Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Chương 1121
Thi Thi
27/11/2021
Khi cô quay đầu nhìn về phía đối diện, thì ánh mắt của Lê Đình Tuấn cũng đang hờ hững nhìn chằm chằm vào cô.
Một lúc lâu sau, cô cụp mắt xuống, tầm mắt rơi vào chiếc hộp đóng gói màu đỏ mà cô đang cầm trên tay.
“Tôi.” Cô vô thức muốn giải thích, thế nhưng vừa nói được một lời, ánh mắt cô đã rơi vào Tô Minh Nguyệt, người đang theo sau Lệ Đình Tuấn ở cách đó không xa.
Tô Minh Nguyệt đang đẩy chiếc xe đẩy, bên trong còn có vài món thức ăn, đáy mắt còn hiện lên chút ý mỉa mai, cô ta cũng đang nhìn về phía Kiều Phương Hạ.
Chuyện rất hiển nhiên rằng cô ta cùng với Lê Đình Tuấn đến đây để mua sắm.
Trong tức khắc, Kiều Phương Hạ liền bình tĩnh trở lại.
“Chị ơi, em mua được cá ngừ vây xanh rồi” Thịnh Ninh Đan thật không đúng lúc dẫn theo vệ sĩ chạy về phía Kiều Phương Hạ, còn vui cười nói với cô.
Kiều Phương Hạ thu hồi tầm mắt, lại đưa mắt liếc nhìn Lê Đình Tuấn một cái, rồi xoay người và cúi xuống cầm lấy cái gói có kích cỡ lớn nhất, thị uy mà đụng đưa trước mặt Lệ Đình Tuấn.
Sau đó, cô nhẹ nhàng ném nó vào xe đẩy của mình, rồi xoay người đi về phía Thịnh Ninh Đan.
“Chị biết bọn họ à?” Khi thấy ánh mắt giữa Kiều Phương Hạ và Lê Đình Tuấn có giao tiếp với nhau, Thịnh Ninh Đan tò mò hỏi thêm một câu.
“Không quen biết.” Kiều Phương Hạ mặt không chút thay đổi trả lời.
Dứt lời, cô hỏi ngược lại Thịnh Ninh Đan: “Mọi thứ đều mua đủ chưa?”
“Các món ăn đã mua gần đủ hết rồi” Thịnh Ninh Đan gật gật đầu.
“Nếu đủ cả thì chúng ta đi thanh toán thôi” Kiều Phương Hạ một bên thản nhiên nói, một bên xoay người đi về phía quầy thanh toán.
Thịnh Ninh Đan nhịn không được quay đầu lại nhìn về phía Lê Đình Tuấn và Tô Minh Nguyệt bọn họ, trong lúc đuổi theo Kiều Phương Hạ, nhịn không được lẩm bẩm nói: “Làm sao em thấy bọn họ có chút quen mặt nhỉ?”.
“Bởi vì bọn họ trông rất tầm thường” Kiều Phương Hạ không chút nghĩ ngợi trả lời.
“Ờm..” Thịnh Ninh Đan muốn nói rằng nếu hai người vừa rồi được gọi là người tầm thường, vậy thì trên đời này có lẽ không có mấy người nào được gọi là đẹp trai và đẹp gái đâu.
Cô ấy lại quay đầu nhìn thêm một cái nữa, xác định rằng đó không phải là mắt hoặc thẩm mỹ của bản thân có vấn đề.
Nhưng Kiều Phương Hạ nói cái gì chính là cái đó, kể từ hôm nay trở đi, cô ấy chính là con chó nhỏ theo chân Kiều Phương Hạ, Kiều Phương Hạ nói cái gì cũng đúng cả.
Ngay cả khi cô nói sai, cũng trở thành đúng.
“Nhưng cái anh đó cứ nhìn chằm chằm vào chúng ta” Thịnh Ninh Đan lại nhịn không được ngứa miệng nói thêm một câu.
“Có thể là do em xinh đẹp quá đó” Kiều Phương Hạ mặt không đổi sắc mà trả lời.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thịnh Ninh Đan nhịn không được có chút đỏ lên: “Nhưng anh đó hình như không phải..”
“Nha đầu ngốc, chuyện của người lạ mà em để ý nhiều như vậy làm gì chứ? Kiều Phương Hạ quay đầu lại liếc mắt nhìn cô ấy một cái: “Ba mẹ em không dạy em rằng em không thể tùy tiện đi đồng cảm người khác sao? Nếu người mà em đồng cảm là người xấu thì sao?”
