Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Chương 913
Thi Thi
01/11/2021
Anh không thích nói chuyện, tích chữ như vàng, bốn năm nay từ lần đầu tiên bọn họ phát sinh quan hệ đến giờ, anh nói với cô chắc cũng chưa quá một trăm câu.
Trừ lần đầu tiên cô chủ động chạy đến doanh trại tìm anh nói muốn đính hôn với anh, gan cố lớn đến mức có thể chống lại ông trời, chưa bao giờ biết sợ là gì, sau này chỉ cần gặp anh cô đều có chút câu nệ.
Nhưng không biết từ lúc nào đã bất giác thích anh, cô
nhìn anh thế nào cũng cảm thấy thuận mắt, càng nhìn càng thích.
Trừ việc anh trầm mặc ít nói.
Cô thích anh, không chỉ giữ ở trong lòng mà hẳn anh cũng có thể cảm giác được.
Chỉ cần anh vẫn còn quan tâm cô, cô sẽ không thể rời khỏi anh được.
Câu vừa rồi là cô hoàn toàn tỉnh táo, cam tâm tình nguyện nói ra, không phải bị anh dỗ dành mà nói.
Phó Thành Đô nhẹ vỗ về khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, đưa tay ôm lấy em thon và kéo cô vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve cái lưng bóng loáng của cô, hồi lâu cũng không lên tiếng.
Anh coi như cô tình nguyệt nói.
“Anh Đô, anh còn tức giận sao?” Lúc lâu sao Triều Mai Hoàng từ trong ngực anh ngẩng đầu lên hỏi.
Quả thực Phó Thành Đô có chút tức giận, có một số việc nếu biết được sẽ không có khả năng coi như chưa từng xảy ra.
Anh biết trong lòng cô còn Tần Vũ Nam, cô thích người đàn ông đó nhiều năm như vậy, người đàn ông đã ở bên cạnh cô từ khi cô lên trung học, sao cô có thể nhanh chóng buông bỏ được?
Trưa hôm đó phát hiện ra anh là lần đầu tiên của cô, trong lòng anh mừng rỡ như điên, nhưng khi thấy cô và người đàn ông kia đứng chung một chỗ, anh vẫn cảm thấy không thoải mái.
Ban nãy nhìn thấy hai người họ lôi lôi kéo kéo như vậy, thậm chí anh còn có suy nghĩ từ bỏ cô, thành toàn cho quyết định của cô.
Nếu không phải sau đó cô nói rằng nhất định phải gả cho anh thì có khả năng anh đã quay người rời đi.
Lúc này ôm cô trong lòng nhưng anh vẫn không cảm thấy an tâm.
Hai tháng trước. Nước Sở.
Phó Thành Đô nhận điện thoại của ba, biết hôm nay Triệu Mai Hoàng sẽ đến nước Sở thì trầm mặc vài giây, sau đó thấp giọng trả lời: “Được, con biết rồi ba”
Từ trước đến giờ Triệu Mai Hoàng ra nước ngoài sẽ không nói cho anh biết, giữa hai người ngay cả quan hệ bạn bè thân thiết cũng không bằng, mặc dù họ đã đính hôn với nhau từ lâu.
Hôm nay một nhóm nhỏ của đội tinh nhuệ phải làm nhiệm vụ ở nước Sở, nước Sở này tương đối loạn, trước đó có công dân nước Anh Phương bị cưỡng ép giam giữ ở đây, hôm nay bọn họ đến để dẫn những người này về đại sứ quán.
Thương lượng cũng coi như tương đối thuận lợi, thậm chí súng cũng không đụng đến, Phó Thành Đô nhận xong cuộc điện thoại của ba mình thì ở trong biệt thự ngoại ô nghỉ ngơi, lạnh nhạt nhìn tin tức trên tivi.
Trên màn hình, ống kính ngẫu nhiên sẽ dừng trên người Triệu Mai Hoàng làm phiên dịch viên ngoại giao trong bữa tiệc mấy giây.
