Chương 11: DÃ TÂM ĐÀN ÔNG
Huyền Mặc
03/08/2015
Hai người ngủ rất ngon, khi tỉnh dậy đã qua giờ cơm tối. Hạ Khải Thành kéo rèm ra. Bầu không khí vùng ngoại ô thực sự trong lành, ngước mắt là có thể trông thấy những đốm sáng lấp lánh trên nền trời xanh đen. Mùa đông năm nay nhiệt độ thất thường, tuyết bị giam cầm đâu đó chưa thấy rơi, bầu trời đêm cũng trong trẻo hơn.
Hạ Khải Thành nhìn thoáng qua bên ngoài, đột nhiên nói: “Em thích nước. Hồi nhỏ cứ đứng bên bể nghịch mãi, lớn lên một chút thì suốt ngày đòi ra bờ sông Đồng Tử chơi”. Anh chỉ tay về phía hồ nước, “Bây giờ khuya rồi, sáng mai nếu không quá lạnh thì anh đưa em qua đó chơi”.
Quý Đồng nhìn theo hướng anh chỉ, xuyên qua lớp cửa kính trong suốt. Sườn núi này đúng là một nơi thích hợp để nghỉ dưỡng, so vói nội thành luôn ồn ào, thì Hòa Chân Viện thực sự khiến người ta thư giãn.
Chín giờ, hai người không ra ngoài ăn tối vì đường đi khá xa. Hạ Khải Thành xuống tầng một, định gọi đầu bếp đã thuê sẵn đến làm cơm. Tâm trạng Quý Đồng không tốt, căn bản không ăn được gì nhiều, thế nên cô ngăn anh lại. Về chuyện ăn uống, Hạ Khải Thành rất kỹ tính. Anh bỏ ngoài tai lời cô nói, vẫn gọi điện cho Vi Lâm yêu cầu phái người đến. Gác máy, anh mới quay sang nói với cô: “Không được, dạ dày em rất yếu, nhất định phải ăn uống tử tế cho anh”.
Quý Đồng oán thầm. Dạ dày cô không tốt đều là do anh hại, suốt ngày bắt cô ăn những món tiêu chuẩn này nọ khiến sức đề kháng của cô kém dần. Tuy nghĩ như vậy nhưng cô vẫn nghe lời anh, hệt như trước đây. Cô ngồi trên ghế, chợt nhớ ra một chuyện. Cô không thể ở lại đây lâu dài được vì vẫn còn Cherry. Hơn nữa, nơi này chỉ có hai người, cô sợ mình sẽ lại đắm chìm vào quá khứ.
Hôm nay đã quá khuya, muốn về cũng không được nhưng ngày mai…
Quý Đồng rụt rè lên tiếng: “Sáng mai cho em về nhà nhé?”.
Thấy dáng vẻ thận trọng của cô, anh biết cô vẫn còn điều vướng bận, bèn hỏi: “Sao thế?”.
“Cherry… Em không thể để nó ở nhà một mình được”. Hơn nữa, Cố Kim Đông sắp đi công tác về, nếu cô tự dưng mất tích thế này hình như không hay lắm.
Có vẻ không mấy để tâm đến lý do cô vừa nói, Hạ Khải Thành ngả người tựa vào lưng ghế: “Còn gì nữa?”.
Quý Đồng không trả lời.
“Hỏi một câu đáp một câu, em tưởng anh không nhận ra sao? Còn Cố Kim Đông nữa chứ gì?” Anh thay cô bổ sung, không cho cô cơ hội giải thích, anh thẳng thừng nói: “Em muốn bỏ đi thì hãy nghĩ cho kỹ, ở đây không có xe, muốn đi thì tự đi bộ. Em tưởng một mình em lang thang có thể tìm ra được đường cao tốc à?”.
Dứt lời, anh bỏ lên gác, để mặc Quý Đồng ngồi ngơ ngác tại chỗ. Cô không biết phải làm sao, Hạ Khải Thành có thành kiến với Cố Kim Đông, chẳng lẽ anh không biết rằng cô cũng như vậy với Lục Giản Nhu?
Quý Đồng chán nản mở tivi lên xem, một lát sau thì có người gõ cửa. Phỏng chừng là đầu bếp được Hạ Khải Thành gọi đến, cô đứng dậy ra mở cửa. Vi Lâm dẫn theo người mang bữa tối vào, hơn nữa, trong tay anh ta còn đang ôm Cherry.
“Chiều nay anh Hạ đã bảo tôi về nhà mang nó đến đây. Đi đi về về đúng lúc tắc đường nên giờ mới tới”.
Quý Đồng vẫn chưa hết ngạc nhiên, tò mò không biết họ lấy đâu ra chìa khóa để vào nhà mình.
Vi Lâm là người khá chu toàn, sau khi sai người vào bếp làm cơm, anh ta nán lại một lát, chủ động giải thích với cô: “Lúc nãy cô đang nghỉ ngơi nên anh Hạ không muốn quấy rầy cô, chúng tôi đến tìm chủ cho thuê nhà để hỏi chìa khóa”.
