Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Chương 931
Thi Thi
02/11/2021
Sau lần sinh non này của Kiều Phương Hạ, Lê Đình Tuấn hiểu tình trạng sức khỏe cô như thế nào, chuyện nguy hiểm như vậy, anh không có ý định ép buộc cô, về sau cũng sẽ không dùng đứa bé để uy hiếp cô ở lại bên mình, bởi vì cô quan trọng hơn đứa bé nhiều.
Hai người nhìn nhau một cái, Lê Đình Tuấn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi cô nói: “Chuyện sinh con, anh sẽ không ép em”
“Nhưng chuyện kết hôn là chính miệng em nói ra,
anh nghĩ hẳn là ông cụ đã tưởng thật rồi, vì sức khỏe của ông cụ, em không nên nuốt lời đâu.”
Kiều Phương Hạ thật sự không ngờ, cô nói như vậy đơn giản chỉ vì an ủi ông cụ.
“Chờ ông tỉnh lại, sức khỏe khá hơn, không bằng hai nhà chúng ta ngồi lại một chỗ bàn bạc chuyện hôn lễ nhé” Lệ Đình Tuấn tiếp tục nói.
Kiều Phương Hạ không nhịn được nhíu mày.
Im lặng mấy giây, cô mới thấp giọng trả lời: “Đến lúc đó rồi tính sau”
“Coi như em đã đồng ý” Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng trả lời.
“Anh..”
Cô sửng sốt một chút, còn chưa kịp nói gì thì Lệ Đình Tuấn đã ngồi xuống, kéo cô đến trước mặt rồi nghiêm túc nói: “Kiều Phương Hạ, em phải hiểu rõ một chuyện, anh đang cố hòa giải giúp em, em còn phải cảm kích anh đấy”
“Nếu như lòng anh tàn nhẫn một chút, uy hiếp em, chờ sau khi ông cụ tỉnh không giúp em giảng hòa, không phải em sẽ vì ông cụ mà quay đầu cầu xin anh phối hợp diễn kịch sao?”
“Anh đang chừa lại mấy phần mặt mũi cho em đấy, tự em suy nghĩ cẩn thận xem, có phải chuyện là như thế không”
“..” Kiều Phương Hạ lại nghẹn lời.
“Không cần nói cảm ơn đầu, dù sao anh cũng cam tâm tình nguyện” Lệ Đình Tuấn nhếch môi, nói khẽ với cô: “Chỉ có một điều, cho dù em vẫn còn tức giận chuyện lúc trước, cũng không đi được phép không để ý tới anh.”
Kiều Phương Hạ im lặng hồi lâu, cô hơi cúi đầu xuống, né tránh đôi mắt của anh: “Ừm”
Lúc này, tảng đá lớn trong lòng Lê Đình Tuấn mới buông xuống, anh ôm sau lưng cô, nhẹ nhàng vỗ vào cái mông: “Đi thôi, anh còn có chút chuyện cần phải xử lý, lát nữa sẽ đi tìm em.”
Kiều Phương Hạ thấy anh nhét vào túi quần mình cái gì đó, hình như là điện thoại.
Hai người nhìn nhau một cái, Lê Đình Tuấn trìu mến hôn lên trán cô, nói khẽ: “Đừng khóc, nếu không sẽ đau mắt”
Lúc Kiều Phương Hạ bị giam cầm trong nửa tháng, có khóc lóc hai ba lần, trong lòng anh cực kỳ không nỡ.
Anh nhìn Kiều Phương Hạ ra khỏi phòng phẫu thuật, nghe bước chân cô khuất dần trên hành lang, một giây sau, sắc mặt sầm xuống.
“Vào đi”
Vệ sĩ chờ ngoài cửa lập tức đi vào.
“Vô dụng” Lê Đình Tuấn híp mắt nhìn anh ta.
Vệ sĩ bị dọa đến mức lập tức quỳ xuống trước mặt Lệ
Đình Tuấn: “Cậu hai, bởi vì tối nay mợ chủ và cậu ba cùng nhau ăn cơm, cho nên tôi mới sơ sót, không có.”
