Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Chương 1123
Thi Thi
27/11/2021
Thịnh Ninh Đan phát hiện Kiều Phương Hạ bị người kéo đi, liền lập tức lên tiếng gọi cô qua cửa kính xe: “Chị ơi”
Kiều Phương Hạ cắn chặt răng, quay đầu lại khẽ cười với Thịnh Ninh Đan, an ủi nói: “Không sao, chị sẽ cùng anh ta nói vài câu”
Trong mắt Thịnh Ninh Đan lập tức lộ ra vài phần khó hiểu, tầm mắt dừng ở bàn tay đang nắm lấy Kiều Phương Hạ của Lệ Đình Tuấn.
Chẳng phải Kiều Phương Hạ vừa nói còn nói rằng cô không biết người đàn ông này sao? làm sao…
“Trông khá đặc biệt đấy, không giống với những người bạn gái trước của anh ta” Lê Đình Tuấn lại liếc nhìn về phía Thịnh Ninh Đan, nhẹ giọng nói với Kiều Phương Hạ: “Tôi đoán Đường Minh Kỷ hẳn là rất thích cô ấy”
Sắc mặt của anh có phần lãnh đạm, ngữ khí lại mang theo mười phần uy hiếp.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Kiều Phương Hạ nhịn không được nhíu mày.
“Tôi không làm gì cả, chỉ là hy vọng cô có thể cùng tôi ăn một bữa cơm” Lê Đình Tuấn thu hồi ánh mắt, lại nhìn chằm.
chằm vào Kiều Phương Hạ, thấp giọng nói.
“Tôi cảm thấy lần trước chúng ta đã nói rất rõ ràng rồi, hà tất anh Lệ phải tiếp tục tự khiến mình khó xử và tự làm mình không vui?” Kiều Phương Hạ hít một hơi thật sâu và kiên nhẫn đáp lại anh.
“Huống hồ anh bỏ lại Tô tiểu thư một mình ở đó, anh không sợ cô ấy không thoải mái sao?”
Lê Đình Tuấn nghe thấy cô nhắc tới Tô Minh Nguyệt, nhịn không được lại khẽ nhíu mày.
Thịnh Ninh Đan ở bên trong xe đắn đo được một lúc, cô lấy trong túi ra một cây gậy điện chống kẻ xấu, rồi sau đó bước xuống xe xem chuyện gì đang xảy ra.
“Chị có cần giúp đỡ không?” Thịnh Ninh Đan thận trọng bước ra khỏi xe, hai tay chắp sau lưng và hỏi Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ và Lê Đình Tuấn hai người đồng thời quay đầu lại liếc nhìn Thịnh Ninh Đan một cái, Lê Đình Tuấn nhìn thấy động tác đưa tay ra sau lưng của cô ấy, đáy mắt không khỏi lộ ra một chút châm chọc.
Cô gái này tuy còn nhỏ, nhưng trông khá can đảm đấy.
Vô Nhật Huy ở cách đó không xa cũng đi về phía bọn họ, nhìn chằm chằm vào Thịnh Ninh Đan.
Thịnh Ninh Đan lại không hề nhận ra rằng mình đang gặp nguy hiểm, mà chỉ lo chậm rãi về phía Lê Đình Tuấn và Kiều
Phương Hạ hai người bọn họ.
Không khí có chút căng thẳng.
Lê Đình Tuấn vừa định muốn phân phó Vô Nhật Huy, giải quyết thứ rắc rối không ngừng làm gián đoạn bọn họ, thì Kiều Phương Hạ bỗng nhiên mở miệng, trầm giọng nói với Thịnh Ninh Đan: “Quay trở lại”
Thịnh Ninh Đan lập tức bị thái độ nghiêm túc của Kiều Phương Hạ làm cho sợ hãi, dừng chân lại tại chỗ.
Kiều Phương Hạ thấy cô ấy không chịu rời đi, cô lại nói với cô ấy bằng giọng ra lệnh: “Quay về trên xe ngồi mau, chị đã nói là em không cần quan tâm chuyện này”
Thịnh Ninh Đan ngây ngẩn cả người, đôi mắt to tròn hơi ửng đỏ.
