Tình Yêu Của Anh Thế Giới Của Em
Chương 27
Bản Lật Tử
09/07/2018
Editor: Yulmi2704
Buổi chiều tối lúc Từ Oánh tới thì đã có người báo cho Hạ Tu, tổ trưởng thấy Từ Oánh đi thẳng tới Mộng Huyễn Y Thụ thì tự mình đi ra đón tiếp: “Chào buổi trưa, Từ tiểu thư, xin hỏi có thể giúp được gì cho cô?”
Từ Oánh tháo kính trên mặt xuống, nhìn thẳng vào mắt tổ trưởng: “Gọi người tư vấn khách hàng kia đến chào tôi!” Cô ta nâng tay phải lên, ngón tay thon dài chỉ về phía Giản Ngôn.
Ánh mắt mọi người cũng theo đó nhìn về phía Giản Ngôn, cô cười một tiếng với Từ Oánh, đi tới bên cạnh cô ta: “Không biết Từ tiểu thư muốn chọn đồ để đi đâu?”
Từ Oánh nhìn lướt qua cửa hàng một lượt, nói: “Lễ phục, chỗ các cô có không?”
“Có, ở bên này.” Giản Ngôn dẫn Từ Oánh đi tới gian trưng bày lễ phục, giới thiệu: “Đây là những bộ lễ phục mới ra mắt của Maggie và Bunny, không biết Từ tiểu thư tham dự buổi tiệc như thế nào?”
“Tiệc đính hôn.” Từ Oánh nói xong liền bất mãn nhìn Giản Ngôn: “Cô nhất định phải đeo giày cao như vậy sao? Muốn khiến cho khách hàng phải ngước mắt nhìn mình à?”
Tính cách Giản Ngôn dễ chịu, cười với cô ta: “Đôi giày tôi đang đi chỉ cao 7cm, còn không cao bằng đôi giày mà tiểu thư đang đi.” Từ Oánh nhíu mày đang chuẩn bị nổi giận thì Giản Ngôn lại nói: “Nhưng nếu Từ tiểu thư cảm thấy khó chịu thì ngày mai tôi sẽ đổi thành giày đế bằng.”
Đôi mắt Từ Oánh tràn ngập tức giận, cổ họng nghẹn lại nhưng phải cố gắng nuốt xuống, cô ta không thể làm gì khác ngoài trút sự tức giận qua việc khác: “Loại lễ phục như thế này mà cô cũng không biết xấu hổ mà giới thiệu cho tôi? Cô có biết là lễ đính hôn hôm đó sẽ có bao nhiêu nhân vật nổi tiếng tham gia không, cô muốn khiến cho tôi phải mất mặt sao?”
Giản Ngôn vẫn mỉm cười: “Những bộ lễ phục này đều có giá từ mười vạn đến hai trăm ngàn, nếu như Từ tiểu thư cảm thấy quá bình thường thì tôi đề nghị cô nên đặt sản phẩm đặt may cao cấp. Các nhãn hàng Maggie và Bunny chỗ chúng tôi đều có thể đặt trước, có cần tôi đưa cô đến đó không?”
“Không cần phiền phức như vậy, Từ tiểu thư có thân phận cao quý, tất cả lễ phục đều được đặt may riêng.” Hạ Tu đi về phía hai người, cười với Từ Oánh: “Quần áo ở nơi này sợ là cũng không hợp với cô.”
Từ Oánh nhìn anh, cười một tiếng mang vẻ châm chọc: “Hạ tổng thật rảnh rỗi, lần nào cũng kịp thời xuất hiện.”
Vẻ mặt Hạ Tu không thay đổi nỏi: “Từ tiểu thư là khách quý của chúng tôi, cô tới thì tất nhiên tôi phải đích thân ra đón tiếp rồi.”
Từ Oánh à một tiếng, lấy từ trong túi xách ra một tấm thiệp mời tinh xảo đưa cho Hạ Tu: “Ngày 16 tháng sau là lễ đính hôn của tôi và Hạ Thần.”
