Chương 61: NGUY CẤP
PoBnGD
01/10/2015
Mặt nó thoáng chốc đỏ bừng lên , Yun chẳng nói gì thêm bỏ đi xuống bếp !
– Hắn ta ….. Mới nói gì cơ ?
Nó tự lẩm bẩm với bản thân , không phải tên đó mới nói thích nó đấy chứ ? Nó ngồi đấu tranh tư tưởng , tên đó lại làm đầu óc nó rối mù lên >< ! Một lát sau , Yun bước lên với dĩa ốp la với xúc xích trên tay , đặt xuống trước mặt nó rồi ngồi về chỗ ban đầu rồi chú tâm vào cái laptop ==’ ! Nó lén nhìn Yun rồi bĩu môi , tên này đúng là máu lạnh ==’ ! Cũng chẳng quan tâm đến Yun nữa , nó tập trung vào bữa sáng của mình , ăn xong nó tự đem dẹp rồi vào phòng nằm chơi ipad ! Có điều câu nói của Yun cứ lảng vảng trong đầu khiến nó cực kì khó chịu == ! Nằm trên giường nghe nhạc , chơi game chẳng để ý đến thời gian , nó chỉ biết là nó đã nằm rất lâu rồi !
Cảm giác mệt mỏi lại bắt đầu , ngồi dậy vươn vai một cách mệt mỏi , nhìn sang đồng hồ thì cũng đã hơn 4 giờ chiều rồi ! Nó định đi ngủ nhưng bỗng Yun gõ cửa phòng :
– Có chuyện gì à ? – Nó mở cửa
– Em đi tắm đi , mặc bộ hôm trước ở KC vào !
– Để làm gì ?
– Đi dự tiệc !
– Tôi không đi ! – Nó đóng cửa lại
Không để Yun nói thêm câu nào nữa , nó khó chịu nằm dài trên giường >< , đã bảo không đi mà cứ kêu réo là sao >< ! Cứ như thế nó dần chìm vào giấc ngủ mang theo cả sự khó chịu kia …..
7 GIỜ TỐI
Yun đã thay đồ chuẩn bị đến bữa tiệc , đứng trước cửa phòng nó thở dài rồi mở cửa , nó đang nằm ngủ trên giường một cách ngon lành , Yun định vào vác nó ra nhưng thấy nó như thế thì không nỡ :v ! Yun đành phải đi dự tiệc một mình == , khoá cửa lại cẩn thận , Yun chạy xe tới nhà Ken và trong lúc lái xe ra khỏi nhà thì Yun thấy có bóng người ở bên kia đường . Dù đã khoá cửa lại cẩn thận nhưng cảm giác lo âu lại dâng lên !!
Một lát sau khi Yun đi ra khỏi nhà nó mới thức dậy , ngồi bật dậy nó mơ màng nhìn vào đồng hồ , đã 7 giờ 30 phút , vươn vai mệt mỏi rồi bước ra khỏi phòng ! Nó không còn nghe tiếng đánh máy của Yun nữa , bước lên phòng khách thì chẳng thấy Yun đâu == ! Lúc này nó mới nhớ là tối nay có bữa tiệc ở nhà Ken , khẽ thở dài rồi quay lại phòng ngủ , nhìn sang chiếc vali rồi bước tới mở ra , cầm chiếc đầm lolita màu hồng lần trước đã đặt ở KC lên ! Nó vẫn còn băn khoăn không biết nên đi hay không thì điện thoại bất chợt reo lên :
– Alo ? – Nó bắt máy
– Xin chào , còn nhớ tao chứ ? – Là Nhân
– Có chuyện gì ? – Nó biết giọng Nhân
– Tao khuyên mày nên đến bữa tiệc , nếu không thì tao không chịu trách nhiệm đâu nhé ! – Nhân nói
– Mày muốn làm gì ? – Nó trầm giọng
– Nếu mày muốn biết thì đến đây đi ! Mau lên , tao không đợi lâu đâu – Nhân tắt máy
Sự hoang mang bỗng dâng lên trong lòng nó , liền bấm số gọi mọi người nhưng không ai gọi được cả . Điều này càng khiến nó lo lắng , không suy nghĩ nhiều nó liền thay chiếc đầm vào , không quá nhiều chi tiết rườm rà nên nó thay khá nhanh , Ngọc đã chuẩn bị những phụ kiện đi kèm là áo cape , vớ cùng với 1 đôi giầy búp bê . Nó nhanh chóng mặc tất cả vào , hoàn tất khi mang cả đôi giầy , cầm lấy chiếc điện thoại rồi chạy ra khỏi phòng !
