Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Chương 187: Ông ta không muốn, ông muốn!
Thi Thi
30/07/2021
Ở trong thư phòng Lê Đình Tuấn đang nói chuyện với Phó Viễn Hạo, nghe thấy tiếng Phó Minh Tuyết đi vào, quay đầu lại nhìn.
“Mẹ” Anh nhỏ giọng gọi bà ấy. “Đình Trung ngủ rồi à?” Phó Minh Tuyết hỏi ngược lại. “Vâng” Lê Đình Tuấn gật đầu. “Mẹ lên nhìn một chút” Phó Minh Tuyết liếc nhìn anh, đáp lại.
Đang định quay người đi lên lầu, nghĩ tới cái gì lại dừng lại, nhỏ giọng nói với Lệ Đình Tuấn: “Để cho con bé vào đi, bên ngoài rất lạnh đấy”.
Phó Viễn Hạo đang viết bút lông, nghe thấy Phó Minh Tuyết để cho Kiều Phương Hạ đi vào, ngòi bút hơi dừng lại, mực nhỏ giọt trên giấy tuyên thành tốt nhất, tạo thành một chấm tròn.
Ông ấy lập tức lắc đầu cười: “Lớn tuổi rồi, viết bảng chữ mẫu cũng viết không được, người già rồi không dùng được nữa.”
Vẻ mặt Phó Minh Tuyết có vài phần xấu hổ, không nói gì mà đi lên lầu.
An Phương Diệp phá nát cuộc hôn nhân của Lệ Quốc Chiến và Phó Minh Tuyết, tính tình Phó Minh Tuyết năm đó dữ dội đến mức thà rằng lựa chọn giết chết đứa nhỏ mình mang thai sáu tháng cũng không muốn tha thứ, đương nhiên càng không thể cho con gái của An Phương Diệp sắc mặt tốt.
Ngược lại hôm nay lại kỳ lạ, vậy mà lại để Kiều Phương Hạ vào cửa. Lê Đình Tuấn nói với Vô Nhật Huy đứng ở ngoài cửu: “Đưa cô ấy vào phòng khách”.
Phó Viễn Hạo ném bảng chữ mẫu viết hỏng sang một bên, thản nhiên nói: “Trong nhà cũng không có mấy gian phòng, chính mình nghĩ kỹ xem đêm nay ngủ gian nào?
Lệ Đình Tuấn không lên tiếng. Những lời Phó Viễn Hạo nói cũng đúng, năm đó bộ đội thống nhất phân chia sân nhỏ, tất cả đều giống nhau, chỉ có bốn gian phòng, Phó Viễn Hạo một gian, Đình Trung một gian, người hầu một gian.
Kiều Phương Hạ lại chiếm một gian thì anh lại không có chỗ ngủ.
"Trước khi ngủ Đình Trung còn nhớ đến con bé, nhất định đêm nay không được để cho con bé đi” Phó Viễn Hạo ngước mắt lên nhìn Lê Đình Tuấn và nói.
“Vâng” Lê Đình Tuấn nhỏ giọng trả lời.
“Cái ông già Lệ Kiến Đình này, không có sự đồng ý của ông, lại muốn tặng cháu ngoại của ông đi ra ngoài, thật là nực cười!” Phó Viễn Hạo viết được hai chữ, nhưng lại bị sai, nên dứt khoát ném bút lông đi, lạnh lùng nói: “Đã như vậy, thì để
Đình Trung chuyển đến nơi này đi, tránh cho thằng bé ở nhà họ Lệ thấy ấm ức”
“Ông ta không cần, nhưng ông cần!”
Khi về già, Phó Viễn Hạo bắt đầu viết viết vẽ vẽ, tu thân dưỡng tính, từ nhỏ ông ấy đã không thích những thứ này, bao nhiêu năm dùng cán bút lông vẫn không trơn tru bằng khi ông ấy đeo khẩu súng ở trên thắt lưng.
“Con không biết ông ấy có ý nghĩ này" Lê Đình Tuấn hơi dừng lại rồi nói.
Anh biết rõ ông cụ nhà họ Lệ không thích Đình Trung, nhưng lại không biết, ông ấy lại có tính toán như vậy. Nếu như biết rõ, chắc chắn anh sẽ không thể Đình Trung ở lại nhà họ Lệ.
“Cho nên, căn bản ông già kia không muốn bàn bạc với chúng ta, nếu không phải Kiều Phương Hạ tự ý mang Đình Trung đến.” Phó Viễn Hạo nói được một nửa thì dừng lại, thở dài.
“Đời này ông đã gặp qua vô số người, ít nhiều gì cũng hiểu biết hơn các con, nếu không phải con bé quan tâm đến Đình Trung thì sẽ không mạo hiểm chọc tức ông mà đưa người tới đây”.
Kiều Phương Hạ làm như vậy, chứng minh cô cũng thương yêu Đình Trung.
Lệ Đình Tuấn cảm thấy Kiều Phương Hạ độc ác, thực ra Phó Viễn Hạo cũng không cho cảm thấy như vậy.
Năm đó khi Lê Đình Tuấn đón Đình Trung về, trước tiên là là ném cậu bé một mình ở đây mấy ngày, Lệ Kiến Đình không chấp nhận cậu bé này, Lệ Đình Tuấn chỉ cảm thấy đau khổ khi nhìn đến cậu bé này, chỉ có Phó Viễn Hạo thấy trẻ con là không có lỗi.
