Chương 20
Huyền Mặc
18/01/2016
Đường Tụng vẫn chưa thể liên lạc được với Lục Viễn Kha. Trên đường đi, anh nhiều lần gọi điện song đều không được. Trợ lý Minh báo cáo với Đường Tụng qua điện thoại, anh ta đã gọi đến nhà họ Lục song người ta cố tình giấu tin tức. Có vẻ như… Lục tướng quân giận dữ vì biết Lục thiếu gia qua lại với người phụ nữ lai lịch không rõ ràng. Là người ngoài, trợ lý Minh không tiện hỏi thêm.
Tóm lại, nếu người nhà Lục Viễn Kha can thiệp, chứng tỏ anh ta không gặp nguy hiểm.
Đường Tụng tắt điện thoại, khuôn mặt trầm tư. Mạc Tang cảm thấy khó hiểu, “Anh yên tâm đi, Daisy không phải kẻ giết người, sẽ không làm hại anh ta. Huống hồ… cũng chẳng ai dám nghênh ngang động đến thiếu gia nhà họ Lục.”
“Lục gia không sai người điều tra, cũng không nói Lục Viễn Kha đang ở đâu. Có khả năng trong lúc giận dữ, Lục tướng quân đã lôi cậu ta về nhà.”
Mạc Tang nhớ lại tính cách của Lục Viễn Kha, bật cười, “Vậy thì cậu ta phải bức bối đến chết mất. Viễn Kha ở nhà chịu khổ còn anh trốn sang Thụy Sĩ vui chơi, anh thật quá xảo trá, thâm hiểm.”
Đường Tụng đáp lại với gương mặt đầy vẻ oan uổng: “Anh đến để làm việc nghiêm túc mà.”
Sau năm lần bảy lượt rẽ xuôi rẽ ngược, cuối cùng Đường Tụng dẫn Mạc Tang và con gái tới chiếc cầu thang dài ở phía sau cửa hàng trang sức. Họ mất nhiều thời gian để leo lên, hai bên tường phủ đầy những bức tranh màu sắc rất đậm, cầu thang dưới chân mỗi lúc một hẹp. Bốn bề vô cùng tĩnh lặng khiến người ta có cảm tưởng đây cũng là một bức tranh.
Lối đi này quá khuất tầm mắt. Mạc Tang sống ở đây mấy năm mà không hề ấn tượng về nó, cô đành làm theo sự dẫn dắt của Đường Tụng. Lên đến nơi, họ dừng lại trước một cánh cửa sắt màu đen lầm lũi trong không gian im lìm. Đây có vẻ là nhà riêng, Mạc Tang hỏi: “Chúng ta đến đây làm gì?”
“Đến nơi mà bè lũ tay sai của Đường Diệp không thể tìm ra.” Nói rồi, Đường Tụng ấn vân tay, bấm mật mã để mở cửa. Anh đi thẳng vào trong như thể đã rất quen thuộc, lúc này Mạc Tang mới hiểu ra, trước đây Đường Tụng sống trong căn nhà này.
Mạc Tang hơi ngượng nghịu khi nhớ đến vô số chuyện mất mặt mà mình từng làm ở quanh khu này. Hơn nữa, Đường Tụng cũng từng đến quán bar đó.
Vì địa hình thuộc dạng đồi núi, đường phố ở Zurich có quá nhiều đoạn dốc. Căn nhà độc lập hai tầng này cũng được xây ở chỗ đất cao, thuộc dạng kiến trúc phổ biến, rất nhỏ và rất cũ. Vẻ cổ kính toát lên từ những bức tường trắng, mái ngói đỏ cùng đỉnh nhọn thuộc lối kiến trúc Gothic. Toàn bộ căn nhà mang đậm phong cách kiến trúc thời kỳ Trung Đại, nằm im lìm sau bức tường được bao phủ chằng chịt bởi dây leo. Xung quanh cây cối rậm rạp che khuất, dù là ban ngày, người ngoài cũng khó biết đến sự tồn tại của nó.
Nói gì chăng nữa, đây cũng là một món đồ cổ mà Đường Tụng rất thích.
Bốn năm trước, Đường Tụng đến Zurich thu thập bằng chứng rửa tiền và buôn lậu của Đường Diệp. Đây là thành phố thịnh vượng bậc nhất châu Âu, hoạt động giao dịch vàng không bị hạn chế, đồng thời, hệ thống ngân hàng cùng các dịch vụ đi kèm có tính đặc thù. Chính vì vậy, Zurich đảm bảo sự tự do, bảo mật các loại giao dịch.
Hoạt động kinh doanh ngầm cùng sự luân chuyển vốn ở Zurich của Đường Diệp luôn là một bí mật và Đường Tụng muốn lần ra nó. Anh đã che đậy rất tốt khi du học ở châu Âu. Chàng thiếu gia vào giảng đường, thuê một căn phòng bình thường, hoàn thành xuất sắc vai diễn cậu em trai thích tiêu dao, ưa nhàn nhã. Để giết thời gian, mỗi tối anh đến con đường này săn đồ cổ, la cà quán bar. Đường Tụng tình cờ phát hiện căn nhà bốn trăm năm lịch sử này và mua lại nó nhưng không thường xuyên đến ở. Anh cũng tuyệt đối giữ bí mật với người nhà về vụ mua bán này.
Mạc Tang chạm tay lên cạnh cửa sổ, nhận thấy căn phòng dường như mới được quét dọn. Đường Đường không hề có vẻ buồn ngủ, trèo lên sofa nhảy nhót. Mạc Tang nhảy lên bàn ngồi, tiện tay với một quả táo trên đĩa, cho ngay lên miệng cắn, chẳng cần biết nó đã được rửa hay chưa. Cô nhìn khắp lượt, hỏi anh: “Căn nhà này mấy năm không có người ở cơ mà?”
“Sao có thể thế được, anh nhất định không ở phòng bẩn.” Đường Tụng bật đèn khắp phòng. “Anh đã gọi người dọn dẹp từ lúc xuống máy bay.”
“Người như anh mà lại đến con phố này, nó chẳng phải nơi sạch sẽ gì.”
“Tại Lục Viễn Kha cả, hồi đó cậu ta tới Zurich, cứ nhì nhằng nài nỉ anh tới đây chơi vào buổi tối.” Đường Tụng chau mày, dường như vừa nghĩ tới cuộc sống hỗn tạp trong hộp đêm nhỏ. Không ác cảm với cảnh người ta chơi bời phóng túng mà chỉ vì có bệnh thích sạch sẽ, anh không thoải mái khi ở những nơi đông đúc, người người chen lấn nhau như thế.
Ví dụ như lúc này, Đường Tụng nhìn Mạc Tang không chớp mắt vì cô ăn táo mà không rửa không lau. Anh vài lần muốn nói gì đó song lại thôi, nét mặt lúng túng trông rất buồn cười.
Mạc Tang nén cười, chưa thay quần áo, cô đã ngồi lên bàn ăn của anh, cắn táo ngon lành. Quả thật, cô nhìn thấy ánh mắt Đường Tụng như muốn giết người.
Anh chịu đựng một lúc, cuối cùng giật nửa quả táo Mạc Tang đang ăn, ném đi, nhìn cô bảo: “Anh bắt đầu ghét em rồi đấy.”
Khi căn bệnh kỳ quặc của người đàn ông này phát tác, anh giống như một đứa trẻ.
Mạc Tang cười đến đau bụng, vẫn muốn tiếp tục trêu Đường Tụng. Cô dang tay ôm cổ anh, sấn tới như một con mèo, bất chấp Đường Tụng tìm cách né tránh. Cuối cùng, Mạc Tang đưa một miếng táo nhỏ tới gần miệng Đường Tụng, nũng nịu bảo: “Anh yêu, anh dễ thương quá đi mất.” Nhìn đôi mắt Đường Tụng, cô làm bộ thành thực, “Em yêu điệu bộ lúc nổi nóng của anh chết đi được, làm thế nào bây giờ?”
Đây gọi là… khiêu khích chăng?
Tứ thiếu gia nhà họ Đường – người nho nhã, sâu sắc, huyền bí và hiếm khi nóng giận – lúc này bị Mạc Tang chọc đến điên người. Anh đau đầu ôm chặt Mạc Tang, kéo cô xuống rồi ép hai kẻ quậy phá một lớn một nhỏ đi rửa tay.
Anh rửa cho cô, cô rửa cho Đường Đường.
Chiếc bồn rửa kiểu châu Âu cổ xưa, trên nóc phòng còn có phù điêu. Anh vốn chỉ định đưa con gái đi rửa tay song mới rời mắt một giây, cô bé đã trèo sang một bên vặn nước ở chiếc bồn tắm, nghịch ngợm khiến váy ướt nhèm. Mạc Tang nhấc cô bé, cười bảo: “Đường Đường nặng hơn rồi, thành em bé mập rồi.”
Cô nhóc mới tí tuổi nhưng có vẻ rất thích làm dáng, nghe thấy vậy lập tức lắc đầu, “Ôi, vậy Đường Đường không ăn chocolate nữa đâu, chú Lục bảo ăn chocolate sẽ bị béo.”
Mạc Tang vỗ mông Đường Đường, nhấc cô bé khỏi bồn tắm, đặt lên thành bồn. Cô bé vẫn nghịch ngợm quay ngược quay xuôi, bỗng dưng nhớ ra điều gì, đứng dậy ôm cổ Mạc Tang nũng nịu: “Mẹ tóc đỏ ơi, làm thế nào để giống mẹ?”
“Gì cơ? Giống cô á?” Mạc Tang nhìn sang Đường Tụng.
Cô nhóc nói còn hơi ngọng nhưng đã biết nghĩ chuyện này chuyện nọ, gật đầu nói với vẻ rất nghiêm túc, “Vâng, mẹ tóc đỏ đẹp nhất, đẹp hơn cô út và cô Kính Dao, Đường Đường muốn giống mẹ tóc đỏ cơ.”
Đường Tụng phì cười còn Mạc Tang lườm yêu Đường Đường, lấy khăn tắm lau người cô bé. Cô nhóc không chịu nghe lời, nghịch lung tung. Mạc Tang đau đầu tìm cách dụ dỗ: “Ngoan nào, Đường Đường nghe lời, không nghịch nước nữa thì mới xinh đẹp được chứ.”
Đường Đường chu môi phụng phịu, rồi ngoan ngoãn ngồi yên, đung đưa đôi chân. Cô bé liếc trộm Đường Tụng, thấy bố không nói gì mình, lén cười thích thú.
Mạc Tang vừa lau tóc cho Đường Đường vừa nghĩ đến bản thân, đắc ý rút ra kết luận sau khi so sánh: “Người ta bảo con lai thường thông minh… anh thấy đấy, quả nhiên là thế.” Nói rồi, cô đưa tay tắt vòi nước nhưng không được, bực tức đập mạnh vào vòi.
Đường Tụng im lặng, hệ thống tắt mở nước được thiết kế theo lối cổ, có phù điêu hình hoa mang phong cách châu Âu, khi dùng cần vặn theo đường tròn. Anh thở dài, chỉ cho Mạc Tang cách sử dụng. Sẵn tư thế cúi người, anh ghé gần cô bảo: “Gì nhỉ? Thông minh hả?”
Hơi nước ấm bay lên từ bồn tắm. Ánh mắt Đường Tụng thoáng vẻ trêu trọc, Mạc Tang nhận ra điều đó. Cô nhún vai, bắt chước vẻ mặt oan uổng, vô tội của anh.
Đường Đường ngồi bên cạnh ngước mắt nhìn, chắp tay sau lưng như người lớn, nói rõ rành mạch: “Bố, bố mau cưới cô Mạc Tang đi.”
Hai người lớn ngẩn người, bốn mắt nhìn nhau. Đường Tụng cười hỏi con gái: “Ai dạy con thế?”
“Trên ti vi toàn thế mà bố, chỉ cần con đồng ý, bố sẽ cưới vợ cho con có mẹ.”
Đường Tụng càng buồn cười hơn, bế cô bé lên, giả vờ tức giận. Đường Đường vừa cười vừa hét trong lòng bố.
Anh quay đầu nhìn Mạc Tang định nói gì nhưng cô bối rối đẩy hai bố con ra ngoài, giấu giếm cảm xúc, “Em muốn tắm chút.”
Mạc Tang đóng cửa, ngồi xuống nền nhà, nghe tiếng nước chảy ào ào từ vòi xuống bồn tắm, hơi nước bốc lên. Cô vục mặt vào nước, nín thở, nhờ đó mà khống chế được nước mắt.
Có những thứ chỉ cách nhau một lớp giấy nhưng vĩnh viễn không bao giờ có thể chọc thủng.
Không biết vì sao cô bỗng sợ hãi nếu quả thật Đường Tụng nói câu đó. Cô không biết phải làm thế nào. Cô không có điểm nào tốt, lại là kẻ có thể thay đổi thân phận bất cứ lúc nào. Cô mãi mãi chỉ là gián điệp làm thuê theo sắp đặt của người khác… Giờ đây, mọi thứ chỉ là chút hạnh phúc tàn dư thoi thóp mà cô có được sau trận mưa đó.
Trong suốt hai mươi tư năm qua, chữ “nhà” đối với cô là điều đến chết cũng chẳng dám ao ước. Có thể nằm mơ thấy nhưng không thể coi đó là thật.
Please download at the original page
Trời sắp sáng, Đường Tụng lo xong cho Đường Đường, bảo Mạc Tang ngủ một chút, nhưng cô không thể chợp mắt.
Có thể do đây là căn nhà cổ, phòng ngủ không rộng. Mọi thứ trầm ngâm mà trang trọng, mang vẻ tự tại của thời gian. Anh nằm ngủ bên cạnh cô, hơi thở đều đều, dường như đêm qua đã rất mệt. Chiếc rèm cửa dày dặn màu xanh sẫm che chắn ánh sáng của buổi tinh mơ. Mạc Tang nhìn đăm đăm lên trần nhà trong bóng tối, bỗng cảm thấy sợ hãi.
