Chương 32: Thanh Phong Vãn Ca, Phượng Vũ đi.
Sĩ Đồ Chi Yêu
12/12/2014
Bóng trúc la đà, chập chờn trong gió. Tiếng nước chảy vang lên dưới cầu nhỏ, trong làn nước
trong veo là đàn cá đang bơi lượn. Trong Phượng Vũ các tràn ngập hơi thở thanh nhã thảnh thơi.
Tuy tỉnh rồi lại mê, thời gian Thương Phượng Vũ mê man càng ngày càng dài. Từ một ngày tỉnh được 2-3 canh giờ, sau là ba ngày tỉnh một lần. Trong mộng ngoài mộng đều lạnh lẽo, tình cảm ấm áp thường ngày không còn. Thời gian ngủ dài và cảm giác cô đơn đã giúp tôi luyện lòng và tâm hồn của nàng. Nàng càng ngày càng lạnh nhạt, dù tỉnh táo cũng không giao du với thế giới bên ngoài, chỉ lẳng lặng ngồi trong Phượng Vũ các để vượt qua cuộc sống tạm bợ.
“Thiếu chủ, phu nhân Vãn Ca tới, đang ở dưới lầu.” Đang khi Thương Phượng Vũ híp mắt suy nghĩ, giọng Minh Nguyệt vang lên bên cạnh. Theo Thương Phượng Vũ đã hơn mười năm, mọi chuyện của nàng Minh Nguyệt đều nhìn trong mắt, ghi trong lòng, thầm đau lòng thay nàng nhưng không thể giúp nàng được. Mà dù có muốn giúp cũng không có khả năng…
“Ừ, đi dẫn tẩu ấy lên. Cẩn thận một chút, tẩu ấy đang mang thai đấy.” Thương Phượng Vũ mở mắt, mỉm cười, nói. Nụ cười này tươi mát như đóa hoa sen sau mưa, đẹp đến mức khiến người ta yêu thương…
“Vâng, thiếu chủ.” Minh Nguyệt liếc nàng, cúi đầu rời đi. Bóng lưng mảnh khảnh, bước chân chắc nịch, gió thổi bay mái tóc nàng, lòng nàng cũng rối loạn theo. Sống với nhau mười năm, thiếu nữ nằm trên ghế có làn da trắng nõn nà, khuôn mặt như hoa, ngày nào cũng nở nụ cười nhàn nhạt, không chút ưu sầu. Thấy vẻ mặt ngây thơ của nàng, Minh Nguyệt không chỉ một lần muốn hỏi xem có thật nàng không biết người thân của mình đang ngầm tính kế nàng hay không. Có phải nàng không hề quan tâm bọn họ giam cầm nàng, cấm đoán nàng, khiến nàng như cá chậu chim lồng, không có tâm hồn hay không. Nhưng Minh Nguyệt không dám hỏi. Nàng sợ, sợ có một số việc khi hỏi thì sẽ tạo thành cục diện không thể cứu vãn được. Nếu là như vậy thì thà Minh Nguyệt để nàng vĩnh viễn sống trong hồ đồ còn hơn để nàng phải đối mặt với vũng bùn tối tăm đó…
Phó Vãn Ca nhìn tòa lầu các tĩnh mịch, đáy mắt nàng thoáng qua tia sáng buồn bã nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường. Trên mặt nàng là nụ cười hạnh phúc của người sắp làm mẹ.
“Vãn Ca phu nhân, xin mời.” Minh Nguyệt đi tới, vẻ mặt lạnh nhạt, giọng nói kính cẩn.
Phó Vãn Ca gật đầu. Nhận được ý của nàng, Minh Nguyệt tiến lên, dìu tay nàng, cẩn thận đỡ nàng lên lầu. Tiếng chân bước trên sàn gỗ vang lên tiếng “kẽo kẹt”.
Nghe tiếng, Thương Phượng Vũ đứng dậy khỏi ghế, sửa lại quần áo, thầm đoán: thành thên đã hơn một năm, tẩu ấy chỉ tới Phượng Vũ các hai lần, lần nào cũng có Thương Phượng Ngôn đi cùng. Bây giờ tẩu ấy tới một mình, chẳng lẽ có chuyện gì? Cái này gọi là không có chuyện gì thì không lên điện tam bảo, người không hay tới lại đột nhiên vác cái bụng bầu tới, không trách Thương Phượng Vũ sẽ nghĩ thế.