Bước ra khỏi nhà , theo lời Yun nói thì nhà Ken chỉ cách đây không xa , nó bắt đầu chạy về hướng Yun đã nói . Đôi chân nhỏ run rẩy , từng hơi thở nặng nề tạo ra khói trắng , nó đã quên rằng cơ thể không thích ứng được với cái lạnh , khuôn mặt nhanh chóng trắng bệch lại , đôi môi và cả móng tay , chân thâm tím đi nhưng không vì vậy mà nó dừng lại . Tuyết bắt đầu rơi làm không khí lạnh thêm lạnh ! Vẫn tiếp tục chạy , lúc này nó đã thấy 1 căn biệt thự bật sáng đèn , không khí nhộn nhịp liền biết ngay là của Ken . Cố gắng chạy vào trong nhưng nó bị 2 người vệ sĩ chặn lại , trước mặt họ là 1 cô bé với mái tóc bạch kim xoã dài , thân hình nhỏ nhắn run rẩy vì cái lạnh , khuôn mặt trắng bệch ! Nó ngước lên nhìn họ , một màu tím quen thuộc với 2 tên vệ sĩ , là đôi mắt ma mị , quyền lực , huyền bí !
– Cô bé ! Cô bé là ai ? – 1 tên hỏi
– Kha ….. Thảo …. Như – Giọng nó run rẩy , đứt quãng
– Thật xin lỗi tiểu thư ! Xin mời vào ! – tên vệ sĩ bất ngờ
Thì ra anh đã dặn với mấy người này , nó cũng chẳng chần chừ liền tiến vào trong . Mọi ánh mắt đều hướng về nó , trước mắt họ là 1 con nhóc người phủ đầy tuyết , khuôn mặt trắng bệch như ma , đôi môi thâm tím như người chết , nó đi đến đâu họ né tránh nó đến đó ! Nó cũng chẳng bận tâm họ , vẫn dùng những sức lực cuối cùng để tìm Anh và mọi người , bữa tiệc này quá rộng , mọi người đều ồn ào khiến nó rối bời . Không chú ý nó liền đụng trúng một cô gái :
– Cho …. Tôi xin lỗi ! – Nó run rẩy
– Ồ ! Không phải Như đây sao ?
Giọng nói khá quen , nó nhìn lên TT đang đứng trước mặt nó với lớp phấn dày cộm , đôi môi đỏ rực . TT nhếch mép khinh bỉ nó , lúc này nó không có tâm trí đâu mà cãi lộn với cô ta !
– Sao bộ dạng lại thê thảm thế này ? Đáng thương chưa kìa ! – TT làm bộ
– Cô im đi ! – Nó nói
– Vẫn còn mạnh miệng được à ! Á , xin lỗi ! – TT hất ly nước trái cây vào nó
Mọi người bắt đầu chú ý vào nó , tiếng nói xì xầm , ánh mắt khinh bỉ , nụ cười khinh thường ! Nhắm nghiền đôi mắt lại , nó bỗng cảm thấy vị tanh của máu , đôi mắt bỗng tối sầm lại , tay cầm chặt chiếc điện thoại lại . Bỗng có ai đó đẩy nó , không thể đứng vững nữa liền ngã xuống sàn , tiếng cười đùa cỡn bợt vang lên khắp bữa tiệc ! Ở đây không ấm như ở nhà , cơ thể nó dần trắng bệch , nó cảm giác như cơ thể sắp tan biến , máu như tràn lên cổ họng nó , không khí lạnh đang làm giảm thân nhiệt nó một cách nhanh chóng ! Nó cố gắng điều hoà nhịp thở lại , dùng những sức lực cuối cùng để đứng lên , cả cơ thể loạng choạng đứng chẳng vững , nếu nó chết như thế này thì thật hoang đường ! Đôi chân run rẩy bước đi , nó phải kiếm bằng được mọi người , những tiếng cười đầy khinh bỉ dành cho nó vang lên ! Nó cũng chẳng bận tâm , đang bước đi thì nó đụng trúng một ai đó , ngước mặt lên , người nó đụng trúng là Tuấn Anh !
