Chương 27
Huyền Mặc
18/01/2016
Nửa tháng sau, mọi công tác điều tra về nhà họ Đường đều đổ dồn vào người cháu đích tôn Đường Diệp.
Nhưng trước đó, Đường Diệp tự lái xe đâm xuống khu để xe Kính Sơn, hiện trường vô cùng thảm khốc. Người trên xe được cho là sợ tội mà tự tử.
Chân tướng sự việc như thế nào, các cấp ở trên đều hiểu rõ, tuy nhiên họ muốn nhờ đó để tạm thời xoa dịu sự giận dữ của mấy đại gia tộc. Ai nấy cuốn cờ im trống, mỗi bên nhường một bước. Vì lợi ích của phe mình, chẳng ai điều tra thêm.
Kịch bản tương tự như những vụ việc năm nào.
Lúc đó, Đường Diệp bị K bắn vào ngực, gần như không thể cứu chữa. Đường Tụng đứng cách xa vết máu, giọng vẫn như mọi khi: “Anh cả, tôi không giống anh, không bao giờ giết người. Anh đã làm gì với họ, tôi chỉ muốn anh tự mình nếm thử.”
Nói rồi, anh sai người kéo Đường Diệp lên chiếc xe mà hắn lái tới, chỉnh phanh. Đường Tụng đứng đó, nhẹ nhàng lau sạch vết máu trên mặt Đường Diệp, cho hắn có bộ dạng rất đàng hoàng, sau đó đứng bên cửa sổ xe nói: “Anh dẫn K tới, gậy ông đập lưng ông… Chính anh gây ra cơ sự này. Bây giờ, tôi để anh tự lái xe lao xuống, rồi bất luận sống hay chết, từ nay ân oán giữa nhà họ Đường với anh chấm dứt.”
Nói rồi, anh sai người cho xe khởi động, lao thẳng xuống.
Đường Diệp bị trọng thương, không thể chống cự, chỉ biết ngồi nhìn xe của mình đâm qua rào chắn chưa hoàn thành, lao xuống khu nhà để xe.
Đường Tụng quyết không nhân từ, anh từng nói, nghiệp do Đường Diệp gây ra, hắn phải trả bằng hết.
Còn với K, hắn vốn không có giấy chứng minh nhân dân được công nhận, chết đi cũng giống như một trang quá khứ bị xóa sạch, chẳng gây tổn hại gì. Chỉ có điều, viên Tuyết Sơn Chi Lệ lại không rõ tung tích khiến một vài chủ thuê K gặp phiền phức, dẫn đến biến động và sự dò đoán ở khắp Châu u.
Cuối cùng, Đường Tụng quyết định giao K cho Mạc Tang, anh biết, hắn là người nuôi cô lớn. Anh tin tưởng Mạc Tang hoàn toàn, sau đó cũng không đả động về việc này.
Tuy mọi việc đang trong giai đoạn rối ren nhưng ai nấy đều hiểu rõ, khi sóng gió lặng xuống, với bề dày của nhà họ Đường ở Diệp Thành, thay đổi người thừa kế và bắt đầu lại chẳng phải việc khó khăn.
Khi cả thành phố sùng sục như long trời lở đất, Đường Tụng không chịu nghỉ ngơi. Đội cứu hộ của anh và Lục tướng quân đều đã tìm kiếm ở biển.
Con đường núi nơi Lục Viễn Kha xảy ra chuyện rất dốc, một bên là vách núi cheo leo, dưới chân núi lại cận kề biển. Họ đi dọc theo đường núi xuống biển tìm kiếm suốt bảy ngày, thậm chí tìm thấy thi thể của tất cả sát thủ mà K phái đến, nhưng không hề thấy tung tích Lục Viễn Kha.
Đó là người bạn Đường Tụng quen biết gần hai mươi năm, là tri kỷ của nhau.
Trên đường từ khu để xe Kính Sơn về thành phố, Đường Tụng sốt cao tới mức sắp ngất lịm. Sau đó, anh nằm viện một tuần. Trong khoảng thời gian này, quá nhiều khó khăn nặng nhọc đổ dồn lên vai anh. Khó khăn lắm mới giải quyết được việc trong nhà nhưng người bạn thân thiết Lục Viễn Kha lại mất tích, giờ vẫn bặt vô âm tín.
Khi Đường Tụng được phép xuất viện, Diệp Thành đã vào cuối thu. Tay phải của anh dần hồi phục, không còn tê liệt nữa và có thể tạm xử lý các việc thường nhật.
Bác sĩ hơi tiếc nuối, muốn giải thích thêm với Đường Tụng về bệnh tình nhưng anh không muốn nghe, anh cảm thấy vậy là đủ.
Mạc Tang không ở bên Đường Tụng. Anh biết cô ở cùng Daisy nên không cho người khác làm phiền họ.
Trợ lý Minh đến đón anh xuất viện, báo cáo lại rằng hôm nay lão gia gọi điện từ sáng sớm, bảo muốn đánh cờ cùng anh.
Cuối thu, lá vàng rụng đầy sân Tĩnh Vương phủ. Căn nhà cổ luôn toát lên sự trầm mặc chắt lọc qua năm tháng. Sau cánh cửa lớn vẫn là hành lang vắng lặng. Đường Tụng chầm chậm bước vào, trong lòng bỗng dậy lên nhiều cảm xúc.
Ngôi nhà cổ này đã chứng kiến cảnh vật đổi sao dời từ mấy trăm năm vương triều đến nay. Cho dù ai sống ai chết, dù thế giới bên ngoài xô bồ biến động thế nào cũng chẳng liên quan tới nó.
Đường Tụng lớn lên dưới mái hiên này, đã trải qua biết bao sự việc, bố mẹ qua đời, anh em máu mủ tàn sát lẫn nhau. Ai nấy lòng dạ luôn có tính toán nhưng lúc nào cũng giữ vẻ niềm nở thịnh tình.
May mà mọi thứ đều đã qua, từ nay trở đi, ai nấy sẽ luôn trân trọng người ở bên mình.
Trong góc, vẫn có rất nhiều vệ sĩ phòng bị nghiêm ngặt.
Và lão gia Đường Viễn Sơn vẫn ở khu nhà sau. Trời đã lạnh, khu đó địa thế không tốt lắm, thuộc hạ đều khuyên lão gia dọn ra nhưng ông cụ tiếc những loại hoa cỏ mà mình trồng mấy năm nay, ai khuyên thế nào cũng không chịu đi. Ông sợ mùa đông chẳng ai chăm nom, sang năm khu vườn thành ra hoang tàn.
Đường Tụng mặc chiếc áo khoác màu xám, bước vào căn nhà chính ở hướng Bắc.
Lão gia đang ngồi một mình, đăm chiêu nghiên cứu bàn cờ. Đường Tụng bước vào rót trà, ngồi yên đợi một lúc. Đợi đến khi trà nguội, anh mới đứng dậy ra xem bàn cờ.
Chuỗi tràng hạt vòng qua tay lão gia, giọng ông phiền muộn: “Ta xem xét thế cờ đã một ngày, cục diện này cuối cùng hai lần liên hoàn kiếp, đi như thế nào cũng hòa.”
Đường Tụng cười, đưa tay về phía gần ông cụ, nhấc quân trắng lên, một bước đã có thể phân thắng bại.
Lão gia vỗ tay cười lớn, vỗ vào tay Đường Tụng, ngước mắt nhìn anh rất lâu rồi bảo: “Ông biết trong lòng cháu không thoải mái.”
Nước cờ cuối cùng cần có người ra tay, ở đời ai cũng có trách nhiệm của mình, trốn chạy là hèn nhát.
May là ông cụ không nhìn lầm người. Như mặt nước tĩnh lặng mà lòng sâu thẳm, người cháu ngày thường an tĩnh nhất cũng chính là niềm tự hào lớn nhất của ông.