“Rốt cuộc là ai xé rách quần áo của cô ấy?” Lệ Đình Tuấn không rảnh nghe anh ta giảo biện, lạnh lùng ngắt lời nói của anh ta.
Hai người nhìn nhau một cái, Lê Đình Tuấn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi cô nói: “Chuyện sinh con, anh sẽ không ép em”
“Nhưng chuyện kết hôn là chính miệng em nói ra,
anh nghĩ hẳn là ông cụ đã tưởng thật rồi, vì sức khỏe của ông cụ, em không nên nuốt lời đâu.”
Kiều Phương Hạ thật sự không ngờ, cô nói như vậy đơn giản chỉ vì an ủi ông cụ.
“Chờ ông tỉnh lại, sức khỏe khá hơn, không bằng hai nhà chúng ta ngồi lại một chỗ bàn bạc chuyện hôn lễ nhé” Lệ Đình Tuấn tiếp tục nói.
Kiều Phương Hạ không nhịn được nhíu mày.
Im lặng mấy giây, cô mới thấp giọng trả lời: “Đến lúc đó rồi tính sau”
“Coi như em đã đồng ý” Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng trả lời.
“Anh..”
Cô sửng sốt một chút, còn chưa kịp nói gì thì Lệ Đình Tuấn đã ngồi xuống, kéo cô đến trước mặt rồi nghiêm túc nói: “Kiều Phương Hạ, em phải hiểu rõ một chuyện, anh đang cố hòa giải giúp em, em còn phải cảm kích anh đấy”
“Nếu như lòng anh tàn nhẫn một chút, uy hiếp em, chờ sau khi ông cụ tỉnh không giúp em giảng hòa, không phải em sẽ vì ông cụ mà quay đầu cầu xin anh phối hợp diễn kịch sao?”
“Anh đang chừa lại mấy phần mặt mũi cho em đấy, tự em suy nghĩ cẩn thận xem, có phải chuyện là như thế không”
“..” Kiều Phương Hạ lại nghẹn lời.
“Không cần nói cảm ơn đầu, dù sao anh cũng cam tâm tình nguyện” Lệ Đình Tuấn nhếch môi, nói khẽ với cô: “Chỉ có một điều, cho dù em vẫn còn tức giận chuyện lúc trước, cũng không đi được phép không để ý tới anh.”
Kiều Phương Hạ im lặng hồi lâu, cô hơi cúi đầu xuống, né tránh đôi mắt của anh: “Ừm”
Lúc này, tảng đá lớn trong lòng Lê Đình Tuấn mới buông xuống, anh ôm sau lưng cô, nhẹ nhàng vỗ vào cái mông: “Đi thôi, anh còn có chút chuyện cần phải xử lý, lát nữa sẽ đi tìm em.”
Kiều Phương Hạ thấy anh nhét vào túi quần mình cái gì đó, hình như là điện thoại.
Hai người nhìn nhau một cái, Lê Đình Tuấn trìu mến hôn lên trán cô, nói khẽ: “Đừng khóc, nếu không sẽ đau mắt”
Lúc Kiều Phương Hạ bị giam cầm trong nửa tháng, có khóc lóc hai ba lần, trong lòng anh cực kỳ không nỡ.
Anh nhìn Kiều Phương Hạ ra khỏi phòng phẫu thuật, nghe bước chân cô khuất dần trên hành lang, một giây sau, sắc mặt sầm xuống.
“Vào đi”
Vệ sĩ chờ ngoài cửa lập tức đi vào.
“Vô dụng” Lê Đình Tuấn híp mắt nhìn anh ta.
Vệ sĩ bị dọa đến mức lập tức quỳ xuống trước mặt Lệ
Đình Tuấn: “Cậu hai, bởi vì tối nay mợ chủ và cậu ba cùng nhau ăn cơm, cho nên tôi mới sơ sót, không có.”
“Rốt cuộc là ai xé rách quần áo của cô ấy?” Lệ Đình Tuấn không rảnh nghe anh ta giảo biện, lạnh lùng ngắt lời nói của anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.