Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Chương 185: Giống như biến mất khỏi thế giới
Thi Thi
30/07/2021
Rất nhanh sau đó thì điện thoại của vệ sĩ đã theo Lê Đình Tuấn rất nhiều năm là Lam Minh Hạc cũng reo lên, Lam Minh Hạc lấy ra nhìn thì thấy là Tô Minh Nguyệt gọi đến, anh ta hơi bất ngờ, rồi nhỏ giọng nói với Lê Đình Tuấn: “Cậu hai, là cô Tô gọi đến.”
Lệ Đình Tuấn lập tức cau mày: “Cúp đi”.
Tô Minh Nguyệt luôn rất biết điều, nếu anh không nhận cuộc gọi thì hẳn cô ta sẽ biết là anh đang có việc bận.
“Vâng”
Nhưng Lam Minh Hạc vừa ngắt cuộc gọi đến của Tô Minh Nguyệt, thì Tô Minh Nguyệt lập tức nhắn tin cho anh ta.
Lam Minh Hạc vừa nhìn thấy nội dung tin nhắn thì cực kỳ hoảng hốt, lập tức thắng gấp xe lại, tùy tiện dừng ở ven đường.
Lệ Đình Tuấn lập tức cảm thấy vô cùng bực bội, ngước mắt nhìn thẳng Lam Minh Hạc.
“Cậu hai! Cậu xem này!” Lam Minh Học lập tức đưa điện thoại của mình cho Lệ Đình Tuấn xem tin nhắn vừa nhận được.
Nội dung tin nhắn của Tô Minh Nguyệt chính là: “Hôm nay Kiều Phương Hạ và Vô Nhật Huy trở về đánh em hôn mê! Đợi đến lúc em tỉnh lại thì đã không thấy Đình Trung nữa! Tìm khắp nơi cũng không tìm ra Đình Trung nữa! Hai người bọn họ hại nhất định đã hợp tác bắt cóc Đình Trung rồi!”.
Lê Đình Tuấn ngay khi nhìn thấy nội dung tin nhắn thì lập tức ngây ngẩn cả người, nói với những người đang dự họp trực tuyến: “Cuộc họp hôm nay bị huỷ bỏ!”
Anh nói xong thì nhìn về phía Lam Minh Hạc nói: “Gọi điện cho Vô Nhật Huy ngay lập tức!”.
Lam Minh Hạc đã gọi cho Vô Nhật Huy trước cả lúc Lê Đình Tuấn ra lệnh cho anh ta, nhưng mà máy của anh ta đang ở trong tình trạng khóa máy.
“Vô Nhật Huy chắc sẽ không.” Sắc mặt của Lam Minh Hạc trắng bệch, nhìn về phía Lê Đình Tuấn, lúng ta lúng túng nói. Lê Đình Tuấn cầm lấy di động để bên cạnh, lập tức gọi cho Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ sau khi rời khỏi công ty, thì cùng Đường Nguyên Khiết Đan ăn cơm chiều xong xuôi rồi, đang trên đường quay về Đông Thanh, bây giờ đang ngồi trên xe tán gẫu với Đường Nguyên Khiết Đan.
Di động của chị reo kìa” Đường Nguyên Khiết Đan nhìn màn hình điện thoại của Kiều Phương Hạ đang sáng lên bèn nhắc nhở nói.
Kiều Phương Hạ khi nhìn thấy tên người gọi là Lê Đình Tuấn, thì tiện tay ngắt cuộc gọi.
Bây giờ cô không muốn nghe điện thoại của Lê Đình Tuấn.
Dù sao nếu Lệ Đình Tuấn có chuyện cần tìm cô, thì cũng không nhất thiết phải gọi điện cho cô, anh sẽ biết cô chắc chắn quay về Đông Thanh thôi.
“Lệ Đình Tuấn?” Đường Nguyên Khiết Đan thấy biểu cảm trên gương mặt của Kiều Phương Hạ hơi bất thường, thì đã đoán được là ai. Kiều Phương Hạ cười cười, không nói thêm gì.
Không khí trong xe vốn đang vô cùng hoà thuận, nhưng chỉ bởi vì cuộc gọi đến từ Lê Đình Tuấn mà hai người chẳng nói thêm lời nào nữa.
Đường Nguyên Khiết Đan im lặng một lát, cuối cùng vẫn không nhịn nổi sự tò mò trong lòng, rất cẩn thận hỏi: “Chị và Lê Đình Tuấn.....”
