Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Chương 437
Thi Thi
05/09/2021
Giọng nói của Lệ Đình Tuấn truyền theo khe cửa lọt vào trong tai của Kiều Phương Hạ một cách rõ ràng.
Kiều Phương Hạ ngây ngẩn, một lúc lâu, cô hơi lùi sau một bước.
Nếu như cô không nghe lầm thì Lệ Đình Tuấn vừa mới chính miệng cam kết phải bảo vệ Kiều Diệp Ngọc cả đời này?
Tại sao vậy?
Anh chưa từng nghĩ đến cảm nhận của cô sao?
Không phải buổi sáng anh vừa mới nói nếu như sự việc thuê giết người là Kiều Diệp Ngọc tự biên tự diễn thì anh chäc chẳn sẽ không bỏ qua cho Kiều Ngọc, chắc chắn sẽ cho cô lời giải thích mà?
Bây giờ thứ cô muốn nhất đó chính là khiến Kiều Diệp Ngọc phải ngồi tù! Vậy mà Lệ Đình Tuấn lại nói muốn bảo vệ nó?
Trong đầu anh rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Hay là nói, cảm giác áy náy đối với Kiều Diệp Ngọc ở trong lòng của anh thật sự có thế vượt qua tất cả đây?
Hay là bởi vì anh đã xem Kiều Diệp Ngọc như thế thân của cô quá lâu nên đã thật sự rung động rồi cho nên không đành lòng chăng?
Kiều Phương Hạ thật sự không thể hiểu nổi, cô không hiểu tại sao, tại sao trong lòng của một người có thể cùng lúc chứa được hai người chứ?
Anh phải bảo vệ Kiều Diệp Ngọc, vậy cô thì sao? Cô được xem như là cái gì?
Những việc Kiều Diệp Ngọc làm ra với cô, đều là những thứ cô đáng phải chịu đựng à?
Kiều Phương Hạ lại lùi về sau một bước, chân sau đột nhiên chạm được một vật.
Cô cho là đã đụng phải người khác, ngay sau đó quay đầu lại nói lời xin lỗi: “Xin.”
Lời vừa mới ra khỏi miệng đã nhìn thấy người ngồi trên xe lăng phía sau lưng mình chính là Kiều Diệp Ngọc.
“Chị, chúng ta nói chuyện một chút đi” Kiều Diệp Ngọc nhìn cô, mỉm cười với cô rồi nhẹ giọng nói.
Kiều Phương Hạ nhìn cô ta rồi nặng nề nói: “Giữa hai chúng ta không có gì để nói cả”
Kiều Diệp Ngọc chỉ cười rồi nhìn chäm cô: “Em bây giờ chẳng qua chỉ là một kẻ tàn tật, là đồ bỏ đi mà thôi, có gì mà chị phải sợ chứ? Nói một chút đi, về việc của Đình Tuấn”
Trên sân thượng của bệnh viện.
Kiều Diệp Ngọc ngồi trên xe lăn, đưa tay ra đón bông tuyết trên trời đang chậm rãi rơi xuống, lạnh đến nổi gò má ửng hồng, nổi bật trên gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nhìn thấy có hơi ốm yếu.
Kiều Phương Hạ đứng ở bên cạnh cửa sắt của sân thượng, im lặng không lên tiếng, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta.
Cô không phải đến đây để học hỏi Kiều Diệp Ngọc làm sao để khiến người ta yêu thích, cô chỉ cần nhìn thấy gương mặt của Kiều Diệp.
Ngọc thì đã có cảm giác buồn nôn.
Mặt mày đẹp đẽ, lòng dạ lại như rằn rết.
Kiều Diệp Ngọc thình lình quay đầu, liếc nhìn Kiều Phương Hạ, nhẹ giọng hỏi cô: “Chị, chị có còn nhớ hay không, có một năm vào mùa đông, tuyết cũng rơi nhiều như vậy, chúng ta cùng nhau lên núi trượt tuyết, Đình Tuấn cũng đi cùng”
Kiều Phương Hạ không lên tiếng mà chỉ nhìn cô ta, đáy mắt thoáng hiện lên mấy phần lạnh lùng và không kiên nhãn.
