Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Chương 492
Thi Thi
11/09/2021
Tại sao tất cả mọi chuyện đều là lỗi của Kiều Diệp Ngọc, khiến cho cô vô duyên vô cớ phải chịu những ấm ức? Cô không tin Lệ Đinh Tuấn sau khi nhìn thấy màn trình diễn của Kiều Diệp Ngọc ở trường bắn ngày hôm đó, lại vẫn có thể tin lời nói dối của Kiều Diệp Ngọc.
Những người khác hiểu lầm thì thôi. Nhưng anh là Lê Đình Tuấn.
Hai người nhìn nhau vài lần, Lê Đình Tuấn nhíu mày thật chặt nói: “Tôi đã biết ngày hôm đó Kiều Ngọc Diệp nói dối, nhưng cô ta không thể ngồi tù”.
“Dựa vào cái gì?” Kiều Phương Hạ cảm thấy thật nực cười, nhìn không được mà hỏi ngược lại.
Vì thế, anh rõ ràng biết cô đang nghĩ gì, nên anh liền dựa vào việc cô thích anh, mà bắt nạt người như vậy.
Thế nhưng cho dù có thích đến đâu đi chăng nữa, cuối cùng cũng sẽ bị sự thất vọng làm cho kiệt quệ.
“Phương Hạ, em chỉ cần biết, tôi làm thế này là bởi vì tương lai của hai người.” Lệ Đình Tuấn đối mặt với cô, từng câu từng chữ, lời nói vô cùng có khí phách.
“Tương lai thế này, tôi không cần, thế nên anh cũng không được áp đặt suy nghĩ của anh vào tôi” Kiều Phương Hạ không muốn nghĩ gì, cười chế nhạo đáp lại.
“Kiều Phương Hạ!” Lê Đình Tuấn lại một lần nữa gọi cả tên lẫn họ của cô.
Kiều Phương Hạ hồi còn nhỏ thật sự sợ Lệ Đình Tuấn gọi cả tên của cô, cô sợ mình đã làm anh tức giận, sợ anh từ bây giờ sẽ phớt lờ cô. Thà anh gọi cô một tiếng “này”, đều tốt hơn so với gọi đầy đủ cả tên như vậy.
Nhưng, cô đã không phải đứa trẻ nữa.
Đột nhiên, có âm thanh truyền lại từ phía cầu thang, có người lên tầng, ở bên ngoài phòng tắm có người gõ cửa hai tiếng, hỏi: “Cậu hai, cậu có ở trong đó không? Cậu cả Phó nói có chuyện muốn bàn bạc với cậu”
Kiều Phương Hạ quay mặt đi, không nhìn Lê Đình Tuấn.
“Có” một lúc sau, Lê Đình Tuấn hít sâu một hơi, cảm thấy nhẹ nhõm hơn, trầm giọng đáp: “Lập tức xuống!”
Kiều Phương Hạ nghe thấy tiếng người hầu đi xuống, mới xoay người mở cửa.
Cô không muốn một mình ở với Lê Đình Tuấn nữa, cô cảm thấy có chút ngột ngạt.
Lúc cô lách mình để đi ra, Lê Đình Tuấn đột nhiên thuận mắt nhìn theo cổ áo mà cô chưa kéo lên, nhìn thấy trên cổ cô có đeo một chiếc còi bạc.
Những người khác hiểu lầm thì thôi. Nhưng anh là Lê Đình Tuấn.
Hai người nhìn nhau vài lần, Lê Đình Tuấn nhíu mày thật chặt nói: “Tôi đã biết ngày hôm đó Kiều Ngọc Diệp nói dối, nhưng cô ta không thể ngồi tù”.
“Dựa vào cái gì?” Kiều Phương Hạ cảm thấy thật nực cười, nhìn không được mà hỏi ngược lại.
Vì thế, anh rõ ràng biết cô đang nghĩ gì, nên anh liền dựa vào việc cô thích anh, mà bắt nạt người như vậy.
Thế nhưng cho dù có thích đến đâu đi chăng nữa, cuối cùng cũng sẽ bị sự thất vọng làm cho kiệt quệ.
“Phương Hạ, em chỉ cần biết, tôi làm thế này là bởi vì tương lai của hai người.” Lệ Đình Tuấn đối mặt với cô, từng câu từng chữ, lời nói vô cùng có khí phách.
“Tương lai thế này, tôi không cần, thế nên anh cũng không được áp đặt suy nghĩ của anh vào tôi” Kiều Phương Hạ không muốn nghĩ gì, cười chế nhạo đáp lại.
“Kiều Phương Hạ!” Lê Đình Tuấn lại một lần nữa gọi cả tên lẫn họ của cô.
Kiều Phương Hạ hồi còn nhỏ thật sự sợ Lệ Đình Tuấn gọi cả tên của cô, cô sợ mình đã làm anh tức giận, sợ anh từ bây giờ sẽ phớt lờ cô. Thà anh gọi cô một tiếng “này”, đều tốt hơn so với gọi đầy đủ cả tên như vậy.
Nhưng, cô đã không phải đứa trẻ nữa.
Đột nhiên, có âm thanh truyền lại từ phía cầu thang, có người lên tầng, ở bên ngoài phòng tắm có người gõ cửa hai tiếng, hỏi: “Cậu hai, cậu có ở trong đó không? Cậu cả Phó nói có chuyện muốn bàn bạc với cậu”
Kiều Phương Hạ quay mặt đi, không nhìn Lê Đình Tuấn.
“Có” một lúc sau, Lê Đình Tuấn hít sâu một hơi, cảm thấy nhẹ nhõm hơn, trầm giọng đáp: “Lập tức xuống!”
Kiều Phương Hạ nghe thấy tiếng người hầu đi xuống, mới xoay người mở cửa.
Cô không muốn một mình ở với Lê Đình Tuấn nữa, cô cảm thấy có chút ngột ngạt.
Lúc cô lách mình để đi ra, Lê Đình Tuấn đột nhiên thuận mắt nhìn theo cổ áo mà cô chưa kéo lên, nhìn thấy trên cổ cô có đeo một chiếc còi bạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.