Đường Tụng lắc đầu định nói gì, nhưng ngoài cửa bỗng có người bước vào, anh không nói nữa. Lão gia giơ tay vẫy người đang đứng ở cửa, “Nhanh vào đây đi, ngoài đó lạnh”
Mạc Tang cúi đầu, không chào hỏi cũng không nói gì.
Đường Tụng nhìn Mạc Tang, hôm nay cô quàng chiếc khăn len dày cộm, che kín cả một phần khuôn mặt, tuy vậy, quần áo không đủ ấm.
Rất tự nhiên, anh bước tới kéo Mạc Tang vào trong, cảm thấy bàn tay cô lạnh cóng. Đường Tụng hơi nhíu mày, “Hôm qua gọi điện anh bảo với em rồi, mấy hôm nay nhiệt độ hạ thấp.”
Mạc Tang chưa kịp tháo khăn đã bị Đường Tụng nắm chặt tay. Trước mặt ông nội nên cô ngại gây chuyện, ngượng nghịu ngồi xuống. Đường lão gia vẫn chăm chú nhìn cô, Mạc Tang đầu óc như bay đi đâu, đưa tay nắm lấy bàn cờ.
Ván cờ đó không dễ dàng đi đến nước cuối cùng để phân thắng bại, nhưng bị Mạc Tang làm lộn xộn, dù cô còn chưa kịp nhìn thấy nó.
Ông cụ sống gần một thế kỷ, thời chiến tranh bao lần phải liều mạng, nửa đời còn lại lập nên chiến tích huy hoàng, làm sao ông không nhìn rõ điều Mạc Tang trăn trở trong lòng.
Ông cụ thở dài, “Ta nào có yêu cầu quá nhiều ở cậu Tứ. Đường Tụng đã làm rất tốt, ai là cháu dâu, ta đều hài lòng.
Mạc Tang cúi đầu đếm quân cờ, không muốn nói gì.
Ông cụ quay người tìm vật gì đó trên giá, vừa tìm vừa nói: “Con bé này quen sống trong môi trường không tốt, lúc nào cũng cảnh giác cao độ… Hôm đầu đến đây ta đã thấy thế…” Ông cụ lấy ra một chiếc hộp, “Cháu thấy đấy, ta đã già thế này rồi còn muốn đấu tranh gì với các cháu? Ta thật tình muốn truyền lại vật này cho cháu.”
Nói rồi, ông cụ một lần nữa đẩy chiếc hộp gấm tới trước mặt Mạc Tang, cười hiền hậu, “Đường Đường đã sắp bốn tuổi rồi nhỉ? Cháu cứ coi như an ủi lão già này đi, bằng cách cho cậu Tứ nhà ta có một danh phận.”
Mạc Tang không nhịn được, quay đầu nhìn Đường Tụng cười.
Đường Tụng bị ông nội trêu, nhìn sang bảo: “Ông…”
Ông cụ chẳng để ý tới anh, giữ vẻ mặt nghiêm túc. Biết rõ câu trả lời mà vẫn cố ý hỏi Mạc Tang: “Lần này cháu có nhận không?”
Mạc Tang muốn nói gì nhưng lại thôi, tuy vậy, bàn tay cô ôm chặt chiếc hộp.
Ông cụ hài lòng gật đầu, thấy cô ngô nghê quên chưa bỏ chiếc khăn choàng, mái tóc đỏ dài xõa xuống lòa xòa, ông cụ đưa tay giúp cô vuốt tóc ra sau, nói giọng chan chứa tình thương: “Nửa bàn chân ta đã bước vào quan tài rồi, già cả, chỉ muốn nhìn thấy cháu chắt được hạnh phúc… Mạc Tang, từ nay chúng ta là người thân của cháu. Ta đấu tranh hơn nửa cuộc đời, mục đích cuối cùng là… được trông thấy cái nhà này thực sự là một gia đình.”
Cháu chắt được hạnh phúc, ai nấy hòa thuận.
Mạc Tang chưa từng thực sự có một gia đình, hôm nay khi nhận điện thoại, cô định không tới vì không thích nơi này, cũng không thích ông nội của Đường Tụng.
Nhưng lúc này, cô bỗng rất muốn thử đặt niềm tin vào họ.
Như một người lạc đường cuối cùng nhìn thấy nguồn sáng. Chưa biết ánh sáng đến từ đâu song cô chỉ muốn đi về hướng đó, học cách coi nhà Đường Tụng như nhà mình, thử tin vào ông cụ trước mặt.
Thực ra Mạc Tang chưa suy nghĩ kỹ, nhưng một cách vô thức, bất giác cô gọi hai tiếng: “Ông nội.”
Người đàn ông bên cạnh nãy giờ chỉ ngồi uống trà nghe họ trò chuyện, bất ngờ nghe tiếng Mạc Tang gọi, anh hơi xúc động, nắm chặt tay cô.
Buổi tối, hai người ở lại ăn cơm cùng Đường lão gia.
Về đêm, trời nổi gió lớn, tình hình thời tiết thế này có lẽ ngày mai trời âm u. Đường Tụng và Mạc Tang chuẩn bị rời khỏi căn nhà cổ, lúc này đang bước trên hành lang. Mạc Tang mặc không đủ ấm, có gió nên càng lạnh. Cô rụt vai, run lập cập, cố quấn khăn thật chặt vào người cho đỡ lạnh, còn chân chạy bước nhỏ để nhanh vào trong xe.
Đường Tụng phì cười khi thấy điệu bộ vừa chạy vừa run của Mạc Tang, kéo cô lại, nắm chặt tay, nghe tiếng cô lí nhí hờn trách: “Đường Tụng, đừng như thế, lạnh quá.”
Mạc Tang mang dòng máu của người da trắng, tóc lại có màu đỏ. Trông cô như một con mèo kiêu hãnh khi đứng giữa ánh sáng bàng bạc, vừa thổi hơi ấm vào tay vừa trừng mắt nhìn anh.
Đường Tụng mềm lòng, đưa tay ấn vào trán Mạc Tang, đùa với cô: “Còn phải lo cho em nhiều hơn cả Đường Đường.”
Đáng tiếc con mèo hoang không đáp lại tình cảm, vừa đẩy còn tỏ ra tấm tức, chỉ một giây sau đã thay đổi thái độ. Cô bắt đầu ngắm nghía chiếc áo khoác của anh.
Mạc Tang cười với vẻ muốn lấy lòng, ghé sát anh, dường như có ý đồ gì đó. Tay cô bất ngờ luồn vào bụng Đường Tụng, các ngón tay lạnh như băng xoa lên người anh.
Đường Tụng vốn mặc ấm áp, rất ung dung nhưng sau đó phải lùi ra sau để tránh bàn tay của cô. Mạc Tang thích thú khi trông thấy vẻ ngán ngẩm, bất lực của anh, phá lên cười, tiếp tục chạm tay vào người anh.
Anh thấy đau đầu trước trò đùa của Mạc Tang, không còn lời gì để nói. Sau đó kéo con mèo hoang lại gần, mười ngón tay đan vào nhau, cùng cho tay vào túi áo khoác của anh.
Đường Tụng đi trước cô một chút, dặn dò: “Ngoan nào… cẩn thận bậc thềm nhé.”
Có lẽ do giọng anh quá đỗi dịu dàng, hoặc có lẽ trời lạnh dễ khiến người ta mềm lòng. Nhưng tóm lại, Mạc Tang ngoan ngoãn bước theo anh, không gian thoảng mùi thơm của hoa hải đường.
Cô nhớ đến một câu, mong được bên nhau mãi.
Cuối cùng cô hiểu được tại sao cô gái thông minh như Daisy cũng không thể đứng ngoài luồng.
Yêu một người là mong được thiên trường địa cửu, trời sập xuống cũng có thể trốn sau lưng anh.
Đáng tiếc, cảnh lãng mạn chẳng kéo dài.