Thấy nàng mang theo cái bụng bầu đi lên, Thương Phượng Vũ bước nhanh mấy bước tới trước mặt nàng, nhận lấy tay nàng từ tay Minh Nguyệt, lúm đồng tiền như hoa, môi anh đào nói lời ngọt ngào: “Vãn Ca tẩu tẩu, có chuyện gì thì sai người tới gọi muội là được, thân thể không tiện, chạy tới đây làm gì? Nếu đại ca mà biết sẽ đau lòng đấy.” Dứt lời, đỡ nàng ngồi xuống ghế đệm, nhẹ nhàng đứng một bên.
Phó Vãn Ca nhích người, tìm vị trí thoải mái, cười nói: “Chỉ là mang thai thôi, đâu có nghiêm trọng như muội nói. Đi lại một chút cũng không có vấn đề gì.” Dứt lời, đưa tay phải ra nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng mình, trên mặt là nụ cười hạnh phúc.
“Đại ca đâu? Sao lại không đi cùng tẩu?”
“Chàng ra ngoài xã giao rồi, đến tối mới về. Một mình tẩu chờ thấy buồn nên đến đây nói chuyện với muội.”
“Ha ha, Vãn Ca tẩu tẩu, là muội sai. Nếu thân thể muội khỏe hơn thì có thể bồi tẩu rồi.” Vẻ mặt nàng đầy cô đơn.
“Sao? Vũ Nhi muội muội vẫn thường mê man à?” Phó Vãn Ca kinh ngạc mà hỏi.
“Vâng. Thời gian ngủ càng ngày càng dài. Vãn Ca tẩu tẩu, nếu muội đột nhiên ngủ mất thì tẩu cũng đừng lo, không sao đâu.” Khóe môi khẽ nhếch, Thương Phượng Vũ xười nói.
“À…Y thuật của phụ thân cao như vậy, người có nói là bệnh gì không?” Phó Vãn Ca tựa như lơ đãng mà hỏi.
“Phụ thân nói thân thể muội hư nhược nên mới như thế, vài ngày nữa là không sao rồi.” Cuối cùng, Thương Phượng Vũ cười nhẹ.
“Ta thấy đói bụng rồi. Vũ Nhi, muội có đói không?” Thấy đã gần trưa, Phó Vãn Ca hỏi.
“Ấy, xem trí nhớ của muội kìa, ngủ đến hồ đồ mất rồi. Minh Nguyệt, nhanh lấy đồ ăn tới đây, đừng để tiểu bảo bảo trong bụng tẩu tẩu đói.” Thương Phượng Vũ quay sang dặn dò Minh Nguyệt.
“Vâng.” Gật đầu, xoay người rời đi. Minh Nguyệt thông minh cỡ nào, sao không nghe ra ý tứ trong lời Phó Vãn Ca và Thương Phượng Vũ.
Nhìn bóng lưng Minh Nguyệt rời đi, Phó Vãn Ca nói: “Thật là một tiểu nha đầu thông minh lanh lợi. Vũ Nhi muội muội, muội thật có phúc.” Cả Phượng Vũ các chỉ còn hai người bọn họ. Phó Vãn Ca không che giấu tâm tư của mình nữa, cả người tản ra khí thế lười biếng cao quý. Khí thế này không phải có được trong một sớm một chiều mà là trời sinh...
Đúng vậy, Phó thị được sủng ái tận trời sao có thể giống người thường được?
“Cám ơn tẩu tẩu khen ngợi, khiến muội thấy xấu hổ.” Tẩu ấy tới đây một mình, rốt cuộc là có chuyện gì? Thương Phượng Vũ không khỏi nghi ngờ nhưng vẫn không lộ thanh sắc.
“Ở đây chỉ có hai người chúng ta, ta cũng không giấu diếm nữa, nói vào vấn đề chính thôi.”
“Tẩu tẩu, tẩu có ý gì?” Kỳ lạ, Phó Vãn Ca này thật kỳ lạ.
“Vũ Nhi, muội có biết truyền thuyết về Phó thị không?” Không thèm để ý tới Thương Phượng Vũ giả bộ hồ đồ, Phó Vãn Ca tự biên tự diễn.
“Không biết.” Thương Phượng Vũ lắc đầu.
“Người đời chỉ biết khi nữ nhân Phó thị sinh con thì sẽ hồn lìa khỏi xác mà không biết tới một truyền thuyết khác.” Nói xong những lời này, Phó Vãn Ca ngẩng đầu, nhìn nàng một cách bình tĩnh.
“Tẩu tẩu, Vũ Nhi ngu muội, tẩu nói rõ một chút đi.” Nghe tới đó, Thương Phượng Vũ có trực giác những lời tiếp theo của Phó Vãn Ca có liên quan rất lớn tới mình. Nếu không tẩu ấy sẽ không tránh khỏi tai mắt của người khác để tới tìm mình. Sự thật chứng minh, trực giác của Thương Phượng Vũ rất đúng.
