Tình Yêu Của Anh Sáng Như Biển Sao
Chương 18: Đồ đôi
Đinh Đương Tiểu Gia
08/03/2020
Cô xoay người ngăn ánh mắt của nhân viên bán hàng đang nhìn anh, cô ta xấu hổ dời mắt đi, lập tức cười đề cử: "Áo khoác này còn có một kiểu dành cho nữ nữa, có thể làm đồ đôi, cô có muốn thử không?"
Đồ đôi? Lâm Thanh An gật đầu một cái, cô và Bạc Tông chưa mặc đồ đôi bao giờ.
Nhân viên bán hàng đem áo ra cho cô, Lâm Thanh An đi đến phòng thử đồ, định cởi áo khoác trên người ra, lại liếc cánh tay bị thương của mình, lo lắng một chút, làm sao cởi đây? Nếu không thì, không cởi mà trực tiếp mặc luôn?
Lúc Bạc Tông đi vào thì Lâm Thanh An đang định trực tiếp mặc, nhìn thấy anh, Lâm Thanh An ngẩn người, "Sao anh lại vào đây rồi?"
Ngữ khí Bạc Tông có phần không tốt, "Mình gặp khó khăn mà cũng không biết gọi người à?"
Lâm Thanh An bĩu môi, ấm ức đưa áo cho anh, "Không phải là do em sợ anh vào phòng thay đồ nữ thì xấu hổ sao."
Bạc Tông ho nhẹ một tiếng, "Có gì mà xấu hổ, bên trong là em, cũng không phải ai khác."
Phải không đó, Lâm Thanh An không tin lắm, Bạc Tông, đích thực là một người cổ hủ điển hình.
Bạc Tông nhìn chằm chằm cánh tay bị thương của cô một lúc, anh cau mày nói: "Không thử nữa, nhỡ đụng vào tay thì tính sao?"
Lâm Thanh An lập tức cuống lên, "Không được, phải thử, em muốn mặc đồ đôi với anh."
Thấy cô hiểu lầm, Bạc Tông nói tiếp: "Không thử mà trực tiếp mua luôn."
Ồ, không phải không cho cô mua là được, Lâm Thanh An gật đầu, sau đó lại lắc đầu, "Không được, phải thử, lỡ em mặc không đẹp thì sao?"
Cô khăng khăng muốn thử, Bạc Tông đành phải chấp nhận cởi áo khoác giúp cô, lại cẩn thận giúp cô mặc vào.
Bên trong là một chiếc áo len màu đen bó sát người, được áo khoác làm nổi bật lên, càng lộ ra vòng eo mảnh mai thon gọn, Bạc Tông theo bản năng nắm lấy, dường như một tay cũng có thể ôm trọn.
Anh vẫn chưa thay áo khoác, hai người đứng cạnh nhau, đẹp đến lạ lùng, Lâm Thanh An cao vừa vặn đứng đến vai anh, anh cúi đầu đã thấy cái đầu nhỏ với mái tóc mềm mượt như tơ của cô.
Cô ngẩng đầu lên, anh cúi đầu xuống, phủ lên môi cô, ngay cả nhịp tim cũng bất giác đập nhanh.
Thời gian hôn hơi lâu, khi tách ra còn có một sợi chỉ bạc, Lâm Thanh An sờ đôi môi đã sưng lên, đỏ mặt phẫn nộ nhìn Bạc Tông, lên án anh: "Xong rồi, chuyện xấu này rõ ràng như thế, lát nữa sao mà ra gặp người đây."
Ơ, Bạc Tông cười khẽ, "Anh làm chuyện xấu anh còn không sợ, em sợ cái gì?"
Lâm Thanh An lườm anh một cái, cái đó có thể giống nhau à.
Bạc Tông dựa vào tường, nhìn Lâm Thanh An hài lòng soi đi soi lại tấm gương.
Cô nhìn Bạc Tông rồi lại nhìn mình, Lâm Thanh An cười khúc khích hai tiếng, cô và Bạc Tông trông thật xứng đôi.
Một tay cô ôm eo Bạc Tông, cọ cọ vào ngực anh, "Bạc Tông, anh nhìn xem, hai chúng ta đúng là một cặp trời sinh."
Nét mặt Bạc Tông tràn đầy ý cười, "Ừm, một cặp trời sinh."
