Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Chương 590
Thi Thi
23/09/2021
Quả thực có hơi xót, không bôi thuốc thì sợ là sẽ phồng nước lên, ngày mai sẽ không tiện để trông mấy đứa trẻ.
Cô lấy điện thoại của mình ở chỗ Đình Trung, nhắn tin cho giáo viên đời sống.
Đình Trung đang muốn báo tin cho Lệ Đình Tuấn, bảo ông chú xấu xa này sờ tay Kiều Phương Hạ nhưng lại bị cô lấy mất cái điện thoại, cậu bé ngơ ra.
Từ Xán Dương nhìn bóng lưng của Kiều Phương Hạ đang rời đi, anh ta vẫn hơi không yên tâm, suy nghĩ một chút rồi vội vàng nói với Hứa Phi Phàm: “Tôi đi xem thế nào.
Hứa Phi Phàm còn chưa nói gì thì Từ Xán Dương đã đuổi theo rồi.
Chỉ còn lại hai đứa bé và Hứa Phi Phàm ngồi nhìn nhau.
Hứa Phi Phàm và Đình Trung nhìn nhau, anh ta nói với cậu bé với giọng thiếu kiên nhẫn: “Nhìn gì mà nhìn? Cháu tưởng chú muốn trông cháu à?”
“Hừ!” Đình Trung bực mình, hừ với anh ta. Ba cậu sắp đến rồi, đợi đó đi.
Đến khi Kiều Phương Hạ vào sảnh khách sạn thì giáo viên đời sống mới trả lời tin nhắn của cô, bảo quên mang thuốc bỏng rồi.
Kiều Phương Hạ đứng tại chỗ suy nghĩ một chút, nhớ ra hình như trong túi thuốc mà Phó Nhiên chuẩn bị cho cô lúc trước hình như có thuốc để bôi vết bỏng, xoay người đi về phía thang máy.
Đúng lúc Từ Xán Dương đuổi đến, thấy cô đi vào thang máy, anh cũng đi thang máy bên cạnh để đi lên.
“Phương Hạ. Từ Xán Dương đi theo Kiều Phương Hạ đến gần phòng của bọn họ thì mới gọi cô: “Giáo viên đời sống không ở đây sao?”
Kiều Phương Hạ dừng ngay tại chỗ, âm thầm nhét thẻ mở cửa vào trong túi, cười: “Giáo viên đời sống quên mang thuốc bỏng rồi, tự nhiên tôi nhớ ra mình cũng đem thuốc”
“Thật sao?” Từ Xán Dương lo cho cô, hơi áy này.
“Tôi lừa anh làm gì?” Kiều Phương Hạ khóc không được, cười cũng chẳng xong.
“Vậy… Từ Xán Dương nhìn ngón tay bị bỏng đỏ lên cô của, bước gần về phía cô, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“Vậy anh đi xuống trước đi, tôi bôi thuốc xong thì xuống. Kiều Phương Hạ không để anh ta nói tiếp thì đã lên tiếng rồi.
Cô nam quả nữ, tầng này chẳng có một ai cả, Kiều Phương Hạ cảm thấy mình tránh hiểu lầm thì sẽ tốt hơn.
Cô đến để chăm sóc Đình Trung chứ không đến để yêu đương.
“Phương Hạ, thực ra tôi có điều muốn nói với cô. Từ Xán Dương cách Kiều Phương Hạ khoảng hai ba bước, suy nghĩ một chút rồi lại lên ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Có phải anh muốn hỏi đứa trẻ có phải của tôi không đúng không?” Kiều Phương Hạ không để anh nói tiếp đã nói trước anh.
Từ Xán Dương kinh ngạc.
“Thực ra có rất nhiều người hỏi tôi câu này” Kiều
Phương Hạ cổ tình nói vớ vẩn với Từ Xán Dương: “Nhưng thực ra thẳng bé được tôi sinh ra lúc mới mười chín tuổi. Cô biết Từ Xán Dương muốn nói gì với cô nhưng cô không chấp nhận được.