Mạc Tang lòng dâng trào sự cảm động nhưng chưa đi được mấy bước, cô nhận ra vấn đề. Đường Tụng mắc chiếc áo khoác ấm áp, thong thả và ung dung trong khi cô chỉ có quần jeans và một chiếc áo nỉ chẳng lấy gì làm dày dặn. Với bộ dạng đó, cô chợt nhận ra mình không thích hợp ở trong đại viện của dòng họ Đường. Mạc Tang ngẩng đầu hỏi anh: “Ngài Đường, lẽ nào anh không thương xót tôi một chút, khoác áo ấm cho tôi, tôi sợ lạnh.”
Đường Tụng nhìn cô, thản nhiên bảo: “Anh còn sợ lạnh hơn.”
“Đường Tụng!”
“Bệnh viêm phổi của anh vừa đỡ được chút, bác sĩ bảo không được để cơ thể bị lạnh.”
Đường Tụng chỉ buột miệng nói câu đó nhưng khiến Mạc Tang nghĩ tới điều gì, cô cúi đầu, chẳng còn hứng thú đùa cợt.
Cô lặng lẽ nắm tay Đường Tụng, cho tới khi đã ngồi trong xe mới mở lời: “Thế mà anh dám nhảy xuống đó.”
Đó là hồ Zurich, không phải bể bơi của nhà anh.
Đường Tụng chuyển chủ đề: “Nước hồ Zurich không trong sạch như người ta đồn.” Anh nghĩ trong giây lát rồi giơ tay miêu tả cho Mạc Tang, “Cứ nghĩ đến chuyện nước bẩn ở đó ngấm vào người, anh chỉ muốn… cắt cả lá phổi đi.”
Nói xong Đường Tụng không thể ngồi yên, than vãn suốt một hồi, thực sự rất khổ sở vì chuyện này.
Câu chuyện bỗng trở nên rất trẻ con, những lời thương xót Mạc Tang đều chưa nói ra, giờ đây chỉ muốn tát anh một cái. Nhưng nghĩ đến bệnh tình của anh, cô đành bấm bụng cho qua. Bệnh thích sạch sẽ của người đàn ông này đã đến mức không có thuốc chữa.
Mạc Tang cầm tay phải của anh lên, nhìn kỹ lưỡng những vết sẹo khâu, nói nhỏ: “Sau này… không được làm thế nữa.”
“Gì cơ?”
“K chết rồi, Lục Viễn Kha mất tích, Daisy cô ấy… cô ấy có thai rồi, hai người họ vốn không định đi theo đường núi nhưng hôm đó Daisy không khỏe, Lục Viễn Kha quyết định mạo hiểm đổi đường để đưa Daisy tới bệnh viện một cách nhanh nhất… Nhưng lại xảy ra chuyện.” Mạc Tang ôm bàn tay Đường Tụng, trong lòng bất an. Cô nói với anh bằng giọng nghiêm túc: “Đường Tụng, Daisy rất quan trọng đối với em, nhưng bây giờ đến cô ấy cũng sắp không chịu đựng được nữa… Em rất sợ, từ trước đến nay chưa từng có nỗi sợ như thế này. Anh không được xảy ra chuyện gì nữa, anh phải hứa với em, từ nay về sau, bất kể làm việc gì cũng phải cho em biết.”
Đường Tụng cúi đầu hôn lên trán cô, “Anh hứa.”
Lời của Mạc Tang như còn mắc kẹt ở cổ họng, ngập ngừng một hồi, cô nhỏ nhẹ bổ sung: “Cho dù ngày nào đó anh sắp chết, không thể quay về, cũng cần cho em biết, đừng che giấu mọi chuyện, nhé!”
Đường Tụng biết mấy hôm nay Mạc Tang ở bên Daisy tâm trạng rất nặng nề. Anh khẽ vỗ vào lưng cô, giọng đủ để an ủi: “Mai anh cùng em tới thăm Daisy.”
Cả hai người đều không nhẹ nhõm, trên đường về nhà an ủi lẫn nhau, song trong lòng lo lắng khôn nguôi.
Mạc Tang lo nghĩ cho Daisy như thế nào thì Đường Tụng sốt ruột tìm Lục Viễn Kha thế ấy. Đều là những người bạn cùng trải qua hoạn nạn, người thoát khỏi nguy hiểm còn đau lòng hơn.
Mạc Tang hơi mệt, muốn đi ngủ sớm. Theo thói quen, cô vào phòng Đường Đường đọc truyện cho con gái. Sau đó, nằm trên giường cô bé ngủ thiếp đi. Đèn ở thư phòng sáng tới đêm khuya, Đường Tụng xem đi xem lại những bức ảnh ở hiện trường. Hôm đó, tất cả người của K và Đường Diệp đều không còn đường sống, giờ đây hai kẻ giật dây cũng đã chết, chẳng ai vô duyên vô cớ uy hiếp Lục Viễn Kha.
Nhưng tìm trên núi, dưới biển đều không thấy anh. Đường Tụng đã nghĩ đến khả năng xấu nhất là Lục Viễn Kha không thể sống sót. Nhưng nếu như vậy, tại sao họ chưa tìm được thi thể anh?
Hôm đó, người duy nhất may mắn sống sót là Daisy.
Khi ô tô sắp lao xuống vực, trong khoảnh khắc cuối cùng, Lục Viễn Kha mở cửa xe đẩy Daisy ra. Cô ngã bên đường, chỉ biết nhìn anh rơi xuống, trong lúc va đập lộn nhào, cả ba chiếc xe đều bốc cháy.
Đêm đó Daisy khốn đốn cùng cực, cô loạng choạng giữa trời lạnh xin được giúp đỡ. Bản thân suýt không giữ được mạng, may mắn là em bé trong bụng không sao.
Mạc Tang bảo, Daisy luôn nghĩ đây là kỳ tích. Cô không có tín ngưỡng nhưng vì em bé chưa lọt lòng, cô bắt đầu tôn thờ Thượng đế.
Đường Tụng ngửa đầu tựa vào chiếc ghế mây, vừa xoa bóp huyệt thái dương vừa nhớ tới tính cợt nhả của Lục Viễn Kha, rất nhiều chuyện từ thời thơ bé dần hiện lên trong trí óc. Anh nghẹn ngào.
Đường Tụng có niềm tin vững vàng rằng Lục Viễn Kha còn sống.
Anh ngồi ở thư phòng tới quá nửa đêm mới đi nghỉ. Tìm một vòng không thấy Mạc Tang, anh mở phòng con gái, thấy hai người một lớn một bé đang cuộn mình trong chăn. Đến tư thế ngủ cũng giống hệt nhau.
Anh tiết chế đến cả hơi thở, rón rén bước lại giường.
Đây là điều kỳ diệu đẹp đẽ nhất của cuộc sống. Người anh yêu và con của họ. Trên đời này mỗi người đều độc nhất vô nhị, chỉ có con cái là bản sao của bố mẹ.
Anh thậm chí không cần giải thích thêm câu nào với Đường Đường. Mạc Tang trở về cũng không nói gì đặc biệt, vậy mà cô bé không hề dè dặt hay bị biến động tâm lý, mọi thứ đều vô cùng tự nhiên. Đường Đường xác định chắc chắn Mạc Tang chính là mẹ.
Cô nhóc sắp tròn bốn tuổi, lớn thêm chút nữa sẽ càng giống Mạc Tang.
Con mèo hoang này không hề biết mình làm mẹ từ năm hai mươi tuổi, bây giờ vẫn còn trẻ, chưa học được cách chăm con mà chỉ làm loạn cùng cô bé. Một lớn một nhỏ, chẳng ai cho anh được nhàn nhã yên ổn.
Hằng ngày Đường Tụng đều rất đau đầu vì hai yêu tinh gây họa, nhưng anh bằng lòng với điều đó.