“Không có quan hệ gì cả, chị chỉ đang nợ tiền anh ta mà thôi” Kiều Phương Hạ nhìn ra ngoài cửa sổ, trả lời bằng giọng lạnh nhạt.
Đường Nguyên Khiết Đan nhìn vào mắt cô nói: “Thật ra em cũng có nghe chuyện của mấy năm trước rồi, hơn nữa chị và Kiều Diệp Ngọc lại cùng họ nữa, chị...”
“Đúng vậy, chị là chị ruột của Kiều Diệp Ngọc. Năm đó là mẹ chị đã cuỗm mất của nhà họ Lệ hơn ba trăm tỷ, thiếu chút đã khiến nhà họ Lệ phải phá sản rồi” Kiều Phương Hạ không chờ cô ấy nói xong, đã nhỏ giọng trả lời.
Kiều Phương Hạ cảm thấy nếu Đường Nguyên Khiết Đan đã chính mắt chứng kiến chuyện giữa cô và Lê Đình Tuấn thì cho dù muốn giấu cũng giấu không nổi nữa.
Đường Nguyên Khiết Đan lập tức xin lỗi cô: “Em xin lỗi chị Phương Hạ, em thật sự không có ý đó!”.
“Em chỉ cảm thấy... Nếu người sai là mẹ của chị thì tại sao chị phải gánh vác hậu quả cơ chứ? Mẹ của chị bây giờ đang ở đâu?”.
Kiều Phương Hạ nhìn vào mắt của Đường Nguyên Khiết Đan, cười cười trả lời: “Chị biết em không có ý cười nhạo chị”
Cô im lặng một lát rồi nói tiếp: “Thật ra chị cũng không biết mẹ chị bây giờ đang ở đâu nữa, chị đã đi tìm bà ấy bốn năm nhưng vẫn không tìm thấy”.
Thậm chí Kiều Phương Hạ cảm thấy, có phải An Phương Diệp đã làm gì đó phạm pháp nên bị bắt rồi hay không, hay là một người phụ nữ yếu đuối nhưng lại có một khối tài sản quá lớn nên bị người ta giết người cướp của rồi.
Cho dù chỉ là tin tức phong phanh thì cô cũng sẽ tự mình đến đó chứng thực, xem thử An Phương Diệp có ở đó hay không.
Nhưng mỗi một lần kết quả đều là thất vọng, An Phương Diệp giống như là bốc hơi khỏi thế gian
Lệ Đình Tuấn lập tức cau mày: “Cúp đi”.
Tô Minh Nguyệt luôn rất biết điều, nếu anh không nhận cuộc gọi thì hẳn cô ta sẽ biết là anh đang có việc bận.
“Vâng”
Nhưng Lam Minh Hạc vừa ngắt cuộc gọi đến của Tô Minh Nguyệt, thì Tô Minh Nguyệt lập tức nhắn tin cho anh ta.
Lam Minh Hạc vừa nhìn thấy nội dung tin nhắn thì cực kỳ hoảng hốt, lập tức thắng gấp xe lại, tùy tiện dừng ở ven đường.
Lệ Đình Tuấn lập tức cảm thấy vô cùng bực bội, ngước mắt nhìn thẳng Lam Minh Hạc.
“Cậu hai! Cậu xem này!” Lam Minh Học lập tức đưa điện thoại của mình cho Lệ Đình Tuấn xem tin nhắn vừa nhận được.
Nội dung tin nhắn của Tô Minh Nguyệt chính là: “Hôm nay Kiều Phương Hạ và Vô Nhật Huy trở về đánh em hôn mê! Đợi đến lúc em tỉnh lại thì đã không thấy Đình Trung nữa! Tìm khắp nơi cũng không tìm ra Đình Trung nữa! Hai người bọn họ hại nhất định đã hợp tác bắt cóc Đình Trung rồi!”.
Lê Đình Tuấn ngay khi nhìn thấy nội dung tin nhắn thì lập tức ngây ngẩn cả người, nói với những người đang dự họp trực tuyến: “Cuộc họp hôm nay bị huỷ bỏ!”
Anh nói xong thì nhìn về phía Lam Minh Hạc nói: “Gọi điện cho Vô Nhật Huy ngay lập tức!”.
Lam Minh Hạc đã gọi cho Vô Nhật Huy trước cả lúc Lê Đình Tuấn ra lệnh cho anh ta, nhưng mà máy của anh ta đang ở trong tình trạng khóa máy.