“Phó thị trở nên thế này là bởi vì chúng ta giữ một vật, một vật có thể khiến Phó thị ngã từ chín tầng mây xuống địa ngục...” Nói tới đây, Phó Vãn Ca dừng lại một chút, thấy Thương Phượng Vũ nghiêm túc lắng nghe, nàng nói tiếp: “Thứ này chính là một tia thần thức mà nữ hoàng Minh Thương Vũ để lại...” Nàng dừng lại không nói nữa, nhìn Thương Phượng Vũ.
Sao tẩu ấy lại nhìn mình như thế? Sự nghi ngờ trong lòng Thương Phượng Vũ tăng lên. “Tẩu tẩu, sao tẩu lại nói cho muội biết những điều này?” Tựa như bị một tấm lưới vô hình giăng kín khiến Thương Phượng Vũ có cảm giác khó thở.
Tiếng thở dài nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy vang lên. Phó Vãn Ca không hề nhìn nàng nữa mà nghiêng đầu nhìn ra ngoài, “Ta yêu Phượng Ngôn, rất yêu, rất yêu....”
Thương Phượng Vũ ngẩn ra, không nói nữa, yên lặng chờ nàng nói tiếp.
“Ta biết rõ chàng không yêu ta. Chàng lấy ta chỉ vì muốn thu hồn phách của ta, thu hồi quyền thế của Phó gia. Nhưng ta không hối hận, tình nguyện vì chàng mà vứt bỏ tất cả....” Phó Vãn Ca hạ mi mắt, nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, “Ta rất ngốc nhỉ. Biết rõ chàng không yêu ta mà còn đâm đầu vào lửa.”
“Không....Không ngốc.... Mỗi người có một quan niệm khác nhau.” Không muốn che giấu lòng mình nữa nên Thương Phượng Vũ trả lời.
Phó Vãn Ca ngẩng đầu lên, trong mắt còn mang sự kinh ngạc, sau đó cúi đầu. “Quả thật là muội rất khác người, không trách được hắn lại yêu muội.” Trong giọng nói chất đầy đau đớn.
Không dám hỏi Phó Vãn Ca xem “hắn” trong lời nàng là ai, Thương Phượng Vũ trốn tránh như đà điểu, nhẹ nở nụ cười, lòng gợn sóng....
“Ha ha, không nói những thứ vớ vẩn này nữa. Cầm được thì buông được mới là tính cách của nữ tử Phó thị.” Lúc này, Phó Vãn Ca không còn dáng vẻ buồn bã như vừa rồi mà khuôn mặt tràn đầy hào hứng, rực rỡ.
Nữ tử như thế...Haiz...Chỉ có thể than rằng nàng sinh không hợp thời. Nếu là ở xã hội hiện đại thì nhất định sẽ là một người con gái mạnh mẽ thấu hiểu lòng người. Có điều, trong ánh mắt Thương Phượng Vũ nhìn nàng không mang theo sự thương hại mà chỉ có tán thưởng và kính nể. Nữ tử như thế sao không khiến người ta bội phục cho được? Người đời đều nói thông minh rất khó, nhưng không ai biết hồ đồ còn khó hơn. Trong lòng biết rõ nhưng phải giả bộ hồ đồ sao không khó cho được? Khó...Khó...Khó...Khó càng thêm khó....Có mấy ai có thể làm được? Nếu làm được, mà còn thoải mái như thế thì được mấy người? Lại thở dài một tiếng, Thương Phượng Vũ ngồi trên cái ghế bên cạnh nàng, lẳng lặng nghe nàng nói chuyện.
“Mọi người đều biết đại lục Viêm Hoa là một không gian bị chúng thần quên lãng, nói là bị quên đi nhưng nó vẫn có người thống trị.”
“Người thống trị? Chẳng lẽ trước kia trên đại lục không có ai thống trị à?”
“Không sai, bởi vì là không gian bị chúng thần quên lãng nên không ai dám xưng đế.”
“Vậy sao lại có người thống trị? Không phải rất mâu thuẫn sao?”
“Những thứ này ta không biết. Ta chỉ biết từ thượng cổ chúng thần có phái một Phượng Thần xuống, từ đó thay đổi tình trạng vô chủ này.”
“A....Chuyển kiếp. Rồi sau đó thì sao?” Thương Phượng Vũ tò mò hỏi.
“Sau này, khi thần chuyển kiếp tới, thì chính là nữ hoàng sáng thế Minh Cửu Phượng. Truyền thuyết nói bà là nữ thần có trí thông minh tuyệt đỉnh. Lúc bà thống trị đại lục thì khắp nơi yên bình, không có chiến tranh, không có đấu tranh ngầm, tất cả mọi người sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.” Nói tới đây, trên mặt Phó Vãn Ca hiện lên tia hâm mộ.
