Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Chương 732
Thi Thi
09/10/2021
“Sáng sớm rất lạnh” Lúc Kiều Phương Hạ sắp trải xong, Lệ Đình Tuấn mới nhẹ nhàng nói với cô.
Kiều Phương Hạ coi như không nghe thấy, cô lấy đồ ngủ lót bông khá dày ra khỏi vali. Mặc dù nhiệt độ nước Hàn Lăng cao hơn trong nước rất nhiều nhưng cô sợ xảy ra ngoài ý muốn gì, hơn nữa sau khi có thai cô rất sợ lạnh nên mới mang theo, ai biết lại thực sự dùng đến.
Lệ Đình Tuấn thấy cô không chịu nghe mình khuyên, anh từ từ bước đến phía sau cô, trầm giọng nói: “Ngoan, nghe lời, nếu không sẽ cảm cúm
Chưa đợi anh vươn tay chạm vào Kiều Phương Hạ, Kiều Phương Hạ đứng bật dậy, tránh khỏi sự đụng chạm của anh.
Thật buồn nôn, anh lại định dùng bàn tay từng ôm Tô Minh Nguyệt để chạm vào cô.
Nếu anh còn chạm vào cô, cô thà tự sát tại chỗ còn hơn.
Hai người nhìn nhau vài giây, Kiều Phương Hạ hờ hững nhìn anh trả lời: “Mời anh Lệ ra ngoài cho, tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.
Để sắp đặt sự bất ngờ đó, cô đến từ đêm hôm trước, dường như cả đêm không ngủ, sau đó lúc lên máy bay cũng không ngủ được, mãi đến bây giờ, cô đã gần hai ngày chưa ngủ.
Cô không còn sức lực vật lộn cãi cọ với anh nữa, đứa trẻ trong bụng càng khiến cô kiệt sức hơn.
“Anh nghe Vô Nhật Huy nói rồi” Lệ Đình Tuấn nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Hai ngày nay em vẫn chưa nghỉ ngơi, lên tầng ngủ đi”
“Anh Lệ thật biết đùa” Kiều Phương Hạ vẫn luôn giật khóe miệng nhìn anh, giễu cợt nói: “Anh ở đây, tôi ngủ được sao?”
Lệ Đình Tuấn im lặng vài giây, nhẹ nhàng nói: “Anh ngủ ở sofa.”
“Thôi khỏi. Kiều Phương Hạ xoay người lấy đồ dùng tắm rửa trên giường vào phòng tắm, lạnh nhạt trả lời: “Cơ thể quý báu đáng giá trăm tỷ Euro của anh Lệ đây sao có thể ngủ sofa được? Nếu làm lỡ hoạt động ngày mai, tôi không chịu trách nhiệm nổi.”
“Vậy anh ngủ trên xe” Lệ Đình Tuấn ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói.
“Anh không thể đổi thủ đoạn khác được sao?” Kiều Phương Hạ bất giác cau mày, quay đầu hỏi ngược lại.
Xem cô là kẻ ngốc sao?
Hay trên mặt Kiều Phương Hạ cô có viết hai chữ “Dễ lừa”?
Lúc cô quan tâm Lệ Đình Tuấn, từng câu từng chữ Lệ
Đình Tuấn nói ra cô đều tôn sùng như khuôn vàng thước ngọc. Lúc cô không để ý đến anh, dù anh đứng ở chỗ cô thì những lời đó đều không đáng giá một xu.
Lần trước là vì anh ngủ trong xe dẫn đến cảm cúm, phát sốt, nên Kiều Phương Hạ mới mềm lòng với anh, mới thay đổi thái độ với anh.
Nhưng lần này, dù cho anh đông cứng đến chết ở trong xe, cô cũng không đếm xỉa.
“Phương Hạ.” Lệ Đình Tuấn bất giác cau mày, hạ ánh mắt nhìn cô.
“Không cần phí lời” Kiều Phương Hạ nhanh chóng trả lời rồi đem đồ dùng và quần áo cần thay vào trong phòng tắm.
Lệ Đình Tuấn đứng ngoài cửa, nghe thấy tiếng nước rào rào truyền ra từ phòng tắm, anh bất giác thở dài một hơi.
“Cậu hai..” Vệ sĩ ngoài cửa nhìn bóng lưng Lệ Đình Tuấn, dè dặt gọi anh một tiếng.
Lệ Đình Tuấn như không nghe thấy, im lặng đứng trước phòng tắm.