Thực ra ban nãy Quý Đồng chỉ nhắm mắt chứ cũng không ngủ được. Có lẽ Hạ Khải Thành đứng ngoài cửa thấy cô nằm yên, tưởng cô ngủ nên không gọi dậy. Cô biết, cách bày tỏ tình cảm của anh không giống với người khác.
Quý Đồng cảm ơn Vi Lâm rồi đón lấy Cherry từ tay anh ta. Bị người lạ ôm đi một quãng đường dài, trông nó có vẻ không lấy gì làm thoải mái. Vừa được trở về với chủ nhân, nó thích chí ra sức cọ đầu vào tay cô. Quý Đồng chơi với Cherry ở phòng khách một lát thì cơm nước cũng được chuẩn bị xong xuôi. Người giúp việc dọn món lên rồi ra về, trả lại không gian riêng tư vốn có của căn nhà. Mặc dù tất cả vệ sĩ và người làm đều ở trong khu lân cận, nhưng họ đều rất kín tiếng, không phải coi chừng.
Quý Đồng lên gác gọi Hạ Khải Thành. Anh đang ở phòng sách, cửa không đóng nên cô cứ thế đi vào. Thấy anh vẫn chưa đọc hết tập tài liệu trong tay nên cô đứng im một bên đợi.
Trong phòng có một chiếc tủ gỗ lim khá to và một kệ trưng bày. Quý Đồng nhìn kỹ, phát hiện những thứ được bày trên đó vô cùng quen mắt, đó là toàn bộ bằng khen, giải thưởng mà cô nhận được thời đi học. Năm mười ba tuổi, cô đoạt giải Nhì cuộc thi chạy, lên cấp ba, cô giành giải Xuất Sắc trong một cuộc thi tiếng Anh, ngoài ra còn có một vài chứng nhận của các giải nhỏ khác và cả bằng khen Chuyên Cần hồi năm nhất đại học. Toàn bộ chi tiết vụn vặt trong quá khứ đều hiện diện đầy đủ ở đây.
Đáng lẽ những thứ này được giữ trong nhà họ Hạ, trước đây chuyển đi gấp gáp quá nên Quý Đồng không kịp mang theo. Trở về không thấy chúng đâu, cô cũng không để ý nhiều lắm, thật không ngờ Hạ Khải Thành đã mang hết tới đây trưng bày. Cô lập tức hiểu ra, Hòa Chân Viên không phải chỉ là chỗ ở tạm bợ của anh, càng không phải một nơi anh nhất thời hứng lên thì xây dựng. Chắc chắn là hai năm qua, anh đã dồn rất nhiều tâm huyết vào căn nhà này.
Quý Đồng vừa chào đời đã không còn mẹ, vài năm sau lại phải chia cách với cha. Tuổi thơ của cô lưu lại vết tích ở khắp mọi nơi, nhưng chỉ có duy nhất Hạ Khải Thành sẵn sàng cất giữ chúng. Hóa ra, anh chưa bao giờ buông tay, trước giờ vẫn trân trọng thời thanh xuân của cô. Cô chợt thấy lòng nhói đau. Có một người luôn khiến cô cam tâm tình nguyện làm tất cả, luôn khiến cô phải ép nước mắt chảy ngược vào trong, nhưng mỗi lần trông thấy anh, cô chẳng thể nào nhẫn nại.
Quý Đồng mải miết với những cảm xúc hỗn độn trong lòng, không biết Cherry đã leo lên gác từ khi nào. Mèo đúng là một vật kiêu ngạo, lúc mới đến còn tỏ ra không muốn, chưa được bao lâu đã coi mình là chủ nhân nơi này, đi lại dò xét.
Đúng lúc Cherry đi vào thì Hạ Khải Thành cũng đứng dậy. Nó dừng chân, ngẩng đầu lên nhìn anh rồi kêu “meo” một tiếng.
Quý Đồng trông cảnh tượng một người một mèo đối diện nhìn nhau, bỗng thấy buồn cười: “Hình như nó không quen anh”.
Hai năm trôi qua, Cherry đã lớn lắm rồi. Giống mèo tai cụp này càng béo thì đầu càng tròn, trông chẳng khác nào cậu nhóc mập mạp. Hạ Khải Thành cúi xuống, vừa giơ tay ra vừa gọi: “Cherry”, nó đã chạy tới quấn lấy chân anh.
Cherry hiện giờ không còn là mèo con, thông thường mèo con được hai tuổi sẽ không thích quấn chân người nữa.
Hạ Khải Thành khá bất ngờ, nhưng sau đó mỉm cười bế xốc con mèo lên: “Nuôi mày đúng là không uổng công!”. Rồi anh quay sang nhìn Quý Đồng, “Em thấy chưa, Cherry còn biết điều hơn em. Em đúng là vô tâm”.
Nói thế, nhưng anh vẫn chìa tay về phía cô, sau đó dẫn cả cô và Cherry xuống nhà. Ngồi vào bàn ăn, anh đột nhiên mở miệng: “Anh biết em không thích về nhà vì bị mọi người để ý. Ở đây không ai dò xét em cả, ăn uống thoải mái vào”.