“Nghe thì thấy rất tốt. Nhưng sao lại trở nên thế này?” Thương Phượng Vũ muốn hỏi là sao lại có nhiều âm mưu vì quyền lực như thế.
“Vốn là rất tốt nhưng tất cả đều thay đổi sau khi bà gặp một nam nhân....Nam nhân kia trở thành nam hậu, nữ hoàng vì ông mà không hề nạp phi, chỉ độc sủng ông.” Phó Vãn Ca nhàn nhạt kể lại chuyện xưa.
“Nữ hoàng...Nam hậu...Này...” Đầu Thương Phượng Vũ hơi không phản ứng kịp.
“Chẳng lẽ muội không biết trước kia là nữ làm chủ thiên hạ à? Có thể nói là nữ tôn nam ti.” Phó Vãn Ca nhìn nàng, giải thích.
“Thân thể muội từ nhỏ đã không tốt, phụ thân quản rất nghiêm, không có thời gian đọc sử sách...” Sự thật đúng là như thế, Thương Phượng Vũ trả lời. “Sau đó thì sao? Độc sủng ông rồi sao?” Nữ tôn nam ti, là thế giới như thế nào? Thương Phượng Vũ càng tò mò hơn.
“À...” Phó Vãn Ca gật đầu, nói tiếp: “Sau nam hậu sinh một con gái.”
“Sinh con gái? Nam hậu sinh?” Khóe miệng Thương Phượng Vũ co quắp. Hôm nay đúng là liên tiếp bị sét đánh khiến nàng không nhận nổi.
“Ông là nam hậu của nữ hoàng, không có phi tử, ông không sinh thì ai sinh?” Vẻ mặt Phó Vãn Ca cho thấy đó là chuyện đương nhiên.
“À...Sinh con gái rồi sao? Chẳng lẽ ông muốn đoạt quyền?” Có thể để cho một nữ thần trong thế giới tình nguyện vì ông mà bỏ qua tất cả hoa đào, chỉ bằng điểm này đã cho thấy người này không đơn giản. Vậy nên Thương Phượng Vũ mới hỏi.
“Không, lúc đầu thì ông đúng là một lòng một dạ với nữ hoàng.”
“Ban đầu là toàn tâm toàn ý, sao lại thay đổi? Hay là nữ hoàng thay đổi?” Thương Phượng Vũ càng ngày càng tò mò.
“Muội nói không sai. Là ông thay đổi. Ông yêu con gái mình một tay nuôi lớn – Minh Thương Vũ...” Phó Vãn Ca ném xuống một quả bom.
Nghe thế, Thương Phượng Vũ rùng mình...Nhưng nàng lại không nhịn được mà muốn biết kết quả: “Sau đó thì sao? Nữ hoàng biết không?” Tình yêu trái với luân thường, Thương Phượng Vũ không ủng hộ cũng không phản đối. Theo nàng thì chỉ cần thật lòng yêu nhau, mặc kệ đối phương là ai, có quan hệ thế nào với mình đều không quan trọng chút nào. Dù sao thì chân tình khó cầu, chân ái lại càng khó thấy.
“Nữ hoàng biết.”
“Bà biết rồi thì sao? Giết nam hậu và nữ nhi của mình ư?” Thương Phượng Vũ buột miệng nói ra suy đoán của mình.
“Không. Bà không làm thế.”
“Hả? Tại sao? Bởi vì bà quá yêu nam hậu à?” Thương Phượng Vũ lại hỏi.
“Đây là một trong những nguyên nhân thôi.”
“Ai nha, Vãn Ca tẩu tẩu, đừng thả câu muội nữa.” Chẳng biết tại sao, Thương Phượng Vũ rất muốn biết chuyện gì xảy ra sau đó.
“Thứ nhất, nữ hoàng yêu nam hậu nhưng nam hậu lại không yêu nữ hoàng. Thứ hai, trần duyên của nữ hoàng đã hết, không thể lưu lại nhân gian nên bà vội vã rời đi, để lại cục diện hỗn loạn. Không, là nghiệt duyên…” Nhận ra mình nói sai, Phó Vãn Ca sửa lại.
Nghe đến đây, Thương Phượng Vũ lại hỏi: “Không phải bà rất thông minh sao? Sao không xử lý tốt?”
“Muội không biết nữ hoàng ra đời là do chuyển kiếp. Khi đã hết thì tự nhiên bà phải rời đi, cho dù bà có thông minh đến mấy cũng không thể thay đổi.”
“Đó là cái gì?”
