Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Chương 295
Thi Thi
16/08/2021
Bên ngoài cửa, Cố Dương Hàn nắm tay Ninh Nguyệt đứng ngoài cửa.
Ninh Nguyệt cầm một bánh kem nhỏ, đây là bánh kem cô bé tự tay làm cho Kiều Phương Hạ.
Cố Dương Hàn nói Kiều Phương Hạ bị thương rồi không biết khi nào mới tỉnh lại, nếu cô không tỉnh lại thì hai người thay cô đón sinh nhật, thay cô ước nguyện, thay cô ăn bánh kem.
Ninh Nguyệt nhìn phòng bệnh trước mặt rồi ngước đầu nhìn Cố.
Dương Hàn đứng bên cạnh.
Cố Dương Hàn cúi đầu, ánh sáng trên đầu bị tóc mái che lại, cũng che đi biểu tình trên gương mặt của anh ta, Ninh Nguyệt không nhìn rõ được.
Nhưng mà bây giờ cuối cùng Ninh Nguyệt cũng hiểu được người Kiều Phương Hạ thích rốt cuộc là ai.
“Anh ơi” Ninh Nguyệt dè dặt khế kêu anh ta.
Cô bé có hơi sợ Cố Dương Hàn của hiện tại, tuy rằng anh ta không có tức giận nhưng lại không nói chuyện.
“Đi thôi” Sau đó, Cố Dương Hàn đi về phía cô bé, khẽ nói.
Người mà Kiều Phương Hạ cần đã ở bên cạnh cô, hai người bây giờ đi vào chính la dư thừa mà.
Đêm khuya, điện thoại Lệ Đình Tuấn rung lên.
Trong căn phòng bệnh yên tĩnh, tiếng điện thoại vô cùng rõ ràng, anh quay đầu về phía giường bệnh nhìn Kiều Phương Hạ đang ngủ.
kiều Phương Hạ khẽ cau mày dường như sắp tỉnh rồi.
Anh lập tức cầm điện thoại đứng dậy nhẹ nhàng đi ra ngoài.
“Cậu hai, nhà họ Tiêu quả thật đã gửi thiệp mời cho người thân bạn bè, nói ngày mốt là ngày đại hỷ của họ với nhà họ Kiều, anh xem bây giờ..”
“Đè nén tin tức, không được tiết lộ bất cứ chuyện nào, hôn lễ ngày mốt vẫn tiến hành như ban đầu”
“Nhưng mà..” Phía bên Vô Nhật Huy do dự có chút không hiểu.
Bây giờ Tiêu Hoàng Khải cũng đang ở bệnh viện, Kiều Phương Hạ còn nằm trên giường bệnh không ngồi dậy nổi, ngày mốt tiến hành hôn lễ như cũ, không biết Lệ Đình Tuấn có sắp xếp gì?
“Để Kiều Đông Phương đến nhà họ Tiêu bàn bạc chuyện hôn sự như bình thường” Lệ Đình Tuấn chỉ lãnh đạm nói hai câu.
Hôn lễ ngày mốt anh tự có sắp xếp.
“Được, tôi sẽ đi phân phó.”
Lệ Đình Tuấn cúp điện thoại, quay đầu nhìn thấy trên cái ghế nghỉ công cộng có đặt một cái bánh kem nho nhỏ.
Anh khế cau mày nhặt hộp bánh kem lên, hộp bánh kem trong suốt có thể nhìn thấy dáng vẻ của bánh kem bên trong, chỉ là trông có vẻ là một cái bánh kem làm tay khá là vụng về, không to quá sáu tấc, một kiểu dáng rất đơn giản, bên trên còn có đặt một cái vương miện nhỏ bằng vàng, xung quanh vương miện có một hàng chữ bao bọc: “Chúc Phương Hạ vĩnh viễn mười tám tuổi, Ninh Nguyệt”
Ninh Nguyệt?
Lệ Đình Tuấn cau mày càng chặt hơn.
Anh đột nhiên nhớ ra một ID là An Ninh của Kiều Phương Hạ, An trong An Thông, Ninh trong Ninh Nguyệt, cộng lại chính là An Ninh.
Dòng chữ viết có hơi kỳ quái nguệch ngọa, trông có vẻ như vết bút của một đứa trẻ.
Anh nhìn chäm chằm cái bánh kem ngẩn người.
Lẽ nào, năm đó Kiều Phương Hạ vẫn còn giữ một cô con gái bên cạnh? Hay là… nhưng nếu như con gái của bọn họ ở bên cạnh cô, cô đã sớm nói với anh rễ Anh trầm mặc mấy giây, lập tức ấn một số điện thoại, mấy giây sau anh trầm giọng nói với đầu bên kia điện thoại: “Đi điều tra rõ bệnh viện năm đó Kiều Phương Hạ sinh con xem cô ấy sinh mấy đứa?”
Trong khách sạn.
Ba mẹ nhà họ Tiêu, cùng với Tiêu Hoàng Khải đang đeo băng gạc trên trán đứng ở ngoài cửa vui vẻ đón khách.
Khách đi đến tặng hồng bao không nhìn thấy ảnh kết hôn của hai người, cũng không nhìn thấy cô dâu nên cảm thấy có chút kỳ quái, không kiềm được khẽ hỏi gia chủ nhà họ Tiêu: “Cô dâu đâu? Làm sao chỉ có mỗi con trai anh vậy?”
“Cô dâu dậy muộn, đang ở trong phòng trang điểm trên lầu trang điểm nha!” Ba mẹ Tiêu Hoàng Khải vui vẻ nói.
Khách đi vào bên trong, nhìn xung quanh mấy lần phát hiện toàn là người thân bạn bè của nhà họ Tiêu, một người nhà họ Kiều cũng không thấy, lại không kiềm được mà bàn tán xôn xao.