Ánh điện được điều chỉnh ở mức sáng nhẹ nhất. Màu vàng cam dìu dịu, ấm áp bao phủ hai người trên giường. Đường Đường chổng mông ra ngoài, đầu rúc vào lòng Mạc Tang ngủ khò khò, không biết đang mơ giấc mơ thần tiên nào. Kẻ lớn cũng nằm với tư thế như thế chẳng đẹp đẽ gì. Mái tóc đỏ của cô đã rất dài, hơi xoăn, phủ rối bời trên gối.
Đường Tụng ngồi bên giường ngắm hai mẹ con rất lâu rồi đưa tay lay Mạc Tang, nói nhỏ hết mức có thể: “Về phòng ngủ thôi em, đừng tạo thói quen cho con bé, nếu không từ sau tối nào nó cũng bám lấy em đấy.”
Mạc Tang mơ màng quay đầu lại, cô bé trong lòng không hay biết gì, xoay người ngủ tiếp. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Mạc Tang chẳng buồn để ý tới Đường Tụng, quay lưng về phía anh bảo: “Cứ để em ở đây đi… Em không muốn dậy.”
Giọng cô khẽ khàng như đang làm nũng.
Đường Tụng cười, cúi xuống áp vào khuôn mặt cô, đưa tay ôm cả hai người. Cánh tay Đường Tụng luồn dưới đầu Mạc Tang, cô cựa quậy như một con mèo, sau đó điềm nhiên gối lên tay anh. Đường Tụng véo má Mạc Tang nhưng cô chẳng nhúc nhích, véo mạnh hơn cũng vậy. Anh thẳng thừng rút cánh tay ra, đầu cô cộp xuống giường.
Lần này thì Mạc Tang tỉnh hoàn toàn, phản ứng đầu tiên của cô là vơ gối đập vào người Đường Tụng. Nếu không phải vì Đường Đường đang ngủ ngon, cô chỉ muốn đánh anh một trận.
Đường Tụng cười to hơn, quá nửa đêm còn dám ngang nhiên tới quấy nhiễu. Mạc Tang mắt nửa nhắm nửa mở, đưa tay dụi dụi mắt rồi mấp máy môi bảo anh: “Em ở với Đường Đường, anh về phòng ngủ đi.”
“Em ở với con bé thì ai ở với anh?” Đường Tụng cũng mấp máy môi bảo lại.
Đến lúc này Mạc Tang không buồn tiếp lời, nằm duỗi thẳng, quyết định giả câm giả điếc đến cùng. Lúc nói câu đó, vẻ mặt của kẻ khốn này rất nghiêm túc, như thể đây là chuyện cực kỳ to tát.
Đêm đã rất khuya, Đường Tụng đã thấy hài lòng, quyết định không đùa giỡn thêm nữa. Anh ghé lại gần, kéo chăn cho hai mẹ con, hôn mỗi người một cái chúc ngủ ngon.
Sáng sớm, trận mưa thu đổ xuống Diệp Thành, nhiệt độ giảm thêm. Khi Đường Tụng và Mạc Tang tới bệnh viện, mưa tạnh dần nhưng trời âm u đến đáng sợ.
Không hiểu sao cảm giác bồn chồn cứ bám riết lấy Mạc Tang. Vừa xuống xe, cô chạy vội lên phòng bệnh Daisy nằm, Đường Tụng xách một số đồ đạc theo sau, nhưng vào trong chỉ gặp hộ lý phòng bệnh, không thấy Daisy đâu cả.
Đồ đạc của cô ấy cũng không còn, có lẽ Daisy đã có ý định bỏ đi từ trước, rời khỏi bệnh viện từ buổi đêm.
Nghe hộ lý kể tình hình, Đường Tụng lập tức nắm tay Mạc Tang, bỗng chốc cô trở nên cuống quýt, lo lắng không yên. Đường Tụng kéo cô về xe, Mạc Tang bị sốc, muốn lập tức ra ngoài tìm người, lật tung thành phố cũng phải tìm thấy Daisy.
Đường Tụng ôm lấy cô, không cho xuống xe, “Tạm thời không có chuyện gì đâu, Daisy thu dọn đồ đạc rồi mới đi, chắc chắn cô ấy không nghĩ quẩn.” Mạc Tang không muốn nghe, vùng vẫy để thoát khỏi Đường Tụng song không được, cuối cùng ôm mặt khóc.
Lục Viễn Kha là con độc nhất, giờ đây sống chết còn chưa biết thế nào. Nỗi đau đớn mà Lục gia đang gánh chịu không thể tưởng tượng nổi. Họ không chấp nhận Daisy, thậm chí tướng quân không cho phép bất kỳ ai tới thăm cô ấy.
Khi tỉnh dậy, Daisy chỉ có một thỉnh cầu duy nhất là nhờ Mạc Tang và Đường Tụng giữ kín chuyện cô mang thai. Daisy không muốn người nhà họ Lục biết cô đang mang giọt máu của Lục Viễn Kha.
Nếu nói ra điều này, có thể thân phận của cô sẽ khác, nhà họ Lục sẽ kiêng dè vì còn có đứa bé, sau đó sẽ đưa cô về nhà chăm sóc. Nhưng Daisy không chịu, một mình cô lặng lẽ gánh lấy tất cả.
Mạc Tang đã trải qua quá nhiều điều, vì thế có thể nhìn thấu được mọi thứ.
Càng nghĩ Mạc Tang càng đau lòng, “Cô ấy như chị ruột của em… Anh không hiểu đâu, em và Daisy đã nương tựa vào nhau bao nhiêu năm qua. Giờ cô ấy đột nhiên rời khỏi bệnh viện… Em sợ cô ấy không thể tiếp tục mạnh mẽ.”
Daisy thấu hiểu những chuyện đen tối xấu xa trên đời, thích làm theo ý mình và thường không dễ dàng chịu khuất phục trước ai. Một khi không thể giải tỏa tâm lý, điều gì cô ấy cũng có thể làm.
Đường Tụng ở trong xe cùng Mạc Tang cho tới khi cô bớt căng thẳng. Anh vòng tay qua vai cô, nói nhỏ: “Mạc Tang bây giờ em nhất định phải kiên cường. Em hiểu Daisy nên hãy bình tĩnh lại và nghĩ cô ấy có thể tới nơi nào nhất?”
Sốt sắng chẳng mang lại tác dụng gì, khi xảy ra chuyện, cách duy nhất giải quyết vấn đề là đối diện với nó.
Mạc Tang gục mặt vào lồng ngực Đường Tụng, hít một hơi sâu, cố gắng bình tĩnh hơn song đầu óc có trăm nghìn mối tơ vò. Daisy chẳng hề ngầm báo trước về sự ra đi. Lục Viễn Kha không có tin tức suốt những ngày qua, ai nấy đều biết khả năng anh ta sống sót vô cùng bé nhỏ. Daisy mang thai trong hoàn cảnh này… và chỉ có một mình. Bỏ mặc tình trạng sức khỏe, bỏ mặc thị phi, cô ấy có thể đến nơi nào?
Hoặc có thể nói, đã đến nước này, Diệp Thành lớn như thế, cô ấy còn có nơi nào không thể không tới?
Càng nghĩ Mạc Tang càng cuống quýt, lẩm bẩm nói: “Daisy không có nhà, không thể tới nơi chẳng có ý nghĩa với mình, chắc chắn có nguyên nhân… Đường Tụng! Chắc hẳn trước đây Lục Viễn Kha có nói với cô ấy về nơi nào đó, điều này rất quan trọng với họ… vì thế cô ấy bất chấp sức khỏe tới bằng được.”
Cho dù mọi dự định tan thành mây khói, sống không bằng chết, Daisy cũng giữ lời hứa tới nơi hẹn ước.
Đường Tụng bỗng nhớ tới điều gì, vẻ mặt trầm ngâm. Anh cúi đầu vỗ vai Mạc Tang rồi nói với người lái xe: “Tới cầu Thái Giang.”