Anh đưa cô đi, bỏ lại người nhà phía sau, bỏ lại anh trai, thậm chí không liên lạc được với bạn trong nước. Anh gạt tất cả sang một bên để tới căn nhà kín đáo, nơi đây chỉ có họ. Mạc Tang nhớ lại lần đánh nhau trước, lúc đó anh nói trong tuyệt vọng rằng, hai người quay lại Zurich, nếu anh thua thì sẽ để cô ra đi.
Ý tứ của Đường Tụng rất rõ ràng, đây thực ra là một vở kịch câm, không bối cảnh không nhạc nền, cũng chẳng có vị khán giả dư thừa nào. Anh đã vứt bỏ cả thế giới. Nếu anh không phải người nhà họ Đường và Mạc Tang không phải lưu vong khắp nơi, liệu họ có thể ở bên nhau?
Đây mới thật sự là cuộc đối đầu, dốc kiệt mọi thứ để đổi lại một phần quá khứ ở Zurich.
Ở thành phố phồn hoa này, anh từng cưỡng bức mẹ của Đường Đường, cô từng yêu một gã điên rồ cố chấp. Ai cũng từng mắc sai lầm, có lẽ anh thực sự đã gạt đi quá khứ, còn cô thì sao?
Mạc Tang run lên trong căn phòng tĩnh mịch, bỗng quay sang ôm chặt Đường Tụng, khẽ gọi tên anh: “Đường Tụng, Đường Tụng.”
Anh thức dậy, vuốt ve mái tóc Mạc Tang, ngỡ cô lại gặp ác mộng, “Anh đây.”
Cô ra sức vùi mặt vào lồng ngực anh, cho đến khi sắp nghẹt thở mới lẩm bẩm: “Anh đừng buông tay em ra nhé.”
Mạc Tang cảm nhận được ngực Đường Tụng rung lên, anh đang cười, vỗ về cô. Rồi anh hôn lên đỉnh đầu cô, dịu dàng nói: “Anh yêu em.” Đó như một câu ngâm vịnh trữ tình sâu nặng.
Đường Tụng nhẹ nhàng vỗ lưng Mạc Tang, muốn đưa cô vào giấc ngủ bình yên.
Mạc Tang nhắm mắt nằm ngoan ngoãn được một lúc, bỗng đè lên người Đường Tụng, cố tình ghì chặt lấy anh. Đường Tụng tỏ ý bảo cô đừng bày trò, nhưng người phụ nữ nằm yên, nhìn anh chăm chú, bảo: “Đường Tụng, em muốn anh.”
Không khí dường như trở nên nóng bỏng sau câu nói đó. Nhưng người đàn ông nằm dưới cực kỳ điềm tĩnh, đưa tay ôm eo cô, từ từ di chuyển tay xuống dưới, hỏi với vẻ uể oải: “Em không mệt sao?”
Mạc Tang bò trên người Đường Tụng, nói mơ màng: “Vâng.” Như một con mèo kiêu ngạo, cô tỳ lên cổ tay anh cười hài lòng khi cảm thấy nhịp thở của anh thay đổi.
Đường Tụng nhận ra người phụ nữ bé nhỏ cố tình bày trò vì đang lo sợ, cô không thể che giấu sự bất an nên khẩn thiết cần mình. Song anh làm ra vẻ không thỏa hiệp, giả vờ buông một câu nghe rất thật thà: “Nhưng anh mệt rồi.”
Đường Tụng mặc bộ đồ ngủ màu xanh lam đậm, vì vừa bị đánh thức nên giọng nhỏ và trầm. Bên tai cô, giọng nói anh mang vẻ lười biếng song đầy sức hút. Chỉ một câu nói khiến cô lòng dậy sóng.
Mạc Tang không trông thấy biểu cảm của Đường Tụng, nhưng nghe câu nói thể hiện sự không hào hứng đó, cơn giận nổi lên. Cô ngang nhiên đè mạnh người, đưa tay giữ khuôn mặt anh, như thể cô mới là tên thổ phỉ ức hiếp dân nữ thường tình. Đường Tụng phì cười, cười đến mức khiến Mạc Tang bực dọc. Tay cô miết trên người Đường Tụng, từ mặt xuống vai rồi dần xuống dưới, cô nhe nanh múa vuốt xong vẫn chỉ thấy vẻ cụt hứng của Đường Tụng, bèn giơ tay định tát.
Đường Tụng giữ cổ tay Mạc Tang, cuối cùng hiểu được con mèo khi xù lông thì quậy phá vô lý đến thế nào. Anh ngồi dậy ôm cô, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Ngoan nào, em không thích hợp đóng giả nữ hoàng đâu.”
Người phụ nữ nhìn vẻ ngoài có vẻ gai góc, đanh đá xong thực tế vô cùng yếu đuối.
Khi bị Đường Tụng cởi bỏ quần áo, trong đầu Mạc Tang đầy những suy nghĩ lộn xộn. Phóng lửa tự thiêu có lẽ là thế này đây, lần nào cô cũng khêu gợi khiến anh không kiểm soát được bản thân, sau đó cô tự gánh hậu quả, rốt cục ai mới là kẻ mắc bệnh quái dị.
Không biết bao lâu sau, tiếng khóc thấm thút vang lên. Mỗi khi bị đè nén, cô như một đứa trẻ, lăn ra giãy giụa, đánh đấm, cuối cùng được anh ôm lấy dỗ dành.
Sau một hồi, Đường Tụng cũng khiến Mạc Tang tĩnh tâm lại, ngón tay anh trườn qua từng tấc da của cô, nồng nàn hơn động tác mà Mạc Tang làm ban nãy. Rồi anh ấn tay lên phần da xấu xí do bị bỏng trên chân cô, hỏi khẽ: “Có phải suýt nữa thì anh không còn cơ hội gặp em?”
Mạc Tang nhớ lại vụ nổ ba năm trước, cô bị lửa táp, ngã xuống rồi ngất đi, lửa bén vào chân và sắp lan lên người. May mắn lúc đó có một công nhân ở xưởng sửa chữa gần đó chạy ra dập lửa, tưởng là du khách gặp nạn, người này vội kéo cô thoát khỏi đám cháy, gọi xe cứu thương.
Mạc Tang tỉnh lại khi đang trên đường đưa đi cấp cứu. Hiểu ra K dàn trận nhằm giết người diệt khẩu, cô tuyệt vọng song sau đó ý chí đấu tranh sinh tồn lớn dần.
Lúc đó cô cũng không biết mình đã làm thế nào để trở nên mạnh mẽ, bị thương nhưng vẫn có sức trốn cảnh sát, chớp cơ hội nhảy lên xe tháo chạy.
Sau đó, Mạc Tang tìm bác sĩ xử lý qua loa vết thương rồi mải miết bỏ trốn để thoát khỏi sự truy sát của K. Trong hoàn cảnh khó khăn đó, cô không được chữa trị đến nơi đến chốn. Chỗ bị thương được như ngày hôm nay hoàn toàn nhờ vào khả năng tự hồi phục ngoan cường từ bé của cô.
Đường Tụng chưa từng hỏi nguyên nhân vết sẹo bỏng. Song giờ phút này ở Zurich, nơi khởi nguồn của mọi việc, anh bỗng mở lời.
Mạc Tang cảm nhận được anh đang cúi người, hôn lên phần da xấu xí của cô. Cô như vỡ vụn, lẩy bẩy định rụt chân nhưng bị anh giữ chặt không thể thu người lại.
Anh nhắc lại câu hỏi: “Có phải suýt nữa thì anh… vĩnh viễn không gặp được em?”
Cô nghẹn ngào nhưng cố làm như không có chuyện gì, “Chẳng phải em đang sống sờ sờ đấy thôi.” Ngón tay cô run lên, cố thoát khỏi bàn tay Đường Tụng nhưng bị anh nắm chặt hơn.
Không biết nghĩ đến điều gì, Đường Tụng bỗng áp mặt lên chân Mạc Tang. Cô chưa từng thấy Đường Tụng như thế này, dường như anh đang sám hối.
Anh mắc tội tày trời mà không ai có thể khoan thứ.
Cô bất động, một lúc rất lâu sau, cảm thấy phần da ở chân lạnh đi, anh đang khóc.
Trước đây Mạc Tang rất sợ đứng dưới ánh sáng mặt trời, cô nghĩ mình kiếm sống nhờ lừa gạt người khác nên không thể nhận được sự khoan thứ của ánh nắng. Nhưng giờ đây cô nhận ra rằng, trong bóng tối, hóa ra ai cũng có vết thương.
Giày vò suốt một đêm, sang ngày mới, cả hai ngủ rất muộn vì lệch múi giờ. Lúc Mạc Tang tỉnh dậy trời đã gần về chiều tối. Cô nhắm mắt nằm yên một lúc nhưng cảm thấy chuyện đêm qua chỉ là ảo giác, không biết cảnh nào là sự thật đã xảy ra.
Mạc Tang mở mắt thấy Đường Tụng nằm trên giường đọc sách, biểu cảm của anh như thường thấy, điềm tĩnh đến mức làm ánh điện cũng trở nên rất đỗi ôn hòa. Anh kéo đèn lại gần mới có thể nhìn rõ chữ, hình như đã giữ tư thế này rất lâu. Cô ngáp dài, hỏi Đường Tụng: “Anh thức dậy rồi còn nằm đó làm gì.”
Đường Tụng hất cằm, tỏ ý bảo cô tự nhìn. Lúc rạng sáng, Mạc Tang thiếp đi song nắm chặt tay áo Đường Tụng, ngủ mê man mà vẫn không chịu thả ra. Anh thức dậy nhưng không cử động nhiều, để cô tiếp tục ngủ bù.
Mạc Tang cảm thấy rõ đôi má mình ửng đỏ.
“Trung Quốc có một điển cố, nhưng đó là câu chuyện về tình yêu đồng tính nam(*).” Đường Tụng cười, gấp sách lại nhìn cô, bảo: “Không liên quan lắm nhưng anh vẫn hiểu ra một chuyện.” Đường Tụng cúi đầu hôn lên xương cổ Mạc Tang, khiến cô thấy nhột, đôi vai gầy rụt lại. Anh thầm thì: “Khi thực sự yêu một người thì sẽ không đánh thức người ấy.”
(*) Ý nhắc đến điển cố về Đổng Hiền và Hán Ai Đế thời Tây Hán. Đổng Hiền anh tuấn khôi ngô, là con trai của ngự sử Đổng Cung. Hán Ai Đế rất yêu thích Đổng Hiền, phong anh là Đổng Môn Lang. Hán Ai Đế và Đổng Hiền như hình với bóng, cùng chung chăn gối. Một hôm Hán Ai Đế thức giấc, thấy ống tay áo mình bị Đổng Hiên đè lên. Sợ mình kéo ống tay áo thì Đổng Hiên thức giấc. Hán Ai Đế bèn cắt ống tay áo mình. Về sau, “đoạn tụ” (cắt ống tay áo) được dùng để chỉ tình yêu đồng tính nam.
Mắt Mạc Tang cay cay, giọng nghẹn ngào: “Đường Tụng, sao cô ấy không yêu anh?” Người đàn ông này dịu dàng đến vậy, bất kể khi ra ngoài có bao nhiêu bộ mặt, trước người mình yêu, anh chưa bao giờ ngụy trang bản thân. Tại sao người phụ nữ kia ép Đường Tụng phát điên chứ không chịu yêu anh?
Đường Tụng ngồi dậy rời khỏi giường, thay quần áo rồi chuẩn bị đồ ăn sáng mang tới cho cô, như chẳng hề nghe thấy câu hỏi đó. Anh hỏi Mạc Tang: “Chúng ta ra ngoài dạo chút nhé, Đường Đường cũng dậy rồi, anh đồng ý đưa con bé ra hồ cho thiên nga ăn.”
Bước xuống cầu thang, rẽ vài con ngõ là tới đường Niederdorf. Hương thơm dễ chịu tỏa ra từ quán cà phê, du khách chen chúc trong tiệm đồ trang sức.
Ba người đi tới điểm dừng xe, ngang qua một cửa hàng hoa. Mạc Tang bỗng trông thấy một con mèo đen nằm trên bậc cầu thang nhỏ bên cánh cửa, cổ nó đeo một chiếc lục lạc thủy tinh hiếm gặp.
Mạc Tang lòng hơi bồn chồn, cửa hàng không có biển hiệu cũng chẳng ghi tên. Sắc hoa tươi ánh lên mờ mờ qua lớp kính đục, không thể nhìn rõ bên trong.
Mạc Tang dừng bước, do dự một lúc rồi giao Đường Đường cho Đường Tụng, chỉ vào cửa hàng hoa bảo: “Vào xem đi anh, em nhớ hồi trước ở đây có bán hoa anh túc.”
Loại hoa này rất khó tìm được ở thị trường trong nước. Nhìn dưới góc độ một loài thực vật, nó có vẻ đẹp rất riêng.
Quả nhiên, vừa vào trong. Đường Đường bị cuốn hút bởi các loại hoa màu sắc rực rỡ. Đường Tụng chơi với con gái còn Mạc Tang đi một vòng quanh cửa hàng. Sắc xanh hoa lá cùng mùi cây hương thảo giúp tâm trạng con người vui vẻ, phấn chấn hơn. Mạc Tang nói đùa là sẽ mua hai bình hoa anh túc về bày, cô bước ra sau kệ hoa tìm người bán hàng.
Hình như không có ai trông cửa tiệm.
Sau kệ trưng bày hoa là một chiếc quầy nhỏ và thấp, có vẻ như chủ cửa hàng vừa cắt tỉa cành lá cách đây ít phút, bây giờ chỉ còn lại một chiếc kéo cắt nghệ thuật. Trên quầy bày một cây hoa anh túc màu đỏ rực rỡ, chiếc thiệp chúc mừng nhỏ xinh được gài trên lá.
