng, vẫy tay kết ấn, không biết đang làm gì.
Mang theo chút tâm tình và ý nghĩ, Minh Thương Vũ bước vào Thanh Vũ uyển, đi thẳng vào phòng Mộc Thanh Vũ.
Cửa phòng khép hờ, ánh sáng của dạ minh châu chiếu ra ngoài, không đóng kín cửa. Nàng ngẩn ra, nhưng vẫn vươn tay mở rộng cửa, từ từ đi vào. Phòng ngoài không có ai, bên trong truyền ra từng đợt giọng nói vừa như thống khổ vừa như vui thích khiến lòng nàng kinh ngạc, nảy lên điên cuồng. Vốn định lui ra ngoài nhưng không biết vì sao chân lại không nghe theo sự sai bảo mà lại bước từng bước vào.
Trên giường, màn lay động, có hai bóng người xích lõa đang quấn lấy nhau. Mộc Thanh Vũ ở trên, Minh Cửu Phượng ở dưới, hai người đều đầm đìa mồ hôi, lửa tình khiến hai thân thể ửng đỏ. Theo lực va chạm mạnh mẽ của hắn trong thân thể Minh Cửu Phượng, rèm đầu giường cũng lay động không ngừng.
Hai mắt đỏ thẫm, lửa phẫn nộ bùng lên, Minh Thương Vũ không bước tiếp. Mà hai người trên giường cũng không phát hiện ra trong phòng có thêm một người, vẫn trầm luân trong hoan ái,kèm theo đó là từng đợt tiếng va chạm dâm mị.
Nắm chặt hai đấm, Minh Thương Vũ xoay người rời khỏi phòng. Nàng bước nhanh như bay, trong lòng đau thắt từng hồi, đau đến mức người nàng lạnh như băng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Khuôn mặt xinh đẹp cũng trở nên tái nhợt, nhất là bi thương thống khổ và bất lực nơi đáy mắt càng sâu như vực thẳm khiến người ta nhìn không thấy đáy.
Lơ lửng ở bên trong, Thương Phượng Vũ đờ ra, nhìn bóng người quấn quýt lấy Minh Cửu Phượng biến mất trong nháy mắt và nụ cười lạnh của nàng ta. Chuyện cũ như khói hiện lên trong đầu nàng. Nàng bỗng nở nụ cười, cười vốn là chuyện vui nhưng vẻ mặt nàng lại khó coi hơn khóc càng bi thương hơn.
Thì ra năm đó một màn nàng nhìn thấy chỉ là ảo giác, Thanh Vũ cũng không ở đây. Tất cả chỉ là do một mẫu thân trên danh nghĩa của mình tác quái. Mà sao khi đó mình không hỏi rõ đã định tội cho hắn? Lại cố gắng đi trả thù hắn? Làm tổn thương lòng hắn?
Thanh Liên, Thanh Liên, chính huynh để ta thấy những chuyện này sao? Ta chính là phải rõ tâm của Vũ như lời huynh nói đây sao? Nếu những gì ta biết là giả thì cái gì mới là thật? Không tiếng động mà hỏi nhưng không ai có thể trả lời vấn đề của nàng. Bởi vì Mộc Thanh Liên đã biến mất, không có chút dấu vết nào.
Tay ôm ngực, Minh Thương Vũ bước đi lảo đảo, trở lại Phượng Vũ các. Vừa vào phòng thì nàng liền phun ra một ngụm máu đỏ tươi qua khóe môi trắng bệch, nhỏ lên vạt áo, biến thành từng đóa hoa đỏ tươi.
Mà tất cả mọi chuyện Mộc Thanh Vũ không hề biết. Khi hắn đưa Mộc Thanh Liên cùng về Thanh Vũ uyển thì đêm đã khuya.
Không đợi hắn đặt câu hỏi, Minh Cửu Phượng đã nói trước rằng Minh Thương Vũ không tới.
Nghe thấy câu trả lời này, ánh mắt Mộc Thanh Vũ tối lại nhưng hắn vẫn gượng cười, nói một tiếng chúc ngủ ngon và cảm ơn với Minh Cửu Phượng. Sau đó, lấy cớ thân thể mệt mỏi để xin miễn đi theo Minh Cửu Phượng và Mộc Thanh Liên. Bóng lưng cô đơn, vẻ mặt cô đơn, tiêu sái đi vào trong, cũng không chú ý tới tình cảm chợt lóe lên trong đáy mắt Mộc Thanh Liên.
Minh Cửu Phượng nhìn Mộc Thanh Liên như đang suy nghĩ, sau đó rời khỏi Thanh Vũ uyển, bước về phía tẩm cung của mình.
Thấy hai người bọn họ đi thì đi nhưng không vui, Mộc Thanh Liên cúi đầu cân nhắc một chút rồi lắc mình biến mất ngay tại chỗ, ngay sau đó liền xuất hiện trong Phượng Vũ uyển.
Lúc hắn giấu bóng dáng lẻn vào trong thì thấy Minh Thương Vũ đang lặng yên không tiếng động rơi lệ, ánh mắt bi thương, vẻ mặt bi ai lạnh nhạt thì lòng thắt lại đua đớn. Sau đó, trong mắt dấy lên một loại tình cảm nan giải: Sao nàng không thương ca ca của hắn chứ? Vẻ mặt nay, tâm tư này hẳn là nàng thương hắn nhưng sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Rốt cuộc là sai ở đâu?
Bông sen tịnh đế cùng sinh ra từ một gốc, hắn và Mộc Thanh Vũ có hai tính cách và lối suy nghĩ khác nhau hoàn toàn. Mộc Thanh Vũ đơn thuần như tuyết, thì hắn lẳng lơ như ma quỷ. Mộc Thanh Vũ không hiểu sự đời thì hắn biết mọi chuyện trong trời đất. Chính là vì thế nên mới dẫn tới một đoạn nghiệt tình trong thời gian sau này!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.