Hạ Tu nhận lấy thiệp mời, cười với cô ta: “Đã phiền Từ tiểu thư phải tự mình tới đây rồi, tôi nhất định sẽ đến tham dự lễ đính hôn của hai người.”
Từ Oánh hừ một tiếng, giẫm giày cao gót bỏ đi. Hạ Tu xoay người nói với những nhân viên đứng xem náo nhiệt xung quanh: “Được rồi, nên làm gì thì làm đi.”
Mọi người lại tản đi, Hạ Tu nói với Giản Ngôn: “Em cũng đi làm việc đi.”
“Vâng.” Giản Ngôn gật đầu, Hạ Tu liền rời khỏi khu mua sắm. Một người đồng nghiệp lặng lẽ lại gần Giản Ngôn, thấp giọng hỏi: “Cô nói xem Từ Oánh tới đây để làm gì?”
Giản Ngôn nhún vai không trả lời, đồng nghiệp lại nói: “Tôi biết, nhất định là cô ta đang thầm mến giám đốc Hạ của chúng ta. Đầu đuôi câu chuyện tôi cũng đã nghĩ xong rồi, Từ Oánh đã lớn lên cùng hai anh em Hạ gia từ lúc nhỏ, mặc dù trong lòng cô ta thích người anh, nhưng người anh lại coi thường cô ta, cho nên cô ta không thể làm gì khác hơn là đính hôn cùng với người em trai. Nhưng trong lòng cô ta không phục, cho nên hôm nay đặc biệt chạy tới đưa thiệp mời để khoe khoang.”
Giản Ngôn nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Cô có nghĩ tới việc viết tiểu thuyết không?”
“Làm sao cô biết tôi đang bí mật viết tiểu thuyết?” Đồng nghiệp kinh ngạc nói.
Giản Ngôn: “…”
Cô liền vỗ vai đồng nghiệp một cái, động viên nói: “Cố gắng lên.”
Thời gian tăng ca cứ tiếp tục trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày 25. Giản Ngôn làm ca tối, nhưng tổ trưởng đặc biệt yêu cầu phải đến sớm trước một tiếng. Cô biết hôm nay sẽ rất bận cho nên đã để lại tin nhắn trên Weibo cho Lâm Trân, bảo cô ấy sau khi “Thượng Khả” phát sóng tập đầu tiên thì giúp cô xem xét tình hình một chút.
Nhưng Lâm Trân cũng bề bộn công việc, vì hôm nay cô lại đến nhà của Đường Chính.
Lúc đứng trước cửa nhà Đường Chính, cô giống như một chiến sĩ chuẩn bị ra trận. Mấy ngày này cô hầu như đều ở cùng với Đường Chính để ‘phát triển tình cảm’. Việc khác không nói, nhưng khả năng ăn ý chắc chắn sẽ hơn lần trước, nhất định phải thành công lừa được cha mẹ và chị gái hắn ta.
Vào ngày lễ Giáng Sinh, bữa tối nhà Đường Chính cũng vô cùng thịnh soạn, còn có cả một con gà nướng. Chị gái Đường Chính nhìn thấy Lâm Trân đứng ở cửa liền quay sang nói với Đường Chính: “Em vẫn chưa từ bỏ ý định sao.”
Đường Chính phản bác lại: “Cái gì mà chưa từ bỏ ý định, cô ấy chính là bạn gái của em!”
Nụ cười trên khuôn mặt chị gái Đường Chính càng đậm hơn: “Bỏ đi, nói cô ấy là bạn gái Hạ Tu chị còn tin hơn đấy. Haiz, tại sao mình lại không có được một đứa em trai như Hạ Tu cơ chứ?”
Đường Chính cũng không nhớ nổi chị gái mình đã nói mấy lời này bao nhiêu lần rồi nữa, hắn hừ một tiếng nói: “Chị muốn người ta làm em trai mình sao, còn em cũng không muốn có một người chị gái như chị đâu!”
Trong lúc Đường gia “vui vẻ hòa thuận” ăn tối, Giản Ngôn ở trung tâm thương mại Tinh Quang bận rộn đến mức không dứt ra được. Cô cảm thấy mùa Giáng Sinh này một nửa dân cư của thành phố A đều đổ về trung tâm thương mại Tinh Quang.