Quý Đồng chợt hiểu ra, Hòa Chân Viện dù to hay nhỏ, chỉ cần anh có thành ý, nơi này và cả những hồi ức của họ, đều sẽ được bảo vệ.
Đây là nơi chỉ thuộc về hai người họ.
Thuộc cùng một thành phố, nhưng khi đến chín giờ tối, vùng ngoại ô đã hoàn toàn chìm vào tĩnh lặng, còn nội thành lại bắt đầu náo nhiệt với những cuộc vui xa hoa. Đã qua giờ cơm tối, các hàng quán lần lượt đóng cửa, trời giá rét khiến người ta chỉ muốn ở trong nhà, đường phố trở nên vắng vẻ. Con đường nằm cạnh khu nhà ở rất yên tĩnh. Những ngõ nhỏ cổ kính còn sót lại, ngay cả tấm bảng hiệu treo trên tường cũng đã cong veo. Dù thành phố trải qua quá trình đô thị hóa nhiều năm, nhưng chung quy vẫn chưa mất hẳn vết tích thời gian.
Lục Giản Nhu vừa đi dạo, vừa nói chuyện với người bên cạnh: “Anh khách sáo quá đấy. Mấy năm rồi không gặp, lẽ ra phải để em mời cơm anh chứ!”.
Ngụy Thư chỉ cười. Mấy năm qua anh đã trưởng thành và chín chắn hơn nhiều, không còn là chàng trai ngây ngô năm xưa nữa. Ngay cả Lục Giản Nhu cũng phải thừa nhận điều đó. Cả ngày ở nhà nhàn rỗi nên cũng muốn ra ngoài đi dạo cho thư thái, vì thế hôm qua khi Ngụy Thư gọi điên hẹn gặp, Lục Giản Nhu liền đồng ý.
Ngụy Thư chỉ hơn Lục Giản Nhu hai tuổi, từ nhỏ lớn lên trong quân khu và là bạn thân của anh trai Lục Giản Nhu. Hai nhà tuy cách nhau không xa, nhưng nơi ở của Ngụy Thư thuộc quân y, ra vào không dễ dàng gì. Năm đó tình hình chính trị bất ổn, anh ta bị phái ra ngoài tỉnh làm việc.
Hai người ăn tối tại một tứ hợp viện, chủ quán trước đây là đầu bếp của nhà họ Lục. Từ khi còn trẻ, ông ta đã đi theo làm việc cho Bí thư Lục, về sau tuổi cao, chân tay yếu, được Bí thư Lục cho về dưỡng già. Tuy thể lực giảm sút nhưng tinh thần vẫn còn phơi phới, không quen với việc ngồi nhàn rỗi một chỗ, vì thế ông ta và con trai bèn mở một quán ăn nhỏ ngay trong sân nhà. Lục Giản Nhu và Ngụy Thư đều rất thích chỗ này. Có điều, mỗi tối quán chỉ phục vụ một bàn ăn duy nhất, khách muốn ăn thì phải đặt trước. Hôm nay, vì nể tình quen thân với nhà họ Lục nên ông ta mới phá lệ một lần.
Ban đêm luôn là thời điểm dễ khơi gợi về quá khứ. Huống hồ lúc này, họ đang trên đường tới tứ hợp viện cổ kính nhất của thành phố Tịnh, cố nhân tái ngộ, ngay cả việc đi dạo cũng đánh thức hồi ức.
Ngụy Thư rời thành phố này được bốn năm, hôm nay trở về, không tránh được có những cảm xúc rối ren.
“Anh trai em ra đi quá đột ngột, anh nhận được tin là lúc vừa tới tiền tuyến, thậm chí không thể gặp mặt cậu ấy lần cuối…”.
Lục Giản Nhu đau lòng nói: “Bố con em cũng khó khăn lắm mới chấp nhận được sự thật đó. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột… Nhưng thôi, đã là quá khứ rồi. Anh trai em tính tình cương trực, lại quá kích động. Hồi đó, bố em cố gắng gạch tên anh ấy đi, bảo anh ấy phải bảo vệ bản thân trước đã, nhưng anh ấy không chịu đi cửa sau như thế, nhất quyết đòi nhập ngũ”.
Đây là chuyện khiến mọi người đều thương tiếc, Ngụy Thư không muốn tiếp tục nói về nó nữa nên chuyển chủ đề khác: “À đúng rồi, ngày em cưới, anh đã đặt vé máy bay rồi, nhưng gần đi thì có cuộc phẫu thuật khẩn cấp, anh không tìm được người thực hiện thay nên không về được”.
Lục Giản Nhu lắc đầu cười: “Không sao! Anh làm việc ở bệnh viện, liên quan đến mạng người, đương nhiên không thể gạt sang một bên được. Với cả, báo chí cứ phóng đại đấy thôi, đám cưới của bọn em không to đến thế đâu”.
Lục Giản Nhu cố tình khiêm tốn, nhưng Ngụy Thư ở nơi xa xôi cũng biết hôn lễ giữa cô ta và Hạ Khải Thành hoành tráng đến mức nào.