“Cô Tô vừa mới sốt cao ngất đi, xe cấp cứu…
Kiều Phương Hạ coi như không nghe thấy, cô lấy đồ ngủ lót bông khá dày ra khỏi vali. Mặc dù nhiệt độ nước Hàn Lăng cao hơn trong nước rất nhiều nhưng cô sợ xảy ra ngoài ý muốn gì, hơn nữa sau khi có thai cô rất sợ lạnh nên mới mang theo, ai biết lại thực sự dùng đến.
Lệ Đình Tuấn thấy cô không chịu nghe mình khuyên, anh từ từ bước đến phía sau cô, trầm giọng nói: “Ngoan, nghe lời, nếu không sẽ cảm cúm
Chưa đợi anh vươn tay chạm vào Kiều Phương Hạ, Kiều Phương Hạ đứng bật dậy, tránh khỏi sự đụng chạm của anh.
Thật buồn nôn, anh lại định dùng bàn tay từng ôm Tô Minh Nguyệt để chạm vào cô.
Nếu anh còn chạm vào cô, cô thà tự sát tại chỗ còn hơn.
Hai người nhìn nhau vài giây, Kiều Phương Hạ hờ hững nhìn anh trả lời: “Mời anh Lệ ra ngoài cho, tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.
Để sắp đặt sự bất ngờ đó, cô đến từ đêm hôm trước, dường như cả đêm không ngủ, sau đó lúc lên máy bay cũng không ngủ được, mãi đến bây giờ, cô đã gần hai ngày chưa ngủ.
Cô không còn sức lực vật lộn cãi cọ với anh nữa, đứa trẻ trong bụng càng khiến cô kiệt sức hơn.
“Anh nghe Vô Nhật Huy nói rồi” Lệ Đình Tuấn nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Hai ngày nay em vẫn chưa nghỉ ngơi, lên tầng ngủ đi”
“Anh Lệ thật biết đùa” Kiều Phương Hạ vẫn luôn giật khóe miệng nhìn anh, giễu cợt nói: “Anh ở đây, tôi ngủ được sao?”
Lệ Đình Tuấn im lặng vài giây, nhẹ nhàng nói: “Anh ngủ ở sofa.”
“Thôi khỏi. Kiều Phương Hạ xoay người lấy đồ dùng tắm rửa trên giường vào phòng tắm, lạnh nhạt trả lời: “Cơ thể quý báu đáng giá trăm tỷ Euro của anh Lệ đây sao có thể ngủ sofa được? Nếu làm lỡ hoạt động ngày mai, tôi không chịu trách nhiệm nổi.”
“Vậy anh ngủ trên xe” Lệ Đình Tuấn ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói.
“Anh không thể đổi thủ đoạn khác được sao?” Kiều Phương Hạ bất giác cau mày, quay đầu hỏi ngược lại.
Xem cô là kẻ ngốc sao?
Hay trên mặt Kiều Phương Hạ cô có viết hai chữ “Dễ lừa”?
Lúc cô quan tâm Lệ Đình Tuấn, từng câu từng chữ Lệ
Đình Tuấn nói ra cô đều tôn sùng như khuôn vàng thước ngọc. Lúc cô không để ý đến anh, dù anh đứng ở chỗ cô thì những lời đó đều không đáng giá một xu.
Lần trước là vì anh ngủ trong xe dẫn đến cảm cúm, phát sốt, nên Kiều Phương Hạ mới mềm lòng với anh, mới thay đổi thái độ với anh.
Nhưng lần này, dù cho anh đông cứng đến chết ở trong xe, cô cũng không đếm xỉa.
“Phương Hạ.” Lệ Đình Tuấn bất giác cau mày, hạ ánh mắt nhìn cô.
“Không cần phí lời” Kiều Phương Hạ nhanh chóng trả lời rồi đem đồ dùng và quần áo cần thay vào trong phòng tắm.
Lệ Đình Tuấn đứng ngoài cửa, nghe thấy tiếng nước rào rào truyền ra từ phòng tắm, anh bất giác thở dài một hơi.
“Cậu hai..” Vệ sĩ ngoài cửa nhìn bóng lưng Lệ Đình Tuấn, dè dặt gọi anh một tiếng.
Lệ Đình Tuấn như không nghe thấy, im lặng đứng trước phòng tắm.
“Cô Tô vừa mới sốt cao ngất đi, xe cấp cứu…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.