Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Chương 1141
Thi Thi
29/11/2021
Lúc nãy Lê Đình Tuấn còn chưa uống say, canh giải rượu đã được nấu xong rồi sao?
Vở kịch của Phó Minh Tuyết đã hơi quá đà, Kiều Phương Hạ hoài nghi rằng lúc đó Phó Minh Tuyết chính là đang cố tình chuốc rượu cho Lê Đình Tuấn. Ngay cả cái cớ để cô bưng bát canh cũng đã được chuẩn bị ổn thỏa từ trước.
Phó Minh Tuyết vừa nhẹ nhàng đẩy cô lên cầu thang vừa thấp giọng nói với cô: “Lúc chiều hôm trước khi Đình Tuấn gọi điện cho mẹ, nó đã đảm bảo với mẹ rằng lần sau nhất định sẽ không quan tâm đến chuyện bao đồng của Tô Minh Nguyệt nữa. Sau này nó khẳng định sẽ không dám tái phạm nữa đâu, bây giờ con đi đưa canh cho nó, con cứ coi như đó là để lại cho nó một chút sĩ diện đi, mẹ đảm bảo nó sẽ thuận theo con thôi.”
Kiều Phương Hạ liếc nhìn Phó Minh Tuyết một cái.
“Đi đi, con lên lầu đến căn phòng bên phải” Phó Minh Tuyết lại cười với cô, nói: “Ông ngoại không sao đâu, con đừng lo lắng
Kiều Phương Hạ bưng lấy bát canh, do dự được một lúc, rồi chậm rãi đi đến cánh cửa phía bên tay phải của tầng hai.
Cửa phòng được khép hờ, bên trong truyền ra tiếng thấp giọng gọi điện thoại của Lê Đình Tuấn.
Kiều Phương Hạ lại chần chừ vài giây, cô đưa tay nhẹ nhàng gõ cửa hai lần.
Lệ Đình Tuấn nghe thấy tiếng gõ cửa, anh xoay người đi tới vừa tiếp tục nghe người ở đầu dây bên kia nói chuyện điện thoại vừa giúp Kiều Phương Hạ mở cửa phòng.
Kiều Phương Hạ nhỏ giọng nói với anh một câu: “Mẹ bảo em mang canh giải rượu tới cho anh”
Trong khi nói chuyện, cô đi ngang qua Lê Đình Tuấn và đặt bát canh lên tủ đầu giường cạnh giường.
Ngay khi cô định xoay người và chuẩn bị đi ra ngoài, Lệ Đình Tuấn đột nhiên nắm lấy tay cô và đè người cô ngồi xuống giường.
Kiều Phương Hạ bị anh đè lại nửa thân dưới.
Anh vẫn đang nghe điện thoại bằng một tay, đôi mắt anh sâu thẳm, nhưng anh lại nhìn chằm chằm vào Kiều Phương Hạ một cách rực lửa.
Kiều Phương Hạ bị anh đè lên gối, cô lặng lẽ đối mắt nhìn anh một lúc.
“Đối với vấn đề số lượng định mức của thị trường, chờ đến khi chúng ta lấy được đầy đủ số liệu từ bọn họ trong cuộc họp ngày mai, sự đối chiếu mới có thể trực quan và rõ ràng hơn” Người ở đầu dây điện thoại bên kia không phát giác được sự khác thường và tiếp tục báo cáo chi tiết cho Lệ Đình Tuấn.
“Ừ” Lê Đình Tuấn nhàn nhạt đáp lại một tiếng.
Dứt lời, anh che ống nói và nhẹ giọng nói với Kiều Phương Hạ: “Đút anh uống đi”.
Khi nghe thấy lời anh nói, khuôn mặt của Kiều Phương Hạ lập tức trở nên đỏ ửng, cô không nhịn được cau mày.
Cô muốn tránh từ phía bên kia xuống giường, vừa mới xoay người, Lê Đình Tuấn lại đè lấy eo cô, mở loa ngoài của điện thoại và ném sang một bên, bắt đầu tháo cà vạt của mình.
“Đút anh uống” Anh đặt một tay chống bên hông cô, tiến đến gần cô và nhỏ giọng thì thầm vào tai cô.
Kiều Phương Hạ nhìn thấy khi anh đang bắt đầu cởi cúc áo sơ mi đầu tiên của mình, mặt cô càng nóng hơn, liền lập tức xoay người rời đi, cầm lấy bát canh bên đầu giường lên, ngoan ngoãn xúc một thìa canh cho anh, rồi đưa đến bên môi của anh.