Theo lẽ thường, nhà họ Lục làm gì cũng nên đơn giản và kín tiếng, như vậy mới duy trì được sự yên bình. Kiêng kỵ nhất là hành sự quá khoe mẽ, khiến thiên hạ đồn thổi, dễ bị đặt trong tầm ngắm. Thế nhưng lễ cưới của Lục Giản Nhu quả thực xa hoa, điều này khiến người ngoài như Ngụy Thư ngộ nhận rằng, tất cả đều là thành ý của nhà họ Hạ, rằng Hạ Khải Thành yêu Lục Giản Nhu đến mức sẵn sàng hái cả trăng sao xuống làm vừa lòng cô ta.
Đêm nay bầu trời quang đãng, dưới ánh trăng sáng vằng vặc, cột trụ đầu ngõ đổ bóng dài xuống mặt đất.
Bí thư Lục quản giáo con trai nghiêm khắc nhưng lại cực kỳ cưng chiều con gái. Trước kia Lục Giản Nhu kiêu ngạo bao nhiêu thì bây giờ lại trở nên hòa nhã bấy nhiêu. Vẻ mặt lúc nào cũng duy trì một nét dịu dàng từ khóe mắt đến bờ môi. Phụ nữ lập gia đình quả nhiên chín chắn hơn nhiều.
Ngụy Thư nhìn không rời mắt Lục Giản Nhu, cười nói: “Ngày xưa anh lúc nào cũng băn khoăn tự hỏi, không biết người như thế nào sẽ lọt vào mắt em. Về sau nghe tin em kết hôn với Hạ Khải Thành, anh thực sự tâm phục, anh ta rất xứng với em, rất đẹp đôi”.
Giọng điệu nửa thật nửa đùa, khiến cả người nói và người nghe đều không bị khó xử, chỉ có điều, ba tiếng cuối rõ ràng là khiên cưỡng.
Lục Giản Nhu hiểu rõ ý tứ của Ngụy Thư, nhưng thái độ của cô ta vẫn trước sau như một, làm như vô tình nói: “Bố em yêu cầu cao mà, em thì không nghĩ nhiều như vậy. Anh cũng biết đấy, em chỉ cần một người đối xử tốt với mình thôi…”, rồi buông lửng câu nói ở đây.
Ra khỏi con ngõ, Ngụy Thư liền trông thấy xe đón Lục Giản Nhu đậu bên kia đường. Có lẽ do chờ đợi quá lâu, tài xế đã đi tới một gốc cây đứng hút thuốc.vừa nhìn thấy hai người họ, anh ta lập tức quay về.
Đưa đón Lục Giản Nhu hiện giờ đương nhiên là người nhà họ Hạ, cách thể hiện với bên ngoài không quá phô trương, chỉ có một chiếc xe con màu đen khá bình thường. Thế nhưng chẳng hiểu sao Ngụy Thư vẫn thấy chướng mắt.
Nhiều năm trôi qua, anh ta vẫn chẳng thể quên dược Lục Giản Nhu. Thậm chí vừa trở về thành phố Tịnh hôm qua, việc đầu tiên anh ta muốn làm chính là gặp cô ta. Gặp lại cố nhân sau một thời gian dài xa cách, tâm trạng khó tránh được xúc động. Cuối cùng, Ngụy Thư cũng không kiềm chế được mà nói ra lời: “Không chỉ có đối xử tốt với em! Em chắc chắn phải lấy bằng được người em thật sự thích”.
Lục Giản Nhu dừng chân. Ngụy Thư sợ cô ta hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Ý anh là… người đỗi xử tốt với em thì rất nhiều, em bằng lòng lấy Hạ Khải Thành là bởi vì em chỉ yêu anh ta”.
Lục Giản Nhu đứng lặng hồi lâu không lên tiếng. Không gian thoáng cái chìm vào yên lặng. Không có tiếng xe cộ, không tiếng người.
Hè phố đối diện, tài xế đã ngồi vào ghế lái, nhưng Lục Giản Nhu vẫn chưa đi đến. Cô ta pha trò cười, phá vỡ sự trầm mặc: “Thôi được rồi, em biết là anh tốt với em. Bố em rất bận, anh trai lại em nhập ngũ, anh ở bên bảo vệ em từ nhỏ. Em làm sao quên được chứ!”.
Lục Giản Nhu cười rạng rỡ, nhưng Ngụy Thư nhận thấy rõ vẻ khiên cưỡng trên mặt cô ta. Anh ta lo cuộc sống hiện giờ của cô ta không hạnh phúc nên vẫn muốn hỏi thêm. Có điều, Lục Giản Nhu rất biết cách giữ chừng mực, nửa lời thừa thãi cũng không để lộ, đã vậy còn tỏ ra khách khí: “Khuya quá rồi, em về trước nhé”.
Thấy đối phương bước vội sang đường. Giờ này đã không còn xe cộ chạy qua. Chiếc váy nhung màu tím sẫm và áo khoác ngắn cô ta đang mặc khiến Ngụy Thư thoáng cái liên tưởng tới nhiều năm về trước, cảnh tượng y nguyên không hề thay đổi.
