Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Chương 87: Ở nhà một mình phải ngoan
Thi Thi
09/07/2021
Kiều Phương Hạ vội vàng nói xong, không tiếp tục ở lại nữa, quay người bước đi, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Thực ra vừa rồi ý Tô Minh Nguyệt muốn nói là, Lệ Đình Tuấn đang tức giận, cho nên Kiều Phương Hạ không thể vào được, nhưng nhìn tình hình này.
Cô ta nhìn theo bóng lưng Kiều Phương Hạ hồi lâu, đột nhiên nhận ra.
Kiều Phương Hạ lại không biết Lệ Đình Trung là con của ai Chuyện gì đây?! Bản thân mang thai chín tháng sinh con ra, tại sao lại không biết? Việc này quá kỳ quái!
Thực ra Tô Minh Nguyệt không rõ dưới tình huống gì mà khi đó Lệ Đình Tuấn một mình đưa Đình Trung vừa mới ra đời về nước, Lệ Đình Tuấn chưa từng nói với ai.
Nhưng bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì, Kiều Phương Hạ không biết con của mình đã là sự thật rõ ràng!
Hơn nữa nhìn biểu cảm của Kiều Phương Hạ vừa rồi, không phải là cho rắng Đình Trung do Tô Minh Nguyệt cô ta sinh ra chứ?
Cô ta ngơ ngác đứng tại chỗ một lúc, bông nhiên phía sau vang lên tiếng của Lệ Đình Tuấn: “Minh Nguyệt, ai tới vậy?”
“Không có ai cả, người ta ấn nhầm chuông cửa thôi.” Cô †a chợt định thần lại, giả vờ điềm tĩnh trả lời.
Trong lúc nói, cô ta nhanh chóng nhặt chiếc hộp gấm dưới đất lên, quay người ném vào bụi hoa tường vi bên cạnh.
Lúc quay vào nhà, Lệ Đình Tuấn đang đứng trên cầu thang xoắn ốc, khuôn mặt vô cảm nhìn cô ta Tô Minh Nguyệt cười với anh, nói: “Trên người anh còn vết thương, còn bị sốt, tại sao lại xuống giường?”
Ánh nhìn của Lệ Đình Tuấn lướt qua bả vai cô ấy, xuyên qua cửa sổ, ngắm nhìn vườn hoa mờ tối bên ngoài, vừa rồi rõ ràng anh nghe ngoài cửa hình như có tiếng phụ nữ.
“Anh tỉnh đúng lúc lắm, nên uống thuốc rồi” Tô Minh Nguyệt quay người, lảng tránh ánh mắt anh, rót cho anh cốc nước ấm, chuẩn bị thuốc đưa tới trước mặt anh.
Ánh mắt Lệ Đình Tuấn mang theo vài phần sắc bén, nhìn thẳng vào mắt cô ta: “Ấn chuông cửa nhầm mà tại sao lại ở bên ngoài nói chuyện lâu như vậy?”
“Chỗ này rộng quá, cô ấy không biết nhà số mười ở đâu nên em chỉ đường cho cô ấy” Tô Minh Nguyệt bình tĩnh như thường, trả lời.
Lệ Đình Tuấn nhìn cô ta vài giây, sau đó mới nhận lấy thuốc, uống vào.
‘Em đỡ anh về phòng” Tô Minh Nguyệt đặt cốc sang một bên, khẽ đặt tay lên khuỷu tay Lệ Đình Tuấn, nhẹ nhàng nói với anh.
Hai người đi qua phòng Đình Trung, Vô Nhật Huy đang đứng ở cửa, ánh mắt nhìn Tô Minh Nguyệt có chút kỳ quái Tính từ lúc nói chuyện điện thoại xong, anh ta đoán chắc người vừa tới là Kiều Phương Hạ, nhưng mà đúng lúc Đình Trung bị nôn, Vô Nhật Huy không kịp xuống mở cửa.
Thế nhưng Kiều Phương Hạ không vào, chắc chẩn là có lý do của cô ấy. Anh là là một vệ sĩ, không quan tâm được nhiều như vậy.
Trên đường Kiều Phương Hạ quay về, Ninh Nguyệt gọi video tới.
Kiều Phương Hạ cố gắng lên tinh thần, báo bình an cho cô bé, hỏi: “Chẳng phải con nói hôm nay đến bệnh viện với King sao? Tại sao lại ở nhà?”
Ninh Nguyệt chu cái miệng nhỏ nhắn, trả lời: “Anh King chuyển viện rồi, đến bệnh viện rất xa chúng ta, lái xe đi mất nửa ngày, ông Thiên không cho con đi”
“Nơi xa một chút có thể có không?” Cô căng thẳng hỏi.