Ninh Nguyệt cầm một bánh kem nhỏ, đây là bánh kem cô bé tự tay làm cho Kiều Phương Hạ.
Cố Dương Hàn nói Kiều Phương Hạ bị thương rồi không biết khi nào mới tỉnh lại, nếu cô không tỉnh lại thì hai người thay cô đón sinh nhật, thay cô ước nguyện, thay cô ăn bánh kem.
Ninh Nguyệt nhìn phòng bệnh trước mặt rồi ngước đầu nhìn Cố.
Dương Hàn đứng bên cạnh.
Cố Dương Hàn cúi đầu, ánh sáng trên đầu bị tóc mái che lại, cũng che đi biểu tình trên gương mặt của anh ta, Ninh Nguyệt không nhìn rõ được.
Nhưng mà bây giờ cuối cùng Ninh Nguyệt cũng hiểu được người Kiều Phương Hạ thích rốt cuộc là ai.
“Anh ơi” Ninh Nguyệt dè dặt khế kêu anh ta.
Cô bé có hơi sợ Cố Dương Hàn của hiện tại, tuy rằng anh ta không có tức giận nhưng lại không nói chuyện.
“Đi thôi” Sau đó, Cố Dương Hàn đi về phía cô bé, khẽ nói.
Người mà Kiều Phương Hạ cần đã ở bên cạnh cô, hai người bây giờ đi vào chính la dư thừa mà.
Đêm khuya, điện thoại Lệ Đình Tuấn rung lên.
Trong căn phòng bệnh yên tĩnh, tiếng điện thoại vô cùng rõ ràng, anh quay đầu về phía giường bệnh nhìn Kiều Phương Hạ đang ngủ.
kiều Phương Hạ khẽ cau mày dường như sắp tỉnh rồi.
Anh lập tức cầm điện thoại đứng dậy nhẹ nhàng đi ra ngoài.
“Cậu hai, nhà họ Tiêu quả thật đã gửi thiệp mời cho người thân bạn bè, nói ngày mốt là ngày đại hỷ của họ với nhà họ Kiều, anh xem bây giờ..”
“Đè nén tin tức, không được tiết lộ bất cứ chuyện nào, hôn lễ ngày mốt vẫn tiến hành như ban đầu”
“Nhưng mà..” Phía bên Vô Nhật Huy do dự có chút không hiểu.
Bây giờ Tiêu Hoàng Khải cũng đang ở bệnh viện, Kiều Phương Hạ còn nằm trên giường bệnh không ngồi dậy nổi, ngày mốt tiến hành hôn lễ như cũ, không biết Lệ Đình Tuấn có sắp xếp gì?
“Để Kiều Đông Phương đến nhà họ Tiêu bàn bạc chuyện hôn sự như bình thường” Lệ Đình Tuấn chỉ lãnh đạm nói hai câu.
Hôn lễ ngày mốt anh tự có sắp xếp.
“Được, tôi sẽ đi phân phó.”
Lệ Đình Tuấn cúp điện thoại, quay đầu nhìn thấy trên cái ghế nghỉ công cộng có đặt một cái bánh kem nho nhỏ.
Anh khế cau mày nhặt hộp bánh kem lên, hộp bánh kem trong suốt có thể nhìn thấy dáng vẻ của bánh kem bên trong, chỉ là trông có vẻ là một cái bánh kem làm tay khá là vụng về, không to quá sáu tấc, một kiểu dáng rất đơn giản, bên trên còn có đặt một cái vương miện nhỏ bằng vàng, xung quanh vương miện có một hàng chữ bao bọc: “Chúc Phương Hạ vĩnh viễn mười tám tuổi, Ninh Nguyệt”
Ninh Nguyệt?
Lệ Đình Tuấn cau mày càng chặt hơn.
Anh đột nhiên nhớ ra một ID là An Ninh của Kiều Phương Hạ, An trong An Thông, Ninh trong Ninh Nguyệt, cộng lại chính là An Ninh.
Dòng chữ viết có hơi kỳ quái nguệch ngọa, trông có vẻ như vết bút của một đứa trẻ.
Anh nhìn chäm chằm cái bánh kem ngẩn người.
Lẽ nào, năm đó Kiều Phương Hạ vẫn còn giữ một cô con gái bên cạnh? Hay là… nhưng nếu như con gái của bọn họ ở bên cạnh cô, cô đã sớm nói với anh rễ Anh trầm mặc mấy giây, lập tức ấn một số điện thoại, mấy giây sau anh trầm giọng nói với đầu bên kia điện thoại: “Đi điều tra rõ bệnh viện năm đó Kiều Phương Hạ sinh con xem cô ấy sinh mấy đứa?”
Trong khách sạn.
Ba mẹ nhà họ Tiêu, cùng với Tiêu Hoàng Khải đang đeo băng gạc trên trán đứng ở ngoài cửa vui vẻ đón khách.
Khách đi đến tặng hồng bao không nhìn thấy ảnh kết hôn của hai người, cũng không nhìn thấy cô dâu nên cảm thấy có chút kỳ quái, không kiềm được khẽ hỏi gia chủ nhà họ Tiêu: “Cô dâu đâu? Làm sao chỉ có mỗi con trai anh vậy?”
“Cô dâu dậy muộn, đang ở trong phòng trang điểm trên lầu trang điểm nha!” Ba mẹ Tiêu Hoàng Khải vui vẻ nói.
Khách đi vào bên trong, nhìn xung quanh mấy lần phát hiện toàn là người thân bạn bè của nhà họ Tiêu, một người nhà họ Kiều cũng không thấy, lại không kiềm được mà bàn tán xôn xao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.