Nhưng trước đó, Đường Diệp tự lái xe đâm xuống khu để xe Kính Sơn, hiện trường vô cùng thảm khốc. Người trên xe được cho là sợ tội mà tự tử.
Chân tướng sự việc như thế nào, các cấp ở trên đều hiểu rõ, tuy nhiên họ muốn nhờ đó để tạm thời xoa dịu sự giận dữ của mấy đại gia tộc. Ai nấy cuốn cờ im trống, mỗi bên nhường một bước. Vì lợi ích của phe mình, chẳng ai điều tra thêm.
Kịch bản tương tự như những vụ việc năm nào.
Lúc đó, Đường Diệp bị K bắn vào ngực, gần như không thể cứu chữa. Đường Tụng đứng cách xa vết máu, giọng vẫn như mọi khi: “Anh cả, tôi không giống anh, không bao giờ giết người. Anh đã làm gì với họ, tôi chỉ muốn anh tự mình nếm thử.”
Nói rồi, anh sai người kéo Đường Diệp lên chiếc xe mà hắn lái tới, chỉnh phanh. Đường Tụng đứng đó, nhẹ nhàng lau sạch vết máu trên mặt Đường Diệp, cho hắn có bộ dạng rất đàng hoàng, sau đó đứng bên cửa sổ xe nói: “Anh dẫn K tới, gậy ông đập lưng ông… Chính anh gây ra cơ sự này. Bây giờ, tôi để anh tự lái xe lao xuống, rồi bất luận sống hay chết, từ nay ân oán giữa nhà họ Đường với anh chấm dứt.”
Nói rồi, anh sai người cho xe khởi động, lao thẳng xuống.
Đường Diệp bị trọng thương, không thể chống cự, chỉ biết ngồi nhìn xe của mình đâm qua rào chắn chưa hoàn thành, lao xuống khu nhà để xe.
Đường Tụng quyết không nhân từ, anh từng nói, nghiệp do Đường Diệp gây ra, hắn phải trả bằng hết.
Còn với K, hắn vốn không có giấy chứng minh nhân dân được công nhận, chết đi cũng giống như một trang quá khứ bị xóa sạch, chẳng gây tổn hại gì. Chỉ có điều, viên Tuyết Sơn Chi Lệ lại không rõ tung tích khiến một vài chủ thuê K gặp phiền phức, dẫn đến biến động và sự dò đoán ở khắp Châu u.
Cuối cùng, Đường Tụng quyết định giao K cho Mạc Tang, anh biết, hắn là người nuôi cô lớn. Anh tin tưởng Mạc Tang hoàn toàn, sau đó cũng không đả động về việc này.
Tuy mọi việc đang trong giai đoạn rối ren nhưng ai nấy đều hiểu rõ, khi sóng gió lặng xuống, với bề dày của nhà họ Đường ở Diệp Thành, thay đổi người thừa kế và bắt đầu lại chẳng phải việc khó khăn.
Khi cả thành phố sùng sục như long trời lở đất, Đường Tụng không chịu nghỉ ngơi. Đội cứu hộ của anh và Lục tướng quân đều đã tìm kiếm ở biển.
Con đường núi nơi Lục Viễn Kha xảy ra chuyện rất dốc, một bên là vách núi cheo leo, dưới chân núi lại cận kề biển. Họ đi dọc theo đường núi xuống biển tìm kiếm suốt bảy ngày, thậm chí tìm thấy thi thể của tất cả sát thủ mà K phái đến, nhưng không hề thấy tung tích Lục Viễn Kha.
Đó là người bạn Đường Tụng quen biết gần hai mươi năm, là tri kỷ của nhau.
Trên đường từ khu để xe Kính Sơn về thành phố, Đường Tụng sốt cao tới mức sắp ngất lịm. Sau đó, anh nằm viện một tuần. Trong khoảng thời gian này, quá nhiều khó khăn nặng nhọc đổ dồn lên vai anh. Khó khăn lắm mới giải quyết được việc trong nhà nhưng người bạn thân thiết Lục Viễn Kha lại mất tích, giờ vẫn bặt vô âm tín.
Khi Đường Tụng được phép xuất viện, Diệp Thành đã vào cuối thu. Tay phải của anh dần hồi phục, không còn tê liệt nữa và có thể tạm xử lý các việc thường nhật.
Bác sĩ hơi tiếc nuối, muốn giải thích thêm với Đường Tụng về bệnh tình nhưng anh không muốn nghe, anh cảm thấy vậy là đủ.
Mạc Tang không ở bên Đường Tụng. Anh biết cô ở cùng Daisy nên không cho người khác làm phiền họ.
Trợ lý Minh đến đón anh xuất viện, báo cáo lại rằng hôm nay lão gia gọi điện từ sáng sớm, bảo muốn đánh cờ cùng anh.
Cuối thu, lá vàng rụng đầy sân Tĩnh Vương phủ. Căn nhà cổ luôn toát lên sự trầm mặc chắt lọc qua năm tháng. Sau cánh cửa lớn vẫn là hành lang vắng lặng. Đường Tụng chầm chậm bước vào, trong lòng bỗng dậy lên nhiều cảm xúc.
Ngôi nhà cổ này đã chứng kiến cảnh vật đổi sao dời từ mấy trăm năm vương triều đến nay. Cho dù ai sống ai chết, dù thế giới bên ngoài xô bồ biến động thế nào cũng chẳng liên quan tới nó.
Đường Tụng lớn lên dưới mái hiên này, đã trải qua biết bao sự việc, bố mẹ qua đời, anh em máu mủ tàn sát lẫn nhau. Ai nấy lòng dạ luôn có tính toán nhưng lúc nào cũng giữ vẻ niềm nở thịnh tình.
May mà mọi thứ đều đã qua, từ nay trở đi, ai nấy sẽ luôn trân trọng người ở bên mình.
Trong góc, vẫn có rất nhiều vệ sĩ phòng bị nghiêm ngặt.
Và lão gia Đường Viễn Sơn vẫn ở khu nhà sau. Trời đã lạnh, khu đó địa thế không tốt lắm, thuộc hạ đều khuyên lão gia dọn ra nhưng ông cụ tiếc những loại hoa cỏ mà mình trồng mấy năm nay, ai khuyên thế nào cũng không chịu đi. Ông sợ mùa đông chẳng ai chăm nom, sang năm khu vườn thành ra hoang tàn.
Đường Tụng mặc chiếc áo khoác màu xám, bước vào căn nhà chính ở hướng Bắc.
Lão gia đang ngồi một mình, đăm chiêu nghiên cứu bàn cờ. Đường Tụng bước vào rót trà, ngồi yên đợi một lúc. Đợi đến khi trà nguội, anh mới đứng dậy ra xem bàn cờ.
Chuỗi tràng hạt vòng qua tay lão gia, giọng ông phiền muộn: “Ta xem xét thế cờ đã một ngày, cục diện này cuối cùng hai lần liên hoàn kiếp, đi như thế nào cũng hòa.”
Đường Tụng cười, đưa tay về phía gần ông cụ, nhấc quân trắng lên, một bước đã có thể phân thắng bại.
Lão gia vỗ tay cười lớn, vỗ vào tay Đường Tụng, ngước mắt nhìn anh rất lâu rồi bảo: “Ông biết trong lòng cháu không thoải mái.”
Nước cờ cuối cùng cần có người ra tay, ở đời ai cũng có trách nhiệm của mình, trốn chạy là hèn nhát.
May là ông cụ không nhìn lầm người. Như mặt nước tĩnh lặng mà lòng sâu thẳm, người cháu ngày thường an tĩnh nhất cũng chính là niềm tự hào lớn nhất của ông.