Nhan sắc và khí chất của Triều Mai Hoàng vốn nổi tiếng bộ ngoại giao, mặc dù cô không làm phát ngôn viên chính thức nhưng dường như chỉ cần có mặt cô thì ống kính đều phá lệ mà thiên vị cô.
Trừ lần đầu tiên cô chủ động chạy đến doanh trại tìm anh nói muốn đính hôn với anh, gan cố lớn đến mức có thể chống lại ông trời, chưa bao giờ biết sợ là gì, sau này chỉ cần gặp anh cô đều có chút câu nệ.
Nhưng không biết từ lúc nào đã bất giác thích anh, cô
nhìn anh thế nào cũng cảm thấy thuận mắt, càng nhìn càng thích.
Trừ việc anh trầm mặc ít nói.
Cô thích anh, không chỉ giữ ở trong lòng mà hẳn anh cũng có thể cảm giác được.
Chỉ cần anh vẫn còn quan tâm cô, cô sẽ không thể rời khỏi anh được.
Câu vừa rồi là cô hoàn toàn tỉnh táo, cam tâm tình nguyện nói ra, không phải bị anh dỗ dành mà nói.
Phó Thành Đô nhẹ vỗ về khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, đưa tay ôm lấy em thon và kéo cô vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve cái lưng bóng loáng của cô, hồi lâu cũng không lên tiếng.
Anh coi như cô tình nguyệt nói.
“Anh Đô, anh còn tức giận sao?” Lúc lâu sao Triều Mai Hoàng từ trong ngực anh ngẩng đầu lên hỏi.
Quả thực Phó Thành Đô có chút tức giận, có một số việc nếu biết được sẽ không có khả năng coi như chưa từng xảy ra.
Anh biết trong lòng cô còn Tần Vũ Nam, cô thích người đàn ông đó nhiều năm như vậy, người đàn ông đã ở bên cạnh cô từ khi cô lên trung học, sao cô có thể nhanh chóng buông bỏ được?
Trưa hôm đó phát hiện ra anh là lần đầu tiên của cô, trong lòng anh mừng rỡ như điên, nhưng khi thấy cô và người đàn ông kia đứng chung một chỗ, anh vẫn cảm thấy không thoải mái.
Ban nãy nhìn thấy hai người họ lôi lôi kéo kéo như vậy, thậm chí anh còn có suy nghĩ từ bỏ cô, thành toàn cho quyết định của cô.
Nếu không phải sau đó cô nói rằng nhất định phải gả cho anh thì có khả năng anh đã quay người rời đi.
Lúc này ôm cô trong lòng nhưng anh vẫn không cảm thấy an tâm.
Hai tháng trước. Nước Sở.
Phó Thành Đô nhận điện thoại của ba, biết hôm nay Triệu Mai Hoàng sẽ đến nước Sở thì trầm mặc vài giây, sau đó thấp giọng trả lời: “Được, con biết rồi ba”
Từ trước đến giờ Triệu Mai Hoàng ra nước ngoài sẽ không nói cho anh biết, giữa hai người ngay cả quan hệ bạn bè thân thiết cũng không bằng, mặc dù họ đã đính hôn với nhau từ lâu.
Hôm nay một nhóm nhỏ của đội tinh nhuệ phải làm nhiệm vụ ở nước Sở, nước Sở này tương đối loạn, trước đó có công dân nước Anh Phương bị cưỡng ép giam giữ ở đây, hôm nay bọn họ đến để dẫn những người này về đại sứ quán.
Thương lượng cũng coi như tương đối thuận lợi, thậm chí súng cũng không đụng đến, Phó Thành Đô nhận xong cuộc điện thoại của ba mình thì ở trong biệt thự ngoại ô nghỉ ngơi, lạnh nhạt nhìn tin tức trên tivi.
Trên màn hình, ống kính ngẫu nhiên sẽ dừng trên người Triệu Mai Hoàng làm phiên dịch viên ngoại giao trong bữa tiệc mấy giây.
Nhan sắc và khí chất của Triều Mai Hoàng vốn nổi tiếng bộ ngoại giao, mặc dù cô không làm phát ngôn viên chính thức nhưng dường như chỉ cần có mặt cô thì ống kính đều phá lệ mà thiên vị cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.