Bên ngoài trung tâm thương mại trưng bày một cây thông Giáng Sinh vô cùng lớn, hấp dẫn rất nhiều đôi tình nhân. Bên trong cũng bày những cây nhỏ hơn ở khắp mọi nơi, những bài hát Giáng Sinh cũng được bật liên tục từ sáng đến tận khi trời tối.
Để phù hợp với không khí Giáng Sinh, Giản Ngôn mặc một chiếc áo len màu đỏ kết hợp với quần dài màu trắng. Tổ trưởng phát cho mỗi người một chiếc bờm hình sừng tuần lộc, ai cũng phải đeo. Chiếc bờm này khá phù hợp với bộ quần áo Giản Ngôn đang mặc, nhìn vô cùng đáng yêu.
Cô vừa mới tiễn một vị khách rời đi, thì một cô bé học sinh chạy tới hỏi: “Em nghe nói ở đây có túi mua sắm bản giới hạn dành cho Giáng Sinh, bây giờ có còn không ạ?”
Chiếc túi cô bé nhắc đến chính là tác phẩm của Giản Ngôn đã vẽ, tối hôm qua các cô đã bày lên kệ, chỉ cần khách đến mua đồ thì đều được tặng một chiếc.
Nhưng cô bé này đến quá muộn, túi mua sắm đã hết từ lâu rồi: “Xin lỗi, sáng nay đã hết hàng rồi.”
“A, vậy sao…”
Cô bé có chút thất vọng, Giản Ngôn nhìn cô bé nói nói: “Nhưng nếu mua đủ 799 đồng thì sẽ được tặng một phiếu giảm giá của tiệm làm móng ở dưới lầu, hôm nay có hình vẽ bản giới hạn ngày Giáng Sinh, chị có thể tặng em một chiếc mũ Giáng Sinh.” Giản Ngôn cầm một chiếc mũ màu đỏ cho cô bé xem: “Rất đáng yêu đó!?”
“Vâng vâng, em muốn mua một chiếc áo khoác dài.”
“Áo khoác dài đúng không? Cái này thế nào, đây là mẫu Pinky UNI mới về, in hoa rất đẹp…” Giản Ngôn lại bắt đầu dốc lòng đẩy mạnh tiêu thụ.
Đến 10 giờ, Hạ Tu đi xem xét xung quanh trung tâm thương mại, bên trong vẫn còn rất nhiều khách hàng, hoạt động bên ngoài quảng trường cũng vô cùng náo nhiệt. Anh đi tới Mộng Huyễn Y Thụ, nói với tổ trưởng: “Người ở quảng trường có thể sẽ chơi suốt dêm, chúng ta sẽ chỉ mở cửa đến 11 giờ, 10 giờ 40 phút sẽ bắt đầu thông báo.”
“Vâng.”
“Mọi người vất vả rồi, chịu khó thêm chút nữa thôi.”
Một người đồng nghiệp nghe thấy anh nói vậy, liền than thở nói: “Giám đốc Hạ, khổ nhất không phải là làm thêm giờ, mà là đã làm thêm giờ rồi mà còn phải ăn thức ăn cho chó! Loại cuộc sống như vậy chó độc thân cũng không nên ra khỏi cửa, vậy mà tôi lại ở đây điên cuồng ăn thức ăn cho chó, thật đau lòng.” (1)
(1) Thức ăn cho chó, chó độc thân: ở bên Trung người ta hay gọi những người đang độc thân là chó độc thân và ví việc nhìn thấy người khác có đôi có cặp lượn lờ trước mặt mình giống như đang phải ăn thức ăn cho chó. Đây là cách nói châm biếm về việc “ế” của thanh niên.
Giản Ngôn nghe đồng nghiệp nói xong cũng phải bật cười một tiếng, Hạ Tu cũng cong khóe môi, bước đến bên cạnh cô: “Sau khi tan làm thì đợi tôi một chút.”
Giản Ngôn sững người, vốn muốn hỏi có chuyện gì nhưng Hạ Tu đã đi xa rồi.