Đường Tụng lắc đầu định nói gì, nhưng ngoài cửa bỗng có người bước vào, anh không nói nữa. Lão gia giơ tay vẫy người đang đứng ở cửa, “Nhanh vào đây đi, ngoài đó lạnh”
Mạc Tang cúi đầu, không chào hỏi cũng không nói gì.
Đường Tụng nhìn Mạc Tang, hôm nay cô quàng chiếc khăn len dày cộm, che kín cả một phần khuôn mặt, tuy vậy, quần áo không đủ ấm.
Rất tự nhiên, anh bước tới kéo Mạc Tang vào trong, cảm thấy bàn tay cô lạnh cóng. Đường Tụng hơi nhíu mày, “Hôm qua gọi điện anh bảo với em rồi, mấy hôm nay nhiệt độ hạ thấp.”
Mạc Tang chưa kịp tháo khăn đã bị Đường Tụng nắm chặt tay. Trước mặt ông nội nên cô ngại gây chuyện, ngượng nghịu ngồi xuống. Đường lão gia vẫn chăm chú nhìn cô, Mạc Tang đầu óc như bay đi đâu, đưa tay nắm lấy bàn cờ.
Ván cờ đó không dễ dàng đi đến nước cuối cùng để phân thắng bại, nhưng bị Mạc Tang làm lộn xộn, dù cô còn chưa kịp nhìn thấy nó.
Ông cụ sống gần một thế kỷ, thời chiến tranh bao lần phải liều mạng, nửa đời còn lại lập nên chiến tích huy hoàng, làm sao ông không nhìn rõ điều Mạc Tang trăn trở trong lòng.
Ông cụ thở dài, “Ta nào có yêu cầu quá nhiều ở cậu Tứ. Đường Tụng đã làm rất tốt, ai là cháu dâu, ta đều hài lòng.
Mạc Tang cúi đầu đếm quân cờ, không muốn nói gì.
Ông cụ quay người tìm vật gì đó trên giá, vừa tìm vừa nói: “Con bé này quen sống trong môi trường không tốt, lúc nào cũng cảnh giác cao độ… Hôm đầu đến đây ta đã thấy thế…” Ông cụ lấy ra một chiếc hộp, “Cháu thấy đấy, ta đã già thế này rồi còn muốn đấu tranh gì với các cháu? Ta thật tình muốn truyền lại vật này cho cháu.”
Nói rồi, ông cụ một lần nữa đẩy chiếc hộp gấm tới trước mặt Mạc Tang, cười hiền hậu, “Đường Đường đã sắp bốn tuổi rồi nhỉ? Cháu cứ coi như an ủi lão già này đi, bằng cách cho cậu Tứ nhà ta có một danh phận.”
Mạc Tang không nhịn được, quay đầu nhìn Đường Tụng cười.
Đường Tụng bị ông nội trêu, nhìn sang bảo: “Ông…”
Ông cụ chẳng để ý tới anh, giữ vẻ mặt nghiêm túc. Biết rõ câu trả lời mà vẫn cố ý hỏi Mạc Tang: “Lần này cháu có nhận không?”
Mạc Tang muốn nói gì nhưng lại thôi, tuy vậy, bàn tay cô ôm chặt chiếc hộp.
Ông cụ hài lòng gật đầu, thấy cô ngô nghê quên chưa bỏ chiếc khăn choàng, mái tóc đỏ dài xõa xuống lòa xòa, ông cụ đưa tay giúp cô vuốt tóc ra sau, nói giọng chan chứa tình thương: “Nửa bàn chân ta đã bước vào quan tài rồi, già cả, chỉ muốn nhìn thấy cháu chắt được hạnh phúc… Mạc Tang, từ nay chúng ta là người thân của cháu. Ta đấu tranh hơn nửa cuộc đời, mục đích cuối cùng là… được trông thấy cái nhà này thực sự là một gia đình.”
Cháu chắt được hạnh phúc, ai nấy hòa thuận.
Mạc Tang chưa từng thực sự có một gia đình, hôm nay khi nhận điện thoại, cô định không tới vì không thích nơi này, cũng không thích ông nội của Đường Tụng.
Nhưng lúc này, cô bỗng rất muốn thử đặt niềm tin vào họ.
Như một người lạc đường cuối cùng nhìn thấy nguồn sáng. Chưa biết ánh sáng đến từ đâu song cô chỉ muốn đi về hướng đó, học cách coi nhà Đường Tụng như nhà mình, thử tin vào ông cụ trước mặt.
Thực ra Mạc Tang chưa suy nghĩ kỹ, nhưng một cách vô thức, bất giác cô gọi hai tiếng: “Ông nội.”
Người đàn ông bên cạnh nãy giờ chỉ ngồi uống trà nghe họ trò chuyện, bất ngờ nghe tiếng Mạc Tang gọi, anh hơi xúc động, nắm chặt tay cô.
Buổi tối, hai người ở lại ăn cơm cùng Đường lão gia.
Về đêm, trời nổi gió lớn, tình hình thời tiết thế này có lẽ ngày mai trời âm u. Đường Tụng và Mạc Tang chuẩn bị rời khỏi căn nhà cổ, lúc này đang bước trên hành lang. Mạc Tang mặc không đủ ấm, có gió nên càng lạnh. Cô rụt vai, run lập cập, cố quấn khăn thật chặt vào người cho đỡ lạnh, còn chân chạy bước nhỏ để nhanh vào trong xe.
Đường Tụng phì cười khi thấy điệu bộ vừa chạy vừa run của Mạc Tang, kéo cô lại, nắm chặt tay, nghe tiếng cô lí nhí hờn trách: “Đường Tụng, đừng như thế, lạnh quá.”
Mạc Tang mang dòng máu của người da trắng, tóc lại có màu đỏ. Trông cô như một con mèo kiêu hãnh khi đứng giữa ánh sáng bàng bạc, vừa thổi hơi ấm vào tay vừa trừng mắt nhìn anh.
Đường Tụng mềm lòng, đưa tay ấn vào trán Mạc Tang, đùa với cô: “Còn phải lo cho em nhiều hơn cả Đường Đường.”
Đáng tiếc con mèo hoang không đáp lại tình cảm, vừa đẩy còn tỏ ra tấm tức, chỉ một giây sau đã thay đổi thái độ. Cô bắt đầu ngắm nghía chiếc áo khoác của anh.
Mạc Tang cười với vẻ muốn lấy lòng, ghé sát anh, dường như có ý đồ gì đó. Tay cô bất ngờ luồn vào bụng Đường Tụng, các ngón tay lạnh như băng xoa lên người anh.
Đường Tụng vốn mặc ấm áp, rất ung dung nhưng sau đó phải lùi ra sau để tránh bàn tay của cô. Mạc Tang thích thú khi trông thấy vẻ ngán ngẩm, bất lực của anh, phá lên cười, tiếp tục chạm tay vào người anh.
Anh thấy đau đầu trước trò đùa của Mạc Tang, không còn lời gì để nói. Sau đó kéo con mèo hoang lại gần, mười ngón tay đan vào nhau, cùng cho tay vào túi áo khoác của anh.
Đường Tụng đi trước cô một chút, dặn dò: “Ngoan nào… cẩn thận bậc thềm nhé.”
Có lẽ do giọng anh quá đỗi dịu dàng, hoặc có lẽ trời lạnh dễ khiến người ta mềm lòng. Nhưng tóm lại, Mạc Tang ngoan ngoãn bước theo anh, không gian thoảng mùi thơm của hoa hải đường.
Cô nhớ đến một câu, mong được bên nhau mãi.
Cuối cùng cô hiểu được tại sao cô gái thông minh như Daisy cũng không thể đứng ngoài luồng.
Yêu một người là mong được thiên trường địa cửu, trời sập xuống cũng có thể trốn sau lưng anh.
Đáng tiếc, cảnh lãng mạn chẳng kéo dài.
