Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Chương 1137
Thi Thi
29/11/2021
“Tôi tránh để làm bẩn tay của cậu hai và mợ chủ mà thôi, Tô tiểu thư không phải nói rằng chúng tôi là chó sao? Vậy một người làm chó như tôi, chỉ có thể đánh thay mà thôi” Vô Nhật Huy mặt không biến sắc mà đáp lại cô ta.
Trước kia Tô Minh Nguyệt dùng thái độ gì đối xử với Vô Nhật Huy, Kiều Phương Hạ đều xem ở trong mắt, trong lòng cũng biết rất rõ.
Vừa lúc, Vô Nhật Huy tự mình ra tay giúp cô trút giận, cũng trút được giận cho bản thân Vô Nhật Huy.
“Vô Nhật Huy đại diện cho ý của tôi, Tô tiểu thư cảm thấy rằng tôi không dám đánh cô sao?”
Lệ Đình Tuấn cười khẽ một tiếng, hỏi ngược lại Tô Minh Nguyệt.
“Trong lòng Tô tiểu thư hẳn là rất rõ ràng, những người chọc giận tôi đều sẽ nhận được kết cục như thế nào nhỉ?
Tô Minh Nguyệt lại kinh ngạc nhìn về phía Lệ Đình Tuấn.
Lệ Đình Tuấn chính là đang ép cô ta xin lỗi, xin lỗi với Kiều Phương Hạ.
Nếu hôm nay cô ta không xin lỗi trước khi rời đi, Lệ Đình Tuấn nhất định sẽ không buông tha cho cô ta.
Cô ta lập tức đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Phó Minh Tuyết đang ngồi ở một bên, nhưng Phó Minh Tuyết chỉ mãi cúi đầu ăn, tựa hồ như bà ấy không hề muốn quan tâm đến mọi chuyện đang xảy ra vào lúc này.
Tô Minh Nguyệt cứ tưởng rằng hôm nay mình bỏ đi là xong rồi.
Ai ngờ rằng tên tiện nhân Kiều Phương Hạ này.
“Cô có cần tôi đích thân dạy cô nên làm như thế nào không?” Lệ Đình Tuấn lại nhẹ giọng hỏi cô ta.
Những câu từ nhẹ nhàng, thế nhưng nó lại giống như một tảng đá nặng đè thẳng lên người Tô Minh Nguyệt.
Những giọt nước mắt tủi nhục lăn dài trên vành mắt Tô Minh Nguyệt.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày Lệ Đình Tuấn lại đối xử với cô ta
như thế này, mối quan hệ giữa cô ta và Lệ Đình Tuấn trong suốt hai mươi mấy năm qua lại bị con tiện nhân Kiều Phương Hạ này hủy hoại.
Cô ta nghiền chặt răng nuốt giọt máu tanh vào trong miệng xuống.
Sau một lúc lâu, cô ta bò dậy khỏi mặt đất, nhìn về phía Lệ Đình Tuấn có vẻ mặt thờ ơ ở bên cạnh Kiều Phương Hạ.
“Tôi xin lỗi, Phương Hạ.”
Cô ta nhìn chằm chằm vào Kiều Phương Hạ, khó khăn thốt ra vài từ để nói với cô.
Trong lúc nói chuyện, cô ta còn quay người đến trước mặt Kiều Phương Hạ và quỳ xuống.
Kiều Phương Hạ nhìn thấy Tô Minh Nguyệt trực tiếp quỳ xuống trước mặt mình, đáy mắt thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, cô hơi nhướng mày.
Tô Minh Nguyệt cố nén giọt nước mắt tủi nhục của mình lại, run rẩy tiếp tục nói với Kiều Phương Hạ: “Nếu tôi lại có lần sau nữa.”
“Lần sau?” Lệ Đình Tuấn cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ nhàn nhạt hỏi ngược lại.
Tô Minh Nguyệt cả người không khỏi rùng mình một cái, sau đó đáp lại: “Không có, tôi sẽ không có lần sau nữa, tôi sẽ không phạm phải sai lầm nữa”
Nếu bây giờ cô ta không cúi đầu tạ lỗi với Kiều Phương Hạ, thì chuyện gì sẽ xảy ra với cô ta, trong lòng cô ta biết rất rõ.
“Xin lỗi, Phương Hạ” Cô ta lại xin lỗi Kiều Phương Hạ một lần nữa.