“Vạn vật trên thế gian đều có định luật của nó. Trước khi rời đi nữ hoàng có tiên đoán rằng nhất định mối duyên này của họ sẽ dây dưa không dứt.” Buổi nói chuyện này của Phó Vãn Ca đã khiến Thương Phượng Vũ hoàn toàn bị sét đánh đến ngây ngốc.
Tuy tỉnh rồi lại mê, thời gian Thương Phượng Vũ mê man càng ngày càng dài. Từ một ngày tỉnh được 2-3 canh giờ, sau là ba ngày tỉnh một lần. Trong mộng ngoài mộng đều lạnh lẽo, tình cảm ấm áp thường ngày không còn. Thời gian ngủ dài và cảm giác cô đơn đã giúp tôi luyện lòng và tâm hồn của nàng. Nàng càng ngày càng lạnh nhạt, dù tỉnh táo cũng không giao du với thế giới bên ngoài, chỉ lẳng lặng ngồi trong Phượng Vũ các để vượt qua cuộc sống tạm bợ.
“Thiếu chủ, phu nhân Vãn Ca tới, đang ở dưới lầu.” Đang khi Thương Phượng Vũ híp mắt suy nghĩ, giọng Minh Nguyệt vang lên bên cạnh. Theo Thương Phượng Vũ đã hơn mười năm, mọi chuyện của nàng Minh Nguyệt đều nhìn trong mắt, ghi trong lòng, thầm đau lòng thay nàng nhưng không thể giúp nàng được. Mà dù có muốn giúp cũng không có khả năng…
“Ừ, đi dẫn tẩu ấy lên. Cẩn thận một chút, tẩu ấy đang mang thai đấy.” Thương Phượng Vũ mở mắt, mỉm cười, nói. Nụ cười này tươi mát như đóa hoa sen sau mưa, đẹp đến mức khiến người ta yêu thương…
“Vâng, thiếu chủ.” Minh Nguyệt liếc nàng, cúi đầu rời đi. Bóng lưng mảnh khảnh, bước chân chắc nịch, gió thổi bay mái tóc nàng, lòng nàng cũng rối loạn theo. Sống với nhau mười năm, thiếu nữ nằm trên ghế có làn da trắng nõn nà, khuôn mặt như hoa, ngày nào cũng nở nụ cười nhàn nhạt, không chút ưu sầu. Thấy vẻ mặt ngây thơ của nàng, Minh Nguyệt không chỉ một lần muốn hỏi xem có thật nàng không biết người thân của mình đang ngầm tính kế nàng hay không. Có phải nàng không hề quan tâm bọn họ giam cầm nàng, cấm đoán nàng, khiến nàng như cá chậu chim lồng, không có tâm hồn hay không. Nhưng Minh Nguyệt không dám hỏi. Nàng sợ, sợ có một số việc khi hỏi thì sẽ tạo thành cục diện không thể cứu vãn được. Nếu là như vậy thì thà Minh Nguyệt để nàng vĩnh viễn sống trong hồ đồ còn hơn để nàng phải đối mặt với vũng bùn tối tăm đó…
Phó Vãn Ca nhìn tòa lầu các tĩnh mịch, đáy mắt nàng thoáng qua tia sáng buồn bã nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường. Trên mặt nàng là nụ cười hạnh phúc của người sắp làm mẹ.
“Vãn Ca phu nhân, xin mời.” Minh Nguyệt đi tới, vẻ mặt lạnh nhạt, giọng nói kính cẩn.
Phó Vãn Ca gật đầu. Nhận được ý của nàng, Minh Nguyệt tiến lên, dìu tay nàng, cẩn thận đỡ nàng lên lầu. Tiếng chân bước trên sàn gỗ vang lên tiếng “kẽo kẹt”.
Nghe tiếng, Thương Phượng Vũ đứng dậy khỏi ghế, sửa lại quần áo, thầm đoán: thành thên đã hơn một năm, tẩu ấy chỉ tới Phượng Vũ các hai lần, lần nào cũng có Thương Phượng Ngôn đi cùng. Bây giờ tẩu ấy tới một mình, chẳng lẽ có chuyện gì? Cái này gọi là không có chuyện gì thì không lên điện tam bảo, người không hay tới lại đột nhiên vác cái bụng bầu tới, không trách Thương Phượng Vũ sẽ nghĩ thế.
Thấy nàng mang theo cái bụng bầu đi lên, Thương Phượng Vũ bước nhanh mấy bước tới trước mặt nàng, nhận lấy tay nàng từ tay Minh Nguyệt, lúm đồng tiền như hoa, môi anh đào nói lời ngọt ngào: “Vãn Ca tẩu tẩu, có chuyện gì thì sai người tới gọi muội là được, thân thể không tiện, chạy tới đây làm gì? Nếu đại ca mà biết sẽ đau lòng đấy.” Dứt lời, đỡ nàng ngồi xuống ghế đệm, nhẹ nhàng đứng một bên.