Mạc Tang giữ bình tĩnh, đưa tay lấy chiếc thiệp mở ra xem. Trên đó không viết chữ gì, chỉ có hình vẽ nguệch ngoạc vội vã, dường như tâm trạng người vẽ rất nóng vội, đè mạnh tay đến mức gần làm rách giấy. Đó là hình một viên kim cương.
Đây là lời nhắc nhở của K.
Có tiếng bước chân lại gần, Mạc Tang vội vò chiếc thiệp giấu trong lòng bàn tay. Đường Tụng bế con gái đi tới, nhìn chằm chằm cây hoa kì quặc, hỏi cô: “Tìm thấy rồi hả?”
“Vâng, tuy công viên Platzspitz đóng cửa từ lâu rồi nhưng ở đây vẫn có người trồng anh túc, làm cây cảnh để ngắm chơi cũng hay mà.” Mạc Tang mân mê cánh hoa đỏ rực. Đường Tụng quay đầu nhìn giây lát rồi bảo: “Màu này… giống hệt màu tóc của em.”
Như máu nóng cuộn trào.
Mạc Tang bê bình hoa trông có vẻ vô hại đó theo mình. Tấm thiệp bị vo tròn trong lòng bàn tay tựa mũi dao sắc nhọn khiến cô cảm thấy như đang đi vào hang động bằng băng đá lạnh lẽo, dù đang là thời khắc cuối cùng trong buổi chiều mùa hè ở Zurich.
Trời tối dần, trước khi tới bờ hồ, họ đi ngang qua Bahnhof – con phố nổi tiếng nhất Zurich. Phố này hạn chế các phương tiện giao thông, chỉ cho phép xe điện hoạt động. Họ ngồi trên xe, đi dọc con đường sầm uất bậc nhất thế giới. Ở đây màu sắc rực rỡ, hàng cây tỉa ngắn dọc hai bên đường khiến người ta có cảm giác thiên nhiên và sản phẩm nhân tạo được kết hợp rất hài hòa, chỉ có Mạc Tang là tâm trí đang mất tập trung.
Thấy Mạc Tang ngẩn người nhìn chậu hoa. Đường Tụng bỗng cầm lấy nó. Đang mải chìm đắm trong dòng suy nghĩ, cô giật mình, “Trả lại cho em.”
Đường Tụng không bận tâm, mở cửa xe, vứt chậu hoa ra ngoài. Ai nấy đổ dồn mắt về phía họ, một số người chỉ trò, xì xào. Song Đường Tụng điềm nhiên như không, đưa mắt nhìn cô mà không nói gì.
Mạc Tang bình tĩnh hơn, một lúc sau mới nói nhỏ: “Anh đang ghen hả, loại hoa này chẳng liên quan gì tới anh ta, anh không phải băn khoăn đâu.”
Đường Tụng không đáp lời nhưng rõ ràng vừa rồi anh rất không hài lòng.
Đến nơi, họ xuống xe, Đường Tụng đưa Mạc Tang và Đường Đường đi tìm cửa hàng Sprüngli chocolate. Bình thường không ưa của ngọt, thứ duy nhất Đường Tụng chấp nhận được là chocolate của cửa hàng này.
Cửa hàng rất đông khách, Đường Đường đương nhiên trở thành người vui vẻ nhất vì được ăn loại kẹo hằng ước ao. Cô bé trở nên rất ngoan ngoãn, răm rắp đi theo bố. Nhiều người trong cửa hàng thích trêu đùa cô bé.
Đường Tụng mua loại chocolate đặc biệt của ngày, chỉ bảo quản được trong vòng hai tư giờ. Người ta bảo đây là loại chocolate tươi ngon nhất, nguyên liệu thay đổi theo mùa. Họ may mắn đến vào thời điểm kịp trông thấy loại chocolate hoa hồng tình nhân hiếm hoi, rất ít người đặt mua được nó. Hương thơm tinh tế của hoa hồng và chocolate thuần khiết là sự kết hợp hoàn mỹ, khi nếm có cảm giác nhiều lớp mùi vị. Toàn bộ hoa hồng sử dụng làm chocolate được đưa về từ vườn hoa của một bà cụ. Nhân viên cửa hàng nhiệt tình giới thiệu, nếu đến muộn một ngày, tuyệt đối không mua được loại này.
Khi họ xếp hàng đợi, cửa hàng chỉ còn lại hai hộp. Một cụ ông vốn đã đặt trước, định mang đi song ông quay đầu nhìn, quyết định nhường cho họ. Ông mỉm cười, chúc họ hạnh phúc trọn đời bằng tiếng Pháp lãng mạn.
Đường Tụng cười, cảm ơn ông. Nhân viên cửa hàng đều rất tận tình, kẹp thiệp hình trái tim xinh xắn lên hộp chocolate. Ai nấy đều nghĩ họ là một gia đình đi du lịch, còn khen vợ của Đường Tụng xinh đẹp.
Mạc Tang không nói gì, sự lãng mạn đậm chất châu Âu khiến người ta không thể không xao xuyến. Cô đứng đó, trông thấy mình qua tấm gương ở cửa, cố nở nụ cười tươi. Ông cụ tốt bụng đang đứng bên cạnh chờ cà phê, hỏi Mạc Tang đã kết hôn được mấy năm.
Mạc Tang ngập ngừng một lúc, Đường Tụng ôm vai cô, chỉ vào những viên chocolate rồi trả lời: “Hai mươi tư giờ.”
Ông cụ cười, “Cô bé rất giống mẹ, màu tóc đỏ đẹp như thế này bây giờ hiếm lắm.”
Bên cạnh cửa hàng chocolate có một gian cà phê nhỏ, họ chọn vị trí cạnh cửa sổ ngồi nghỉ. Đường Tụng nhớ lại mấy năm trước: “Bốn năm rồi, hồi đó chỉ có một mình, anh thường ngồi đây vào buổi chiều để ngắm cảnh đường phố. Lúc đó còn chưa có Đường Đường.” Anh đẩy hộp chocolate tới trước mặt Mạc Tang. “Em thử đi, chỉ giữ được mười mấy tiếng nữa thôi.”
Họ đến hơi muộn, chocolate chỉ còn ăn được trong vòng mười lăm tiếng.
Mạc Tang cầm một miếng cho vào miệng, vị chocolate và hoa hồng hòa trộn đầy quyến rũ, nó có thể chinh phục cả người kén ăn nhất. Vị ngọt dường như làm tâm lý thoải mái hơn, cô tựa vào thành ghế sofa, hít một hơi sâu, nhìn người đàn ông đối diện, hỏi: “Chỉ còn mười mấy tiếng đồng hồ, anh cũng không ân hận chứ?”
Thật là một câu hỏi chẳng ra làm sao.
Đường Tụng khuấy tách cà phê trước mặt, cô bé Đường Đường không hiểu người lớn nói gì, đang mải ăn pudding.
Anh nhìn cô, cuối cùng gật đầu.
Mạc Tang chăm chú nhìn đôi mắt của Đường Tụng, nỗi xúc động khó cất thành lời dấy lên trong lồng ngực.
Điểm ngắm khốn kiếp màu đỏ bất ngờ bay tới, xuyên qua cửa bên ngoài quán cà phê. Trong tích tắc, vụt qua trước ngực Đường Tụng. Mạc Tang lập tức nhào tới, ôm chặt lấy anh.
Tách cà phê trước mặt Đường Tụng đổ loang dưới nền, mọi người trong quán đều quay đầu lại, cười và vỗ tay khi nhìn thấy tư thế thân mật của họ. Ai nấy đều nghĩ họ chỉ là một đôi vợ chồng trẻ bình thường, đang đưa con đi chơi.
Chẳng ai ngờ được giây đó, nếu Mạc Tang không chặn điểm bắn tia laser thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Tia laser đỏ từ súng bắn tỉa bỗng chốc biến mất.
Mạc Tang buông Đường Tụng, về chỗ ngồi, đưa mắt nhìn con đường và tòa nhà xa xa. Cô không còn thời gian để do dự, không thể để Đường Tụng và con gái anh xảy ra chuyện.
Có vẻ như Đường Tụng không nhận ra điều gì, anh gọi người tới dọn tách cà phê đổ dưới nền. Mạc Tang nghĩ tới kết cục xấu nhất, sau một hồi căng thẳng, cô không còn quá đau khổ nữa. Cô ngồi bên cạnh anh, đưa viên chocolate hoa hồng cuối cùng vào miệng, nhìn anh bảo: “Đường Tụng, mười lăm tiếng đồng hồ này, em yêu anh.”
Đường Tụng chưa từng là kẻ tham lam, anh cười, nắm tay cô. Mạc Tang vứt tấm thiệp đã bị vo tròn vào trong góc, mười ngón tay cô đan vào tay Đường Tụng. Anh ôm chặt Mạc Tang nhìn về hướng xa xa sau lưng cô.
Ngoài cửa, người người qua lại trên phố, mỗi hàng cây, mỗi một ngã rẽ đều ẩn chứa sự đen tối khó nhận biết.
Mắt Đường Tụng nheo lại, nụ cười dần tắt nhưng giọng nói vẫn dịu dàng không hề thay đổi: “Mạc Tang, anh không cần em chết vì anh, anh không giống K.”
Sự mềm yếu của Mạc Tang chẳng có chỗ che giấu. Cô cảm thấy tiếng tim anh đập cũng như viên chocolate ngọt ngào, đều khiến cô như sắp tan chảy.
Đêm dần buông xuống, cuối cùng họ đi tới hồ Zurich.
Trên hồ có rất nhiều chim lội cùng những con thiên nga bơi thanh thản. Hôm nay Đường Đường được thỏa mãn mọi mong ước, vui sướng chạy khắp nơi, không còn để ý đến chuyện gì nữa. Đường Tụng và Mạc Tang đi dạo chầm chậm bên hồ, đôi lúc phải chạy lại giữ Đường Đường vì cô bé chạy quá nhanh. Trong khoảnh khắc, thời gian như đứng lặng, cả vầng mặt trời ở xa xôi cũng vậy. Ai nấy đều nói, ở hồ Zurich có thể ngắm được tịch dương đẹp nhất thế giới.
Mạc Tang vươn vai, nhìn về hướng dãy núi Anpơ xa tít tắp sau màn sương chiều, đưa tay chỉ những ngọn núi trập trùng nơi chân trời, cười bảo: “Em yêu núi tuyết.”
Nó ở nơi xa vời vợi, nhưng mang màu sắc tinh khiết nhất trên đời.
Mặt hồ rộng lớn, yên ả. Có lẽ ở đây chẳng ai hiểu tiếng Trung nên cả cô và anh đều không cần giữ kẽ.
Mạc Tang nhìn gương mặt nghiêng hiền hòa của Đường Tụng, trong màn sương, anh như xuất hiện trong mơ. Cô hít thở sâu, bỗng hét to về phía xa: “Đường Tụng, em yêu anh”.
Đường Tụng không nói gì, chẳng đợi con mèo ương ngạnh ngang nhiên hét thêm câu thứ hai, anh đã đưa tay ôm lấy cô, khiến cô nghẹt thở bằng hành động. Tiếng cười của con gái vang lên, anh vội buông Mạc Tang. Dưới bóng cây mờ ảo, hai người đều có chút không kiềm chế được cảm xúc.
Không thể lãng phí thêm thời gian.
Đường Tụng lấy ra chiếc hộp gấm màu đen, nói với giọng bình thường đến mức đây dường như chỉ là một câu trần thuật: “Làm vợ anh nhé.”
Trong hộp là viên kim cương có giá trị nhất trên thế giới, bao nhiêu người cả cuộc đời khao khát đoạt được. Đây được mệnh danh là giọt lệ vĩnh hằng trên gương mặt, là kiệt tác huyền thoại có thể làm hoen màu thời gian.
Tuyết Sơn Chi Lệ.
Viên kim cương hoàn mỹ được đính vào sợi dây chuyền bạch kim có khảm kim cương nhỏ. Ánh sáng huyền ảo phát ra mỗi khi góc độ thay đổi. Mạc Tang cầm bảo vật trên tay, ánh sáng lung linh di chuyển theo dây chuyền. Nó như một ngọn lửa kiêu kỳ, khiến cảnh sắc hồ Zurich cũng trở nên mờ nhạt.
Nó là báu vật huyền thoại và điểm mấu chốt là, giờ đây nó chứa đựng mật mã giao dịch trị giá cả chục tỷ đô la Mỹ. Biết bao kẻ vì viên kim cương này mà mất tính mạng, khuynh gia bại sản. Ai ngờ được rằng, người chiến thắng mọi đối thủ để dành được Tuyết Sơn Chi Lệ, nay lại đem nó đi tặng người khác.
Món quà cầu hôn này còn vượt xa so với “nghìn vàng đổi một nụ cười”.
Không biết có phải vì đã đoán trước, Mạc Tang không hề cảm thấy ngạc nhiên vì hành động của Đường Tụng. Cô nhìn chiếc dây chuyền trong lòng bàn tay, tâm trạng hết sức bình thản.
Bỗng nhiên có chú thiên nga đập cánh bay lên, in bóng xuống mặt hồ xanh thẳm. Chẳng cần một chút thêm thắt chỉnh sửa nào, mỗi góc nhỏ của cảnh vật trước mắt đều có thể trở thành hình ảnh đẹp nhất trên bưu thiếp.
Mạc Tang không biết rốt cuộc là thứ gì mát lạnh đang lăn trên má, vẫn muốn đùa Đường Tụng. Nhìn báu vật hiếm có, cô bảo anh: “Anh không cầu hôn bằng nhẫn à? Đây là cái gì, nặng trình trịch mà dễ gây chú ý quá, chẳng dám đeo.”