Một lúc lâu sau, cô cụp mắt xuống, tầm mắt rơi vào chiếc hộp đóng gói màu đỏ mà cô đang cầm trên tay.
“Tôi.” Cô vô thức muốn giải thích, thế nhưng vừa nói được một lời, ánh mắt cô đã rơi vào Tô Minh Nguyệt, người đang theo sau Lệ Đình Tuấn ở cách đó không xa.
Tô Minh Nguyệt đang đẩy chiếc xe đẩy, bên trong còn có vài món thức ăn, đáy mắt còn hiện lên chút ý mỉa mai, cô ta cũng đang nhìn về phía Kiều Phương Hạ.
Chuyện rất hiển nhiên rằng cô ta cùng với Lê Đình Tuấn đến đây để mua sắm.
Trong tức khắc, Kiều Phương Hạ liền bình tĩnh trở lại.
“Chị ơi, em mua được cá ngừ vây xanh rồi” Thịnh Ninh Đan thật không đúng lúc dẫn theo vệ sĩ chạy về phía Kiều Phương Hạ, còn vui cười nói với cô.
Kiều Phương Hạ thu hồi tầm mắt, lại đưa mắt liếc nhìn Lê Đình Tuấn một cái, rồi xoay người và cúi xuống cầm lấy cái gói có kích cỡ lớn nhất, thị uy mà đụng đưa trước mặt Lệ Đình Tuấn.
Sau đó, cô nhẹ nhàng ném nó vào xe đẩy của mình, rồi xoay người đi về phía Thịnh Ninh Đan.
“Chị biết bọn họ à?” Khi thấy ánh mắt giữa Kiều Phương Hạ và Lê Đình Tuấn có giao tiếp với nhau, Thịnh Ninh Đan tò mò hỏi thêm một câu.
“Không quen biết.” Kiều Phương Hạ mặt không chút thay đổi trả lời.
Dứt lời, cô hỏi ngược lại Thịnh Ninh Đan: “Mọi thứ đều mua đủ chưa?”
“Các món ăn đã mua gần đủ hết rồi” Thịnh Ninh Đan gật gật đầu.
“Nếu đủ cả thì chúng ta đi thanh toán thôi” Kiều Phương Hạ một bên thản nhiên nói, một bên xoay người đi về phía quầy thanh toán.
Thịnh Ninh Đan nhịn không được quay đầu lại nhìn về phía Lê Đình Tuấn và Tô Minh Nguyệt bọn họ, trong lúc đuổi theo Kiều Phương Hạ, nhịn không được lẩm bẩm nói: “Làm sao em thấy bọn họ có chút quen mặt nhỉ?”.
“Bởi vì bọn họ trông rất tầm thường” Kiều Phương Hạ không chút nghĩ ngợi trả lời.
“Ờm..” Thịnh Ninh Đan muốn nói rằng nếu hai người vừa rồi được gọi là người tầm thường, vậy thì trên đời này có lẽ không có mấy người nào được gọi là đẹp trai và đẹp gái đâu.
Cô ấy lại quay đầu nhìn thêm một cái nữa, xác định rằng đó không phải là mắt hoặc thẩm mỹ của bản thân có vấn đề.
Nhưng Kiều Phương Hạ nói cái gì chính là cái đó, kể từ hôm nay trở đi, cô ấy chính là con chó nhỏ theo chân Kiều Phương Hạ, Kiều Phương Hạ nói cái gì cũng đúng cả.
Ngay cả khi cô nói sai, cũng trở thành đúng.
“Nhưng cái anh đó cứ nhìn chằm chằm vào chúng ta” Thịnh Ninh Đan lại nhịn không được ngứa miệng nói thêm một câu.
“Có thể là do em xinh đẹp quá đó” Kiều Phương Hạ mặt không đổi sắc mà trả lời.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thịnh Ninh Đan nhịn không được có chút đỏ lên: “Nhưng anh đó hình như không phải..”
“Nha đầu ngốc, chuyện của người lạ mà em để ý nhiều như vậy làm gì chứ? Kiều Phương Hạ quay đầu lại liếc mắt nhìn cô ấy một cái: “Ba mẹ em không dạy em rằng em không thể tùy tiện đi đồng cảm người khác sao? Nếu người mà em đồng cảm là người xấu thì sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.