Phó Vãn Ca nhích người, tìm vị trí thoải mái, cười nói: “Chỉ là mang thai thôi, đâu có nghiêm trọng như muội nói. Đi lại một chút cũng không có vấn đề gì.” Dứt lời, đưa tay phải ra nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng mình, trên mặt là nụ cười hạnh phúc.
“Đại ca đâu? Sao lại không đi cùng tẩu?”
“Chàng ra ngoài xã giao rồi, đến tối mới về. Một mình tẩu chờ thấy buồn nên đến đây nói chuyện với muội.”
“Ha ha, Vãn Ca tẩu tẩu, là muội sai. Nếu thân thể muội khỏe hơn thì có thể bồi tẩu rồi.” Vẻ mặt nàng đầy cô đơn.
“Sao? Vũ Nhi muội muội vẫn thường mê man à?” Phó Vãn Ca kinh ngạc mà hỏi.
“Vâng. Thời gian ngủ càng ngày càng dài. Vãn Ca tẩu tẩu, nếu muội đột nhiên ngủ mất thì tẩu cũng đừng lo, không sao đâu.” Khóe môi khẽ nhếch, Thương Phượng Vũ xười nói.
“À…Y thuật của phụ thân cao như vậy, người có nói là bệnh gì không?” Phó Vãn Ca tựa như lơ đãng mà hỏi.
“Phụ thân nói thân thể muội hư nhược nên mới như thế, vài ngày nữa là không sao rồi.” Cuối cùng, Thương Phượng Vũ cười nhẹ.
“Ta thấy đói bụng rồi. Vũ Nhi, muội có đói không?” Thấy đã gần trưa, Phó Vãn Ca hỏi.
“Ấy, xem trí nhớ của muội kìa, ngủ đến hồ đồ mất rồi. Minh Nguyệt, nhanh lấy đồ ăn tới đây, đừng để tiểu bảo bảo trong bụng tẩu tẩu đói.” Thương Phượng Vũ quay sang dặn dò Minh Nguyệt.
“Vâng.” Gật đầu, xoay người rời đi. Minh Nguyệt thông minh cỡ nào, sao không nghe ra ý tứ trong lời Phó Vãn Ca và Thương Phượng Vũ.
Nhìn bóng lưng Minh Nguyệt rời đi, Phó Vãn Ca nói: “Thật là một tiểu nha đầu thông minh lanh lợi. Vũ Nhi muội muội, muội thật có phúc.” Cả Phượng Vũ các chỉ còn hai người bọn họ. Phó Vãn Ca không che giấu tâm tư của mình nữa, cả người tản ra khí thế lười biếng cao quý. Khí thế này không phải có được trong một sớm một chiều mà là trời sinh...
Đúng vậy, Phó thị được sủng ái tận trời sao có thể giống người thường được?
“Cám ơn tẩu tẩu khen ngợi, khiến muội thấy xấu hổ.” Tẩu ấy tới đây một mình, rốt cuộc là có chuyện gì? Thương Phượng Vũ không khỏi nghi ngờ nhưng vẫn không lộ thanh sắc.
“Ở đây chỉ có hai người chúng ta, ta cũng không giấu diếm nữa, nói vào vấn đề chính thôi.”
“Tẩu tẩu, tẩu có ý gì?” Kỳ lạ, Phó Vãn Ca này thật kỳ lạ.
“Vũ Nhi, muội có biết truyền thuyết về Phó thị không?” Không thèm để ý tới Thương Phượng Vũ giả bộ hồ đồ, Phó Vãn Ca tự biên tự diễn.
“Không biết.” Thương Phượng Vũ lắc đầu.
“Người đời chỉ biết khi nữ nhân Phó thị sinh con thì sẽ hồn lìa khỏi xác mà không biết tới một truyền thuyết khác.” Nói xong những lời này, Phó Vãn Ca ngẩng đầu, nhìn nàng một cách bình tĩnh.
“Tẩu tẩu, Vũ Nhi ngu muội, tẩu nói rõ một chút đi.” Nghe tới đó, Thương Phượng Vũ có trực giác những lời tiếp theo của Phó Vãn Ca có liên quan rất lớn tới mình. Nếu không tẩu ấy sẽ không tránh khỏi tai mắt của người khác để tới tìm mình. Sự thật chứng minh, trực giác của Thương Phượng Vũ rất đúng.