– NHƯ , NHƯ NHƯ ! – TA hốt hoảng
Chỉ là Cen kêu TA ra xem chuyện gì ồn ào ngoài đây , không nghĩ là gặp nó ! Cả cơ thể nó ngã xuống nhưng nhanh chóng được TA đỡ lấy !
– Như , Như ! Tỉnh lại
TA bồng nó lên một cách dễ dàng , bước chân vội vàng chạy về phía một cánh cửa lớn , dùng chân đạp mạnh cửa vào , mọi người đang ngồi bên trong ! Anh quay sang , thấy nó đang nằm trên tay TA , khuôn mặt trắng bệch , thở ra khói !
– NHƯ ! EM LÀM SAO VẬY ? – Anh hốt hoảng chạy lại
Mọi người sững sờ khi nhìn thấy nó , Yun đẩy hết toàn bộ những chiếc chén , dĩa , ly trên bàn xuống , tiếng đổ bể lần lượt vang lên !
– Mau lên đi , không kịp đâu ! Đi kêu người bật lò sưởi lên , lấy cả khăn ấm và nước nóng vào ! – Yun ra lệnh
TA lập tức đặt nó lên bàn , may mắn là Pin đem theo các loại thuốc cho nó . Nhanh chóng mọi thứ đều sẵn sàng , Pin tiêm thuốc vào cho nó , đo thân nhiệt , V…V
– Sao rồi ? – Key lo lắng
– Con bé này đúng là mạng lớn ! Thân nhiệt vừa hạ đúng 35 , đã tiêm thuốc rồi ! Giờ chỉ cần chờ tỉnh dậy và uống thuốc vào là ổn ! – Pin nói
– Chẳng phải nói là không tới sao ? – Kino nghi ngờ
– Trò của con Nhân ! – Ken nghiến răng
– MC , kiểm tra CCTV , tất cả mã khoá ! – Yun nói
MC liền lấy laptop và bật hệ thống CCTV lên , cả bữa tiệc được thu nhỏ trên màn hình . MC đánh một đống chữ và số lên màn hình , những chữ số chạy như điên theo từng hàng ! Ngọc lúc này đang lau đống tuyết trên người nó bằng khăn ấm !
– Không có dấu hiệu bị xâm nhập ! – MC quay lại
– Điện thoại trên tay ! – Kai chỉ vào tay nó
Cen nhíu mày lấy điện thoại từ trên tay nó ra , kiểm tra cuộc gọi và phát hiện số lạ . Đưa cho MC :
– Bật lại cuộc gọi này ! – Cen nói
MC cầm lấy rồi dùng dây kết nối điện thoại sang laptop , rất nhanh , cuộc đối thoại của nó và Nhân được phát lại . Mọi người trong phòng , khuôn mặt ai cũng biến sắc ! Anh ra hiệu dừng lại rồi thở dài :
– Chắc chắn con Nhân đi cùng mấy nhỏ con gái trong trường rồi ! – Ken nói
– Con này bị ngốc , nó quên chúng ta là ai à ! – Ngọc trách móc nó
– Được rồi , nếu vậy thì mình chơi nó một vố đi ! – Pin nở nụ cười gian tà
– Trò cũ ? – MC cười
– Nâng cấp 1 tí ! Đúng không Kai với Tuấn Anh ? – Pin nói
– Làm bữa tiệc thú vị chút nào ! – TA cười
– Nếu mà phụ huynh học sinh bắt được là toi hết nha ! – Kai nói
– Không sao ! Có vật thế thân rồi ! – Kino chỉ vào nó
Cả đám nở nụ cười gian tà , nhất là Tứ Đại Ma Vương =)) ! Ken bước tới nhảy lên bàn ngồi kế nó , khuôn mặt đã dần hồng hào trở lại nhưng vẫn có chút mệt mỏi hằn lên , lúc nhìn thấy nó đã ngất liệm trên tay TA , tim anh như bị ai đó đâm cả ngàn lần , rơi xuống vực sâu không đáy . Key từ phía sau bước tới , tay đập vào vai Ken :
– Con bé không sao đâu ! Ổn rồi ! – Key cười