… Ách, đừng nói là bởi vì vừa nãy cô cười đấy chứ?
Vừa thấp thỏm lại vừa chờ mong đến 10 giờ 40 phút, trung tâm thương mại bắt đầu phát loa thông báo sắp đóng cửa, những người vẫn đang chậm rãi đi xem hàng không tự chủ mà tăng nhanh tốc độ.
Sau hai mươi phút, toàn bộ khách hàng dần rời khỏi, trung tâm thương mại thuận lợi đóng cửa vào lúc 11 giờ hơn. Các nhân viên cũng thở phào nhẹ nhõm, Tuệ Tuệ vỗ tay nó với nhân viên trong Mộng Huyễn Y Thụ: “Hôm nay buôn bán rất thành công, mọi người đều vất vả rồi, bây giờ mọi người có thể mở quà Giáng Sinh rồi đó!”
“Mẹ ơi cuối cùng thì cũng chờ được đến giây phút này!”
“Cũng may chúng ta chưa tắt thở!”
Mọi người vô cùng hào hứng, dưới gốc cây Giáng Sinh trong Mộng Huyễn Y Thụ có rất nhiều hộp quà, tất cả đều là do mọi người chuẩn bị, sau khi hết giờ sẽ chọn bừa một món để mở ra.
Mọi người giống như tổ ong nhào tới, chỉ muốn cướp được hộp to nhất, Giản Ngôn đứng bên ngoài, cũng không tranh cướp với mọi người, chờ bọn họ chọn xong mới bước đến chọn bừa một hộp.
“Tốc độ của các cô cũng quá nhanh đi, thật là không thể thắng các cô được.” Tình Tình cầm trên tay một một quà nhỏ hình chữ nhật, đứng thẳng lên mở ra. Sau đó cô sợ ngây người: “Trời ơi, là khăn lụa kiểu mớ của Bunny! Phải hơn hai ngàn đó! Là quà của lão đại nào tặng thế!”
Những lời này giống như hòn đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, tất cả nhân viên đều hâm mộ không thôi.
“Tôi biết mà! Những hộp lớn chỉ là hào nhoáng bên ngoài thôi, vừa rồi tôi cũng đã định lấy hộp đó!”
“Tôi cũng muốn lấy hộp này! Có phải là tổ trưởng tặng không?”
“Không phải tôi.”
Giản Ngôn đang mở quà liền ngẩng đầu lên nhìn, nói: “À, là tôi, chiếc khăn này rất đẹp phải không? Suýt chút nữa tôi đã giữ lại cho mình rồi.”
Cho nên cô liền mua thêm một cái nữa.
Tình Tình thiếu chút nữa là xông tới gọi cha: “Cảm ơn bà chủ! Yêu cậu chết mất!” Cô ấy vừa nói vừa đáng thương nhìn cô: “Bà chủ… Quà trên tay cậu vừa hay là của tớ.”
Giản Ngôn bất ngờ, nhíu mày: “Trùng hợp như vậy sao?”
“Đúng vậy…” Tình Tình khóc không ra nước mắt: “Là một thỏi son giá rẻ hơn 200 đồng.”
Tặng một thỏi son có giá hơn 200 đồng đối với cô mà nói là một việc vô cùng xa xỉ, nhưng nếu so sánh với chiếc khăn lụa mà Giản Ngôn tặng thì… Cô lại tặng một thỏi son giá rẻ cho đại gia sao!
Giản Ngôn lại không để ý: “Không đâu, thỏi son này của cậu cũng là của Maggie mà.”
Mọi người mở quà xong thì ai về nhà đấy. Đám người chè chén say sưa ở quảng trường Tinh Quang vẫn chưa giải tán, Giản Ngôn đứng đợi một lát trong trung tâm thương mại, Hạ Tu bước nhanh tới: “Xin lỗi, em đợi lâu chưa?”
Giản Ngôn lắc đầu: “Đâu có, giám đốc Hạ tìm tôi có việc gì sao?”
