Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Chương 51: Sinh mệnh của cô chỉ có thể là của tôi
Thi Thi
07/07/2021
Động tác trên tay Kiều Phương Hạ dừng lại một chút, lập tức tiếp tục giả vờ như không có việc gì tìm đồ.
Bất kỳ động tác nào của cô đều không thoát khỏi ánh mắt Lệ Đình Tuấn.
Lệ Đình Tuấn cầm lấy máy tính đi tới phía sau cô, nhẹ nhàng ném máy tính vào trong đống quần áo cô.
Kiều Phương Hạ cắn răng đứng dậy, đối mặt với Lệ Đình Tuấn, nhẹ giọng nói: “Tôi không có tiền, tôi rất nghèo, nhưng tôi thích những thiết bị điện tử máy tính này, cho nên không nỡ vứt bỏ, như vậy được chưa.”
“Đó là lời giải thích của cô sao?” Lệ Đình Tuấn nhìn thẳng vào cô hỏi ngược lại.
“Học phí bốn năm của cô ở trường đại học, tôi đã cho cô ba mươi tỷ chẳng lẽ không đủ để cô thay một máy tính mới sao.”
“Ba mươi tỷ sao?” Kiều Phương Hạ sửng sốt.
Lệ Đình Tuấn đối với tầm mắt khó hiểu của cô không lên tiếng.
Kiều Phương Hạ sửng sốt, hiển nhiên là không biết năm đó anh cho cô ba mươi tỷ để ra nước ngoài. Mặc dù lúc ấy nhà họ Lệ đang trên bờ vực phá sản, Lệ Đình Tuấn vẫn xoay sở ba trăm đưa cho nhà họ Kiều.
Chuyện này, chỉ sợ chỉ có Kiều Đông Phương hiểu được nguyên nhân là gì.
Anh im lặng vài giây, sau đó nhẹ nhàng nói: “Không có gì.”
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt anh lại rơi vào cái máy tính đó, năm ấy anh tặng máy tính này cho cô, Kiều Phương Hạ lúc ấy thích không buông tay, dán đầy sticker yêu thích, hận không thể ngủ cũng ôm.
Cô ghét anh như vậy, nhưng đồ anh tiện tay tặng lại coi như bảo bối suốt năm năm.
Vừa rồi lúc cô xông vào phòng, thứ kiểm tra đầu tiên cũng là máy tính này.
“Ba, tại sao lại cãi nhau?” Hai người đang giằng co thì Lệ Đình Trung trên giường xoa mắt ngồi dậy, mơ mơ màng màng nhìn hai người bọn họ.
“Không cãi nhau.” Lệ Đình Tuấn thấy con trai bảo bối tỉnh lại, lập tức lên ôm lấy, ôn nhu dỗ dành: “Chỉ là đang nói chuyện.”
Lệ Đình Trung nhìn chằm chằm hai người bọn họ hai lần, Kiều Phương Hạ cũng mỉm cười với cậu bé, nói: “Không cãi nhau.”
Lệ Đình Trung mới yên tâm ôm bụng nhỏ bĩu môi trả lời: “Đình Trung đói bụng.”
“Về nhà ăn tối thôi.” Lệ Đình Tuấn bình tĩnh nói.
Nói xong nghiêng đầu liếc mắt nhìn Kiều Phương Hạ, nói: “Cô cũng cùng trở về.”
Nơi này quá nguy hiểm, không thể để một mình Kiều Phương Hạ ở lại đây.
Trở về nhà họ Lệ sao?
Kiều Phương Hạ theo bản năng né tránh: “Không cần, anh mang Lệ Đình Trung về đi, trên ban công còn có quần áo của cậu bé, tôi đi thu một chút.”
Vừa quay đầu đi vài bước, tay phải cô bị Lệ Đình Tuấn mạnh mẽ nắm chặt.
“Kiều Phương Hạ! Hãy nhớ rằng cô nợ tôi, sinh mệnh của cô chỉ có thể là của tôi!”
Kiều Phương Hạ trầm mặc vài giây, quay đầu mang theo ánh mắt tức giận cười cười với Lệ Đình Tuấn, giọng nói của cô khẽ vang lên: “Lúc trước nói trả nợ, tất cả mọi người đều nói đùa, không có chuyện đó đâu, anh Lệ hiểu lầm rồi.”
“Trong hai ngày tới tôi sẽ nghĩ biện pháp để gom đủ ba trăm tỷ mang qua.”
Cô thậm chí không thể mua một chiếc xe tay ga nhưng lại nói sẽ trả lại cho anh ba trăm tỷ.
Lệ Đình Tuấn nhìn chằm chằm cô, nhẹ giọng hỏi: “Cô dựa vào cái gì để kiếm tiền? Bằng cách ngủ với người khác à?”
Kiều Phương Hạ nghĩ đến chuyện Tô Minh Nguyệt ở trong văn phòng Lệ Đình Tuấn buổi chiều, lập tức khẽ cười nói: “Anh Lệ không cần nhìn xuống bộ dáng người khác như vậy, chuyện anh ngủ với người khác và tôi ngủ với người khác đều giống nhau, chỉ là giao dịch tiền bạc mà thôi.”
“Hơn nữa làm sao anh biết những người đàn ông khác không thể so sánh với anh chứ? Nói không chừng họ có thể cho tôi nhiều hơn anh đấy?”
Sức lực Lệ Đình Tuấn nắm cổ tay cô rất mạnh, mạnh đến mức hình như muốn nghiền nát xương cốt của cô, nhịn tức giận trầm giọng nói: “Cô có biết Đường Minh Kỷ đã có bạn gái rồi không?”