– Tao mong là vậy ! – Ken thở dài
– Mày đừng lo lắng quá như thế chứ ! Tao cũng anh 3 nó nè , mày làm thế tao biết làm sao ? – Key nổi đoá
– Rồi rồi ! Không lo nữa ! – Ken cười
– Okay ! Vậy thì Ngọc , Pin , TA sẽ ở lại chăm sóc nó ! Còn lại tản ra như bình thường , không được để PHHS chú ý ! Đứa nào làm lộ ra là bố lột da nghe chưa ? – Key nói
– Ok ! – Cả đám đồng thanh
Nó được TA vác lên lầu bằng đường hầm của biệt thự :v , tụi nó vào phòng Ken vì Anh nói ở đây có bộ váy anh đặt sẵn dành cho nó ! Khẽ nhíu mày dần dần tỉnh lại , nó cảm thấy cả cơ thể như tan rã ra , từ từ mở mắt , Ngọc đang ngồi đối diện nó :
– Tỉnh rồi hả ? – Ngọc ân cần
– Biết rồi , đúng chứ ? – Nó vươn vai
– Bố mày chưa đá mày ra Bắc Cực là may rồi ! – Ngọc nắm chặt cái khăn trên tay
– Em đi thay đồ đi ! – Pin nói
– Nè mày ! – TA đưa một cái hộp
Nó cầm lấy rồi mở ra , bên trong là 1 chiếc đầm màu trắng rất đẹp kèm theo 1 đôi giày ! Nó bước vào phòng tắm thay rồi bước ra , Tuấn Anh bất ngờ nhìn nó ! Nó là một con búp bê sống , đôi mắt tròn màu tím , nước da trắng như trong suốt , mái tóc bạch kim đặc biệt !
– Mày hợp với cái này ! Lại đây ! – Ngọc nói
Nó bước tới , Ngọc bắt đầu cột tóc nó lên rồi búi lại trên đỉnh đầu làm lộ khuôn mặt tròn đáng yêu , cái cổ trắng ngần . Ngọc xoay nó lại rồi khẽ mỉm cười hài lòng với tác phẩm của mình !
– Đồ con tự kỉ ! – Nó nói
– Im mày ! – Ngọc nói
– Như , em uống cái này vào ! – Pin đưa cho nó viên thuốc
Nó uống vào chẳng chần chừ , lúc này bỗng cánh cửa bị mở tung ra :
– ANH HAIIIIIIIIIII
– Hắn ta ….. Mới nói gì cơ ?
Nó tự lẩm bẩm với bản thân , không phải tên đó mới nói thích nó đấy chứ ? Nó ngồi đấu tranh tư tưởng , tên đó lại làm đầu óc nó rối mù lên >< ! Một lát sau , Yun bước lên với dĩa ốp la với xúc xích trên tay , đặt xuống trước mặt nó rồi ngồi về chỗ ban đầu rồi chú tâm vào cái laptop ==’ ! Nó lén nhìn Yun rồi bĩu môi , tên này đúng là máu lạnh ==’ ! Cũng chẳng quan tâm đến Yun nữa , nó tập trung vào bữa sáng của mình , ăn xong nó tự đem dẹp rồi vào phòng nằm chơi ipad ! Có điều câu nói của Yun cứ lảng vảng trong đầu khiến nó cực kì khó chịu == ! Nằm trên giường nghe nhạc , chơi game chẳng để ý đến thời gian , nó chỉ biết là nó đã nằm rất lâu rồi !
Cảm giác mệt mỏi lại bắt đầu , ngồi dậy vươn vai một cách mệt mỏi , nhìn sang đồng hồ thì cũng đã hơn 4 giờ chiều rồi ! Nó định đi ngủ nhưng bỗng Yun gõ cửa phòng :
– Có chuyện gì à ? – Nó mở cửa
– Em đi tắm đi , mặc bộ hôm trước ở KC vào !
– Để làm gì ?
– Đi dự tiệc !
– Tôi không đi ! – Nó đóng cửa lại
Không để Yun nói thêm câu nào nữa , nó khó chịu nằm dài trên giường >< , đã bảo không đi mà cứ kêu réo là sao >< ! Cứ như thế nó dần chìm vào giấc ngủ mang theo cả sự khó chịu kia …..