Đợi đến khi cô soi đủ, Bạc Tông lại cẩn thận cởi áo ra rồi giúp cô mặc áo khoác cũ vào, sau đó anh cũng thay cho mình.
Bởi vì môi sưng quá rõ, Lâm Thanh An mím môi chột dạ, đứng bên cạnh chờ Bạc Tông thanh toán.
"Bạn học Lâm Thanh An."
Lâm Thanh An quay đầu lại, là giáo sư Ôn Diễn Thâm.
Cô nhìn cô gái bên cạnh đang khoác tay anh ta, ngạc nhiên lên tiếng chào hỏi: "Chào giáo sư, thầy cũng tới đây mua quần áo sao?"
Ôn Diễn Thâm gật đầu, khẽ đáp: "Ừ, dẫn em gái đến mua vài bộ quần áo."
Lâm Thanh An gãi đầu, "Hóa ra là em gái, em còn tưởng là vợ thầy đó."
Chẳng qua là, không hiểu sao cô cảm thấy dường như giáo sư có chút căm thù với cô em gái này.
Bả vai trầm xuống, Lâm Thanh An ngước lên, Bạc Tông đã tính tiền xong.
Anh ôm lấy cả bờ vai cô, nhìn về phía Ôn Diễn Thâm, "Đây là?"
"Ồ, Bạc Tông, đây là giáo sư của trường bọn em, công việc ở thư viện là do thầy ấy giới thiệu cho em."
Nói xong cô lại quay sang Ôn Diễn Thâm, "Giáo sư, đây là bạn trai em." Đại học Z không cấm sinh viên yêu đương, nên cô giới thiệu rất tự nhiên.
Hai người đàn ông nhìn nhau vài giây, Ôn Diễn Thâm dời tầm mắt, "Hai người tiếp tục đi, chúng tôi đi xem quần áo một chút."
"Được rồi." Lâm Thanh An cười tủm tỉm, "Tạm biệt giáo sư."
Nhìn cô gái đang cười tít mắt kia, Bạc Tông ơ một tiếng, không tim không phổi*.
Cùng là đàn ông, anh biết rõ ánh mắt khi nãy của vị giáo sư kia có ý gì.
(*Vô tâm vô phế [没心没肺] ~ Một tâm một phế: Tạm hiểu là "Không tim, không phổi", thường chỉ người vô tâm, nhẫn tâm, hay suy nghĩ đơn giản, thiếu suy nghĩ.)
Đồ đôi? Lâm Thanh An gật đầu một cái, cô và Bạc Tông chưa mặc đồ đôi bao giờ.
Nhân viên bán hàng đem áo ra cho cô, Lâm Thanh An đi đến phòng thử đồ, định cởi áo khoác trên người ra, lại liếc cánh tay bị thương của mình, lo lắng một chút, làm sao cởi đây? Nếu không thì, không cởi mà trực tiếp mặc luôn?
Lúc Bạc Tông đi vào thì Lâm Thanh An đang định trực tiếp mặc, nhìn thấy anh, Lâm Thanh An ngẩn người, "Sao anh lại vào đây rồi?"
Ngữ khí Bạc Tông có phần không tốt, "Mình gặp khó khăn mà cũng không biết gọi người à?"
Lâm Thanh An bĩu môi, ấm ức đưa áo cho anh, "Không phải là do em sợ anh vào phòng thay đồ nữ thì xấu hổ sao."
Bạc Tông ho nhẹ một tiếng, "Có gì mà xấu hổ, bên trong là em, cũng không phải ai khác."
Phải không đó, Lâm Thanh An không tin lắm, Bạc Tông, đích thực là một người cổ hủ điển hình.
Bạc Tông nhìn chằm chằm cánh tay bị thương của cô một lúc, anh cau mày nói: "Không thử nữa, nhỡ đụng vào tay thì tính sao?"
Lâm Thanh An lập tức cuống lên, "Không được, phải thử, em muốn mặc đồ đôi với anh."
Thấy cô hiểu lầm, Bạc Tông nói tiếp: "Không thử mà trực tiếp mua luôn."
Ồ, không phải không cho cô mua là được, Lâm Thanh An gật đầu, sau đó lại lắc đầu, "Không được, phải thử, lỡ em mặc không đẹp thì sao?"
Cô khăng khăng muốn thử, Bạc Tông đành phải chấp nhận cởi áo khoác giúp cô, lại cẩn thận giúp cô mặc vào.