Mạc Tang ngoắc dây chuyền vào ngón tay rồi xoay xoay, bất chợt làm động tác chuẩn bị ném đồ xuống hồ, sau đó hất cẳm nhìn Đường Tụng. Anh thở dài, nói với vẻ vô cùng tiếc nuối: “Chẳng còn cách nào khác, anh chỉ có cái này, em nhận tạm đi, mau nhận lời anh đi chứ?”
Mạc Tang nhìn Đường Tụng, phì cười, rồi kiễng chân ghé sát vai anh nói: “Hãy gọi em là bà Đường.”
Xung quanh vắng người, khung cảnh chiều tà rợn ngợp, mây tầng tầng lớp lớp lững lờ trôi mang theo khung cảnh đẹp đẽ của những thời khắc cuối ngày. Dường như trời đất đều chứng giám cho đôi tình nhân. Đường Tụng hôn Mạc Tang, thậm chí đê mê đến gần như cắn cô.
Đường Đường đang cho thiên nga ăn ở vị trí có thể trông thấy hai người. Mạc Tang vẫn còn chút lý trí, “Đường Đường ở đây, đừng anh…”
Đường Tụng dường như không thể dừng lại khiến Mạc Tang nhột đến buồn cười. Vừa thở dốc, cô vừa đẩy anh, “Giấy chứng minh nhân dân của em bị hủy bỏ từ lâu với lý do bỏ mạng khi làm nhiệm vụ, em không thể đăng ký kết hôn ở đây. Nhưng ngày trước có cách nói rằng…”, Mạc Tang ở trong vòng tay Đường Tụng, những lọn tóc đỏ như màu lửa xõa trên vai anh. Cô ngước mắt nhìn Đường Tụng, bảo: “Dù sao em cũng không vào giáo đường, ở bên hồ là được rồi, có núi tuyết chứng giám.”
Những người như Mạc Tang đều không thể công khai đăng ký kết hôn, cũng chẳng ai muốn dùng thân phận giả để đăng ký. Trước đây đã có người trong tổ chức của cô tới núi Thiếu Nữ tự tổ chức đám cưới.
Mạc Tang nắm viên Tuyết Sơn Chi Lệ trong tay, hỏi anh với nét mặt hơi nhăn nhó: “Không ngờ cuối cùng em mặc quần jeans và áo T-shirt để kết hôn. Daisy sẽ bóp cổ em nếu cô ấy biết chuyện này.”
Đường Tụng cũng chẳng hơn gì Mạc Tang, anh mặc đồ rất đơn giản.
Cặp uyên ương tình tứ, thân mật đến mức ai nhìn thấy cũng đỏ mặt. Mạc Tang cố nhớ lại những cảnh từng thấy trên tivi, “Dù thuận lợi hay khó khăn, giàu có hay nghèo khó, khỏe mạnh hay bệnh tật, vui vẻ hay u buồn, con đều yêu cô ấy trọn vẹn, chung thủy với cô ấy đến suốt đời…”
Hai người nhìn mặt hồ, Mạc Tang ra vẻ nghiêm túc, bắt chước những câu mà mục sư sẽ nói khi chủ trì hôn lễ, nói được một nửa thì phì cười. Đường Tụng điềm nhiên đứng yên nhìn cô tự biên tự diễn, cuối cùng chính Mạc Tang thấy vô vị, bèn nhảy lên ngồi trên thanh chắn, túm lấy cổ áo Đường Tụng bảo: “Ai chà, làm thế này chẳng có tác dụng gì cả.”
Một nghi thức cưới xin chẳng ra làm sao.
Đường Tụng cũng không muốn lãng phí thêm thời gian, cầm sợi dây chuyền đính viên Tuyết Sơn Chi Lệ đeo cho cô, vẻ đẹp lung linh của viên kim cương quá bắt mắt khiến cô bất an, bèn lấy cổ áo che lại. Đường Tụng ngăn tay Mạc Tang, “Em không biết là anh đợi ngày này đã bao lâu rồi.”
Cô nhìn anh hỏi: “Thực ra em biết cách đọc mật mã, anh không muốn biết sao?”
“Không.”
Người ta giành giật viên kim cương vì lợi ích lớn hơn ẩn giấu trong nó, anh mạo hiểm đoạt nó, thực sự vì yêu thích vẻ đẹp của nó.
Đường Tụng luôn điềm nhiên đến mức khiến người ta phát điên, nhưng không hiểu vì sao, lúc này tay anh bỗng nhiên run lên, mất một lúc lâu mới đeo xong chiếc dây chuyền vào cổ Mạc Tang.
Mạc Tang thấy buồn cười vì lại tìm được cơ hội trêu trọc anh, “Ồ, Tứ thiếu gia lần đầu lấy vợ nên run đến mức này đấy à?”
Thấy Mạc Tang vô tâm chế giễu mình, Đường Tụng thở dài, anh rất muốn nói, em biết anh đã tìm em bao lâu rồi không, anh đã nghĩ không thể tìm thấy em.
Nhưng anh không dám nói.
Nhận ra Đường Tụng không hề muốn đùa, Mạc Tang có chút bối rối. Cô dang tay ôm lấy anh, không cất lời, chỉ ôm chặt.
Quanh hồ vắng vẻ, trời đã tối sầm, ánh mắt Đường Tụng dường như là lối dẫn duy nhất song lại đượm vẻ bi thương không thể gọi nên lời. Anh hôn cô như thể nụ hôn đó là lời thề hẹn cuối cùng, rồi anh bảo: “Mạc Tang, có thể em chỉ yêu anh mười lăm giờ đồng hồ nhưng từ phút này trở đi, em đã là bà Đường. Em không được lấy kẻ khác, trừ khi anh chết.”
Lời nói mang tính uy hiếp và đe dọa, hiếm khi Đường Tụng nói những câu như vậy.
Đường Đường chơi xong, chạy đến, nhìn thấy hai người.
Đường Tụng quỳ chân, nhìn con gái mình, một lúc rất lâu sau, anh chỉ vào Mạc Tang bảo: “Đường Đường, gọi mẹ đi con.”
Đường Đường đang cúi đầu bóc vỏ kẹo, trẻ con chỉ có thể tập trung vào một việc, quá háo hức để ăn kẹo nên khi nghe bố yêu cầu vậy, cô bé ngoan ngoãn nói theo, chẳng buồn thắc mắc: “Vâng… mẹ.”
Đường Tụng ôm con gái, dặn dò: “Đường Đường nghe này, bố phải đi một lúc, con theo mẹ phải ngoan ngoãn không được khóc, chịu không?”
Đường Đường nghĩ một lúc rồi hỏi: “Thế bố có mua chocolate cho con nữa không?”
“Ừ, nếu Đường Đường nghe lời, bố sẽ đặt họ làm một bạn thiên nga bằng chocolate cho con.”
Đường Đường vui sướng nhảy nhót, hứa với bố: “Nhất định con sẽ nghe lời mẹ.”
Mạc Tang cảm thấy có gì đó là lạ, “Đường Tụng?”
Anh không giải thích sự thắc mắc đó, đứng dậy vòng tay qua người Mạc Tang, có vẻ chỉ là một cái ôm tình tứ, song anh nói nhỏ bên tai cô: “Trong buồng điện thoại bên kia đường, có kẻ theo dõi chúng ta.”
Mạc Tang vốn đã cảm thấy bị theo dõi song rất lo lắng khi nghe điều này. Nếu Đường Tụng phát giác được điều đó, chắc chắn anh sẽ tự quyết định làm gì bước tiếp theo. Cô bỗng chốc cuống lên, giữ chặt anh nhắc nhở: “Anh lại muốn làm gì nữa đây!”
“Có lẽ là người của anh cả, anh đã gọi người tới nhưng không kịp nữa rồi, ở đây là bên hồ, người qua lại ít, rất dễ cho chúng ngắm bắn. Anh đoán… đối phương sẽ không đợi thêm nữa đâu.”
“Đừng nói với em là anh lại nghĩ ra trò quái quỷ gì đấy nhé!” Cô nhớ tới cây hoa anh túc, nghĩ trong bụng rất có thể người của K đang theo dõi, song không biết làm thế nào giải thích với anh. Tóm lại, trước mắt kẻ nào muốn giết họ không quan trọng, quan trọng là, Đường Tụng lại ép buộc cô.
Mạc Tang luôn muốn nói với anh rằng, thực ra cô không mạnh mẽ như anh nghĩ. Nhưng cô chẳng có cơ hội, sự việc xảy ra quá nhanh, họ chẳng có thời gian suy tính nhiều.
Đường Tụng cười, vuốt lọn tóc dài của Mạc tang ra sau tai, hôn lên khóe mắt cô. Mạc Tang chưa bao giờ lo sợ đến như vậy, dường như đã dự cảm được điều gì, nhưng lúc này cô không thể nghĩ ra cách ngăn cản anh.
Đường Tụng ngầm ra hiệu Mạc Tang nhìn về góc bên phải, phong cảnh hai bên bờ hồ Zurich đẹp tuyệt vời với hàng cây và bãi cỏ. Màn đêm đã buông xuống, nếu đi vào rừng cây để làm rối loạn tầm ngắm của đối phương thì sẽ có cơ hội thoát thân.
Nhìn bề ngoài, hai người ôm nhau như đang trò chuyện tình tứ, song anh dặn dò bên tai cô: “Em nghe này, tối qua trợ lý Minh đã cắt cử người tới Zurich, có lẽ họ đã ở trong thành phố, nếu lát nữa chỉ mình em rời khỏi đây, hãy đưa Đường Đường về căn nhà đó, trợ lý Minh sẽ đi tìm em và con.”
“Vậy anh thì sao?” Mạc Tang vừa dứt lời, tiếng súng bỗng nổ bên tai.
Đường Tụng ôm cô tránh sang một bên, viên đạn rít lên, gần như sượt qua thân thể hai người. Đường Đường sợ hãi òa khóc, Đường Tụng bế con đặt vào lòng Mạc Tang. Rất nhanh, anh đẩy hai mẹ con về phía rừng cây, “Chạy nhanh lên.”
Mạc Tang bịt chặt miệng Đường Đường, sau lưng cô đạn bắn tới tấp, Đường Tụng luôn chắn sau lưng họ, bỗng nói một câu: “Đường Đường là con gái em, hãy đưa con đi.”
Trong lúc cam go, Mạc Tang chẳng lòng dạ nào bận tâm đến ý nghĩa câu nói của Đường Tụng, cô muốn chuyển khẩu súng bất ly thân cho anh nhưng bị ngăn lại. Anh nói vội: “Em cầm súng bảo vệ Đường Đường.” Đối phương vẫn tiếp tục nhắm bắn, Đường Tụng đẩy mặt Mạc Tang, không để cô nhìn phía sau, “Không còn thời gian nữa đâu, vào rừng cây đi, em thông thạo nơi này, hãy nghĩ cách quay về căn nhà!”
Mạc Tang dường như có thể cảm nhận được từng động tác của anh sau lưng mình. Đối phương chốn trong bóng tối, họ hoàn toàn không có thời gian phản kích, Đường Tụng đang đem thân mình làm bia đỡ đạn. Mạc Tang không thốt nên lời, dường như từ khi gặp anh, ngay cả sự bình tĩnh cơ bản nhất của một gián điệp khi gặp nguy hiểm, cô cũng không giữ được. Thay vào đó, cô lo sợ đến run rẩy, không cách nào khống chế chính mình.
Mạc Tang gần như phát điên khi thoáng ngửi mùi máu tanh lan ra, nhưng Đường Tụng không để cô quay đầu lại.
Lần nào anh cũng vậy.
Mạc Tang bỗng nhớ lại lúc ở quán cà phê, Đường Tụng bảo : “Anh không cần em chết vì anh.”
Lúc này Mạc Tang khóc không nổi, người đàn ông ích kỷ tự đại này, sao anh không đặt mình vào hoàn cảnh của cô? Cô phải làm thế nào khi thấy anh cận kề cái chết.
“Chúng ta buộc phải tách nhau ra, đối phương bị phân tán chúng ta mới tranh thủ thời gian được, đi đi em, đừng quay đầu lại.” Mùi máu nồng nặc nhưng giọng Đường Tụng vô cùng kiên định, thậm chí cuối cùng anh nở nụ cười, hôn lên trán cô, khẽ nói: “Bà Đường, anh nợ em một đám cưới, khi về sẽ đền cho em… nhất định sẽ quay về.”
Mạc Tang cắn môi đến chảy máu, đây chẳng khác nào hình phạt phanh thây. Anh dùng con để ép cô rời đi, cô chỉ có thể bịt miệng Đường Đường, ôm cô bé chạy vụt vào rừng cây tăm tối. Quả nhiên súng thôi ập tới khi họ tách rời nhau nhưng cũng lúc đó, sau lưng cô không còn giọng Đường Tụng nữa.
Mạc Tang dường như mất đi mọi giác quan, cô cảm thấy mình chỉ đang chạy theo bản năng, cô bé trong lòng dần yên lặng, dường như đã thấm mệt vì khóc nhiều.
Đầu óc Mạc Tang trống rỗng, chỉ có một suy nghĩ, tất cả là do cô gây ra, là do cô.
Cô không quên nổi Zurich, cuối cùng về lại nơi này. Cô nên sớm tìm K để tự thú, không nên cho rằng mình còn thời gian để mơ mộng.
Nhưng Mạc Tang quá lưu luyến trận mưa cùng lần uy hiếp tình cờ đó. Cô luôn muốn giữ lại chút gì cho mình, dù không thể yêu anh, không thể liên lụy đến anh. Và dẫu chẳng có thân phận hợp pháp mà kết hôn, cô vẫn muốn níu kéo thời gian, cho dù hết hạn bảo quản hộp chocolate.
Cố dồn toàn bộ lý trí mới hiểu được rằng, tình yêu thực sự sẽ giúp người ta làm lại từ đầu chứ không phải tiêu diệt lẫn nhau. Chết vì một người thì dễ dàng còn tiếp tục sống vì một người khó khăn đến vậy.