Hạ Tu nhìn ra bên ngoài, sau đó nói với cô: “Chúng ta ra ngoài nói đi.”
Buổi chiều tối lúc Từ Oánh tới thì đã có người báo cho Hạ Tu, tổ trưởng thấy Từ Oánh đi thẳng tới Mộng Huyễn Y Thụ thì tự mình đi ra đón tiếp: “Chào buổi trưa, Từ tiểu thư, xin hỏi có thể giúp được gì cho cô?”
Từ Oánh tháo kính trên mặt xuống, nhìn thẳng vào mắt tổ trưởng: “Gọi người tư vấn khách hàng kia đến chào tôi!” Cô ta nâng tay phải lên, ngón tay thon dài chỉ về phía Giản Ngôn.
Ánh mắt mọi người cũng theo đó nhìn về phía Giản Ngôn, cô cười một tiếng với Từ Oánh, đi tới bên cạnh cô ta: “Không biết Từ tiểu thư muốn chọn đồ để đi đâu?”
Từ Oánh nhìn lướt qua cửa hàng một lượt, nói: “Lễ phục, chỗ các cô có không?”
“Có, ở bên này.” Giản Ngôn dẫn Từ Oánh đi tới gian trưng bày lễ phục, giới thiệu: “Đây là những bộ lễ phục mới ra mắt của Maggie và Bunny, không biết Từ tiểu thư tham dự buổi tiệc như thế nào?”
“Tiệc đính hôn.” Từ Oánh nói xong liền bất mãn nhìn Giản Ngôn: “Cô nhất định phải đeo giày cao như vậy sao? Muốn khiến cho khách hàng phải ngước mắt nhìn mình à?”
Tính cách Giản Ngôn dễ chịu, cười với cô ta: “Đôi giày tôi đang đi chỉ cao 7cm, còn không cao bằng đôi giày mà tiểu thư đang đi.” Từ Oánh nhíu mày đang chuẩn bị nổi giận thì Giản Ngôn lại nói: “Nhưng nếu Từ tiểu thư cảm thấy khó chịu thì ngày mai tôi sẽ đổi thành giày đế bằng.”
Đôi mắt Từ Oánh tràn ngập tức giận, cổ họng nghẹn lại nhưng phải cố gắng nuốt xuống, cô ta không thể làm gì khác ngoài trút sự tức giận qua việc khác: “Loại lễ phục như thế này mà cô cũng không biết xấu hổ mà giới thiệu cho tôi? Cô có biết là lễ đính hôn hôm đó sẽ có bao nhiêu nhân vật nổi tiếng tham gia không, cô muốn khiến cho tôi phải mất mặt sao?”
Giản Ngôn vẫn mỉm cười: “Những bộ lễ phục này đều có giá từ mười vạn đến hai trăm ngàn, nếu như Từ tiểu thư cảm thấy quá bình thường thì tôi đề nghị cô nên đặt sản phẩm đặt may cao cấp. Các nhãn hàng Maggie và Bunny chỗ chúng tôi đều có thể đặt trước, có cần tôi đưa cô đến đó không?”
“Không cần phiền phức như vậy, Từ tiểu thư có thân phận cao quý, tất cả lễ phục đều được đặt may riêng.” Hạ Tu đi về phía hai người, cười với Từ Oánh: “Quần áo ở nơi này sợ là cũng không hợp với cô.”
Từ Oánh nhìn anh, cười một tiếng mang vẻ châm chọc: “Hạ tổng thật rảnh rỗi, lần nào cũng kịp thời xuất hiện.”
Vẻ mặt Hạ Tu không thay đổi nỏi: “Từ tiểu thư là khách quý của chúng tôi, cô tới thì tất nhiên tôi phải đích thân ra đón tiếp rồi.”
Từ Oánh à một tiếng, lấy từ trong túi xách ra một tấm thiệp mời tinh xảo đưa cho Hạ Tu: “Ngày 16 tháng sau là lễ đính hôn của tôi và Hạ Thần.”
Hạ Tu nhận lấy thiệp mời, cười với cô ta: “Đã phiền Từ tiểu thư phải tự mình tới đây rồi, tôi nhất định sẽ đến tham dự lễ đính hôn của hai người.”