“Mẹ” Anh nhỏ giọng gọi bà ấy. “Đình Trung ngủ rồi à?” Phó Minh Tuyết hỏi ngược lại. “Vâng” Lê Đình Tuấn gật đầu. “Mẹ lên nhìn một chút” Phó Minh Tuyết liếc nhìn anh, đáp lại.
Đang định quay người đi lên lầu, nghĩ tới cái gì lại dừng lại, nhỏ giọng nói với Lệ Đình Tuấn: “Để cho con bé vào đi, bên ngoài rất lạnh đấy”.
Phó Viễn Hạo đang viết bút lông, nghe thấy Phó Minh Tuyết để cho Kiều Phương Hạ đi vào, ngòi bút hơi dừng lại, mực nhỏ giọt trên giấy tuyên thành tốt nhất, tạo thành một chấm tròn.
Ông ấy lập tức lắc đầu cười: “Lớn tuổi rồi, viết bảng chữ mẫu cũng viết không được, người già rồi không dùng được nữa.”
Vẻ mặt Phó Minh Tuyết có vài phần xấu hổ, không nói gì mà đi lên lầu.
An Phương Diệp phá nát cuộc hôn nhân của Lệ Quốc Chiến và Phó Minh Tuyết, tính tình Phó Minh Tuyết năm đó dữ dội đến mức thà rằng lựa chọn giết chết đứa nhỏ mình mang thai sáu tháng cũng không muốn tha thứ, đương nhiên càng không thể cho con gái của An Phương Diệp sắc mặt tốt.
Ngược lại hôm nay lại kỳ lạ, vậy mà lại để Kiều Phương Hạ vào cửa. Lê Đình Tuấn nói với Vô Nhật Huy đứng ở ngoài cửu: “Đưa cô ấy vào phòng khách”.
Phó Viễn Hạo ném bảng chữ mẫu viết hỏng sang một bên, thản nhiên nói: “Trong nhà cũng không có mấy gian phòng, chính mình nghĩ kỹ xem đêm nay ngủ gian nào?
Lệ Đình Tuấn không lên tiếng. Những lời Phó Viễn Hạo nói cũng đúng, năm đó bộ đội thống nhất phân chia sân nhỏ, tất cả đều giống nhau, chỉ có bốn gian phòng, Phó Viễn Hạo một gian, Đình Trung một gian, người hầu một gian.
Kiều Phương Hạ lại chiếm một gian thì anh lại không có chỗ ngủ.
"Trước khi ngủ Đình Trung còn nhớ đến con bé, nhất định đêm nay không được để cho con bé đi” Phó Viễn Hạo ngước mắt lên nhìn Lê Đình Tuấn và nói.
“Vâng” Lê Đình Tuấn nhỏ giọng trả lời.
“Cái ông già Lệ Kiến Đình này, không có sự đồng ý của ông, lại muốn tặng cháu ngoại của ông đi ra ngoài, thật là nực cười!” Phó Viễn Hạo viết được hai chữ, nhưng lại bị sai, nên dứt khoát ném bút lông đi, lạnh lùng nói: “Đã như vậy, thì để
Đình Trung chuyển đến nơi này đi, tránh cho thằng bé ở nhà họ Lệ thấy ấm ức”
“Ông ta không cần, nhưng ông cần!”
Khi về già, Phó Viễn Hạo bắt đầu viết viết vẽ vẽ, tu thân dưỡng tính, từ nhỏ ông ấy đã không thích những thứ này, bao nhiêu năm dùng cán bút lông vẫn không trơn tru bằng khi ông ấy đeo khẩu súng ở trên thắt lưng.
“Con không biết ông ấy có ý nghĩ này" Lê Đình Tuấn hơi dừng lại rồi nói.
Anh biết rõ ông cụ nhà họ Lệ không thích Đình Trung, nhưng lại không biết, ông ấy lại có tính toán như vậy. Nếu như biết rõ, chắc chắn anh sẽ không thể Đình Trung ở lại nhà họ Lệ.
“Cho nên, căn bản ông già kia không muốn bàn bạc với chúng ta, nếu không phải Kiều Phương Hạ tự ý mang Đình Trung đến.” Phó Viễn Hạo nói được một nửa thì dừng lại, thở dài.
“Đời này ông đã gặp qua vô số người, ít nhiều gì cũng hiểu biết hơn các con, nếu không phải con bé quan tâm đến Đình Trung thì sẽ không mạo hiểm chọc tức ông mà đưa người tới đây”.
Kiều Phương Hạ làm như vậy, chứng minh cô cũng thương yêu Đình Trung.
Lệ Đình Tuấn cảm thấy Kiều Phương Hạ độc ác, thực ra Phó Viễn Hạo cũng không cho cảm thấy như vậy.
Năm đó khi Lê Đình Tuấn đón Đình Trung về, trước tiên là là ném cậu bé một mình ở đây mấy ngày, Lệ Kiến Đình không chấp nhận cậu bé này, Lệ Đình Tuấn chỉ cảm thấy đau khổ khi nhìn đến cậu bé này, chỉ có Phó Viễn Hạo thấy trẻ con là không có lỗi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.