Đó là năm Ngụy Thư nhận được lệnh điều động. Kết thúc bữa tiệc chia tay bạn bè, anh ta đưa Lục Giản Nhu về nhà. Đến sân, anh ta chỉ nói một câu tạm biệt rồi ra về, lúc ngoảnh đầu lại trông thấy cô ta vẫn đứng đó nhìn theo.
Hạ Khải Thành nhìn thoáng qua bên ngoài, đột nhiên nói: “Em thích nước. Hồi nhỏ cứ đứng bên bể nghịch mãi, lớn lên một chút thì suốt ngày đòi ra bờ sông Đồng Tử chơi”. Anh chỉ tay về phía hồ nước, “Bây giờ khuya rồi, sáng mai nếu không quá lạnh thì anh đưa em qua đó chơi”.
Quý Đồng nhìn theo hướng anh chỉ, xuyên qua lớp cửa kính trong suốt. Sườn núi này đúng là một nơi thích hợp để nghỉ dưỡng, so vói nội thành luôn ồn ào, thì Hòa Chân Viện thực sự khiến người ta thư giãn.
Chín giờ, hai người không ra ngoài ăn tối vì đường đi khá xa. Hạ Khải Thành xuống tầng một, định gọi đầu bếp đã thuê sẵn đến làm cơm. Tâm trạng Quý Đồng không tốt, căn bản không ăn được gì nhiều, thế nên cô ngăn anh lại. Về chuyện ăn uống, Hạ Khải Thành rất kỹ tính. Anh bỏ ngoài tai lời cô nói, vẫn gọi điện cho Vi Lâm yêu cầu phái người đến. Gác máy, anh mới quay sang nói với cô: “Không được, dạ dày em rất yếu, nhất định phải ăn uống tử tế cho anh”.
Quý Đồng oán thầm. Dạ dày cô không tốt đều là do anh hại, suốt ngày bắt cô ăn những món tiêu chuẩn này nọ khiến sức đề kháng của cô kém dần. Tuy nghĩ như vậy nhưng cô vẫn nghe lời anh, hệt như trước đây. Cô ngồi trên ghế, chợt nhớ ra một chuyện. Cô không thể ở lại đây lâu dài được vì vẫn còn Cherry. Hơn nữa, nơi này chỉ có hai người, cô sợ mình sẽ lại đắm chìm vào quá khứ.
Hôm nay đã quá khuya, muốn về cũng không được nhưng ngày mai…
Quý Đồng rụt rè lên tiếng: “Sáng mai cho em về nhà nhé?”.
Thấy dáng vẻ thận trọng của cô, anh biết cô vẫn còn điều vướng bận, bèn hỏi: “Sao thế?”.
“Cherry… Em không thể để nó ở nhà một mình được”. Hơn nữa, Cố Kim Đông sắp đi công tác về, nếu cô tự dưng mất tích thế này hình như không hay lắm.
Có vẻ không mấy để tâm đến lý do cô vừa nói, Hạ Khải Thành ngả người tựa vào lưng ghế: “Còn gì nữa?”.
Quý Đồng không trả lời.
“Hỏi một câu đáp một câu, em tưởng anh không nhận ra sao? Còn Cố Kim Đông nữa chứ gì?” Anh thay cô bổ sung, không cho cô cơ hội giải thích, anh thẳng thừng nói: “Em muốn bỏ đi thì hãy nghĩ cho kỹ, ở đây không có xe, muốn đi thì tự đi bộ. Em tưởng một mình em lang thang có thể tìm ra được đường cao tốc à?”.
Dứt lời, anh bỏ lên gác, để mặc Quý Đồng ngồi ngơ ngác tại chỗ. Cô không biết phải làm sao, Hạ Khải Thành có thành kiến với Cố Kim Đông, chẳng lẽ anh không biết rằng cô cũng như vậy với Lục Giản Nhu?
Quý Đồng chán nản mở tivi lên xem, một lát sau thì có người gõ cửa. Phỏng chừng là đầu bếp được Hạ Khải Thành gọi đến, cô đứng dậy ra mở cửa. Vi Lâm dẫn theo người mang bữa tối vào, hơn nữa, trong tay anh ta còn đang ôm Cherry.
“Chiều nay anh Hạ đã bảo tôi về nhà mang nó đến đây. Đi đi về về đúng lúc tắc đường nên giờ mới tới”.
Quý Đồng vẫn chưa hết ngạc nhiên, tò mò không biết họ lấy đâu ra chìa khóa để vào nhà mình.
Vi Lâm là người khá chu toàn, sau khi sai người vào bếp làm cơm, anh ta nán lại một lát, chủ động giải thích với cô: “Lúc nãy cô đang nghỉ ngơi nên anh Hạ không muốn quấy rầy cô, chúng tôi đến tìm chủ cho thuê nhà để hỏi chìa khóa”.
Thực ra ban nãy Quý Đồng chỉ nhắm mắt chứ cũng không ngủ được. Có lẽ Hạ Khải Thành đứng ngoài cửa thấy cô nằm yên, tưởng cô ngủ nên không gọi dậy. Cô biết, cách bày tỏ tình cảm của anh không giống với người khác.