“Phó thị trở nên thế này là bởi vì chúng ta giữ một vật, một vật có thể khiến Phó thị ngã từ chín tầng mây xuống địa ngục...” Nói tới đây, Phó Vãn Ca dừng lại một chút, thấy Thương Phượng Vũ nghiêm túc lắng nghe, nàng nói tiếp: “Thứ này chính là một tia thần thức mà nữ hoàng Minh Thương Vũ để lại...” Nàng dừng lại không nói nữa, nhìn Thương Phượng Vũ.
Sao tẩu ấy lại nhìn mình như thế? Sự nghi ngờ trong lòng Thương Phượng Vũ tăng lên. “Tẩu tẩu, sao tẩu lại nói cho muội biết những điều này?” Tựa như bị một tấm lưới vô hình giăng kín khiến Thương Phượng Vũ có cảm giác khó thở.
Tiếng thở dài nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy vang lên. Phó Vãn Ca không hề nhìn nàng nữa mà nghiêng đầu nhìn ra ngoài, “Ta yêu Phượng Ngôn, rất yêu, rất yêu....”
Thương Phượng Vũ ngẩn ra, không nói nữa, yên lặng chờ nàng nói tiếp.
“Ta biết rõ chàng không yêu ta. Chàng lấy ta chỉ vì muốn thu hồn phách của ta, thu hồi quyền thế của Phó gia. Nhưng ta không hối hận, tình nguyện vì chàng mà vứt bỏ tất cả....” Phó Vãn Ca hạ mi mắt, nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, “Ta rất ngốc nhỉ. Biết rõ chàng không yêu ta mà còn đâm đầu vào lửa.”
“Không....Không ngốc.... Mỗi người có một quan niệm khác nhau.” Không muốn che giấu lòng mình nữa nên Thương Phượng Vũ trả lời.
Phó Vãn Ca ngẩng đầu lên, trong mắt còn mang sự kinh ngạc, sau đó cúi đầu. “Quả thật là muội rất khác người, không trách được hắn lại yêu muội.” Trong giọng nói chất đầy đau đớn.
Không dám hỏi Phó Vãn Ca xem “hắn” trong lời nàng là ai, Thương Phượng Vũ trốn tránh như đà điểu, nhẹ nở nụ cười, lòng gợn sóng....
“Ha ha, không nói những thứ vớ vẩn này nữa. Cầm được thì buông được mới là tính cách của nữ tử Phó thị.” Lúc này, Phó Vãn Ca không còn dáng vẻ buồn bã như vừa rồi mà khuôn mặt tràn đầy hào hứng, rực rỡ.
Nữ tử như thế...Haiz...Chỉ có thể than rằng nàng sinh không hợp thời. Nếu là ở xã hội hiện đại thì nhất định sẽ là một người con gái mạnh mẽ thấu hiểu lòng người. Có điều, trong ánh mắt Thương Phượng Vũ nhìn nàng không mang theo sự thương hại mà chỉ có tán thưởng và kính nể. Nữ tử như thế sao không khiến người ta bội phục cho được? Người đời đều nói thông minh rất khó, nhưng không ai biết hồ đồ còn khó hơn. Trong lòng biết rõ nhưng phải giả bộ hồ đồ sao không khó cho được? Khó...Khó...Khó...Khó càng thêm khó....Có mấy ai có thể làm được? Nếu làm được, mà còn thoải mái như thế thì được mấy người? Lại thở dài một tiếng, Thương Phượng Vũ ngồi trên cái ghế bên cạnh nàng, lẳng lặng nghe nàng nói chuyện.
“Mọi người đều biết đại lục Viêm Hoa là một không gian bị chúng thần quên lãng, nói là bị quên đi nhưng nó vẫn có người thống trị.”
“Người thống trị? Chẳng lẽ trước kia trên đại lục không có ai thống trị à?”
“Không sai, bởi vì là không gian bị chúng thần quên lãng nên không ai dám xưng đế.”
“Vậy sao lại có người thống trị? Không phải rất mâu thuẫn sao?”
“Những thứ này ta không biết. Ta chỉ biết từ thượng cổ chúng thần có phái một Phượng Thần xuống, từ đó thay đổi tình trạng vô chủ này.”
“A....Chuyển kiếp. Rồi sau đó thì sao?” Thương Phượng Vũ tò mò hỏi.
“Sau này, khi thần chuyển kiếp tới, thì chính là nữ hoàng sáng thế Minh Cửu Phượng. Truyền thuyết nói bà là nữ thần có trí thông minh tuyệt đỉnh. Lúc bà thống trị đại lục thì khắp nơi yên bình, không có chiến tranh, không có đấu tranh ngầm, tất cả mọi người sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.” Nói tới đây, trên mặt Phó Vãn Ca hiện lên tia hâm mộ.
“Nghe thì thấy rất tốt. Nhưng sao lại trở nên thế này?” Thương Phượng Vũ muốn hỏi là sao lại có nhiều âm mưu vì quyền lực như thế.