Mạc Tang chỉ muốn được ở bên anh dù chỉ thêm một giây, cuộc đời này, cô đã hiểu thế nào là tình yêu thực sự, bằng lòng sống tiếp vì một người, như thế đã đủ.
Nhưng đêm nay, cuối cùng cô hiểu được, hóa ra cô luôn hại anh, tình yêu hoàn toàn không thể đếm ngược.
Tóm lại, nếu người nhà Lục Viễn Kha can thiệp, chứng tỏ anh ta không gặp nguy hiểm.
Đường Tụng tắt điện thoại, khuôn mặt trầm tư. Mạc Tang cảm thấy khó hiểu, “Anh yên tâm đi, Daisy không phải kẻ giết người, sẽ không làm hại anh ta. Huống hồ… cũng chẳng ai dám nghênh ngang động đến thiếu gia nhà họ Lục.”
“Lục gia không sai người điều tra, cũng không nói Lục Viễn Kha đang ở đâu. Có khả năng trong lúc giận dữ, Lục tướng quân đã lôi cậu ta về nhà.”
Mạc Tang nhớ lại tính cách của Lục Viễn Kha, bật cười, “Vậy thì cậu ta phải bức bối đến chết mất. Viễn Kha ở nhà chịu khổ còn anh trốn sang Thụy Sĩ vui chơi, anh thật quá xảo trá, thâm hiểm.”
Đường Tụng đáp lại với gương mặt đầy vẻ oan uổng: “Anh đến để làm việc nghiêm túc mà.”
Sau năm lần bảy lượt rẽ xuôi rẽ ngược, cuối cùng Đường Tụng dẫn Mạc Tang và con gái tới chiếc cầu thang dài ở phía sau cửa hàng trang sức. Họ mất nhiều thời gian để leo lên, hai bên tường phủ đầy những bức tranh màu sắc rất đậm, cầu thang dưới chân mỗi lúc một hẹp. Bốn bề vô cùng tĩnh lặng khiến người ta có cảm tưởng đây cũng là một bức tranh.
Lối đi này quá khuất tầm mắt. Mạc Tang sống ở đây mấy năm mà không hề ấn tượng về nó, cô đành làm theo sự dẫn dắt của Đường Tụng. Lên đến nơi, họ dừng lại trước một cánh cửa sắt màu đen lầm lũi trong không gian im lìm. Đây có vẻ là nhà riêng, Mạc Tang hỏi: “Chúng ta đến đây làm gì?”
“Đến nơi mà bè lũ tay sai của Đường Diệp không thể tìm ra.” Nói rồi, Đường Tụng ấn vân tay, bấm mật mã để mở cửa. Anh đi thẳng vào trong như thể đã rất quen thuộc, lúc này Mạc Tang mới hiểu ra, trước đây Đường Tụng sống trong căn nhà này.
Mạc Tang hơi ngượng nghịu khi nhớ đến vô số chuyện mất mặt mà mình từng làm ở quanh khu này. Hơn nữa, Đường Tụng cũng từng đến quán bar đó.
Vì địa hình thuộc dạng đồi núi, đường phố ở Zurich có quá nhiều đoạn dốc. Căn nhà độc lập hai tầng này cũng được xây ở chỗ đất cao, thuộc dạng kiến trúc phổ biến, rất nhỏ và rất cũ. Vẻ cổ kính toát lên từ những bức tường trắng, mái ngói đỏ cùng đỉnh nhọn thuộc lối kiến trúc Gothic. Toàn bộ căn nhà mang đậm phong cách kiến trúc thời kỳ Trung Đại, nằm im lìm sau bức tường được bao phủ chằng chịt bởi dây leo. Xung quanh cây cối rậm rạp che khuất, dù là ban ngày, người ngoài cũng khó biết đến sự tồn tại của nó.
Nói gì chăng nữa, đây cũng là một món đồ cổ mà Đường Tụng rất thích.
Bốn năm trước, Đường Tụng đến Zurich thu thập bằng chứng rửa tiền và buôn lậu của Đường Diệp. Đây là thành phố thịnh vượng bậc nhất châu Âu, hoạt động giao dịch vàng không bị hạn chế, đồng thời, hệ thống ngân hàng cùng các dịch vụ đi kèm có tính đặc thù. Chính vì vậy, Zurich đảm bảo sự tự do, bảo mật các loại giao dịch.
Hoạt động kinh doanh ngầm cùng sự luân chuyển vốn ở Zurich của Đường Diệp luôn là một bí mật và Đường Tụng muốn lần ra nó. Anh đã che đậy rất tốt khi du học ở châu Âu. Chàng thiếu gia vào giảng đường, thuê một căn phòng bình thường, hoàn thành xuất sắc vai diễn cậu em trai thích tiêu dao, ưa nhàn nhã. Để giết thời gian, mỗi tối anh đến con đường này săn đồ cổ, la cà quán bar. Đường Tụng tình cờ phát hiện căn nhà bốn trăm năm lịch sử này và mua lại nó nhưng không thường xuyên đến ở. Anh cũng tuyệt đối giữ bí mật với người nhà về vụ mua bán này.
Mạc Tang chạm tay lên cạnh cửa sổ, nhận thấy căn phòng dường như mới được quét dọn. Đường Đường không hề có vẻ buồn ngủ, trèo lên sofa nhảy nhót. Mạc Tang nhảy lên bàn ngồi, tiện tay với một quả táo trên đĩa, cho ngay lên miệng cắn, chẳng cần biết nó đã được rửa hay chưa. Cô nhìn khắp lượt, hỏi anh: “Căn nhà này mấy năm không có người ở cơ mà?”
“Sao có thể thế được, anh nhất định không ở phòng bẩn.” Đường Tụng bật đèn khắp phòng. “Anh đã gọi người dọn dẹp từ lúc xuống máy bay.”
“Người như anh mà lại đến con phố này, nó chẳng phải nơi sạch sẽ gì.”
“Tại Lục Viễn Kha cả, hồi đó cậu ta tới Zurich, cứ nhì nhằng nài nỉ anh tới đây chơi vào buổi tối.” Đường Tụng chau mày, dường như vừa nghĩ tới cuộc sống hỗn tạp trong hộp đêm nhỏ. Không ác cảm với cảnh người ta chơi bời phóng túng mà chỉ vì có bệnh thích sạch sẽ, anh không thoải mái khi ở những nơi đông đúc, người người chen lấn nhau như thế.
Ví dụ như lúc này, Đường Tụng nhìn Mạc Tang không chớp mắt vì cô ăn táo mà không rửa không lau. Anh vài lần muốn nói gì đó song lại thôi, nét mặt lúng túng trông rất buồn cười.
Mạc Tang nén cười, chưa thay quần áo, cô đã ngồi lên bàn ăn của anh, cắn táo ngon lành. Quả thật, cô nhìn thấy ánh mắt Đường Tụng như muốn giết người.
Anh chịu đựng một lúc, cuối cùng giật nửa quả táo Mạc Tang đang ăn, ném đi, nhìn cô bảo: “Anh bắt đầu ghét em rồi đấy.”
Khi căn bệnh kỳ quặc của người đàn ông này phát tác, anh giống như một đứa trẻ.
Mạc Tang cười đến đau bụng, vẫn muốn tiếp tục trêu Đường Tụng. Cô dang tay ôm cổ anh, sấn tới như một con mèo, bất chấp Đường Tụng tìm cách né tránh. Cuối cùng, Mạc Tang đưa một miếng táo nhỏ tới gần miệng Đường Tụng, nũng nịu bảo: “Anh yêu, anh dễ thương quá đi mất.” Nhìn đôi mắt Đường Tụng, cô làm bộ thành thực, “Em yêu điệu bộ lúc nổi nóng của anh chết đi được, làm thế nào bây giờ?”
Đây gọi là… khiêu khích chăng?
Tứ thiếu gia nhà họ Đường – người nho nhã, sâu sắc, huyền bí và hiếm khi nóng giận – lúc này bị Mạc Tang chọc đến điên người. Anh đau đầu ôm chặt Mạc Tang, kéo cô xuống rồi ép hai kẻ quậy phá một lớn một nhỏ đi rửa tay.
Anh rửa cho cô, cô rửa cho Đường Đường.
Chiếc bồn rửa kiểu châu Âu cổ xưa, trên nóc phòng còn có phù điêu. Anh vốn chỉ định đưa con gái đi rửa tay song mới rời mắt một giây, cô bé đã trèo sang một bên vặn nước ở chiếc bồn tắm, nghịch ngợm khiến váy ướt nhèm. Mạc Tang nhấc cô bé, cười bảo: “Đường Đường nặng hơn rồi, thành em bé mập rồi.”
Cô nhóc mới tí tuổi nhưng có vẻ rất thích làm dáng, nghe thấy vậy lập tức lắc đầu, “Ôi, vậy Đường Đường không ăn chocolate nữa đâu, chú Lục bảo ăn chocolate sẽ bị béo.”
Mạc Tang vỗ mông Đường Đường, nhấc cô bé khỏi bồn tắm, đặt lên thành bồn. Cô bé vẫn nghịch ngợm quay ngược quay xuôi, bỗng dưng nhớ ra điều gì, đứng dậy ôm cổ Mạc Tang nũng nịu: “Mẹ tóc đỏ ơi, làm thế nào để giống mẹ?”
“Gì cơ? Giống cô á?” Mạc Tang nhìn sang Đường Tụng.
Cô nhóc nói còn hơi ngọng nhưng đã biết nghĩ chuyện này chuyện nọ, gật đầu nói với vẻ rất nghiêm túc, “Vâng, mẹ tóc đỏ đẹp nhất, đẹp hơn cô út và cô Kính Dao, Đường Đường muốn giống mẹ tóc đỏ cơ.”
Đường Tụng phì cười còn Mạc Tang lườm yêu Đường Đường, lấy khăn tắm lau người cô bé. Cô nhóc không chịu nghe lời, nghịch lung tung. Mạc Tang đau đầu tìm cách dụ dỗ: “Ngoan nào, Đường Đường nghe lời, không nghịch nước nữa thì mới xinh đẹp được chứ.”
Đường Đường chu môi phụng phịu, rồi ngoan ngoãn ngồi yên, đung đưa đôi chân. Cô bé liếc trộm Đường Tụng, thấy bố không nói gì mình, lén cười thích thú.
Mạc Tang vừa lau tóc cho Đường Đường vừa nghĩ đến bản thân, đắc ý rút ra kết luận sau khi so sánh: “Người ta bảo con lai thường thông minh… anh thấy đấy, quả nhiên là thế.” Nói rồi, cô đưa tay tắt vòi nước nhưng không được, bực tức đập mạnh vào vòi.
Đường Tụng im lặng, hệ thống tắt mở nước được thiết kế theo lối cổ, có phù điêu hình hoa mang phong cách châu Âu, khi dùng cần vặn theo đường tròn. Anh thở dài, chỉ cho Mạc Tang cách sử dụng. Sẵn tư thế cúi người, anh ghé gần cô bảo: “Gì nhỉ? Thông minh hả?”
Hơi nước ấm bay lên từ bồn tắm. Ánh mắt Đường Tụng thoáng vẻ trêu trọc, Mạc Tang nhận ra điều đó. Cô nhún vai, bắt chước vẻ mặt oan uổng, vô tội của anh.
Đường Đường ngồi bên cạnh ngước mắt nhìn, chắp tay sau lưng như người lớn, nói rõ rành mạch: “Bố, bố mau cưới cô Mạc Tang đi.”
Hai người lớn ngẩn người, bốn mắt nhìn nhau. Đường Tụng cười hỏi con gái: “Ai dạy con thế?”
“Trên ti vi toàn thế mà bố, chỉ cần con đồng ý, bố sẽ cưới vợ cho con có mẹ.”
Đường Tụng càng buồn cười hơn, bế cô bé lên, giả vờ tức giận. Đường Đường vừa cười vừa hét trong lòng bố.
Anh quay đầu nhìn Mạc Tang định nói gì nhưng cô bối rối đẩy hai bố con ra ngoài, giấu giếm cảm xúc, “Em muốn tắm chút.”
Mạc Tang đóng cửa, ngồi xuống nền nhà, nghe tiếng nước chảy ào ào từ vòi xuống bồn tắm, hơi nước bốc lên. Cô vục mặt vào nước, nín thở, nhờ đó mà khống chế được nước mắt.
Có những thứ chỉ cách nhau một lớp giấy nhưng vĩnh viễn không bao giờ có thể chọc thủng.
Không biết vì sao cô bỗng sợ hãi nếu quả thật Đường Tụng nói câu đó. Cô không biết phải làm thế nào. Cô không có điểm nào tốt, lại là kẻ có thể thay đổi thân phận bất cứ lúc nào. Cô mãi mãi chỉ là gián điệp làm thuê theo sắp đặt của người khác… Giờ đây, mọi thứ chỉ là chút hạnh phúc tàn dư thoi thóp mà cô có được sau trận mưa đó.
Trong suốt hai mươi tư năm qua, chữ “nhà” đối với cô là điều đến chết cũng chẳng dám ao ước. Có thể nằm mơ thấy nhưng không thể coi đó là thật.
Please download at the original page
Trời sắp sáng, Đường Tụng lo xong cho Đường Đường, bảo Mạc Tang ngủ một chút, nhưng cô không thể chợp mắt.
Có thể do đây là căn nhà cổ, phòng ngủ không rộng. Mọi thứ trầm ngâm mà trang trọng, mang vẻ tự tại của thời gian. Anh nằm ngủ bên cạnh cô, hơi thở đều đều, dường như đêm qua đã rất mệt. Chiếc rèm cửa dày dặn màu xanh sẫm che chắn ánh sáng của buổi tinh mơ. Mạc Tang nhìn đăm đăm lên trần nhà trong bóng tối, bỗng cảm thấy sợ hãi.