Vở kịch của Phó Minh Tuyết đã hơi quá đà, Kiều Phương Hạ hoài nghi rằng lúc đó Phó Minh Tuyết chính là đang cố tình chuốc rượu cho Lê Đình Tuấn. Ngay cả cái cớ để cô bưng bát canh cũng đã được chuẩn bị ổn thỏa từ trước.
Phó Minh Tuyết vừa nhẹ nhàng đẩy cô lên cầu thang vừa thấp giọng nói với cô: “Lúc chiều hôm trước khi Đình Tuấn gọi điện cho mẹ, nó đã đảm bảo với mẹ rằng lần sau nhất định sẽ không quan tâm đến chuyện bao đồng của Tô Minh Nguyệt nữa. Sau này nó khẳng định sẽ không dám tái phạm nữa đâu, bây giờ con đi đưa canh cho nó, con cứ coi như đó là để lại cho nó một chút sĩ diện đi, mẹ đảm bảo nó sẽ thuận theo con thôi.”
Kiều Phương Hạ liếc nhìn Phó Minh Tuyết một cái.
“Đi đi, con lên lầu đến căn phòng bên phải” Phó Minh Tuyết lại cười với cô, nói: “Ông ngoại không sao đâu, con đừng lo lắng
Kiều Phương Hạ bưng lấy bát canh, do dự được một lúc, rồi chậm rãi đi đến cánh cửa phía bên tay phải của tầng hai.
Cửa phòng được khép hờ, bên trong truyền ra tiếng thấp giọng gọi điện thoại của Lê Đình Tuấn.
Kiều Phương Hạ lại chần chừ vài giây, cô đưa tay nhẹ nhàng gõ cửa hai lần.
Lệ Đình Tuấn nghe thấy tiếng gõ cửa, anh xoay người đi tới vừa tiếp tục nghe người ở đầu dây bên kia nói chuyện điện thoại vừa giúp Kiều Phương Hạ mở cửa phòng.
Kiều Phương Hạ nhỏ giọng nói với anh một câu: “Mẹ bảo em mang canh giải rượu tới cho anh”
Trong khi nói chuyện, cô đi ngang qua Lê Đình Tuấn và đặt bát canh lên tủ đầu giường cạnh giường.
Ngay khi cô định xoay người và chuẩn bị đi ra ngoài, Lệ Đình Tuấn đột nhiên nắm lấy tay cô và đè người cô ngồi xuống giường.
Kiều Phương Hạ bị anh đè lại nửa thân dưới.
Anh vẫn đang nghe điện thoại bằng một tay, đôi mắt anh sâu thẳm, nhưng anh lại nhìn chằm chằm vào Kiều Phương Hạ một cách rực lửa.
Kiều Phương Hạ bị anh đè lên gối, cô lặng lẽ đối mắt nhìn anh một lúc.
“Đối với vấn đề số lượng định mức của thị trường, chờ đến khi chúng ta lấy được đầy đủ số liệu từ bọn họ trong cuộc họp ngày mai, sự đối chiếu mới có thể trực quan và rõ ràng hơn” Người ở đầu dây điện thoại bên kia không phát giác được sự khác thường và tiếp tục báo cáo chi tiết cho Lệ Đình Tuấn.
“Ừ” Lê Đình Tuấn nhàn nhạt đáp lại một tiếng.
Dứt lời, anh che ống nói và nhẹ giọng nói với Kiều Phương Hạ: “Đút anh uống đi”.
Khi nghe thấy lời anh nói, khuôn mặt của Kiều Phương Hạ lập tức trở nên đỏ ửng, cô không nhịn được cau mày.
Cô muốn tránh từ phía bên kia xuống giường, vừa mới xoay người, Lê Đình Tuấn lại đè lấy eo cô, mở loa ngoài của điện thoại và ném sang một bên, bắt đầu tháo cà vạt của mình.
“Đút anh uống” Anh đặt một tay chống bên hông cô, tiến đến gần cô và nhỏ giọng thì thầm vào tai cô.
Kiều Phương Hạ nhìn thấy khi anh đang bắt đầu cởi cúc áo sơ mi đầu tiên của mình, mặt cô càng nóng hơn, liền lập tức xoay người rời đi, cầm lấy bát canh bên đầu giường lên, ngoan ngoãn xúc một thìa canh cho anh, rồi đưa đến bên môi của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.