Quý Đồng cảm ơn Vi Lâm rồi đón lấy Cherry từ tay anh ta. Bị người lạ ôm đi một quãng đường dài, trông nó có vẻ không lấy gì làm thoải mái. Vừa được trở về với chủ nhân, nó thích chí ra sức cọ đầu vào tay cô. Quý Đồng chơi với Cherry ở phòng khách một lát thì cơm nước cũng được chuẩn bị xong xuôi. Người giúp việc dọn món lên rồi ra về, trả lại không gian riêng tư vốn có của căn nhà. Mặc dù tất cả vệ sĩ và người làm đều ở trong khu lân cận, nhưng họ đều rất kín tiếng, không phải coi chừng.
Quý Đồng lên gác gọi Hạ Khải Thành. Anh đang ở phòng sách, cửa không đóng nên cô cứ thế đi vào. Thấy anh vẫn chưa đọc hết tập tài liệu trong tay nên cô đứng im một bên đợi.
Trong phòng có một chiếc tủ gỗ lim khá to và một kệ trưng bày. Quý Đồng nhìn kỹ, phát hiện những thứ được bày trên đó vô cùng quen mắt, đó là toàn bộ bằng khen, giải thưởng mà cô nhận được thời đi học. Năm mười ba tuổi, cô đoạt giải Nhì cuộc thi chạy, lên cấp ba, cô giành giải Xuất Sắc trong một cuộc thi tiếng Anh, ngoài ra còn có một vài chứng nhận của các giải nhỏ khác và cả bằng khen Chuyên Cần hồi năm nhất đại học. Toàn bộ chi tiết vụn vặt trong quá khứ đều hiện diện đầy đủ ở đây.
Đáng lẽ những thứ này được giữ trong nhà họ Hạ, trước đây chuyển đi gấp gáp quá nên Quý Đồng không kịp mang theo. Trở về không thấy chúng đâu, cô cũng không để ý nhiều lắm, thật không ngờ Hạ Khải Thành đã mang hết tới đây trưng bày. Cô lập tức hiểu ra, Hòa Chân Viên không phải chỉ là chỗ ở tạm bợ của anh, càng không phải một nơi anh nhất thời hứng lên thì xây dựng. Chắc chắn là hai năm qua, anh đã dồn rất nhiều tâm huyết vào căn nhà này.
Quý Đồng vừa chào đời đã không còn mẹ, vài năm sau lại phải chia cách với cha. Tuổi thơ của cô lưu lại vết tích ở khắp mọi nơi, nhưng chỉ có duy nhất Hạ Khải Thành sẵn sàng cất giữ chúng. Hóa ra, anh chưa bao giờ buông tay, trước giờ vẫn trân trọng thời thanh xuân của cô. Cô chợt thấy lòng nhói đau. Có một người luôn khiến cô cam tâm tình nguyện làm tất cả, luôn khiến cô phải ép nước mắt chảy ngược vào trong, nhưng mỗi lần trông thấy anh, cô chẳng thể nào nhẫn nại.
Quý Đồng mải miết với những cảm xúc hỗn độn trong lòng, không biết Cherry đã leo lên gác từ khi nào. Mèo đúng là một vật kiêu ngạo, lúc mới đến còn tỏ ra không muốn, chưa được bao lâu đã coi mình là chủ nhân nơi này, đi lại dò xét.
Đúng lúc Cherry đi vào thì Hạ Khải Thành cũng đứng dậy. Nó dừng chân, ngẩng đầu lên nhìn anh rồi kêu “meo” một tiếng.
Quý Đồng trông cảnh tượng một người một mèo đối diện nhìn nhau, bỗng thấy buồn cười: “Hình như nó không quen anh”.
Hai năm trôi qua, Cherry đã lớn lắm rồi. Giống mèo tai cụp này càng béo thì đầu càng tròn, trông chẳng khác nào cậu nhóc mập mạp. Hạ Khải Thành cúi xuống, vừa giơ tay ra vừa gọi: “Cherry”, nó đã chạy tới quấn lấy chân anh.
Cherry hiện giờ không còn là mèo con, thông thường mèo con được hai tuổi sẽ không thích quấn chân người nữa.
Hạ Khải Thành khá bất ngờ, nhưng sau đó mỉm cười bế xốc con mèo lên: “Nuôi mày đúng là không uổng công!”. Rồi anh quay sang nhìn Quý Đồng, “Em thấy chưa, Cherry còn biết điều hơn em. Em đúng là vô tâm”.
Nói thế, nhưng anh vẫn chìa tay về phía cô, sau đó dẫn cả cô và Cherry xuống nhà. Ngồi vào bàn ăn, anh đột nhiên mở miệng: “Anh biết em không thích về nhà vì bị mọi người để ý. Ở đây không ai dò xét em cả, ăn uống thoải mái vào”.
Quý Đồng chợt hiểu ra, Hòa Chân Viện dù to hay nhỏ, chỉ cần anh có thành ý, nơi này và cả những hồi ức của họ, đều sẽ được bảo vệ.
Đây là nơi chỉ thuộc về hai người họ.