Biểu tình trên khuôn mặt Kiều Phương Hạ càng thêm khinh thường: “Anh không phải cũng vậy sao?”
Bất kỳ động tác nào của cô đều không thoát khỏi ánh mắt Lệ Đình Tuấn.
Lệ Đình Tuấn cầm lấy máy tính đi tới phía sau cô, nhẹ nhàng ném máy tính vào trong đống quần áo cô.
Kiều Phương Hạ cắn răng đứng dậy, đối mặt với Lệ Đình Tuấn, nhẹ giọng nói: “Tôi không có tiền, tôi rất nghèo, nhưng tôi thích những thiết bị điện tử máy tính này, cho nên không nỡ vứt bỏ, như vậy được chưa.”
“Đó là lời giải thích của cô sao?” Lệ Đình Tuấn nhìn thẳng vào cô hỏi ngược lại.
“Học phí bốn năm của cô ở trường đại học, tôi đã cho cô ba mươi tỷ chẳng lẽ không đủ để cô thay một máy tính mới sao.”
“Ba mươi tỷ sao?” Kiều Phương Hạ sửng sốt.
Lệ Đình Tuấn đối với tầm mắt khó hiểu của cô không lên tiếng.
Kiều Phương Hạ sửng sốt, hiển nhiên là không biết năm đó anh cho cô ba mươi tỷ để ra nước ngoài. Mặc dù lúc ấy nhà họ Lệ đang trên bờ vực phá sản, Lệ Đình Tuấn vẫn xoay sở ba trăm đưa cho nhà họ Kiều.
Chuyện này, chỉ sợ chỉ có Kiều Đông Phương hiểu được nguyên nhân là gì.
Anh im lặng vài giây, sau đó nhẹ nhàng nói: “Không có gì.”
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt anh lại rơi vào cái máy tính đó, năm ấy anh tặng máy tính này cho cô, Kiều Phương Hạ lúc ấy thích không buông tay, dán đầy sticker yêu thích, hận không thể ngủ cũng ôm.
Cô ghét anh như vậy, nhưng đồ anh tiện tay tặng lại coi như bảo bối suốt năm năm.
Vừa rồi lúc cô xông vào phòng, thứ kiểm tra đầu tiên cũng là máy tính này.
“Ba, tại sao lại cãi nhau?” Hai người đang giằng co thì Lệ Đình Trung trên giường xoa mắt ngồi dậy, mơ mơ màng màng nhìn hai người bọn họ.
“Không cãi nhau.” Lệ Đình Tuấn thấy con trai bảo bối tỉnh lại, lập tức lên ôm lấy, ôn nhu dỗ dành: “Chỉ là đang nói chuyện.”
Lệ Đình Trung nhìn chằm chằm hai người bọn họ hai lần, Kiều Phương Hạ cũng mỉm cười với cậu bé, nói: “Không cãi nhau.”
Lệ Đình Trung mới yên tâm ôm bụng nhỏ bĩu môi trả lời: “Đình Trung đói bụng.”
“Về nhà ăn tối thôi.” Lệ Đình Tuấn bình tĩnh nói.
Nói xong nghiêng đầu liếc mắt nhìn Kiều Phương Hạ, nói: “Cô cũng cùng trở về.”
Nơi này quá nguy hiểm, không thể để một mình Kiều Phương Hạ ở lại đây.
Trở về nhà họ Lệ sao?
Kiều Phương Hạ theo bản năng né tránh: “Không cần, anh mang Lệ Đình Trung về đi, trên ban công còn có quần áo của cậu bé, tôi đi thu một chút.”
Vừa quay đầu đi vài bước, tay phải cô bị Lệ Đình Tuấn mạnh mẽ nắm chặt.
“Kiều Phương Hạ! Hãy nhớ rằng cô nợ tôi, sinh mệnh của cô chỉ có thể là của tôi!”
Kiều Phương Hạ trầm mặc vài giây, quay đầu mang theo ánh mắt tức giận cười cười với Lệ Đình Tuấn, giọng nói của cô khẽ vang lên: “Lúc trước nói trả nợ, tất cả mọi người đều nói đùa, không có chuyện đó đâu, anh Lệ hiểu lầm rồi.”
“Trong hai ngày tới tôi sẽ nghĩ biện pháp để gom đủ ba trăm tỷ mang qua.”
Cô thậm chí không thể mua một chiếc xe tay ga nhưng lại nói sẽ trả lại cho anh ba trăm tỷ.
Lệ Đình Tuấn nhìn chằm chằm cô, nhẹ giọng hỏi: “Cô dựa vào cái gì để kiếm tiền? Bằng cách ngủ với người khác à?”
Kiều Phương Hạ nghĩ đến chuyện Tô Minh Nguyệt ở trong văn phòng Lệ Đình Tuấn buổi chiều, lập tức khẽ cười nói: “Anh Lệ không cần nhìn xuống bộ dáng người khác như vậy, chuyện anh ngủ với người khác và tôi ngủ với người khác đều giống nhau, chỉ là giao dịch tiền bạc mà thôi.”
“Hơn nữa làm sao anh biết những người đàn ông khác không thể so sánh với anh chứ? Nói không chừng họ có thể cho tôi nhiều hơn anh đấy?”
Sức lực Lệ Đình Tuấn nắm cổ tay cô rất mạnh, mạnh đến mức hình như muốn nghiền nát xương cốt của cô, nhịn tức giận trầm giọng nói: “Cô có biết Đường Minh Kỷ đã có bạn gái rồi không?”
Biểu tình trên khuôn mặt Kiều Phương Hạ càng thêm khinh thường: “Anh không phải cũng vậy sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.