Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Chương 981
Thi Thi
09/11/2021
“Ồ.” Tống Vân Lan gật đầu: “Có thể tỉnh lại là tốt rồi. Tài sản của ông ấy vẫn còn chưa nói phải phân chia thế nào?
Bác sĩ sững sờ giây lát, đảo mắt đánh giá Tổng Vân Lan mấy lần. Hình như bệnh điện của Tống Vân Lan lại nặng thêm rồi, nếu không ai lại nói thẳng những lời này ra như thế.
Nhìn thấy Kiều Phương Hạ đến đây, bác sĩ cũng không nói chuyện với Tống Vân Lan nữa, chỉ bước đến trước mặt Kiều Phương Hạ, thấp giọng nói với cô: “Ông cụ hồi phục tương đối tốt. Vừa rồi bác sĩ trung y kia lại đến châm cứu cho ông ấy rồi, lúc kích thích đến huyệt đạo, ngón tay ông ấy còn cử động nhẹ hai cái”
“Vâng, làm phiền mọi người rồi” Kiều Phương Hạ khẽ mỉm cười, gật đầu đáp lại.
Quả thật lão sư phụ rất để tâm đến chuyện của Kiều Tứ Văn. Ông ấy đã cao tuổi như thế rồi nhưng vẫn đích thân đến bệnh viện châm cứu cho Kiều Tứ Văn. Đợi ông cụ tỉnh lại rồi, Kiều Phương Hạ định cùng với ông ấy cảm ơn lão sư phụ thật cẩn thận.
Bác sĩ lại thấp giọng nói thêm mấy câu về tình trạng của Kiều Tứ Văn với Kiều Phương Hạ, bảo rằng nơi xuất huyết não trong đầu ông cụ đã được khống chế rồi, trên cơ bản thì trong vòng nửa tháng có thể tỉnh lại.
Kiều Phương Hạ im lặng lắng nghe. Tình cờ lúc nhấc mắt nhìn vào trong phòng vừa đúng lúc đổi mắt với Kiều Diệp Ngọc mang sắc mặt âm hiểm ngồi bên giường bệnh.
Kiều Diệp Ngọc đang nghe lén bọn họ nói chuyện.
“Được, tôi biết rồi” Kiều Phương Hạ gật đầu với bác sĩ, nhẹ nhàng trả lời.
Bác sĩ thấy ý trong mắt cô, cũng không tiết lộ nhiều hơn, xoay người đi sang một phòng bệnh khác.
Kiều Phương Hạ thấy ông ta rời đi thì xoay người lại, chậm rãi bước đến Kiều Tứ
Văn trong phòng bệnh.
Tống Vân Lan vẫn còn đang không ngừng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ông mau tỉnh lại nhanh lên, nếu như ông chết thì tài sản nhà họ Kiều phải cho các con nhỏ kia.”
Kiều Phương Hạ đứng sau Tống Vân Lan nghe vài câu thì lạnh lùng mở miệng: “Yên tâm, sẽ như bà mong muốn thôi.”
Tống Vân Lan nghe thấy giọng của Kiều Phương Hạ, quay đầu lại liếc mắt nhìn Kiều Phương Hạ, cười lạnh: “Mày không đắc ý được lâu đâu.”
Kiều Phương Hạ lạnh lùng liếc bà ta, nhẹ nhàng hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ bà Tổng không biết, đứng trước mặt bà đang là chủ tịch tương lai của Kiều Thị à?”
Thật ra, Tống Vân Lan cũng thật đáng thương, cô nghe Kiều Đông Phương nói bà ta do sốt ruột vì tài sản nhà họ Kiều chưa chia xong mà lo lắng đến độ bệnh điên lại tái phát.
Một chút tiền như thế, nói thật thì, Kiều Phương Hạ cũng không muốn đi giành với bọn họ. Cô thấy bọn họ thật đáng thương.
Bác sĩ sững sờ giây lát, đảo mắt đánh giá Tổng Vân Lan mấy lần. Hình như bệnh điện của Tống Vân Lan lại nặng thêm rồi, nếu không ai lại nói thẳng những lời này ra như thế.
Nhìn thấy Kiều Phương Hạ đến đây, bác sĩ cũng không nói chuyện với Tống Vân Lan nữa, chỉ bước đến trước mặt Kiều Phương Hạ, thấp giọng nói với cô: “Ông cụ hồi phục tương đối tốt. Vừa rồi bác sĩ trung y kia lại đến châm cứu cho ông ấy rồi, lúc kích thích đến huyệt đạo, ngón tay ông ấy còn cử động nhẹ hai cái”
“Vâng, làm phiền mọi người rồi” Kiều Phương Hạ khẽ mỉm cười, gật đầu đáp lại.
Quả thật lão sư phụ rất để tâm đến chuyện của Kiều Tứ Văn. Ông ấy đã cao tuổi như thế rồi nhưng vẫn đích thân đến bệnh viện châm cứu cho Kiều Tứ Văn. Đợi ông cụ tỉnh lại rồi, Kiều Phương Hạ định cùng với ông ấy cảm ơn lão sư phụ thật cẩn thận.
Bác sĩ lại thấp giọng nói thêm mấy câu về tình trạng của Kiều Tứ Văn với Kiều Phương Hạ, bảo rằng nơi xuất huyết não trong đầu ông cụ đã được khống chế rồi, trên cơ bản thì trong vòng nửa tháng có thể tỉnh lại.
Kiều Phương Hạ im lặng lắng nghe. Tình cờ lúc nhấc mắt nhìn vào trong phòng vừa đúng lúc đổi mắt với Kiều Diệp Ngọc mang sắc mặt âm hiểm ngồi bên giường bệnh.
Kiều Diệp Ngọc đang nghe lén bọn họ nói chuyện.
“Được, tôi biết rồi” Kiều Phương Hạ gật đầu với bác sĩ, nhẹ nhàng trả lời.
Bác sĩ thấy ý trong mắt cô, cũng không tiết lộ nhiều hơn, xoay người đi sang một phòng bệnh khác.
Kiều Phương Hạ thấy ông ta rời đi thì xoay người lại, chậm rãi bước đến Kiều Tứ
Văn trong phòng bệnh.
Tống Vân Lan vẫn còn đang không ngừng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ông mau tỉnh lại nhanh lên, nếu như ông chết thì tài sản nhà họ Kiều phải cho các con nhỏ kia.”
Kiều Phương Hạ đứng sau Tống Vân Lan nghe vài câu thì lạnh lùng mở miệng: “Yên tâm, sẽ như bà mong muốn thôi.”
Tống Vân Lan nghe thấy giọng của Kiều Phương Hạ, quay đầu lại liếc mắt nhìn Kiều Phương Hạ, cười lạnh: “Mày không đắc ý được lâu đâu.”
Kiều Phương Hạ lạnh lùng liếc bà ta, nhẹ nhàng hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ bà Tổng không biết, đứng trước mặt bà đang là chủ tịch tương lai của Kiều Thị à?”
Thật ra, Tống Vân Lan cũng thật đáng thương, cô nghe Kiều Đông Phương nói bà ta do sốt ruột vì tài sản nhà họ Kiều chưa chia xong mà lo lắng đến độ bệnh điên lại tái phát.
Một chút tiền như thế, nói thật thì, Kiều Phương Hạ cũng không muốn đi giành với bọn họ. Cô thấy bọn họ thật đáng thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.