Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Chương 265: Vũ khí hình người
Thi Thi
11/08/2021
Thanh Vân Người đàn ông chưa bao giờ thấy ánh mắt như vậy ở một người phụ nữ, chưa từng thấy ai có khí thế khiến người ta khiếp sợ như vậy.
Kiều Phương Hạ là người đầu tiên.
Nhưng anh ta ở trước mặt nhiều người bị Kiều Phương Hạ làm chocứng họng như vậy, thật sự mất hết mặt mũi, nếu lúc này lại bị ánh mắt của người phụ nữ làm cho sợ hãi, sau này anh ta sẽ không thể lăn lộn ở Hạ Du được nữa!
“Do cô tự chuốc lấy thôi” Người đàn ông dùng cây gậy đánh gôn chỉ thẳng vào Kiều Phương Hạ, thấp giọng nói một cách dữ tợn.
Còn chưa nói hết câu, Kiều Phương Hạ đã đưa tay nắm lấy đầu cây gậy đánh gôn đang chĩa vào mình.
Người đàn ông chỉ cảm thấy có một lực rất lớn tóm lấy cây gậy đánh gôn, trọng tâm của anh ta không ổn định, lao thẳng về phía Kiều Phương Hạ.
Không ai thấy rõ Kiều Phương Hạ đã ra tay như thế nào, nhưng chỉ trong vài giây, khuôn mặt của người đàn ông đã bị cô đạp ở dưới chân, cây gậy đánh gôn nằm trong tay cô.
“Nhanh lên đi, tôi nói rồi, không có thời gian đâu” Kiều Phương Hạ quay về phía những người còn lại, nhẹ nhàng nói.
Bọn họ không biết rằng, giờ phút này họ đang phải đối mặt với người đứng đầu lính đánh thuê với thành tích giết người cao nhất dưới cái tên “Thanh Vân”, hiện đang được xếp hạng trong mười lính đánh thuê solo quốc tế hung ác nhất.
Hai mươi phút sau, mười mấy người ngã xuống đất, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.
Kiều Phương Hạ lạnh lùng liếc nhìn bọn họ vài lần, hơi thở hổn hển, tháo chiếc nhãn trên tay xuống, nhặt chiếc túi trên mặt đất lên, lau sạch sẽ vết máu trên vũ khí rồi cho vào.
Cô đã sớm nhắc nhở, là do bọn họ không chịu nghe.
Trước khi Lục Đình Nam rời đi hai ngày trước đã để lại số điện thoại cho cô, cô suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động trong túi ra, định gọi điện thoại cho Lục Đình Nam nhờ anh ấy đến thu dọn hiện trường Nhưng khi vừa gõ số xong thì đột nhiên cô dừng lại.
Nếu Lục Đình Nam đến đây thấy được cô đã đánh cho từng này. người bị thương, anh ấy nhất định sẽ nghỉ ngờ thân phận của cô.
“Hôm nay tâm trạng của tôi không tệ, tha cho các người đấy” Cô suy nghĩ vài giây, nhìn những người đang nằm trên mặt đất nói.
Nói xong cô xách theo chiếc túi, giãm lên mấy người trên mặt đất, tiếp tục đi về hướng quán trà sữa.
Nhưng cô còn chưa đi được vài bước, sau đầu đột nhiên bị một thứ gì đó đập mạnh vào.
Kiều Phương Hạ đứng im tại chỗ, chỉ trong vài giây mắt cô tối sâm lại Cô còn chưa kịp quay đầu lại, một cây gậy đánh gôn khác lại đập mạnh vào phía sau đầu của cô.
Đêm khuya, nhà cũ của nhà họ Lệ.
Lệ Đình Tuấn nhanh chóng bước xuống xe, bước về phía nhà họ Lệ.
Anh trở lại để lấy văn kiện cho ngày mai, anh dự định sau đó sẽ đến thẳng chỗ của Kiều Phương Hạ trước mười hai giờ để cho cô một niềm vui bất ngờ.
Vừa lên trên tầng thì thấy cửa phòng làm việc hơi hé mở.
Anh không khỏi cau mày, đi tới cửa phòng làm việc rồi dừng lại.
Kiều Diệp Ngọc đang ngồi trong phòng làm việc của anh, nhìn chăm chằm vào quả cầu pha lê ở trên bàn.
Cô ta nhận thấy có người đang tới, ngước mắt lên nhìn Lệ Đình Tuấn chằm chăm.
“Đình Tuấn, anh về rồi” Cô ta mỉm cười nhẹ nhàng với anh, đứng dậy khỏi gị “Ra ngoài” Gương mặt Lệ Đình Tuấn không hề bộc lộ một chút cảm xúc, nhẹ giọng nói.