Kiều Phương Hạ ngây ngẩn, một lúc lâu, cô hơi lùi sau một bước.
Nếu như cô không nghe lầm thì Lệ Đình Tuấn vừa mới chính miệng cam kết phải bảo vệ Kiều Diệp Ngọc cả đời này?
Tại sao vậy?
Anh chưa từng nghĩ đến cảm nhận của cô sao?
Không phải buổi sáng anh vừa mới nói nếu như sự việc thuê giết người là Kiều Diệp Ngọc tự biên tự diễn thì anh chäc chẳn sẽ không bỏ qua cho Kiều Ngọc, chắc chắn sẽ cho cô lời giải thích mà?
Bây giờ thứ cô muốn nhất đó chính là khiến Kiều Diệp Ngọc phải ngồi tù! Vậy mà Lệ Đình Tuấn lại nói muốn bảo vệ nó?
Trong đầu anh rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Hay là nói, cảm giác áy náy đối với Kiều Diệp Ngọc ở trong lòng của anh thật sự có thế vượt qua tất cả đây?
Hay là bởi vì anh đã xem Kiều Diệp Ngọc như thế thân của cô quá lâu nên đã thật sự rung động rồi cho nên không đành lòng chăng?
Kiều Phương Hạ thật sự không thể hiểu nổi, cô không hiểu tại sao, tại sao trong lòng của một người có thể cùng lúc chứa được hai người chứ?
Anh phải bảo vệ Kiều Diệp Ngọc, vậy cô thì sao? Cô được xem như là cái gì?
Những việc Kiều Diệp Ngọc làm ra với cô, đều là những thứ cô đáng phải chịu đựng à?
Kiều Phương Hạ lại lùi về sau một bước, chân sau đột nhiên chạm được một vật.
Cô cho là đã đụng phải người khác, ngay sau đó quay đầu lại nói lời xin lỗi: “Xin.”
Lời vừa mới ra khỏi miệng đã nhìn thấy người ngồi trên xe lăng phía sau lưng mình chính là Kiều Diệp Ngọc.
“Chị, chúng ta nói chuyện một chút đi” Kiều Diệp Ngọc nhìn cô, mỉm cười với cô rồi nhẹ giọng nói.
Kiều Phương Hạ nhìn cô ta rồi nặng nề nói: “Giữa hai chúng ta không có gì để nói cả”
Kiều Diệp Ngọc chỉ cười rồi nhìn chäm cô: “Em bây giờ chẳng qua chỉ là một kẻ tàn tật, là đồ bỏ đi mà thôi, có gì mà chị phải sợ chứ? Nói một chút đi, về việc của Đình Tuấn”
Trên sân thượng của bệnh viện.
Kiều Diệp Ngọc ngồi trên xe lăn, đưa tay ra đón bông tuyết trên trời đang chậm rãi rơi xuống, lạnh đến nổi gò má ửng hồng, nổi bật trên gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nhìn thấy có hơi ốm yếu.
Kiều Phương Hạ đứng ở bên cạnh cửa sắt của sân thượng, im lặng không lên tiếng, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta.
Cô không phải đến đây để học hỏi Kiều Diệp Ngọc làm sao để khiến người ta yêu thích, cô chỉ cần nhìn thấy gương mặt của Kiều Diệp.
Ngọc thì đã có cảm giác buồn nôn.
Mặt mày đẹp đẽ, lòng dạ lại như rằn rết.
Kiều Diệp Ngọc thình lình quay đầu, liếc nhìn Kiều Phương Hạ, nhẹ giọng hỏi cô: “Chị, chị có còn nhớ hay không, có một năm vào mùa đông, tuyết cũng rơi nhiều như vậy, chúng ta cùng nhau lên núi trượt tuyết, Đình Tuấn cũng đi cùng”
Kiều Phương Hạ không lên tiếng mà chỉ nhìn cô ta, đáy mắt thoáng hiện lên mấy phần lạnh lùng và không kiên nhãn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.