7 GIỜ TỐI
Yun đã thay đồ chuẩn bị đến bữa tiệc , đứng trước cửa phòng nó thở dài rồi mở cửa , nó đang nằm ngủ trên giường một cách ngon lành , Yun định vào vác nó ra nhưng thấy nó như thế thì không nỡ :v ! Yun đành phải đi dự tiệc một mình == , khoá cửa lại cẩn thận , Yun chạy xe tới nhà Ken và trong lúc lái xe ra khỏi nhà thì Yun thấy có bóng người ở bên kia đường . Dù đã khoá cửa lại cẩn thận nhưng cảm giác lo âu lại dâng lên !!
Một lát sau khi Yun đi ra khỏi nhà nó mới thức dậy , ngồi bật dậy nó mơ màng nhìn vào đồng hồ , đã 7 giờ 30 phút , vươn vai mệt mỏi rồi bước ra khỏi phòng ! Nó không còn nghe tiếng đánh máy của Yun nữa , bước lên phòng khách thì chẳng thấy Yun đâu == ! Lúc này nó mới nhớ là tối nay có bữa tiệc ở nhà Ken , khẽ thở dài rồi quay lại phòng ngủ , nhìn sang chiếc vali rồi bước tới mở ra , cầm chiếc đầm lolita màu hồng lần trước đã đặt ở KC lên ! Nó vẫn còn băn khoăn không biết nên đi hay không thì điện thoại bất chợt reo lên :
– Alo ? – Nó bắt máy
– Xin chào , còn nhớ tao chứ ? – Là Nhân
– Có chuyện gì ? – Nó biết giọng Nhân
– Tao khuyên mày nên đến bữa tiệc , nếu không thì tao không chịu trách nhiệm đâu nhé ! – Nhân nói
– Mày muốn làm gì ? – Nó trầm giọng
– Nếu mày muốn biết thì đến đây đi ! Mau lên , tao không đợi lâu đâu – Nhân tắt máy
Sự hoang mang bỗng dâng lên trong lòng nó , liền bấm số gọi mọi người nhưng không ai gọi được cả . Điều này càng khiến nó lo lắng , không suy nghĩ nhiều nó liền thay chiếc đầm vào , không quá nhiều chi tiết rườm rà nên nó thay khá nhanh , Ngọc đã chuẩn bị những phụ kiện đi kèm là áo cape , vớ cùng với 1 đôi giầy búp bê . Nó nhanh chóng mặc tất cả vào , hoàn tất khi mang cả đôi giầy , cầm lấy chiếc điện thoại rồi chạy ra khỏi phòng !
Bước ra khỏi nhà , theo lời Yun nói thì nhà Ken chỉ cách đây không xa , nó bắt đầu chạy về hướng Yun đã nói . Đôi chân nhỏ run rẩy , từng hơi thở nặng nề tạo ra khói trắng , nó đã quên rằng cơ thể không thích ứng được với cái lạnh , khuôn mặt nhanh chóng trắng bệch lại , đôi môi và cả móng tay , chân thâm tím đi nhưng không vì vậy mà nó dừng lại . Tuyết bắt đầu rơi làm không khí lạnh thêm lạnh ! Vẫn tiếp tục chạy , lúc này nó đã thấy 1 căn biệt thự bật sáng đèn , không khí nhộn nhịp liền biết ngay là của Ken . Cố gắng chạy vào trong nhưng nó bị 2 người vệ sĩ chặn lại , trước mặt họ là 1 cô bé với mái tóc bạch kim xoã dài , thân hình nhỏ nhắn run rẩy vì cái lạnh , khuôn mặt trắng bệch ! Nó ngước lên nhìn họ , một màu tím quen thuộc với 2 tên vệ sĩ , là đôi mắt ma mị , quyền lực , huyền bí !
– Cô bé ! Cô bé là ai ? – 1 tên hỏi
– Kha ….. Thảo …. Như – Giọng nó run rẩy , đứt quãng
– Thật xin lỗi tiểu thư ! Xin mời vào ! – tên vệ sĩ bất ngờ
Thì ra anh đã dặn với mấy người này , nó cũng chẳng chần chừ liền tiến vào trong . Mọi ánh mắt đều hướng về nó , trước mắt họ là 1 con nhóc người phủ đầy tuyết , khuôn mặt trắng bệch như ma , đôi môi thâm tím như người chết , nó đi đến đâu họ né tránh nó đến đó ! Nó cũng chẳng bận tâm họ , vẫn dùng những sức lực cuối cùng để tìm Anh và mọi người , bữa tiệc này quá rộng , mọi người đều ồn ào khiến nó rối bời . Không chú ý nó liền đụng trúng một cô gái :
– Cho …. Tôi xin lỗi ! – Nó run rẩy
– Ồ ! Không phải Như đây sao ?