“Vô Nhật Huy chắc sẽ không.” Sắc mặt của Lam Minh Hạc trắng bệch, nhìn về phía Lê Đình Tuấn, lúng ta lúng túng nói. Lê Đình Tuấn cầm lấy di động để bên cạnh, lập tức gọi cho Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ sau khi rời khỏi công ty, thì cùng Đường Nguyên Khiết Đan ăn cơm chiều xong xuôi rồi, đang trên đường quay về Đông Thanh, bây giờ đang ngồi trên xe tán gẫu với Đường Nguyên Khiết Đan.
Di động của chị reo kìa” Đường Nguyên Khiết Đan nhìn màn hình điện thoại của Kiều Phương Hạ đang sáng lên bèn nhắc nhở nói.
Kiều Phương Hạ khi nhìn thấy tên người gọi là Lê Đình Tuấn, thì tiện tay ngắt cuộc gọi.
Bây giờ cô không muốn nghe điện thoại của Lê Đình Tuấn.
Dù sao nếu Lệ Đình Tuấn có chuyện cần tìm cô, thì cũng không nhất thiết phải gọi điện cho cô, anh sẽ biết cô chắc chắn quay về Đông Thanh thôi.
“Lệ Đình Tuấn?” Đường Nguyên Khiết Đan thấy biểu cảm trên gương mặt của Kiều Phương Hạ hơi bất thường, thì đã đoán được là ai. Kiều Phương Hạ cười cười, không nói thêm gì.
Không khí trong xe vốn đang vô cùng hoà thuận, nhưng chỉ bởi vì cuộc gọi đến từ Lê Đình Tuấn mà hai người chẳng nói thêm lời nào nữa.
Đường Nguyên Khiết Đan im lặng một lát, cuối cùng vẫn không nhịn nổi sự tò mò trong lòng, rất cẩn thận hỏi: “Chị và Lê Đình Tuấn.....”
“Không có quan hệ gì cả, chị chỉ đang nợ tiền anh ta mà thôi” Kiều Phương Hạ nhìn ra ngoài cửa sổ, trả lời bằng giọng lạnh nhạt.
Đường Nguyên Khiết Đan nhìn vào mắt cô nói: “Thật ra em cũng có nghe chuyện của mấy năm trước rồi, hơn nữa chị và Kiều Diệp Ngọc lại cùng họ nữa, chị...”
“Đúng vậy, chị là chị ruột của Kiều Diệp Ngọc. Năm đó là mẹ chị đã cuỗm mất của nhà họ Lệ hơn ba trăm tỷ, thiếu chút đã khiến nhà họ Lệ phải phá sản rồi” Kiều Phương Hạ không chờ cô ấy nói xong, đã nhỏ giọng trả lời.
Kiều Phương Hạ cảm thấy nếu Đường Nguyên Khiết Đan đã chính mắt chứng kiến chuyện giữa cô và Lê Đình Tuấn thì cho dù muốn giấu cũng giấu không nổi nữa.
Đường Nguyên Khiết Đan lập tức xin lỗi cô: “Em xin lỗi chị Phương Hạ, em thật sự không có ý đó!”.
“Em chỉ cảm thấy... Nếu người sai là mẹ của chị thì tại sao chị phải gánh vác hậu quả cơ chứ? Mẹ của chị bây giờ đang ở đâu?”.
Kiều Phương Hạ nhìn vào mắt của Đường Nguyên Khiết Đan, cười cười trả lời: “Chị biết em không có ý cười nhạo chị”
Cô im lặng một lát rồi nói tiếp: “Thật ra chị cũng không biết mẹ chị bây giờ đang ở đâu nữa, chị đã đi tìm bà ấy bốn năm nhưng vẫn không tìm thấy”.
Thậm chí Kiều Phương Hạ cảm thấy, có phải An Phương Diệp đã làm gì đó phạm pháp nên bị bắt rồi hay không, hay là một người phụ nữ yếu đuối nhưng lại có một khối tài sản quá lớn nên bị người ta giết người cướp của rồi.
Cho dù chỉ là tin tức phong phanh thì cô cũng sẽ tự mình đến đó chứng thực, xem thử An Phương Diệp có ở đó hay không.
Nhưng mỗi một lần kết quả đều là thất vọng, An Phương Diệp giống như là bốc hơi khỏi thế gian
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.