Kiều Phương Hạ cắn chặt răng, quay đầu lại khẽ cười với Thịnh Ninh Đan, an ủi nói: “Không sao, chị sẽ cùng anh ta nói vài câu”
Trong mắt Thịnh Ninh Đan lập tức lộ ra vài phần khó hiểu, tầm mắt dừng ở bàn tay đang nắm lấy Kiều Phương Hạ của Lệ Đình Tuấn.
Chẳng phải Kiều Phương Hạ vừa nói còn nói rằng cô không biết người đàn ông này sao? làm sao…
“Trông khá đặc biệt đấy, không giống với những người bạn gái trước của anh ta” Lê Đình Tuấn lại liếc nhìn về phía Thịnh Ninh Đan, nhẹ giọng nói với Kiều Phương Hạ: “Tôi đoán Đường Minh Kỷ hẳn là rất thích cô ấy”
Sắc mặt của anh có phần lãnh đạm, ngữ khí lại mang theo mười phần uy hiếp.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Kiều Phương Hạ nhịn không được nhíu mày.
“Tôi không làm gì cả, chỉ là hy vọng cô có thể cùng tôi ăn một bữa cơm” Lê Đình Tuấn thu hồi ánh mắt, lại nhìn chằm.
chằm vào Kiều Phương Hạ, thấp giọng nói.
“Tôi cảm thấy lần trước chúng ta đã nói rất rõ ràng rồi, hà tất anh Lệ phải tiếp tục tự khiến mình khó xử và tự làm mình không vui?” Kiều Phương Hạ hít một hơi thật sâu và kiên nhẫn đáp lại anh.
“Huống hồ anh bỏ lại Tô tiểu thư một mình ở đó, anh không sợ cô ấy không thoải mái sao?”
Lê Đình Tuấn nghe thấy cô nhắc tới Tô Minh Nguyệt, nhịn không được lại khẽ nhíu mày.
Thịnh Ninh Đan ở bên trong xe đắn đo được một lúc, cô lấy trong túi ra một cây gậy điện chống kẻ xấu, rồi sau đó bước xuống xe xem chuyện gì đang xảy ra.
“Chị có cần giúp đỡ không?” Thịnh Ninh Đan thận trọng bước ra khỏi xe, hai tay chắp sau lưng và hỏi Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ và Lê Đình Tuấn hai người đồng thời quay đầu lại liếc nhìn Thịnh Ninh Đan một cái, Lê Đình Tuấn nhìn thấy động tác đưa tay ra sau lưng của cô ấy, đáy mắt không khỏi lộ ra một chút châm chọc.
Cô gái này tuy còn nhỏ, nhưng trông khá can đảm đấy.
Vô Nhật Huy ở cách đó không xa cũng đi về phía bọn họ, nhìn chằm chằm vào Thịnh Ninh Đan.
Thịnh Ninh Đan lại không hề nhận ra rằng mình đang gặp nguy hiểm, mà chỉ lo chậm rãi về phía Lê Đình Tuấn và Kiều
Phương Hạ hai người bọn họ.
Không khí có chút căng thẳng.
Lê Đình Tuấn vừa định muốn phân phó Vô Nhật Huy, giải quyết thứ rắc rối không ngừng làm gián đoạn bọn họ, thì Kiều Phương Hạ bỗng nhiên mở miệng, trầm giọng nói với Thịnh Ninh Đan: “Quay trở lại”
Thịnh Ninh Đan lập tức bị thái độ nghiêm túc của Kiều Phương Hạ làm cho sợ hãi, dừng chân lại tại chỗ.
Kiều Phương Hạ thấy cô ấy không chịu rời đi, cô lại nói với cô ấy bằng giọng ra lệnh: “Quay về trên xe ngồi mau, chị đã nói là em không cần quan tâm chuyện này”
Thịnh Ninh Đan ngây ngẩn cả người, đôi mắt to tròn hơi ửng đỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.