Bây giờ điều cô dùng để chặn miệng anh ta được chỉ có Đình Trung thôi.
Cô lấy điện thoại của mình ở chỗ Đình Trung, nhắn tin cho giáo viên đời sống.
Đình Trung đang muốn báo tin cho Lệ Đình Tuấn, bảo ông chú xấu xa này sờ tay Kiều Phương Hạ nhưng lại bị cô lấy mất cái điện thoại, cậu bé ngơ ra.
Từ Xán Dương nhìn bóng lưng của Kiều Phương Hạ đang rời đi, anh ta vẫn hơi không yên tâm, suy nghĩ một chút rồi vội vàng nói với Hứa Phi Phàm: “Tôi đi xem thế nào.
Hứa Phi Phàm còn chưa nói gì thì Từ Xán Dương đã đuổi theo rồi.
Chỉ còn lại hai đứa bé và Hứa Phi Phàm ngồi nhìn nhau.
Hứa Phi Phàm và Đình Trung nhìn nhau, anh ta nói với cậu bé với giọng thiếu kiên nhẫn: “Nhìn gì mà nhìn? Cháu tưởng chú muốn trông cháu à?”
“Hừ!” Đình Trung bực mình, hừ với anh ta. Ba cậu sắp đến rồi, đợi đó đi.
Đến khi Kiều Phương Hạ vào sảnh khách sạn thì giáo viên đời sống mới trả lời tin nhắn của cô, bảo quên mang thuốc bỏng rồi.
Kiều Phương Hạ đứng tại chỗ suy nghĩ một chút, nhớ ra hình như trong túi thuốc mà Phó Nhiên chuẩn bị cho cô lúc trước hình như có thuốc để bôi vết bỏng, xoay người đi về phía thang máy.
Đúng lúc Từ Xán Dương đuổi đến, thấy cô đi vào thang máy, anh cũng đi thang máy bên cạnh để đi lên.
“Phương Hạ. Từ Xán Dương đi theo Kiều Phương Hạ đến gần phòng của bọn họ thì mới gọi cô: “Giáo viên đời sống không ở đây sao?”
Kiều Phương Hạ dừng ngay tại chỗ, âm thầm nhét thẻ mở cửa vào trong túi, cười: “Giáo viên đời sống quên mang thuốc bỏng rồi, tự nhiên tôi nhớ ra mình cũng đem thuốc”
“Thật sao?” Từ Xán Dương lo cho cô, hơi áy này.
“Tôi lừa anh làm gì?” Kiều Phương Hạ khóc không được, cười cũng chẳng xong.
“Vậy… Từ Xán Dương nhìn ngón tay bị bỏng đỏ lên cô của, bước gần về phía cô, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“Vậy anh đi xuống trước đi, tôi bôi thuốc xong thì xuống. Kiều Phương Hạ không để anh ta nói tiếp thì đã lên tiếng rồi.
Cô nam quả nữ, tầng này chẳng có một ai cả, Kiều Phương Hạ cảm thấy mình tránh hiểu lầm thì sẽ tốt hơn.
Cô đến để chăm sóc Đình Trung chứ không đến để yêu đương.
“Phương Hạ, thực ra tôi có điều muốn nói với cô. Từ Xán Dương cách Kiều Phương Hạ khoảng hai ba bước, suy nghĩ một chút rồi lại lên ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Có phải anh muốn hỏi đứa trẻ có phải của tôi không đúng không?” Kiều Phương Hạ không để anh nói tiếp đã nói trước anh.
Từ Xán Dương kinh ngạc.
“Thực ra có rất nhiều người hỏi tôi câu này” Kiều
Phương Hạ cổ tình nói vớ vẩn với Từ Xán Dương: “Nhưng thực ra thẳng bé được tôi sinh ra lúc mới mười chín tuổi. Cô biết Từ Xán Dương muốn nói gì với cô nhưng cô không chấp nhận được.
Bây giờ điều cô dùng để chặn miệng anh ta được chỉ có Đình Trung thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.