Anh đưa cô đi, bỏ lại người nhà phía sau, bỏ lại anh trai, thậm chí không liên lạc được với bạn trong nước. Anh gạt tất cả sang một bên để tới căn nhà kín đáo, nơi đây chỉ có họ. Mạc Tang nhớ lại lần đánh nhau trước, lúc đó anh nói trong tuyệt vọng rằng, hai người quay lại Zurich, nếu anh thua thì sẽ để cô ra đi.
Ý tứ của Đường Tụng rất rõ ràng, đây thực ra là một vở kịch câm, không bối cảnh không nhạc nền, cũng chẳng có vị khán giả dư thừa nào. Anh đã vứt bỏ cả thế giới. Nếu anh không phải người nhà họ Đường và Mạc Tang không phải lưu vong khắp nơi, liệu họ có thể ở bên nhau?
Đây mới thật sự là cuộc đối đầu, dốc kiệt mọi thứ để đổi lại một phần quá khứ ở Zurich.
Ở thành phố phồn hoa này, anh từng cưỡng bức mẹ của Đường Đường, cô từng yêu một gã điên rồ cố chấp. Ai cũng từng mắc sai lầm, có lẽ anh thực sự đã gạt đi quá khứ, còn cô thì sao?
Mạc Tang run lên trong căn phòng tĩnh mịch, bỗng quay sang ôm chặt Đường Tụng, khẽ gọi tên anh: “Đường Tụng, Đường Tụng.”
Anh thức dậy, vuốt ve mái tóc Mạc Tang, ngỡ cô lại gặp ác mộng, “Anh đây.”
Cô ra sức vùi mặt vào lồng ngực anh, cho đến khi sắp nghẹt thở mới lẩm bẩm: “Anh đừng buông tay em ra nhé.”
Mạc Tang cảm nhận được ngực Đường Tụng rung lên, anh đang cười, vỗ về cô. Rồi anh hôn lên đỉnh đầu cô, dịu dàng nói: “Anh yêu em.” Đó như một câu ngâm vịnh trữ tình sâu nặng.
Đường Tụng nhẹ nhàng vỗ lưng Mạc Tang, muốn đưa cô vào giấc ngủ bình yên.
Mạc Tang nhắm mắt nằm ngoan ngoãn được một lúc, bỗng đè lên người Đường Tụng, cố tình ghì chặt lấy anh. Đường Tụng tỏ ý bảo cô đừng bày trò, nhưng người phụ nữ nằm yên, nhìn anh chăm chú, bảo: “Đường Tụng, em muốn anh.”
Không khí dường như trở nên nóng bỏng sau câu nói đó. Nhưng người đàn ông nằm dưới cực kỳ điềm tĩnh, đưa tay ôm eo cô, từ từ di chuyển tay xuống dưới, hỏi với vẻ uể oải: “Em không mệt sao?”
Mạc Tang bò trên người Đường Tụng, nói mơ màng: “Vâng.” Như một con mèo kiêu ngạo, cô tỳ lên cổ tay anh cười hài lòng khi cảm thấy nhịp thở của anh thay đổi.
Đường Tụng nhận ra người phụ nữ bé nhỏ cố tình bày trò vì đang lo sợ, cô không thể che giấu sự bất an nên khẩn thiết cần mình. Song anh làm ra vẻ không thỏa hiệp, giả vờ buông một câu nghe rất thật thà: “Nhưng anh mệt rồi.”
Đường Tụng mặc bộ đồ ngủ màu xanh lam đậm, vì vừa bị đánh thức nên giọng nhỏ và trầm. Bên tai cô, giọng nói anh mang vẻ lười biếng song đầy sức hút. Chỉ một câu nói khiến cô lòng dậy sóng.
Mạc Tang không trông thấy biểu cảm của Đường Tụng, nhưng nghe câu nói thể hiện sự không hào hứng đó, cơn giận nổi lên. Cô ngang nhiên đè mạnh người, đưa tay giữ khuôn mặt anh, như thể cô mới là tên thổ phỉ ức hiếp dân nữ thường tình. Đường Tụng phì cười, cười đến mức khiến Mạc Tang bực dọc. Tay cô miết trên người Đường Tụng, từ mặt xuống vai rồi dần xuống dưới, cô nhe nanh múa vuốt xong vẫn chỉ thấy vẻ cụt hứng của Đường Tụng, bèn giơ tay định tát.
Đường Tụng giữ cổ tay Mạc Tang, cuối cùng hiểu được con mèo khi xù lông thì quậy phá vô lý đến thế nào. Anh ngồi dậy ôm cô, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Ngoan nào, em không thích hợp đóng giả nữ hoàng đâu.”
Người phụ nữ nhìn vẻ ngoài có vẻ gai góc, đanh đá xong thực tế vô cùng yếu đuối.
Khi bị Đường Tụng cởi bỏ quần áo, trong đầu Mạc Tang đầy những suy nghĩ lộn xộn. Phóng lửa tự thiêu có lẽ là thế này đây, lần nào cô cũng khêu gợi khiến anh không kiểm soát được bản thân, sau đó cô tự gánh hậu quả, rốt cục ai mới là kẻ mắc bệnh quái dị.
Không biết bao lâu sau, tiếng khóc thấm thút vang lên. Mỗi khi bị đè nén, cô như một đứa trẻ, lăn ra giãy giụa, đánh đấm, cuối cùng được anh ôm lấy dỗ dành.
Sau một hồi, Đường Tụng cũng khiến Mạc Tang tĩnh tâm lại, ngón tay anh trườn qua từng tấc da của cô, nồng nàn hơn động tác mà Mạc Tang làm ban nãy. Rồi anh ấn tay lên phần da xấu xí do bị bỏng trên chân cô, hỏi khẽ: “Có phải suýt nữa thì anh không còn cơ hội gặp em?”
Mạc Tang nhớ lại vụ nổ ba năm trước, cô bị lửa táp, ngã xuống rồi ngất đi, lửa bén vào chân và sắp lan lên người. May mắn lúc đó có một công nhân ở xưởng sửa chữa gần đó chạy ra dập lửa, tưởng là du khách gặp nạn, người này vội kéo cô thoát khỏi đám cháy, gọi xe cứu thương.
Mạc Tang tỉnh lại khi đang trên đường đưa đi cấp cứu. Hiểu ra K dàn trận nhằm giết người diệt khẩu, cô tuyệt vọng song sau đó ý chí đấu tranh sinh tồn lớn dần.
Lúc đó cô cũng không biết mình đã làm thế nào để trở nên mạnh mẽ, bị thương nhưng vẫn có sức trốn cảnh sát, chớp cơ hội nhảy lên xe tháo chạy.
Sau đó, Mạc Tang tìm bác sĩ xử lý qua loa vết thương rồi mải miết bỏ trốn để thoát khỏi sự truy sát của K. Trong hoàn cảnh khó khăn đó, cô không được chữa trị đến nơi đến chốn. Chỗ bị thương được như ngày hôm nay hoàn toàn nhờ vào khả năng tự hồi phục ngoan cường từ bé của cô.
Đường Tụng chưa từng hỏi nguyên nhân vết sẹo bỏng. Song giờ phút này ở Zurich, nơi khởi nguồn của mọi việc, anh bỗng mở lời.
Mạc Tang cảm nhận được anh đang cúi người, hôn lên phần da xấu xí của cô. Cô như vỡ vụn, lẩy bẩy định rụt chân nhưng bị anh giữ chặt không thể thu người lại.
Anh nhắc lại câu hỏi: “Có phải suýt nữa thì anh… vĩnh viễn không gặp được em?”
Cô nghẹn ngào nhưng cố làm như không có chuyện gì, “Chẳng phải em đang sống sờ sờ đấy thôi.” Ngón tay cô run lên, cố thoát khỏi bàn tay Đường Tụng nhưng bị anh nắm chặt hơn.
Không biết nghĩ đến điều gì, Đường Tụng bỗng áp mặt lên chân Mạc Tang. Cô chưa từng thấy Đường Tụng như thế này, dường như anh đang sám hối.
Anh mắc tội tày trời mà không ai có thể khoan thứ.
Cô bất động, một lúc rất lâu sau, cảm thấy phần da ở chân lạnh đi, anh đang khóc.
Trước đây Mạc Tang rất sợ đứng dưới ánh sáng mặt trời, cô nghĩ mình kiếm sống nhờ lừa gạt người khác nên không thể nhận được sự khoan thứ của ánh nắng. Nhưng giờ đây cô nhận ra rằng, trong bóng tối, hóa ra ai cũng có vết thương.
Giày vò suốt một đêm, sang ngày mới, cả hai ngủ rất muộn vì lệch múi giờ. Lúc Mạc Tang tỉnh dậy trời đã gần về chiều tối. Cô nhắm mắt nằm yên một lúc nhưng cảm thấy chuyện đêm qua chỉ là ảo giác, không biết cảnh nào là sự thật đã xảy ra.
Mạc Tang mở mắt thấy Đường Tụng nằm trên giường đọc sách, biểu cảm của anh như thường thấy, điềm tĩnh đến mức làm ánh điện cũng trở nên rất đỗi ôn hòa. Anh kéo đèn lại gần mới có thể nhìn rõ chữ, hình như đã giữ tư thế này rất lâu. Cô ngáp dài, hỏi Đường Tụng: “Anh thức dậy rồi còn nằm đó làm gì.”
Đường Tụng hất cằm, tỏ ý bảo cô tự nhìn. Lúc rạng sáng, Mạc Tang thiếp đi song nắm chặt tay áo Đường Tụng, ngủ mê man mà vẫn không chịu thả ra. Anh thức dậy nhưng không cử động nhiều, để cô tiếp tục ngủ bù.
Mạc Tang cảm thấy rõ đôi má mình ửng đỏ.
“Trung Quốc có một điển cố, nhưng đó là câu chuyện về tình yêu đồng tính nam(*).” Đường Tụng cười, gấp sách lại nhìn cô, bảo: “Không liên quan lắm nhưng anh vẫn hiểu ra một chuyện.” Đường Tụng cúi đầu hôn lên xương cổ Mạc Tang, khiến cô thấy nhột, đôi vai gầy rụt lại. Anh thầm thì: “Khi thực sự yêu một người thì sẽ không đánh thức người ấy.”
(*) Ý nhắc đến điển cố về Đổng Hiền và Hán Ai Đế thời Tây Hán. Đổng Hiền anh tuấn khôi ngô, là con trai của ngự sử Đổng Cung. Hán Ai Đế rất yêu thích Đổng Hiền, phong anh là Đổng Môn Lang. Hán Ai Đế và Đổng Hiền như hình với bóng, cùng chung chăn gối. Một hôm Hán Ai Đế thức giấc, thấy ống tay áo mình bị Đổng Hiên đè lên. Sợ mình kéo ống tay áo thì Đổng Hiên thức giấc. Hán Ai Đế bèn cắt ống tay áo mình. Về sau, “đoạn tụ” (cắt ống tay áo) được dùng để chỉ tình yêu đồng tính nam.
Mắt Mạc Tang cay cay, giọng nghẹn ngào: “Đường Tụng, sao cô ấy không yêu anh?” Người đàn ông này dịu dàng đến vậy, bất kể khi ra ngoài có bao nhiêu bộ mặt, trước người mình yêu, anh chưa bao giờ ngụy trang bản thân. Tại sao người phụ nữ kia ép Đường Tụng phát điên chứ không chịu yêu anh?
Đường Tụng ngồi dậy rời khỏi giường, thay quần áo rồi chuẩn bị đồ ăn sáng mang tới cho cô, như chẳng hề nghe thấy câu hỏi đó. Anh hỏi Mạc Tang: “Chúng ta ra ngoài dạo chút nhé, Đường Đường cũng dậy rồi, anh đồng ý đưa con bé ra hồ cho thiên nga ăn.”
Bước xuống cầu thang, rẽ vài con ngõ là tới đường Niederdorf. Hương thơm dễ chịu tỏa ra từ quán cà phê, du khách chen chúc trong tiệm đồ trang sức.
Ba người đi tới điểm dừng xe, ngang qua một cửa hàng hoa. Mạc Tang bỗng trông thấy một con mèo đen nằm trên bậc cầu thang nhỏ bên cánh cửa, cổ nó đeo một chiếc lục lạc thủy tinh hiếm gặp.
Mạc Tang lòng hơi bồn chồn, cửa hàng không có biển hiệu cũng chẳng ghi tên. Sắc hoa tươi ánh lên mờ mờ qua lớp kính đục, không thể nhìn rõ bên trong.
Mạc Tang dừng bước, do dự một lúc rồi giao Đường Đường cho Đường Tụng, chỉ vào cửa hàng hoa bảo: “Vào xem đi anh, em nhớ hồi trước ở đây có bán hoa anh túc.”
Loại hoa này rất khó tìm được ở thị trường trong nước. Nhìn dưới góc độ một loài thực vật, nó có vẻ đẹp rất riêng.
Quả nhiên, vừa vào trong. Đường Đường bị cuốn hút bởi các loại hoa màu sắc rực rỡ. Đường Tụng chơi với con gái còn Mạc Tang đi một vòng quanh cửa hàng. Sắc xanh hoa lá cùng mùi cây hương thảo giúp tâm trạng con người vui vẻ, phấn chấn hơn. Mạc Tang nói đùa là sẽ mua hai bình hoa anh túc về bày, cô bước ra sau kệ hoa tìm người bán hàng.
Hình như không có ai trông cửa tiệm.
Sau kệ trưng bày hoa là một chiếc quầy nhỏ và thấp, có vẻ như chủ cửa hàng vừa cắt tỉa cành lá cách đây ít phút, bây giờ chỉ còn lại một chiếc kéo cắt nghệ thuật. Trên quầy bày một cây hoa anh túc màu đỏ rực rỡ, chiếc thiệp chúc mừng nhỏ xinh được gài trên lá.
Mạc Tang giữ bình tĩnh, đưa tay lấy chiếc thiệp mở ra xem. Trên đó không viết chữ gì, chỉ có hình vẽ nguệch ngoạc vội vã, dường như tâm trạng người vẽ rất nóng vội, đè mạnh tay đến mức gần làm rách giấy. Đó là hình một viên kim cương.