Mạc Tang lòng dâng trào sự cảm động nhưng chưa đi được mấy bước, cô nhận ra vấn đề. Đường Tụng mắc chiếc áo khoác ấm áp, thong thả và ung dung trong khi cô chỉ có quần jeans và một chiếc áo nỉ chẳng lấy gì làm dày dặn. Với bộ dạng đó, cô chợt nhận ra mình không thích hợp ở trong đại viện của dòng họ Đường. Mạc Tang ngẩng đầu hỏi anh: “Ngài Đường, lẽ nào anh không thương xót tôi một chút, khoác áo ấm cho tôi, tôi sợ lạnh.”
Đường Tụng nhìn cô, thản nhiên bảo: “Anh còn sợ lạnh hơn.”
“Đường Tụng!”
“Bệnh viêm phổi của anh vừa đỡ được chút, bác sĩ bảo không được để cơ thể bị lạnh.”
Đường Tụng chỉ buột miệng nói câu đó nhưng khiến Mạc Tang nghĩ tới điều gì, cô cúi đầu, chẳng còn hứng thú đùa cợt.
Cô lặng lẽ nắm tay Đường Tụng, cho tới khi đã ngồi trong xe mới mở lời: “Thế mà anh dám nhảy xuống đó.”
Đó là hồ Zurich, không phải bể bơi của nhà anh.
Đường Tụng chuyển chủ đề: “Nước hồ Zurich không trong sạch như người ta đồn.” Anh nghĩ trong giây lát rồi giơ tay miêu tả cho Mạc Tang, “Cứ nghĩ đến chuyện nước bẩn ở đó ngấm vào người, anh chỉ muốn… cắt cả lá phổi đi.”
Nói xong Đường Tụng không thể ngồi yên, than vãn suốt một hồi, thực sự rất khổ sở vì chuyện này.
Câu chuyện bỗng trở nên rất trẻ con, những lời thương xót Mạc Tang đều chưa nói ra, giờ đây chỉ muốn tát anh một cái. Nhưng nghĩ đến bệnh tình của anh, cô đành bấm bụng cho qua. Bệnh thích sạch sẽ của người đàn ông này đã đến mức không có thuốc chữa.
Mạc Tang cầm tay phải của anh lên, nhìn kỹ lưỡng những vết sẹo khâu, nói nhỏ: “Sau này… không được làm thế nữa.”
“Gì cơ?”
“K chết rồi, Lục Viễn Kha mất tích, Daisy cô ấy… cô ấy có thai rồi, hai người họ vốn không định đi theo đường núi nhưng hôm đó Daisy không khỏe, Lục Viễn Kha quyết định mạo hiểm đổi đường để đưa Daisy tới bệnh viện một cách nhanh nhất… Nhưng lại xảy ra chuyện.” Mạc Tang ôm bàn tay Đường Tụng, trong lòng bất an. Cô nói với anh bằng giọng nghiêm túc: “Đường Tụng, Daisy rất quan trọng đối với em, nhưng bây giờ đến cô ấy cũng sắp không chịu đựng được nữa… Em rất sợ, từ trước đến nay chưa từng có nỗi sợ như thế này. Anh không được xảy ra chuyện gì nữa, anh phải hứa với em, từ nay về sau, bất kể làm việc gì cũng phải cho em biết.”
Đường Tụng cúi đầu hôn lên trán cô, “Anh hứa.”
Lời của Mạc Tang như còn mắc kẹt ở cổ họng, ngập ngừng một hồi, cô nhỏ nhẹ bổ sung: “Cho dù ngày nào đó anh sắp chết, không thể quay về, cũng cần cho em biết, đừng che giấu mọi chuyện, nhé!”
Đường Tụng biết mấy hôm nay Mạc Tang ở bên Daisy tâm trạng rất nặng nề. Anh khẽ vỗ vào lưng cô, giọng đủ để an ủi: “Mai anh cùng em tới thăm Daisy.”
Cả hai người đều không nhẹ nhõm, trên đường về nhà an ủi lẫn nhau, song trong lòng lo lắng khôn nguôi.
Mạc Tang lo nghĩ cho Daisy như thế nào thì Đường Tụng sốt ruột tìm Lục Viễn Kha thế ấy. Đều là những người bạn cùng trải qua hoạn nạn, người thoát khỏi nguy hiểm còn đau lòng hơn.
Mạc Tang hơi mệt, muốn đi ngủ sớm. Theo thói quen, cô vào phòng Đường Đường đọc truyện cho con gái. Sau đó, nằm trên giường cô bé ngủ thiếp đi. Đèn ở thư phòng sáng tới đêm khuya, Đường Tụng xem đi xem lại những bức ảnh ở hiện trường. Hôm đó, tất cả người của K và Đường Diệp đều không còn đường sống, giờ đây hai kẻ giật dây cũng đã chết, chẳng ai vô duyên vô cớ uy hiếp Lục Viễn Kha.
Nhưng tìm trên núi, dưới biển đều không thấy anh. Đường Tụng đã nghĩ đến khả năng xấu nhất là Lục Viễn Kha không thể sống sót. Nhưng nếu như vậy, tại sao họ chưa tìm được thi thể anh?
Hôm đó, người duy nhất may mắn sống sót là Daisy.
Khi ô tô sắp lao xuống vực, trong khoảnh khắc cuối cùng, Lục Viễn Kha mở cửa xe đẩy Daisy ra. Cô ngã bên đường, chỉ biết nhìn anh rơi xuống, trong lúc va đập lộn nhào, cả ba chiếc xe đều bốc cháy.
Đêm đó Daisy khốn đốn cùng cực, cô loạng choạng giữa trời lạnh xin được giúp đỡ. Bản thân suýt không giữ được mạng, may mắn là em bé trong bụng không sao.
Mạc Tang bảo, Daisy luôn nghĩ đây là kỳ tích. Cô không có tín ngưỡng nhưng vì em bé chưa lọt lòng, cô bắt đầu tôn thờ Thượng đế.
Đường Tụng ngửa đầu tựa vào chiếc ghế mây, vừa xoa bóp huyệt thái dương vừa nhớ tới tính cợt nhả của Lục Viễn Kha, rất nhiều chuyện từ thời thơ bé dần hiện lên trong trí óc. Anh nghẹn ngào.
Đường Tụng có niềm tin vững vàng rằng Lục Viễn Kha còn sống.
Anh ngồi ở thư phòng tới quá nửa đêm mới đi nghỉ. Tìm một vòng không thấy Mạc Tang, anh mở phòng con gái, thấy hai người một lớn một bé đang cuộn mình trong chăn. Đến tư thế ngủ cũng giống hệt nhau.
Anh tiết chế đến cả hơi thở, rón rén bước lại giường.
Đây là điều kỳ diệu đẹp đẽ nhất của cuộc sống. Người anh yêu và con của họ. Trên đời này mỗi người đều độc nhất vô nhị, chỉ có con cái là bản sao của bố mẹ.
Anh thậm chí không cần giải thích thêm câu nào với Đường Đường. Mạc Tang trở về cũng không nói gì đặc biệt, vậy mà cô bé không hề dè dặt hay bị biến động tâm lý, mọi thứ đều vô cùng tự nhiên. Đường Đường xác định chắc chắn Mạc Tang chính là mẹ.
Cô nhóc sắp tròn bốn tuổi, lớn thêm chút nữa sẽ càng giống Mạc Tang.
Con mèo hoang này không hề biết mình làm mẹ từ năm hai mươi tuổi, bây giờ vẫn còn trẻ, chưa học được cách chăm con mà chỉ làm loạn cùng cô bé. Một lớn một nhỏ, chẳng ai cho anh được nhàn nhã yên ổn.
Hằng ngày Đường Tụng đều rất đau đầu vì hai yêu tinh gây họa, nhưng anh bằng lòng với điều đó.