“Vốn là rất tốt nhưng tất cả đều thay đổi sau khi bà gặp một nam nhân....Nam nhân kia trở thành nam hậu, nữ hoàng vì ông mà không hề nạp phi, chỉ độc sủng ông.” Phó Vãn Ca nhàn nhạt kể lại chuyện xưa.
“Nữ hoàng...Nam hậu...Này...” Đầu Thương Phượng Vũ hơi không phản ứng kịp.
“Chẳng lẽ muội không biết trước kia là nữ làm chủ thiên hạ à? Có thể nói là nữ tôn nam ti.” Phó Vãn Ca nhìn nàng, giải thích.
“Thân thể muội từ nhỏ đã không tốt, phụ thân quản rất nghiêm, không có thời gian đọc sử sách...” Sự thật đúng là như thế, Thương Phượng Vũ trả lời. “Sau đó thì sao? Độc sủng ông rồi sao?” Nữ tôn nam ti, là thế giới như thế nào? Thương Phượng Vũ càng tò mò hơn.
“À...” Phó Vãn Ca gật đầu, nói tiếp: “Sau nam hậu sinh một con gái.”
“Sinh con gái? Nam hậu sinh?” Khóe miệng Thương Phượng Vũ co quắp. Hôm nay đúng là liên tiếp bị sét đánh khiến nàng không nhận nổi.
“Ông là nam hậu của nữ hoàng, không có phi tử, ông không sinh thì ai sinh?” Vẻ mặt Phó Vãn Ca cho thấy đó là chuyện đương nhiên.
“À...Sinh con gái rồi sao? Chẳng lẽ ông muốn đoạt quyền?” Có thể để cho một nữ thần trong thế giới tình nguyện vì ông mà bỏ qua tất cả hoa đào, chỉ bằng điểm này đã cho thấy người này không đơn giản. Vậy nên Thương Phượng Vũ mới hỏi.
“Không, lúc đầu thì ông đúng là một lòng một dạ với nữ hoàng.”
“Ban đầu là toàn tâm toàn ý, sao lại thay đổi? Hay là nữ hoàng thay đổi?” Thương Phượng Vũ càng ngày càng tò mò.
“Muội nói không sai. Là ông thay đổi. Ông yêu con gái mình một tay nuôi lớn – Minh Thương Vũ...” Phó Vãn Ca ném xuống một quả bom.
Nghe thế, Thương Phượng Vũ rùng mình...Nhưng nàng lại không nhịn được mà muốn biết kết quả: “Sau đó thì sao? Nữ hoàng biết không?” Tình yêu trái với luân thường, Thương Phượng Vũ không ủng hộ cũng không phản đối. Theo nàng thì chỉ cần thật lòng yêu nhau, mặc kệ đối phương là ai, có quan hệ thế nào với mình đều không quan trọng chút nào. Dù sao thì chân tình khó cầu, chân ái lại càng khó thấy.
“Nữ hoàng biết.”
“Bà biết rồi thì sao? Giết nam hậu và nữ nhi của mình ư?” Thương Phượng Vũ buột miệng nói ra suy đoán của mình.
“Không. Bà không làm thế.”
“Hả? Tại sao? Bởi vì bà quá yêu nam hậu à?” Thương Phượng Vũ lại hỏi.
“Đây là một trong những nguyên nhân thôi.”
“Ai nha, Vãn Ca tẩu tẩu, đừng thả câu muội nữa.” Chẳng biết tại sao, Thương Phượng Vũ rất muốn biết chuyện gì xảy ra sau đó.
“Thứ nhất, nữ hoàng yêu nam hậu nhưng nam hậu lại không yêu nữ hoàng. Thứ hai, trần duyên của nữ hoàng đã hết, không thể lưu lại nhân gian nên bà vội vã rời đi, để lại cục diện hỗn loạn. Không, là nghiệt duyên…” Nhận ra mình nói sai, Phó Vãn Ca sửa lại.
Nghe đến đây, Thương Phượng Vũ lại hỏi: “Không phải bà rất thông minh sao? Sao không xử lý tốt?”
“Muội không biết nữ hoàng ra đời là do chuyển kiếp. Khi đã hết thì tự nhiên bà phải rời đi, cho dù bà có thông minh đến mấy cũng không thể thay đổi.”
“Đó là cái gì?”
“Vạn vật trên thế gian đều có định luật của nó. Trước khi rời đi nữ hoàng có tiên đoán rằng nhất định mối duyên này của họ sẽ dây dưa không dứt.” Buổi nói chuyện này của Phó Vãn Ca đã khiến Thương Phượng Vũ hoàn toàn bị sét đánh đến ngây ngốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.