Thực ra vừa rồi ý Tô Minh Nguyệt muốn nói là, Lệ Đình Tuấn đang tức giận, cho nên Kiều Phương Hạ không thể vào được, nhưng nhìn tình hình này.
Cô ta nhìn theo bóng lưng Kiều Phương Hạ hồi lâu, đột nhiên nhận ra.
Kiều Phương Hạ lại không biết Lệ Đình Trung là con của ai Chuyện gì đây?! Bản thân mang thai chín tháng sinh con ra, tại sao lại không biết? Việc này quá kỳ quái!
Thực ra Tô Minh Nguyệt không rõ dưới tình huống gì mà khi đó Lệ Đình Tuấn một mình đưa Đình Trung vừa mới ra đời về nước, Lệ Đình Tuấn chưa từng nói với ai.
Nhưng bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì, Kiều Phương Hạ không biết con của mình đã là sự thật rõ ràng!
Hơn nữa nhìn biểu cảm của Kiều Phương Hạ vừa rồi, không phải là cho rắng Đình Trung do Tô Minh Nguyệt cô ta sinh ra chứ?
Cô ta ngơ ngác đứng tại chỗ một lúc, bông nhiên phía sau vang lên tiếng của Lệ Đình Tuấn: “Minh Nguyệt, ai tới vậy?”
“Không có ai cả, người ta ấn nhầm chuông cửa thôi.” Cô †a chợt định thần lại, giả vờ điềm tĩnh trả lời.
Trong lúc nói, cô ta nhanh chóng nhặt chiếc hộp gấm dưới đất lên, quay người ném vào bụi hoa tường vi bên cạnh.
Lúc quay vào nhà, Lệ Đình Tuấn đang đứng trên cầu thang xoắn ốc, khuôn mặt vô cảm nhìn cô ta Tô Minh Nguyệt cười với anh, nói: “Trên người anh còn vết thương, còn bị sốt, tại sao lại xuống giường?”
Ánh nhìn của Lệ Đình Tuấn lướt qua bả vai cô ấy, xuyên qua cửa sổ, ngắm nhìn vườn hoa mờ tối bên ngoài, vừa rồi rõ ràng anh nghe ngoài cửa hình như có tiếng phụ nữ.
“Anh tỉnh đúng lúc lắm, nên uống thuốc rồi” Tô Minh Nguyệt quay người, lảng tránh ánh mắt anh, rót cho anh cốc nước ấm, chuẩn bị thuốc đưa tới trước mặt anh.
Ánh mắt Lệ Đình Tuấn mang theo vài phần sắc bén, nhìn thẳng vào mắt cô ta: “Ấn chuông cửa nhầm mà tại sao lại ở bên ngoài nói chuyện lâu như vậy?”
“Chỗ này rộng quá, cô ấy không biết nhà số mười ở đâu nên em chỉ đường cho cô ấy” Tô Minh Nguyệt bình tĩnh như thường, trả lời.
Lệ Đình Tuấn nhìn cô ta vài giây, sau đó mới nhận lấy thuốc, uống vào.
‘Em đỡ anh về phòng” Tô Minh Nguyệt đặt cốc sang một bên, khẽ đặt tay lên khuỷu tay Lệ Đình Tuấn, nhẹ nhàng nói với anh.
Hai người đi qua phòng Đình Trung, Vô Nhật Huy đang đứng ở cửa, ánh mắt nhìn Tô Minh Nguyệt có chút kỳ quái Tính từ lúc nói chuyện điện thoại xong, anh ta đoán chắc người vừa tới là Kiều Phương Hạ, nhưng mà đúng lúc Đình Trung bị nôn, Vô Nhật Huy không kịp xuống mở cửa.
Thế nhưng Kiều Phương Hạ không vào, chắc chẩn là có lý do của cô ấy. Anh là là một vệ sĩ, không quan tâm được nhiều như vậy.
Trên đường Kiều Phương Hạ quay về, Ninh Nguyệt gọi video tới.
Kiều Phương Hạ cố gắng lên tinh thần, báo bình an cho cô bé, hỏi: “Chẳng phải con nói hôm nay đến bệnh viện với King sao? Tại sao lại ở nhà?”
Ninh Nguyệt chu cái miệng nhỏ nhắn, trả lời: “Anh King chuyển viện rồi, đến bệnh viện rất xa chúng ta, lái xe đi mất nửa ngày, ông Thiên không cho con đi”
“Nơi xa một chút có thể có không?” Cô căng thẳng hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.