Ánh điện được điều chỉnh ở mức sáng nhẹ nhất. Màu vàng cam dìu dịu, ấm áp bao phủ hai người trên giường. Đường Đường chổng mông ra ngoài, đầu rúc vào lòng Mạc Tang ngủ khò khò, không biết đang mơ giấc mơ thần tiên nào. Kẻ lớn cũng nằm với tư thế như thế chẳng đẹp đẽ gì. Mái tóc đỏ của cô đã rất dài, hơi xoăn, phủ rối bời trên gối.
Đường Tụng ngồi bên giường ngắm hai mẹ con rất lâu rồi đưa tay lay Mạc Tang, nói nhỏ hết mức có thể: “Về phòng ngủ thôi em, đừng tạo thói quen cho con bé, nếu không từ sau tối nào nó cũng bám lấy em đấy.”
Mạc Tang mơ màng quay đầu lại, cô bé trong lòng không hay biết gì, xoay người ngủ tiếp. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Mạc Tang chẳng buồn để ý tới Đường Tụng, quay lưng về phía anh bảo: “Cứ để em ở đây đi… Em không muốn dậy.”
Giọng cô khẽ khàng như đang làm nũng.
Đường Tụng cười, cúi xuống áp vào khuôn mặt cô, đưa tay ôm cả hai người. Cánh tay Đường Tụng luồn dưới đầu Mạc Tang, cô cựa quậy như một con mèo, sau đó điềm nhiên gối lên tay anh. Đường Tụng véo má Mạc Tang nhưng cô chẳng nhúc nhích, véo mạnh hơn cũng vậy. Anh thẳng thừng rút cánh tay ra, đầu cô cộp xuống giường.
Lần này thì Mạc Tang tỉnh hoàn toàn, phản ứng đầu tiên của cô là vơ gối đập vào người Đường Tụng. Nếu không phải vì Đường Đường đang ngủ ngon, cô chỉ muốn đánh anh một trận.
Đường Tụng cười to hơn, quá nửa đêm còn dám ngang nhiên tới quấy nhiễu. Mạc Tang mắt nửa nhắm nửa mở, đưa tay dụi dụi mắt rồi mấp máy môi bảo anh: “Em ở với Đường Đường, anh về phòng ngủ đi.”
“Em ở với con bé thì ai ở với anh?” Đường Tụng cũng mấp máy môi bảo lại.
Đến lúc này Mạc Tang không buồn tiếp lời, nằm duỗi thẳng, quyết định giả câm giả điếc đến cùng. Lúc nói câu đó, vẻ mặt của kẻ khốn này rất nghiêm túc, như thể đây là chuyện cực kỳ to tát.
Đêm đã rất khuya, Đường Tụng đã thấy hài lòng, quyết định không đùa giỡn thêm nữa. Anh ghé lại gần, kéo chăn cho hai mẹ con, hôn mỗi người một cái chúc ngủ ngon.
Sáng sớm, trận mưa thu đổ xuống Diệp Thành, nhiệt độ giảm thêm. Khi Đường Tụng và Mạc Tang tới bệnh viện, mưa tạnh dần nhưng trời âm u đến đáng sợ.
Không hiểu sao cảm giác bồn chồn cứ bám riết lấy Mạc Tang. Vừa xuống xe, cô chạy vội lên phòng bệnh Daisy nằm, Đường Tụng xách một số đồ đạc theo sau, nhưng vào trong chỉ gặp hộ lý phòng bệnh, không thấy Daisy đâu cả.
Đồ đạc của cô ấy cũng không còn, có lẽ Daisy đã có ý định bỏ đi từ trước, rời khỏi bệnh viện từ buổi đêm.
Nghe hộ lý kể tình hình, Đường Tụng lập tức nắm tay Mạc Tang, bỗng chốc cô trở nên cuống quýt, lo lắng không yên. Đường Tụng kéo cô về xe, Mạc Tang bị sốc, muốn lập tức ra ngoài tìm người, lật tung thành phố cũng phải tìm thấy Daisy.
Đường Tụng ôm lấy cô, không cho xuống xe, “Tạm thời không có chuyện gì đâu, Daisy thu dọn đồ đạc rồi mới đi, chắc chắn cô ấy không nghĩ quẩn.” Mạc Tang không muốn nghe, vùng vẫy để thoát khỏi Đường Tụng song không được, cuối cùng ôm mặt khóc.
Lục Viễn Kha là con độc nhất, giờ đây sống chết còn chưa biết thế nào. Nỗi đau đớn mà Lục gia đang gánh chịu không thể tưởng tượng nổi. Họ không chấp nhận Daisy, thậm chí tướng quân không cho phép bất kỳ ai tới thăm cô ấy.
Khi tỉnh dậy, Daisy chỉ có một thỉnh cầu duy nhất là nhờ Mạc Tang và Đường Tụng giữ kín chuyện cô mang thai. Daisy không muốn người nhà họ Lục biết cô đang mang giọt máu của Lục Viễn Kha.
Nếu nói ra điều này, có thể thân phận của cô sẽ khác, nhà họ Lục sẽ kiêng dè vì còn có đứa bé, sau đó sẽ đưa cô về nhà chăm sóc. Nhưng Daisy không chịu, một mình cô lặng lẽ gánh lấy tất cả.
Mạc Tang đã trải qua quá nhiều điều, vì thế có thể nhìn thấu được mọi thứ.
Càng nghĩ Mạc Tang càng đau lòng, “Cô ấy như chị ruột của em… Anh không hiểu đâu, em và Daisy đã nương tựa vào nhau bao nhiêu năm qua. Giờ cô ấy đột nhiên rời khỏi bệnh viện… Em sợ cô ấy không thể tiếp tục mạnh mẽ.”
Daisy thấu hiểu những chuyện đen tối xấu xa trên đời, thích làm theo ý mình và thường không dễ dàng chịu khuất phục trước ai. Một khi không thể giải tỏa tâm lý, điều gì cô ấy cũng có thể làm.
Đường Tụng ở trong xe cùng Mạc Tang cho tới khi cô bớt căng thẳng. Anh vòng tay qua vai cô, nói nhỏ: “Mạc Tang bây giờ em nhất định phải kiên cường. Em hiểu Daisy nên hãy bình tĩnh lại và nghĩ cô ấy có thể tới nơi nào nhất?”
Sốt sắng chẳng mang lại tác dụng gì, khi xảy ra chuyện, cách duy nhất giải quyết vấn đề là đối diện với nó.
Mạc Tang gục mặt vào lồng ngực Đường Tụng, hít một hơi sâu, cố gắng bình tĩnh hơn song đầu óc có trăm nghìn mối tơ vò. Daisy chẳng hề ngầm báo trước về sự ra đi. Lục Viễn Kha không có tin tức suốt những ngày qua, ai nấy đều biết khả năng anh ta sống sót vô cùng bé nhỏ. Daisy mang thai trong hoàn cảnh này… và chỉ có một mình. Bỏ mặc tình trạng sức khỏe, bỏ mặc thị phi, cô ấy có thể đến nơi nào?
Hoặc có thể nói, đã đến nước này, Diệp Thành lớn như thế, cô ấy còn có nơi nào không thể không tới?
Càng nghĩ Mạc Tang càng cuống quýt, lẩm bẩm nói: “Daisy không có nhà, không thể tới nơi chẳng có ý nghĩa với mình, chắc chắn có nguyên nhân… Đường Tụng! Chắc hẳn trước đây Lục Viễn Kha có nói với cô ấy về nơi nào đó, điều này rất quan trọng với họ… vì thế cô ấy bất chấp sức khỏe tới bằng được.”
Cho dù mọi dự định tan thành mây khói, sống không bằng chết, Daisy cũng giữ lời hứa tới nơi hẹn ước.
Đường Tụng bỗng nhớ tới điều gì, vẻ mặt trầm ngâm. Anh cúi đầu vỗ vai Mạc Tang rồi nói với người lái xe: “Tới cầu Thái Giang.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.