Từ Oánh hừ một tiếng, giẫm giày cao gót bỏ đi. Hạ Tu xoay người nói với những nhân viên đứng xem náo nhiệt xung quanh: “Được rồi, nên làm gì thì làm đi.”
Mọi người lại tản đi, Hạ Tu nói với Giản Ngôn: “Em cũng đi làm việc đi.”
“Vâng.” Giản Ngôn gật đầu, Hạ Tu liền rời khỏi khu mua sắm. Một người đồng nghiệp lặng lẽ lại gần Giản Ngôn, thấp giọng hỏi: “Cô nói xem Từ Oánh tới đây để làm gì?”
Giản Ngôn nhún vai không trả lời, đồng nghiệp lại nói: “Tôi biết, nhất định là cô ta đang thầm mến giám đốc Hạ của chúng ta. Đầu đuôi câu chuyện tôi cũng đã nghĩ xong rồi, Từ Oánh đã lớn lên cùng hai anh em Hạ gia từ lúc nhỏ, mặc dù trong lòng cô ta thích người anh, nhưng người anh lại coi thường cô ta, cho nên cô ta không thể làm gì khác hơn là đính hôn cùng với người em trai. Nhưng trong lòng cô ta không phục, cho nên hôm nay đặc biệt chạy tới đưa thiệp mời để khoe khoang.”
Giản Ngôn nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Cô có nghĩ tới việc viết tiểu thuyết không?”
“Làm sao cô biết tôi đang bí mật viết tiểu thuyết?” Đồng nghiệp kinh ngạc nói.
Giản Ngôn: “…”
Cô liền vỗ vai đồng nghiệp một cái, động viên nói: “Cố gắng lên.”
Thời gian tăng ca cứ tiếp tục trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày 25. Giản Ngôn làm ca tối, nhưng tổ trưởng đặc biệt yêu cầu phải đến sớm trước một tiếng. Cô biết hôm nay sẽ rất bận cho nên đã để lại tin nhắn trên Weibo cho Lâm Trân, bảo cô ấy sau khi “Thượng Khả” phát sóng tập đầu tiên thì giúp cô xem xét tình hình một chút.
Nhưng Lâm Trân cũng bề bộn công việc, vì hôm nay cô lại đến nhà của Đường Chính.
Lúc đứng trước cửa nhà Đường Chính, cô giống như một chiến sĩ chuẩn bị ra trận. Mấy ngày này cô hầu như đều ở cùng với Đường Chính để ‘phát triển tình cảm’. Việc khác không nói, nhưng khả năng ăn ý chắc chắn sẽ hơn lần trước, nhất định phải thành công lừa được cha mẹ và chị gái hắn ta.
Vào ngày lễ Giáng Sinh, bữa tối nhà Đường Chính cũng vô cùng thịnh soạn, còn có cả một con gà nướng. Chị gái Đường Chính nhìn thấy Lâm Trân đứng ở cửa liền quay sang nói với Đường Chính: “Em vẫn chưa từ bỏ ý định sao.”
Đường Chính phản bác lại: “Cái gì mà chưa từ bỏ ý định, cô ấy chính là bạn gái của em!”
Nụ cười trên khuôn mặt chị gái Đường Chính càng đậm hơn: “Bỏ đi, nói cô ấy là bạn gái Hạ Tu chị còn tin hơn đấy. Haiz, tại sao mình lại không có được một đứa em trai như Hạ Tu cơ chứ?”
Đường Chính cũng không nhớ nổi chị gái mình đã nói mấy lời này bao nhiêu lần rồi nữa, hắn hừ một tiếng nói: “Chị muốn người ta làm em trai mình sao, còn em cũng không muốn có một người chị gái như chị đâu!”
Trong lúc Đường gia “vui vẻ hòa thuận” ăn tối, Giản Ngôn ở trung tâm thương mại Tinh Quang bận rộn đến mức không dứt ra được. Cô cảm thấy mùa Giáng Sinh này một nửa dân cư của thành phố A đều đổ về trung tâm thương mại Tinh Quang.