Giọng nói khá quen , nó nhìn lên TT đang đứng trước mặt nó với lớp phấn dày cộm , đôi môi đỏ rực . TT nhếch mép khinh bỉ nó , lúc này nó không có tâm trí đâu mà cãi lộn với cô ta !
– Sao bộ dạng lại thê thảm thế này ? Đáng thương chưa kìa ! – TT làm bộ
– Cô im đi ! – Nó nói
– Vẫn còn mạnh miệng được à ! Á , xin lỗi ! – TT hất ly nước trái cây vào nó
Mọi người bắt đầu chú ý vào nó , tiếng nói xì xầm , ánh mắt khinh bỉ , nụ cười khinh thường ! Nhắm nghiền đôi mắt lại , nó bỗng cảm thấy vị tanh của máu , đôi mắt bỗng tối sầm lại , tay cầm chặt chiếc điện thoại lại . Bỗng có ai đó đẩy nó , không thể đứng vững nữa liền ngã xuống sàn , tiếng cười đùa cỡn bợt vang lên khắp bữa tiệc ! Ở đây không ấm như ở nhà , cơ thể nó dần trắng bệch , nó cảm giác như cơ thể sắp tan biến , máu như tràn lên cổ họng nó , không khí lạnh đang làm giảm thân nhiệt nó một cách nhanh chóng ! Nó cố gắng điều hoà nhịp thở lại , dùng những sức lực cuối cùng để đứng lên , cả cơ thể loạng choạng đứng chẳng vững , nếu nó chết như thế này thì thật hoang đường ! Đôi chân run rẩy bước đi , nó phải kiếm bằng được mọi người , những tiếng cười đầy khinh bỉ dành cho nó vang lên ! Nó cũng chẳng bận tâm , đang bước đi thì nó đụng trúng một ai đó , ngước mặt lên , người nó đụng trúng là Tuấn Anh !
– NHƯ , NHƯ NHƯ ! – TA hốt hoảng
Chỉ là Cen kêu TA ra xem chuyện gì ồn ào ngoài đây , không nghĩ là gặp nó ! Cả cơ thể nó ngã xuống nhưng nhanh chóng được TA đỡ lấy !
– Như , Như ! Tỉnh lại
TA bồng nó lên một cách dễ dàng , bước chân vội vàng chạy về phía một cánh cửa lớn , dùng chân đạp mạnh cửa vào , mọi người đang ngồi bên trong ! Anh quay sang , thấy nó đang nằm trên tay TA , khuôn mặt trắng bệch , thở ra khói !
– NHƯ ! EM LÀM SAO VẬY ? – Anh hốt hoảng chạy lại
Mọi người sững sờ khi nhìn thấy nó , Yun đẩy hết toàn bộ những chiếc chén , dĩa , ly trên bàn xuống , tiếng đổ bể lần lượt vang lên !
– Mau lên đi , không kịp đâu ! Đi kêu người bật lò sưởi lên , lấy cả khăn ấm và nước nóng vào ! – Yun ra lệnh
TA lập tức đặt nó lên bàn , may mắn là Pin đem theo các loại thuốc cho nó . Nhanh chóng mọi thứ đều sẵn sàng , Pin tiêm thuốc vào cho nó , đo thân nhiệt , V…V
– Sao rồi ? – Key lo lắng
– Con bé này đúng là mạng lớn ! Thân nhiệt vừa hạ đúng 35 , đã tiêm thuốc rồi ! Giờ chỉ cần chờ tỉnh dậy và uống thuốc vào là ổn ! – Pin nói
– Chẳng phải nói là không tới sao ? – Kino nghi ngờ
– Trò của con Nhân ! – Ken nghiến răng
– MC , kiểm tra CCTV , tất cả mã khoá ! – Yun nói
MC liền lấy laptop và bật hệ thống CCTV lên , cả bữa tiệc được thu nhỏ trên màn hình . MC đánh một đống chữ và số lên màn hình , những chữ số chạy như điên theo từng hàng ! Ngọc lúc này đang lau đống tuyết trên người nó bằng khăn ấm !