Đây là lời nhắc nhở của K.
Có tiếng bước chân lại gần, Mạc Tang vội vò chiếc thiệp giấu trong lòng bàn tay. Đường Tụng bế con gái đi tới, nhìn chằm chằm cây hoa kì quặc, hỏi cô: “Tìm thấy rồi hả?”
“Vâng, tuy công viên Platzspitz đóng cửa từ lâu rồi nhưng ở đây vẫn có người trồng anh túc, làm cây cảnh để ngắm chơi cũng hay mà.” Mạc Tang mân mê cánh hoa đỏ rực. Đường Tụng quay đầu nhìn giây lát rồi bảo: “Màu này… giống hệt màu tóc của em.”
Như máu nóng cuộn trào.
Mạc Tang bê bình hoa trông có vẻ vô hại đó theo mình. Tấm thiệp bị vo tròn trong lòng bàn tay tựa mũi dao sắc nhọn khiến cô cảm thấy như đang đi vào hang động bằng băng đá lạnh lẽo, dù đang là thời khắc cuối cùng trong buổi chiều mùa hè ở Zurich.
Trời tối dần, trước khi tới bờ hồ, họ đi ngang qua Bahnhof – con phố nổi tiếng nhất Zurich. Phố này hạn chế các phương tiện giao thông, chỉ cho phép xe điện hoạt động. Họ ngồi trên xe, đi dọc con đường sầm uất bậc nhất thế giới. Ở đây màu sắc rực rỡ, hàng cây tỉa ngắn dọc hai bên đường khiến người ta có cảm giác thiên nhiên và sản phẩm nhân tạo được kết hợp rất hài hòa, chỉ có Mạc Tang là tâm trí đang mất tập trung.
Thấy Mạc Tang ngẩn người nhìn chậu hoa. Đường Tụng bỗng cầm lấy nó. Đang mải chìm đắm trong dòng suy nghĩ, cô giật mình, “Trả lại cho em.”
Đường Tụng không bận tâm, mở cửa xe, vứt chậu hoa ra ngoài. Ai nấy đổ dồn mắt về phía họ, một số người chỉ trò, xì xào. Song Đường Tụng điềm nhiên như không, đưa mắt nhìn cô mà không nói gì.
Mạc Tang bình tĩnh hơn, một lúc sau mới nói nhỏ: “Anh đang ghen hả, loại hoa này chẳng liên quan gì tới anh ta, anh không phải băn khoăn đâu.”
Đường Tụng không đáp lời nhưng rõ ràng vừa rồi anh rất không hài lòng.
Đến nơi, họ xuống xe, Đường Tụng đưa Mạc Tang và Đường Đường đi tìm cửa hàng Sprüngli chocolate. Bình thường không ưa của ngọt, thứ duy nhất Đường Tụng chấp nhận được là chocolate của cửa hàng này.
Cửa hàng rất đông khách, Đường Đường đương nhiên trở thành người vui vẻ nhất vì được ăn loại kẹo hằng ước ao. Cô bé trở nên rất ngoan ngoãn, răm rắp đi theo bố. Nhiều người trong cửa hàng thích trêu đùa cô bé.
Đường Tụng mua loại chocolate đặc biệt của ngày, chỉ bảo quản được trong vòng hai tư giờ. Người ta bảo đây là loại chocolate tươi ngon nhất, nguyên liệu thay đổi theo mùa. Họ may mắn đến vào thời điểm kịp trông thấy loại chocolate hoa hồng tình nhân hiếm hoi, rất ít người đặt mua được nó. Hương thơm tinh tế của hoa hồng và chocolate thuần khiết là sự kết hợp hoàn mỹ, khi nếm có cảm giác nhiều lớp mùi vị. Toàn bộ hoa hồng sử dụng làm chocolate được đưa về từ vườn hoa của một bà cụ. Nhân viên cửa hàng nhiệt tình giới thiệu, nếu đến muộn một ngày, tuyệt đối không mua được loại này.
Khi họ xếp hàng đợi, cửa hàng chỉ còn lại hai hộp. Một cụ ông vốn đã đặt trước, định mang đi song ông quay đầu nhìn, quyết định nhường cho họ. Ông mỉm cười, chúc họ hạnh phúc trọn đời bằng tiếng Pháp lãng mạn.
Đường Tụng cười, cảm ơn ông. Nhân viên cửa hàng đều rất tận tình, kẹp thiệp hình trái tim xinh xắn lên hộp chocolate. Ai nấy đều nghĩ họ là một gia đình đi du lịch, còn khen vợ của Đường Tụng xinh đẹp.
Mạc Tang không nói gì, sự lãng mạn đậm chất châu Âu khiến người ta không thể không xao xuyến. Cô đứng đó, trông thấy mình qua tấm gương ở cửa, cố nở nụ cười tươi. Ông cụ tốt bụng đang đứng bên cạnh chờ cà phê, hỏi Mạc Tang đã kết hôn được mấy năm.
Mạc Tang ngập ngừng một lúc, Đường Tụng ôm vai cô, chỉ vào những viên chocolate rồi trả lời: “Hai mươi tư giờ.”
Ông cụ cười, “Cô bé rất giống mẹ, màu tóc đỏ đẹp như thế này bây giờ hiếm lắm.”
Bên cạnh cửa hàng chocolate có một gian cà phê nhỏ, họ chọn vị trí cạnh cửa sổ ngồi nghỉ. Đường Tụng nhớ lại mấy năm trước: “Bốn năm rồi, hồi đó chỉ có một mình, anh thường ngồi đây vào buổi chiều để ngắm cảnh đường phố. Lúc đó còn chưa có Đường Đường.” Anh đẩy hộp chocolate tới trước mặt Mạc Tang. “Em thử đi, chỉ giữ được mười mấy tiếng nữa thôi.”
Họ đến hơi muộn, chocolate chỉ còn ăn được trong vòng mười lăm tiếng.
Mạc Tang cầm một miếng cho vào miệng, vị chocolate và hoa hồng hòa trộn đầy quyến rũ, nó có thể chinh phục cả người kén ăn nhất. Vị ngọt dường như làm tâm lý thoải mái hơn, cô tựa vào thành ghế sofa, hít một hơi sâu, nhìn người đàn ông đối diện, hỏi: “Chỉ còn mười mấy tiếng đồng hồ, anh cũng không ân hận chứ?”
Thật là một câu hỏi chẳng ra làm sao.
Đường Tụng khuấy tách cà phê trước mặt, cô bé Đường Đường không hiểu người lớn nói gì, đang mải ăn pudding.
Anh nhìn cô, cuối cùng gật đầu.
Mạc Tang chăm chú nhìn đôi mắt của Đường Tụng, nỗi xúc động khó cất thành lời dấy lên trong lồng ngực.
Điểm ngắm khốn kiếp màu đỏ bất ngờ bay tới, xuyên qua cửa bên ngoài quán cà phê. Trong tích tắc, vụt qua trước ngực Đường Tụng. Mạc Tang lập tức nhào tới, ôm chặt lấy anh.
Tách cà phê trước mặt Đường Tụng đổ loang dưới nền, mọi người trong quán đều quay đầu lại, cười và vỗ tay khi nhìn thấy tư thế thân mật của họ. Ai nấy đều nghĩ họ chỉ là một đôi vợ chồng trẻ bình thường, đang đưa con đi chơi.
Chẳng ai ngờ được giây đó, nếu Mạc Tang không chặn điểm bắn tia laser thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Tia laser đỏ từ súng bắn tỉa bỗng chốc biến mất.
Mạc Tang buông Đường Tụng, về chỗ ngồi, đưa mắt nhìn con đường và tòa nhà xa xa. Cô không còn thời gian để do dự, không thể để Đường Tụng và con gái anh xảy ra chuyện.
Có vẻ như Đường Tụng không nhận ra điều gì, anh gọi người tới dọn tách cà phê đổ dưới nền. Mạc Tang nghĩ tới kết cục xấu nhất, sau một hồi căng thẳng, cô không còn quá đau khổ nữa. Cô ngồi bên cạnh anh, đưa viên chocolate hoa hồng cuối cùng vào miệng, nhìn anh bảo: “Đường Tụng, mười lăm tiếng đồng hồ này, em yêu anh.”
Đường Tụng chưa từng là kẻ tham lam, anh cười, nắm tay cô. Mạc Tang vứt tấm thiệp đã bị vo tròn vào trong góc, mười ngón tay cô đan vào tay Đường Tụng. Anh ôm chặt Mạc Tang nhìn về hướng xa xa sau lưng cô.
Ngoài cửa, người người qua lại trên phố, mỗi hàng cây, mỗi một ngã rẽ đều ẩn chứa sự đen tối khó nhận biết.
Mắt Đường Tụng nheo lại, nụ cười dần tắt nhưng giọng nói vẫn dịu dàng không hề thay đổi: “Mạc Tang, anh không cần em chết vì anh, anh không giống K.”
Sự mềm yếu của Mạc Tang chẳng có chỗ che giấu. Cô cảm thấy tiếng tim anh đập cũng như viên chocolate ngọt ngào, đều khiến cô như sắp tan chảy.
Đêm dần buông xuống, cuối cùng họ đi tới hồ Zurich.
Trên hồ có rất nhiều chim lội cùng những con thiên nga bơi thanh thản. Hôm nay Đường Đường được thỏa mãn mọi mong ước, vui sướng chạy khắp nơi, không còn để ý đến chuyện gì nữa. Đường Tụng và Mạc Tang đi dạo chầm chậm bên hồ, đôi lúc phải chạy lại giữ Đường Đường vì cô bé chạy quá nhanh. Trong khoảnh khắc, thời gian như đứng lặng, cả vầng mặt trời ở xa xôi cũng vậy. Ai nấy đều nói, ở hồ Zurich có thể ngắm được tịch dương đẹp nhất thế giới.
Mạc Tang vươn vai, nhìn về hướng dãy núi Anpơ xa tít tắp sau màn sương chiều, đưa tay chỉ những ngọn núi trập trùng nơi chân trời, cười bảo: “Em yêu núi tuyết.”
Nó ở nơi xa vời vợi, nhưng mang màu sắc tinh khiết nhất trên đời.
Mặt hồ rộng lớn, yên ả. Có lẽ ở đây chẳng ai hiểu tiếng Trung nên cả cô và anh đều không cần giữ kẽ.
Mạc Tang nhìn gương mặt nghiêng hiền hòa của Đường Tụng, trong màn sương, anh như xuất hiện trong mơ. Cô hít thở sâu, bỗng hét to về phía xa: “Đường Tụng, em yêu anh”.
Đường Tụng không nói gì, chẳng đợi con mèo ương ngạnh ngang nhiên hét thêm câu thứ hai, anh đã đưa tay ôm lấy cô, khiến cô nghẹt thở bằng hành động. Tiếng cười của con gái vang lên, anh vội buông Mạc Tang. Dưới bóng cây mờ ảo, hai người đều có chút không kiềm chế được cảm xúc.
Không thể lãng phí thêm thời gian.
Đường Tụng lấy ra chiếc hộp gấm màu đen, nói với giọng bình thường đến mức đây dường như chỉ là một câu trần thuật: “Làm vợ anh nhé.”
Trong hộp là viên kim cương có giá trị nhất trên thế giới, bao nhiêu người cả cuộc đời khao khát đoạt được. Đây được mệnh danh là giọt lệ vĩnh hằng trên gương mặt, là kiệt tác huyền thoại có thể làm hoen màu thời gian.
Tuyết Sơn Chi Lệ.
Viên kim cương hoàn mỹ được đính vào sợi dây chuyền bạch kim có khảm kim cương nhỏ. Ánh sáng huyền ảo phát ra mỗi khi góc độ thay đổi. Mạc Tang cầm bảo vật trên tay, ánh sáng lung linh di chuyển theo dây chuyền. Nó như một ngọn lửa kiêu kỳ, khiến cảnh sắc hồ Zurich cũng trở nên mờ nhạt.
Nó là báu vật huyền thoại và điểm mấu chốt là, giờ đây nó chứa đựng mật mã giao dịch trị giá cả chục tỷ đô la Mỹ. Biết bao kẻ vì viên kim cương này mà mất tính mạng, khuynh gia bại sản. Ai ngờ được rằng, người chiến thắng mọi đối thủ để dành được Tuyết Sơn Chi Lệ, nay lại đem nó đi tặng người khác.
Món quà cầu hôn này còn vượt xa so với “nghìn vàng đổi một nụ cười”.
Không biết có phải vì đã đoán trước, Mạc Tang không hề cảm thấy ngạc nhiên vì hành động của Đường Tụng. Cô nhìn chiếc dây chuyền trong lòng bàn tay, tâm trạng hết sức bình thản.
Bỗng nhiên có chú thiên nga đập cánh bay lên, in bóng xuống mặt hồ xanh thẳm. Chẳng cần một chút thêm thắt chỉnh sửa nào, mỗi góc nhỏ của cảnh vật trước mắt đều có thể trở thành hình ảnh đẹp nhất trên bưu thiếp.
Mạc Tang không biết rốt cuộc là thứ gì mát lạnh đang lăn trên má, vẫn muốn đùa Đường Tụng. Nhìn báu vật hiếm có, cô bảo anh: “Anh không cầu hôn bằng nhẫn à? Đây là cái gì, nặng trình trịch mà dễ gây chú ý quá, chẳng dám đeo.”
Mạc Tang ngoắc dây chuyền vào ngón tay rồi xoay xoay, bất chợt làm động tác chuẩn bị ném đồ xuống hồ, sau đó hất cẳm nhìn Đường Tụng. Anh thở dài, nói với vẻ vô cùng tiếc nuối: “Chẳng còn cách nào khác, anh chỉ có cái này, em nhận tạm đi, mau nhận lời anh đi chứ?”
Mạc Tang nhìn Đường Tụng, phì cười, rồi kiễng chân ghé sát vai anh nói: “Hãy gọi em là bà Đường.”