Bên trong là một chiếc áo len màu đen bó sát người, được áo khoác làm nổi bật lên, càng lộ ra vòng eo mảnh mai thon gọn, Bạc Tông theo bản năng nắm lấy, dường như một tay cũng có thể ôm trọn.
Anh vẫn chưa thay áo khoác, hai người đứng cạnh nhau, đẹp đến lạ lùng, Lâm Thanh An cao vừa vặn đứng đến vai anh, anh cúi đầu đã thấy cái đầu nhỏ với mái tóc mềm mượt như tơ của cô.
Cô ngẩng đầu lên, anh cúi đầu xuống, phủ lên môi cô, ngay cả nhịp tim cũng bất giác đập nhanh.
Thời gian hôn hơi lâu, khi tách ra còn có một sợi chỉ bạc, Lâm Thanh An sờ đôi môi đã sưng lên, đỏ mặt phẫn nộ nhìn Bạc Tông, lên án anh: "Xong rồi, chuyện xấu này rõ ràng như thế, lát nữa sao mà ra gặp người đây."
Ơ, Bạc Tông cười khẽ, "Anh làm chuyện xấu anh còn không sợ, em sợ cái gì?"
Lâm Thanh An lườm anh một cái, cái đó có thể giống nhau à.
Bạc Tông dựa vào tường, nhìn Lâm Thanh An hài lòng soi đi soi lại tấm gương.
Cô nhìn Bạc Tông rồi lại nhìn mình, Lâm Thanh An cười khúc khích hai tiếng, cô và Bạc Tông trông thật xứng đôi.
Một tay cô ôm eo Bạc Tông, cọ cọ vào ngực anh, "Bạc Tông, anh nhìn xem, hai chúng ta đúng là một cặp trời sinh."
Nét mặt Bạc Tông tràn đầy ý cười, "Ừm, một cặp trời sinh."
Đợi đến khi cô soi đủ, Bạc Tông lại cẩn thận cởi áo ra rồi giúp cô mặc áo khoác cũ vào, sau đó anh cũng thay cho mình.
Bởi vì môi sưng quá rõ, Lâm Thanh An mím môi chột dạ, đứng bên cạnh chờ Bạc Tông thanh toán.
"Bạn học Lâm Thanh An."
Lâm Thanh An quay đầu lại, là giáo sư Ôn Diễn Thâm.
Cô nhìn cô gái bên cạnh đang khoác tay anh ta, ngạc nhiên lên tiếng chào hỏi: "Chào giáo sư, thầy cũng tới đây mua quần áo sao?"
Ôn Diễn Thâm gật đầu, khẽ đáp: "Ừ, dẫn em gái đến mua vài bộ quần áo."
Lâm Thanh An gãi đầu, "Hóa ra là em gái, em còn tưởng là vợ thầy đó."
Chẳng qua là, không hiểu sao cô cảm thấy dường như giáo sư có chút căm thù với cô em gái này.
Bả vai trầm xuống, Lâm Thanh An ngước lên, Bạc Tông đã tính tiền xong.
Anh ôm lấy cả bờ vai cô, nhìn về phía Ôn Diễn Thâm, "Đây là?"
"Ồ, Bạc Tông, đây là giáo sư của trường bọn em, công việc ở thư viện là do thầy ấy giới thiệu cho em."
Nói xong cô lại quay sang Ôn Diễn Thâm, "Giáo sư, đây là bạn trai em." Đại học Z không cấm sinh viên yêu đương, nên cô giới thiệu rất tự nhiên.
Hai người đàn ông nhìn nhau vài giây, Ôn Diễn Thâm dời tầm mắt, "Hai người tiếp tục đi, chúng tôi đi xem quần áo một chút."
"Được rồi." Lâm Thanh An cười tủm tỉm, "Tạm biệt giáo sư."
Nhìn cô gái đang cười tít mắt kia, Bạc Tông ơ một tiếng, không tim không phổi*.
Cùng là đàn ông, anh biết rõ ánh mắt khi nãy của vị giáo sư kia có ý gì.
(*Vô tâm vô phế [没心没肺] ~ Một tâm một phế: Tạm hiểu là "Không tim, không phổi", thường chỉ người vô tâm, nhẫn tâm, hay suy nghĩ đơn giản, thiếu suy nghĩ.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.