– Không có dấu hiệu bị xâm nhập ! – MC quay lại
– Điện thoại trên tay ! – Kai chỉ vào tay nó
Cen nhíu mày lấy điện thoại từ trên tay nó ra , kiểm tra cuộc gọi và phát hiện số lạ . Đưa cho MC :
– Bật lại cuộc gọi này ! – Cen nói
MC cầm lấy rồi dùng dây kết nối điện thoại sang laptop , rất nhanh , cuộc đối thoại của nó và Nhân được phát lại . Mọi người trong phòng , khuôn mặt ai cũng biến sắc ! Anh ra hiệu dừng lại rồi thở dài :
– Chắc chắn con Nhân đi cùng mấy nhỏ con gái trong trường rồi ! – Ken nói
– Con này bị ngốc , nó quên chúng ta là ai à ! – Ngọc trách móc nó
– Được rồi , nếu vậy thì mình chơi nó một vố đi ! – Pin nở nụ cười gian tà
– Trò cũ ? – MC cười
– Nâng cấp 1 tí ! Đúng không Kai với Tuấn Anh ? – Pin nói
– Làm bữa tiệc thú vị chút nào ! – TA cười
– Nếu mà phụ huynh học sinh bắt được là toi hết nha ! – Kai nói
– Không sao ! Có vật thế thân rồi ! – Kino chỉ vào nó
Cả đám nở nụ cười gian tà , nhất là Tứ Đại Ma Vương =)) ! Ken bước tới nhảy lên bàn ngồi kế nó , khuôn mặt đã dần hồng hào trở lại nhưng vẫn có chút mệt mỏi hằn lên , lúc nhìn thấy nó đã ngất liệm trên tay TA , tim anh như bị ai đó đâm cả ngàn lần , rơi xuống vực sâu không đáy . Key từ phía sau bước tới , tay đập vào vai Ken :
– Con bé không sao đâu ! Ổn rồi ! – Key cười
– Tao mong là vậy ! – Ken thở dài
– Mày đừng lo lắng quá như thế chứ ! Tao cũng anh 3 nó nè , mày làm thế tao biết làm sao ? – Key nổi đoá
– Rồi rồi ! Không lo nữa ! – Ken cười
– Okay ! Vậy thì Ngọc , Pin , TA sẽ ở lại chăm sóc nó ! Còn lại tản ra như bình thường , không được để PHHS chú ý ! Đứa nào làm lộ ra là bố lột da nghe chưa ? – Key nói
– Ok ! – Cả đám đồng thanh
Nó được TA vác lên lầu bằng đường hầm của biệt thự :v , tụi nó vào phòng Ken vì Anh nói ở đây có bộ váy anh đặt sẵn dành cho nó ! Khẽ nhíu mày dần dần tỉnh lại , nó cảm thấy cả cơ thể như tan rã ra , từ từ mở mắt , Ngọc đang ngồi đối diện nó :
– Tỉnh rồi hả ? – Ngọc ân cần
– Biết rồi , đúng chứ ? – Nó vươn vai
– Bố mày chưa đá mày ra Bắc Cực là may rồi ! – Ngọc nắm chặt cái khăn trên tay
– Em đi thay đồ đi ! – Pin nói
– Nè mày ! – TA đưa một cái hộp
Nó cầm lấy rồi mở ra , bên trong là 1 chiếc đầm màu trắng rất đẹp kèm theo 1 đôi giày ! Nó bước vào phòng tắm thay rồi bước ra , Tuấn Anh bất ngờ nhìn nó ! Nó là một con búp bê sống , đôi mắt tròn màu tím , nước da trắng như trong suốt , mái tóc bạch kim đặc biệt !
– Mày hợp với cái này ! Lại đây ! – Ngọc nói
Nó bước tới , Ngọc bắt đầu cột tóc nó lên rồi búi lại trên đỉnh đầu làm lộ khuôn mặt tròn đáng yêu , cái cổ trắng ngần . Ngọc xoay nó lại rồi khẽ mỉm cười hài lòng với tác phẩm của mình !
– Đồ con tự kỉ ! – Nó nói
– Im mày ! – Ngọc nói
– Như , em uống cái này vào ! – Pin đưa cho nó viên thuốc
Nó uống vào chẳng chần chừ , lúc này bỗng cánh cửa bị mở tung ra :
– ANH HAIIIIIIIIIII
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.