Xung quanh vắng người, khung cảnh chiều tà rợn ngợp, mây tầng tầng lớp lớp lững lờ trôi mang theo khung cảnh đẹp đẽ của những thời khắc cuối ngày. Dường như trời đất đều chứng giám cho đôi tình nhân. Đường Tụng hôn Mạc Tang, thậm chí đê mê đến gần như cắn cô.
Đường Đường đang cho thiên nga ăn ở vị trí có thể trông thấy hai người. Mạc Tang vẫn còn chút lý trí, “Đường Đường ở đây, đừng anh…”
Đường Tụng dường như không thể dừng lại khiến Mạc Tang nhột đến buồn cười. Vừa thở dốc, cô vừa đẩy anh, “Giấy chứng minh nhân dân của em bị hủy bỏ từ lâu với lý do bỏ mạng khi làm nhiệm vụ, em không thể đăng ký kết hôn ở đây. Nhưng ngày trước có cách nói rằng…”, Mạc Tang ở trong vòng tay Đường Tụng, những lọn tóc đỏ như màu lửa xõa trên vai anh. Cô ngước mắt nhìn Đường Tụng, bảo: “Dù sao em cũng không vào giáo đường, ở bên hồ là được rồi, có núi tuyết chứng giám.”
Những người như Mạc Tang đều không thể công khai đăng ký kết hôn, cũng chẳng ai muốn dùng thân phận giả để đăng ký. Trước đây đã có người trong tổ chức của cô tới núi Thiếu Nữ tự tổ chức đám cưới.
Mạc Tang nắm viên Tuyết Sơn Chi Lệ trong tay, hỏi anh với nét mặt hơi nhăn nhó: “Không ngờ cuối cùng em mặc quần jeans và áo T-shirt để kết hôn. Daisy sẽ bóp cổ em nếu cô ấy biết chuyện này.”
Đường Tụng cũng chẳng hơn gì Mạc Tang, anh mặc đồ rất đơn giản.
Cặp uyên ương tình tứ, thân mật đến mức ai nhìn thấy cũng đỏ mặt. Mạc Tang cố nhớ lại những cảnh từng thấy trên tivi, “Dù thuận lợi hay khó khăn, giàu có hay nghèo khó, khỏe mạnh hay bệnh tật, vui vẻ hay u buồn, con đều yêu cô ấy trọn vẹn, chung thủy với cô ấy đến suốt đời…”
Hai người nhìn mặt hồ, Mạc Tang ra vẻ nghiêm túc, bắt chước những câu mà mục sư sẽ nói khi chủ trì hôn lễ, nói được một nửa thì phì cười. Đường Tụng điềm nhiên đứng yên nhìn cô tự biên tự diễn, cuối cùng chính Mạc Tang thấy vô vị, bèn nhảy lên ngồi trên thanh chắn, túm lấy cổ áo Đường Tụng bảo: “Ai chà, làm thế này chẳng có tác dụng gì cả.”
Một nghi thức cưới xin chẳng ra làm sao.
Đường Tụng cũng không muốn lãng phí thêm thời gian, cầm sợi dây chuyền đính viên Tuyết Sơn Chi Lệ đeo cho cô, vẻ đẹp lung linh của viên kim cương quá bắt mắt khiến cô bất an, bèn lấy cổ áo che lại. Đường Tụng ngăn tay Mạc Tang, “Em không biết là anh đợi ngày này đã bao lâu rồi.”
Cô nhìn anh hỏi: “Thực ra em biết cách đọc mật mã, anh không muốn biết sao?”
“Không.”
Người ta giành giật viên kim cương vì lợi ích lớn hơn ẩn giấu trong nó, anh mạo hiểm đoạt nó, thực sự vì yêu thích vẻ đẹp của nó.
Đường Tụng luôn điềm nhiên đến mức khiến người ta phát điên, nhưng không hiểu vì sao, lúc này tay anh bỗng nhiên run lên, mất một lúc lâu mới đeo xong chiếc dây chuyền vào cổ Mạc Tang.
Mạc Tang thấy buồn cười vì lại tìm được cơ hội trêu trọc anh, “Ồ, Tứ thiếu gia lần đầu lấy vợ nên run đến mức này đấy à?”
Thấy Mạc Tang vô tâm chế giễu mình, Đường Tụng thở dài, anh rất muốn nói, em biết anh đã tìm em bao lâu rồi không, anh đã nghĩ không thể tìm thấy em.
Nhưng anh không dám nói.
Nhận ra Đường Tụng không hề muốn đùa, Mạc Tang có chút bối rối. Cô dang tay ôm lấy anh, không cất lời, chỉ ôm chặt.
Quanh hồ vắng vẻ, trời đã tối sầm, ánh mắt Đường Tụng dường như là lối dẫn duy nhất song lại đượm vẻ bi thương không thể gọi nên lời. Anh hôn cô như thể nụ hôn đó là lời thề hẹn cuối cùng, rồi anh bảo: “Mạc Tang, có thể em chỉ yêu anh mười lăm giờ đồng hồ nhưng từ phút này trở đi, em đã là bà Đường. Em không được lấy kẻ khác, trừ khi anh chết.”
Lời nói mang tính uy hiếp và đe dọa, hiếm khi Đường Tụng nói những câu như vậy.
Đường Đường chơi xong, chạy đến, nhìn thấy hai người.
Đường Tụng quỳ chân, nhìn con gái mình, một lúc rất lâu sau, anh chỉ vào Mạc Tang bảo: “Đường Đường, gọi mẹ đi con.”
Đường Đường đang cúi đầu bóc vỏ kẹo, trẻ con chỉ có thể tập trung vào một việc, quá háo hức để ăn kẹo nên khi nghe bố yêu cầu vậy, cô bé ngoan ngoãn nói theo, chẳng buồn thắc mắc: “Vâng… mẹ.”
Đường Tụng ôm con gái, dặn dò: “Đường Đường nghe này, bố phải đi một lúc, con theo mẹ phải ngoan ngoãn không được khóc, chịu không?”
Đường Đường nghĩ một lúc rồi hỏi: “Thế bố có mua chocolate cho con nữa không?”
“Ừ, nếu Đường Đường nghe lời, bố sẽ đặt họ làm một bạn thiên nga bằng chocolate cho con.”
Đường Đường vui sướng nhảy nhót, hứa với bố: “Nhất định con sẽ nghe lời mẹ.”
Mạc Tang cảm thấy có gì đó là lạ, “Đường Tụng?”
Anh không giải thích sự thắc mắc đó, đứng dậy vòng tay qua người Mạc Tang, có vẻ chỉ là một cái ôm tình tứ, song anh nói nhỏ bên tai cô: “Trong buồng điện thoại bên kia đường, có kẻ theo dõi chúng ta.”
Mạc Tang vốn đã cảm thấy bị theo dõi song rất lo lắng khi nghe điều này. Nếu Đường Tụng phát giác được điều đó, chắc chắn anh sẽ tự quyết định làm gì bước tiếp theo. Cô bỗng chốc cuống lên, giữ chặt anh nhắc nhở: “Anh lại muốn làm gì nữa đây!”
“Có lẽ là người của anh cả, anh đã gọi người tới nhưng không kịp nữa rồi, ở đây là bên hồ, người qua lại ít, rất dễ cho chúng ngắm bắn. Anh đoán… đối phương sẽ không đợi thêm nữa đâu.”
“Đừng nói với em là anh lại nghĩ ra trò quái quỷ gì đấy nhé!” Cô nhớ tới cây hoa anh túc, nghĩ trong bụng rất có thể người của K đang theo dõi, song không biết làm thế nào giải thích với anh. Tóm lại, trước mắt kẻ nào muốn giết họ không quan trọng, quan trọng là, Đường Tụng lại ép buộc cô.
Mạc Tang luôn muốn nói với anh rằng, thực ra cô không mạnh mẽ như anh nghĩ. Nhưng cô chẳng có cơ hội, sự việc xảy ra quá nhanh, họ chẳng có thời gian suy tính nhiều.
Đường Tụng cười, vuốt lọn tóc dài của Mạc tang ra sau tai, hôn lên khóe mắt cô. Mạc Tang chưa bao giờ lo sợ đến như vậy, dường như đã dự cảm được điều gì, nhưng lúc này cô không thể nghĩ ra cách ngăn cản anh.
Đường Tụng ngầm ra hiệu Mạc Tang nhìn về góc bên phải, phong cảnh hai bên bờ hồ Zurich đẹp tuyệt vời với hàng cây và bãi cỏ. Màn đêm đã buông xuống, nếu đi vào rừng cây để làm rối loạn tầm ngắm của đối phương thì sẽ có cơ hội thoát thân.
Nhìn bề ngoài, hai người ôm nhau như đang trò chuyện tình tứ, song anh dặn dò bên tai cô: “Em nghe này, tối qua trợ lý Minh đã cắt cử người tới Zurich, có lẽ họ đã ở trong thành phố, nếu lát nữa chỉ mình em rời khỏi đây, hãy đưa Đường Đường về căn nhà đó, trợ lý Minh sẽ đi tìm em và con.”
“Vậy anh thì sao?” Mạc Tang vừa dứt lời, tiếng súng bỗng nổ bên tai.
Đường Tụng ôm cô tránh sang một bên, viên đạn rít lên, gần như sượt qua thân thể hai người. Đường Đường sợ hãi òa khóc, Đường Tụng bế con đặt vào lòng Mạc Tang. Rất nhanh, anh đẩy hai mẹ con về phía rừng cây, “Chạy nhanh lên.”
Mạc Tang bịt chặt miệng Đường Đường, sau lưng cô đạn bắn tới tấp, Đường Tụng luôn chắn sau lưng họ, bỗng nói một câu: “Đường Đường là con gái em, hãy đưa con đi.”
Trong lúc cam go, Mạc Tang chẳng lòng dạ nào bận tâm đến ý nghĩa câu nói của Đường Tụng, cô muốn chuyển khẩu súng bất ly thân cho anh nhưng bị ngăn lại. Anh nói vội: “Em cầm súng bảo vệ Đường Đường.” Đối phương vẫn tiếp tục nhắm bắn, Đường Tụng đẩy mặt Mạc Tang, không để cô nhìn phía sau, “Không còn thời gian nữa đâu, vào rừng cây đi, em thông thạo nơi này, hãy nghĩ cách quay về căn nhà!”
Mạc Tang dường như có thể cảm nhận được từng động tác của anh sau lưng mình. Đối phương chốn trong bóng tối, họ hoàn toàn không có thời gian phản kích, Đường Tụng đang đem thân mình làm bia đỡ đạn. Mạc Tang không thốt nên lời, dường như từ khi gặp anh, ngay cả sự bình tĩnh cơ bản nhất của một gián điệp khi gặp nguy hiểm, cô cũng không giữ được. Thay vào đó, cô lo sợ đến run rẩy, không cách nào khống chế chính mình.
Mạc Tang gần như phát điên khi thoáng ngửi mùi máu tanh lan ra, nhưng Đường Tụng không để cô quay đầu lại.
Lần nào anh cũng vậy.
Mạc Tang bỗng nhớ lại lúc ở quán cà phê, Đường Tụng bảo : “Anh không cần em chết vì anh.”
Lúc này Mạc Tang khóc không nổi, người đàn ông ích kỷ tự đại này, sao anh không đặt mình vào hoàn cảnh của cô? Cô phải làm thế nào khi thấy anh cận kề cái chết.
“Chúng ta buộc phải tách nhau ra, đối phương bị phân tán chúng ta mới tranh thủ thời gian được, đi đi em, đừng quay đầu lại.” Mùi máu nồng nặc nhưng giọng Đường Tụng vô cùng kiên định, thậm chí cuối cùng anh nở nụ cười, hôn lên trán cô, khẽ nói: “Bà Đường, anh nợ em một đám cưới, khi về sẽ đền cho em… nhất định sẽ quay về.”
Mạc Tang cắn môi đến chảy máu, đây chẳng khác nào hình phạt phanh thây. Anh dùng con để ép cô rời đi, cô chỉ có thể bịt miệng Đường Đường, ôm cô bé chạy vụt vào rừng cây tăm tối. Quả nhiên súng thôi ập tới khi họ tách rời nhau nhưng cũng lúc đó, sau lưng cô không còn giọng Đường Tụng nữa.
Mạc Tang dường như mất đi mọi giác quan, cô cảm thấy mình chỉ đang chạy theo bản năng, cô bé trong lòng dần yên lặng, dường như đã thấm mệt vì khóc nhiều.
Đầu óc Mạc Tang trống rỗng, chỉ có một suy nghĩ, tất cả là do cô gây ra, là do cô.
Cô không quên nổi Zurich, cuối cùng về lại nơi này. Cô nên sớm tìm K để tự thú, không nên cho rằng mình còn thời gian để mơ mộng.
Nhưng Mạc Tang quá lưu luyến trận mưa cùng lần uy hiếp tình cờ đó. Cô luôn muốn giữ lại chút gì cho mình, dù không thể yêu anh, không thể liên lụy đến anh. Và dẫu chẳng có thân phận hợp pháp mà kết hôn, cô vẫn muốn níu kéo thời gian, cho dù hết hạn bảo quản hộp chocolate.
Cố dồn toàn bộ lý trí mới hiểu được rằng, tình yêu thực sự sẽ giúp người ta làm lại từ đầu chứ không phải tiêu diệt lẫn nhau. Chết vì một người thì dễ dàng còn tiếp tục sống vì một người khó khăn đến vậy.
Mạc Tang chỉ muốn được ở bên anh dù chỉ thêm một giây, cuộc đời này, cô đã hiểu thế nào là tình yêu thực sự, bằng lòng sống tiếp vì một người, như thế đã đủ.
Nhưng đêm nay, cuối cùng cô hiểu được, hóa ra cô luôn hại anh, tình yêu hoàn toàn không thể đếm ngược.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.