Bên ngoài trung tâm thương mại trưng bày một cây thông Giáng Sinh vô cùng lớn, hấp dẫn rất nhiều đôi tình nhân. Bên trong cũng bày những cây nhỏ hơn ở khắp mọi nơi, những bài hát Giáng Sinh cũng được bật liên tục từ sáng đến tận khi trời tối.
Để phù hợp với không khí Giáng Sinh, Giản Ngôn mặc một chiếc áo len màu đỏ kết hợp với quần dài màu trắng. Tổ trưởng phát cho mỗi người một chiếc bờm hình sừng tuần lộc, ai cũng phải đeo. Chiếc bờm này khá phù hợp với bộ quần áo Giản Ngôn đang mặc, nhìn vô cùng đáng yêu.
Cô vừa mới tiễn một vị khách rời đi, thì một cô bé học sinh chạy tới hỏi: “Em nghe nói ở đây có túi mua sắm bản giới hạn dành cho Giáng Sinh, bây giờ có còn không ạ?”
Chiếc túi cô bé nhắc đến chính là tác phẩm của Giản Ngôn đã vẽ, tối hôm qua các cô đã bày lên kệ, chỉ cần khách đến mua đồ thì đều được tặng một chiếc.
Nhưng cô bé này đến quá muộn, túi mua sắm đã hết từ lâu rồi: “Xin lỗi, sáng nay đã hết hàng rồi.”
“A, vậy sao…”
Cô bé có chút thất vọng, Giản Ngôn nhìn cô bé nói nói: “Nhưng nếu mua đủ 799 đồng thì sẽ được tặng một phiếu giảm giá của tiệm làm móng ở dưới lầu, hôm nay có hình vẽ bản giới hạn ngày Giáng Sinh, chị có thể tặng em một chiếc mũ Giáng Sinh.” Giản Ngôn cầm một chiếc mũ màu đỏ cho cô bé xem: “Rất đáng yêu đó!?”
“Vâng vâng, em muốn mua một chiếc áo khoác dài.”
“Áo khoác dài đúng không? Cái này thế nào, đây là mẫu Pinky UNI mới về, in hoa rất đẹp…” Giản Ngôn lại bắt đầu dốc lòng đẩy mạnh tiêu thụ.
Đến 10 giờ, Hạ Tu đi xem xét xung quanh trung tâm thương mại, bên trong vẫn còn rất nhiều khách hàng, hoạt động bên ngoài quảng trường cũng vô cùng náo nhiệt. Anh đi tới Mộng Huyễn Y Thụ, nói với tổ trưởng: “Người ở quảng trường có thể sẽ chơi suốt dêm, chúng ta sẽ chỉ mở cửa đến 11 giờ, 10 giờ 40 phút sẽ bắt đầu thông báo.”
“Vâng.”
“Mọi người vất vả rồi, chịu khó thêm chút nữa thôi.”
Một người đồng nghiệp nghe thấy anh nói vậy, liền than thở nói: “Giám đốc Hạ, khổ nhất không phải là làm thêm giờ, mà là đã làm thêm giờ rồi mà còn phải ăn thức ăn cho chó! Loại cuộc sống như vậy chó độc thân cũng không nên ra khỏi cửa, vậy mà tôi lại ở đây điên cuồng ăn thức ăn cho chó, thật đau lòng.” (1)
(1) Thức ăn cho chó, chó độc thân: ở bên Trung người ta hay gọi những người đang độc thân là chó độc thân và ví việc nhìn thấy người khác có đôi có cặp lượn lờ trước mặt mình giống như đang phải ăn thức ăn cho chó. Đây là cách nói châm biếm về việc “ế” của thanh niên.
Giản Ngôn nghe đồng nghiệp nói xong cũng phải bật cười một tiếng, Hạ Tu cũng cong khóe môi, bước đến bên cạnh cô: “Sau khi tan làm thì đợi tôi một chút.”
Giản Ngôn sững người, vốn muốn hỏi có chuyện gì nhưng Hạ Tu đã đi xa rồi.