Thuộc cùng một thành phố, nhưng khi đến chín giờ tối, vùng ngoại ô đã hoàn toàn chìm vào tĩnh lặng, còn nội thành lại bắt đầu náo nhiệt với những cuộc vui xa hoa. Đã qua giờ cơm tối, các hàng quán lần lượt đóng cửa, trời giá rét khiến người ta chỉ muốn ở trong nhà, đường phố trở nên vắng vẻ. Con đường nằm cạnh khu nhà ở rất yên tĩnh. Những ngõ nhỏ cổ kính còn sót lại, ngay cả tấm bảng hiệu treo trên tường cũng đã cong veo. Dù thành phố trải qua quá trình đô thị hóa nhiều năm, nhưng chung quy vẫn chưa mất hẳn vết tích thời gian.
Lục Giản Nhu vừa đi dạo, vừa nói chuyện với người bên cạnh: “Anh khách sáo quá đấy. Mấy năm rồi không gặp, lẽ ra phải để em mời cơm anh chứ!”.
Ngụy Thư chỉ cười. Mấy năm qua anh đã trưởng thành và chín chắn hơn nhiều, không còn là chàng trai ngây ngô năm xưa nữa. Ngay cả Lục Giản Nhu cũng phải thừa nhận điều đó. Cả ngày ở nhà nhàn rỗi nên cũng muốn ra ngoài đi dạo cho thư thái, vì thế hôm qua khi Ngụy Thư gọi điên hẹn gặp, Lục Giản Nhu liền đồng ý.
Ngụy Thư chỉ hơn Lục Giản Nhu hai tuổi, từ nhỏ lớn lên trong quân khu và là bạn thân của anh trai Lục Giản Nhu. Hai nhà tuy cách nhau không xa, nhưng nơi ở của Ngụy Thư thuộc quân y, ra vào không dễ dàng gì. Năm đó tình hình chính trị bất ổn, anh ta bị phái ra ngoài tỉnh làm việc.
Hai người ăn tối tại một tứ hợp viện, chủ quán trước đây là đầu bếp của nhà họ Lục. Từ khi còn trẻ, ông ta đã đi theo làm việc cho Bí thư Lục, về sau tuổi cao, chân tay yếu, được Bí thư Lục cho về dưỡng già. Tuy thể lực giảm sút nhưng tinh thần vẫn còn phơi phới, không quen với việc ngồi nhàn rỗi một chỗ, vì thế ông ta và con trai bèn mở một quán ăn nhỏ ngay trong sân nhà. Lục Giản Nhu và Ngụy Thư đều rất thích chỗ này. Có điều, mỗi tối quán chỉ phục vụ một bàn ăn duy nhất, khách muốn ăn thì phải đặt trước. Hôm nay, vì nể tình quen thân với nhà họ Lục nên ông ta mới phá lệ một lần.
Ban đêm luôn là thời điểm dễ khơi gợi về quá khứ. Huống hồ lúc này, họ đang trên đường tới tứ hợp viện cổ kính nhất của thành phố Tịnh, cố nhân tái ngộ, ngay cả việc đi dạo cũng đánh thức hồi ức.
Ngụy Thư rời thành phố này được bốn năm, hôm nay trở về, không tránh được có những cảm xúc rối ren.
“Anh trai em ra đi quá đột ngột, anh nhận được tin là lúc vừa tới tiền tuyến, thậm chí không thể gặp mặt cậu ấy lần cuối…”.
Lục Giản Nhu đau lòng nói: “Bố con em cũng khó khăn lắm mới chấp nhận được sự thật đó. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột… Nhưng thôi, đã là quá khứ rồi. Anh trai em tính tình cương trực, lại quá kích động. Hồi đó, bố em cố gắng gạch tên anh ấy đi, bảo anh ấy phải bảo vệ bản thân trước đã, nhưng anh ấy không chịu đi cửa sau như thế, nhất quyết đòi nhập ngũ”.
Đây là chuyện khiến mọi người đều thương tiếc, Ngụy Thư không muốn tiếp tục nói về nó nữa nên chuyển chủ đề khác: “À đúng rồi, ngày em cưới, anh đã đặt vé máy bay rồi, nhưng gần đi thì có cuộc phẫu thuật khẩn cấp, anh không tìm được người thực hiện thay nên không về được”.
Lục Giản Nhu lắc đầu cười: “Không sao! Anh làm việc ở bệnh viện, liên quan đến mạng người, đương nhiên không thể gạt sang một bên được. Với cả, báo chí cứ phóng đại đấy thôi, đám cưới của bọn em không to đến thế đâu”.
Lục Giản Nhu cố tình khiêm tốn, nhưng Ngụy Thư ở nơi xa xôi cũng biết hôn lễ giữa cô ta và Hạ Khải Thành hoành tráng đến mức nào.
Theo lẽ thường, nhà họ Lục làm gì cũng nên đơn giản và kín tiếng, như vậy mới duy trì được sự yên bình. Kiêng kỵ nhất là hành sự quá khoe mẽ, khiến thiên hạ đồn thổi, dễ bị đặt trong tầm ngắm. Thế nhưng lễ cưới của Lục Giản Nhu quả thực xa hoa, điều này khiến người ngoài như Ngụy Thư ngộ nhận rằng, tất cả đều là thành ý của nhà họ Hạ, rằng Hạ Khải Thành yêu Lục Giản Nhu đến mức sẵn sàng hái cả trăng sao xuống làm vừa lòng cô ta.