Phó Minh Tuyết nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vì sợ hãi của Tô Minh Nguyệt, liếc nhìn về phía Kiều Phương Hạ đang đứng ở đối diện.
Trước kia Tô Minh Nguyệt dùng thái độ gì đối xử với Vô Nhật Huy, Kiều Phương Hạ đều xem ở trong mắt, trong lòng cũng biết rất rõ.
Vừa lúc, Vô Nhật Huy tự mình ra tay giúp cô trút giận, cũng trút được giận cho bản thân Vô Nhật Huy.
“Vô Nhật Huy đại diện cho ý của tôi, Tô tiểu thư cảm thấy rằng tôi không dám đánh cô sao?”
Lệ Đình Tuấn cười khẽ một tiếng, hỏi ngược lại Tô Minh Nguyệt.
“Trong lòng Tô tiểu thư hẳn là rất rõ ràng, những người chọc giận tôi đều sẽ nhận được kết cục như thế nào nhỉ?
Tô Minh Nguyệt lại kinh ngạc nhìn về phía Lệ Đình Tuấn.
Lệ Đình Tuấn chính là đang ép cô ta xin lỗi, xin lỗi với Kiều Phương Hạ.
Nếu hôm nay cô ta không xin lỗi trước khi rời đi, Lệ Đình Tuấn nhất định sẽ không buông tha cho cô ta.
Cô ta lập tức đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Phó Minh Tuyết đang ngồi ở một bên, nhưng Phó Minh Tuyết chỉ mãi cúi đầu ăn, tựa hồ như bà ấy không hề muốn quan tâm đến mọi chuyện đang xảy ra vào lúc này.
Tô Minh Nguyệt cứ tưởng rằng hôm nay mình bỏ đi là xong rồi.
Ai ngờ rằng tên tiện nhân Kiều Phương Hạ này.
“Cô có cần tôi đích thân dạy cô nên làm như thế nào không?” Lệ Đình Tuấn lại nhẹ giọng hỏi cô ta.
Những câu từ nhẹ nhàng, thế nhưng nó lại giống như một tảng đá nặng đè thẳng lên người Tô Minh Nguyệt.
Những giọt nước mắt tủi nhục lăn dài trên vành mắt Tô Minh Nguyệt.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày Lệ Đình Tuấn lại đối xử với cô ta
như thế này, mối quan hệ giữa cô ta và Lệ Đình Tuấn trong suốt hai mươi mấy năm qua lại bị con tiện nhân Kiều Phương Hạ này hủy hoại.
Cô ta nghiền chặt răng nuốt giọt máu tanh vào trong miệng xuống.
Sau một lúc lâu, cô ta bò dậy khỏi mặt đất, nhìn về phía Lệ Đình Tuấn có vẻ mặt thờ ơ ở bên cạnh Kiều Phương Hạ.
“Tôi xin lỗi, Phương Hạ.”
Cô ta nhìn chằm chằm vào Kiều Phương Hạ, khó khăn thốt ra vài từ để nói với cô.
Trong lúc nói chuyện, cô ta còn quay người đến trước mặt Kiều Phương Hạ và quỳ xuống.
Kiều Phương Hạ nhìn thấy Tô Minh Nguyệt trực tiếp quỳ xuống trước mặt mình, đáy mắt thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, cô hơi nhướng mày.
Tô Minh Nguyệt cố nén giọt nước mắt tủi nhục của mình lại, run rẩy tiếp tục nói với Kiều Phương Hạ: “Nếu tôi lại có lần sau nữa.”
“Lần sau?” Lệ Đình Tuấn cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ nhàn nhạt hỏi ngược lại.
Tô Minh Nguyệt cả người không khỏi rùng mình một cái, sau đó đáp lại: “Không có, tôi sẽ không có lần sau nữa, tôi sẽ không phạm phải sai lầm nữa”
Nếu bây giờ cô ta không cúi đầu tạ lỗi với Kiều Phương Hạ, thì chuyện gì sẽ xảy ra với cô ta, trong lòng cô ta biết rất rõ.
“Xin lỗi, Phương Hạ” Cô ta lại xin lỗi Kiều Phương Hạ một lần nữa.
Phó Minh Tuyết nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vì sợ hãi của Tô Minh Nguyệt, liếc nhìn về phía Kiều Phương Hạ đang đứng ở đối diện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.