… Ách, đừng nói là bởi vì vừa nãy cô cười đấy chứ?
Vừa thấp thỏm lại vừa chờ mong đến 10 giờ 40 phút, trung tâm thương mại bắt đầu phát loa thông báo sắp đóng cửa, những người vẫn đang chậm rãi đi xem hàng không tự chủ mà tăng nhanh tốc độ.
Sau hai mươi phút, toàn bộ khách hàng dần rời khỏi, trung tâm thương mại thuận lợi đóng cửa vào lúc 11 giờ hơn. Các nhân viên cũng thở phào nhẹ nhõm, Tuệ Tuệ vỗ tay nó với nhân viên trong Mộng Huyễn Y Thụ: “Hôm nay buôn bán rất thành công, mọi người đều vất vả rồi, bây giờ mọi người có thể mở quà Giáng Sinh rồi đó!”
“Mẹ ơi cuối cùng thì cũng chờ được đến giây phút này!”
“Cũng may chúng ta chưa tắt thở!”
Mọi người vô cùng hào hứng, dưới gốc cây Giáng Sinh trong Mộng Huyễn Y Thụ có rất nhiều hộp quà, tất cả đều là do mọi người chuẩn bị, sau khi hết giờ sẽ chọn bừa một món để mở ra.
Mọi người giống như tổ ong nhào tới, chỉ muốn cướp được hộp to nhất, Giản Ngôn đứng bên ngoài, cũng không tranh cướp với mọi người, chờ bọn họ chọn xong mới bước đến chọn bừa một hộp.
“Tốc độ của các cô cũng quá nhanh đi, thật là không thể thắng các cô được.” Tình Tình cầm trên tay một một quà nhỏ hình chữ nhật, đứng thẳng lên mở ra. Sau đó cô sợ ngây người: “Trời ơi, là khăn lụa kiểu mớ của Bunny! Phải hơn hai ngàn đó! Là quà của lão đại nào tặng thế!”
Những lời này giống như hòn đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, tất cả nhân viên đều hâm mộ không thôi.
“Tôi biết mà! Những hộp lớn chỉ là hào nhoáng bên ngoài thôi, vừa rồi tôi cũng đã định lấy hộp đó!”
“Tôi cũng muốn lấy hộp này! Có phải là tổ trưởng tặng không?”
“Không phải tôi.”
Giản Ngôn đang mở quà liền ngẩng đầu lên nhìn, nói: “À, là tôi, chiếc khăn này rất đẹp phải không? Suýt chút nữa tôi đã giữ lại cho mình rồi.”
Cho nên cô liền mua thêm một cái nữa.
Tình Tình thiếu chút nữa là xông tới gọi cha: “Cảm ơn bà chủ! Yêu cậu chết mất!” Cô ấy vừa nói vừa đáng thương nhìn cô: “Bà chủ… Quà trên tay cậu vừa hay là của tớ.”
Giản Ngôn bất ngờ, nhíu mày: “Trùng hợp như vậy sao?”
“Đúng vậy…” Tình Tình khóc không ra nước mắt: “Là một thỏi son giá rẻ hơn 200 đồng.”
Tặng một thỏi son có giá hơn 200 đồng đối với cô mà nói là một việc vô cùng xa xỉ, nhưng nếu so sánh với chiếc khăn lụa mà Giản Ngôn tặng thì… Cô lại tặng một thỏi son giá rẻ cho đại gia sao!
Giản Ngôn lại không để ý: “Không đâu, thỏi son này của cậu cũng là của Maggie mà.”
Mọi người mở quà xong thì ai về nhà đấy. Đám người chè chén say sưa ở quảng trường Tinh Quang vẫn chưa giải tán, Giản Ngôn đứng đợi một lát trong trung tâm thương mại, Hạ Tu bước nhanh tới: “Xin lỗi, em đợi lâu chưa?”
Giản Ngôn lắc đầu: “Đâu có, giám đốc Hạ tìm tôi có việc gì sao?”
Hạ Tu nhìn ra bên ngoài, sau đó nói với cô: “Chúng ta ra ngoài nói đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.