Đêm nay bầu trời quang đãng, dưới ánh trăng sáng vằng vặc, cột trụ đầu ngõ đổ bóng dài xuống mặt đất.
Bí thư Lục quản giáo con trai nghiêm khắc nhưng lại cực kỳ cưng chiều con gái. Trước kia Lục Giản Nhu kiêu ngạo bao nhiêu thì bây giờ lại trở nên hòa nhã bấy nhiêu. Vẻ mặt lúc nào cũng duy trì một nét dịu dàng từ khóe mắt đến bờ môi. Phụ nữ lập gia đình quả nhiên chín chắn hơn nhiều.
Ngụy Thư nhìn không rời mắt Lục Giản Nhu, cười nói: “Ngày xưa anh lúc nào cũng băn khoăn tự hỏi, không biết người như thế nào sẽ lọt vào mắt em. Về sau nghe tin em kết hôn với Hạ Khải Thành, anh thực sự tâm phục, anh ta rất xứng với em, rất đẹp đôi”.
Giọng điệu nửa thật nửa đùa, khiến cả người nói và người nghe đều không bị khó xử, chỉ có điều, ba tiếng cuối rõ ràng là khiên cưỡng.
Lục Giản Nhu hiểu rõ ý tứ của Ngụy Thư, nhưng thái độ của cô ta vẫn trước sau như một, làm như vô tình nói: “Bố em yêu cầu cao mà, em thì không nghĩ nhiều như vậy. Anh cũng biết đấy, em chỉ cần một người đối xử tốt với mình thôi…”, rồi buông lửng câu nói ở đây.
Ra khỏi con ngõ, Ngụy Thư liền trông thấy xe đón Lục Giản Nhu đậu bên kia đường. Có lẽ do chờ đợi quá lâu, tài xế đã đi tới một gốc cây đứng hút thuốc.vừa nhìn thấy hai người họ, anh ta lập tức quay về.
Đưa đón Lục Giản Nhu hiện giờ đương nhiên là người nhà họ Hạ, cách thể hiện với bên ngoài không quá phô trương, chỉ có một chiếc xe con màu đen khá bình thường. Thế nhưng chẳng hiểu sao Ngụy Thư vẫn thấy chướng mắt.
Nhiều năm trôi qua, anh ta vẫn chẳng thể quên dược Lục Giản Nhu. Thậm chí vừa trở về thành phố Tịnh hôm qua, việc đầu tiên anh ta muốn làm chính là gặp cô ta. Gặp lại cố nhân sau một thời gian dài xa cách, tâm trạng khó tránh được xúc động. Cuối cùng, Ngụy Thư cũng không kiềm chế được mà nói ra lời: “Không chỉ có đối xử tốt với em! Em chắc chắn phải lấy bằng được người em thật sự thích”.
Lục Giản Nhu dừng chân. Ngụy Thư sợ cô ta hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Ý anh là… người đỗi xử tốt với em thì rất nhiều, em bằng lòng lấy Hạ Khải Thành là bởi vì em chỉ yêu anh ta”.
Lục Giản Nhu đứng lặng hồi lâu không lên tiếng. Không gian thoáng cái chìm vào yên lặng. Không có tiếng xe cộ, không tiếng người.
Hè phố đối diện, tài xế đã ngồi vào ghế lái, nhưng Lục Giản Nhu vẫn chưa đi đến. Cô ta pha trò cười, phá vỡ sự trầm mặc: “Thôi được rồi, em biết là anh tốt với em. Bố em rất bận, anh trai lại em nhập ngũ, anh ở bên bảo vệ em từ nhỏ. Em làm sao quên được chứ!”.
Lục Giản Nhu cười rạng rỡ, nhưng Ngụy Thư nhận thấy rõ vẻ khiên cưỡng trên mặt cô ta. Anh ta lo cuộc sống hiện giờ của cô ta không hạnh phúc nên vẫn muốn hỏi thêm. Có điều, Lục Giản Nhu rất biết cách giữ chừng mực, nửa lời thừa thãi cũng không để lộ, đã vậy còn tỏ ra khách khí: “Khuya quá rồi, em về trước nhé”.
Thấy đối phương bước vội sang đường. Giờ này đã không còn xe cộ chạy qua. Chiếc váy nhung màu tím sẫm và áo khoác ngắn cô ta đang mặc khiến Ngụy Thư thoáng cái liên tưởng tới nhiều năm về trước, cảnh tượng y nguyên không hề thay đổi.
Đó là năm Ngụy Thư nhận được lệnh điều động. Kết thúc bữa tiệc chia tay bạn bè, anh ta đưa Lục Giản Nhu về nhà. Đến sân, anh ta chỉ nói một câu tạm biệt rồi ra về, lúc ngoảnh đầu lại trông thấy cô ta vẫn đứng đó nhìn theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.