đối với nhà họ Lệ có một chút ân tình thì anh đã không khách khí với cô ta rồi.
“Nói xong rồi thì ra ngoài đi” Lệ Đình Tuấn lạnh lùng trả lời: “Trước khi tôi còn có thế nói chuyện tử tế với cô”
Kiều Phương Hạ là người đầu tiên.
Nhưng anh ta ở trước mặt nhiều người bị Kiều Phương Hạ làm chocứng họng như vậy, thật sự mất hết mặt mũi, nếu lúc này lại bị ánh mắt của người phụ nữ làm cho sợ hãi, sau này anh ta sẽ không thể lăn lộn ở Hạ Du được nữa!
“Do cô tự chuốc lấy thôi” Người đàn ông dùng cây gậy đánh gôn chỉ thẳng vào Kiều Phương Hạ, thấp giọng nói một cách dữ tợn.
Còn chưa nói hết câu, Kiều Phương Hạ đã đưa tay nắm lấy đầu cây gậy đánh gôn đang chĩa vào mình.
Người đàn ông chỉ cảm thấy có một lực rất lớn tóm lấy cây gậy đánh gôn, trọng tâm của anh ta không ổn định, lao thẳng về phía Kiều Phương Hạ.
Không ai thấy rõ Kiều Phương Hạ đã ra tay như thế nào, nhưng chỉ trong vài giây, khuôn mặt của người đàn ông đã bị cô đạp ở dưới chân, cây gậy đánh gôn nằm trong tay cô.
“Nhanh lên đi, tôi nói rồi, không có thời gian đâu” Kiều Phương Hạ quay về phía những người còn lại, nhẹ nhàng nói.
Bọn họ không biết rằng, giờ phút này họ đang phải đối mặt với người đứng đầu lính đánh thuê với thành tích giết người cao nhất dưới cái tên “Thanh Vân”, hiện đang được xếp hạng trong mười lính đánh thuê solo quốc tế hung ác nhất.
Hai mươi phút sau, mười mấy người ngã xuống đất, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.
Kiều Phương Hạ lạnh lùng liếc nhìn bọn họ vài lần, hơi thở hổn hển, tháo chiếc nhãn trên tay xuống, nhặt chiếc túi trên mặt đất lên, lau sạch sẽ vết máu trên vũ khí rồi cho vào.
Cô đã sớm nhắc nhở, là do bọn họ không chịu nghe.
Trước khi Lục Đình Nam rời đi hai ngày trước đã để lại số điện thoại cho cô, cô suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động trong túi ra, định gọi điện thoại cho Lục Đình Nam nhờ anh ấy đến thu dọn hiện trường Nhưng khi vừa gõ số xong thì đột nhiên cô dừng lại.
Nếu Lục Đình Nam đến đây thấy được cô đã đánh cho từng này. người bị thương, anh ấy nhất định sẽ nghỉ ngờ thân phận của cô.
“Hôm nay tâm trạng của tôi không tệ, tha cho các người đấy” Cô suy nghĩ vài giây, nhìn những người đang nằm trên mặt đất nói.
Nói xong cô xách theo chiếc túi, giãm lên mấy người trên mặt đất, tiếp tục đi về hướng quán trà sữa.
Nhưng cô còn chưa đi được vài bước, sau đầu đột nhiên bị một thứ gì đó đập mạnh vào.
Kiều Phương Hạ đứng im tại chỗ, chỉ trong vài giây mắt cô tối sâm lại Cô còn chưa kịp quay đầu lại, một cây gậy đánh gôn khác lại đập mạnh vào phía sau đầu của cô.
Đêm khuya, nhà cũ của nhà họ Lệ.
Lệ Đình Tuấn nhanh chóng bước xuống xe, bước về phía nhà họ Lệ.
Anh trở lại để lấy văn kiện cho ngày mai, anh dự định sau đó sẽ đến thẳng chỗ của Kiều Phương Hạ trước mười hai giờ để cho cô một niềm vui bất ngờ.
Vừa lên trên tầng thì thấy cửa phòng làm việc hơi hé mở.
Anh không khỏi cau mày, đi tới cửa phòng làm việc rồi dừng lại.
Kiều Diệp Ngọc đang ngồi trong phòng làm việc của anh, nhìn chăm chằm vào quả cầu pha lê ở trên bàn.
Cô ta nhận thấy có người đang tới, ngước mắt lên nhìn Lệ Đình Tuấn chằm chăm.
“Đình Tuấn, anh về rồi” Cô ta mỉm cười nhẹ nhàng với anh, đứng dậy khỏi gị “Ra ngoài” Gương mặt Lệ Đình Tuấn không hề bộc lộ một chút cảm xúc, nhẹ giọng nói.
đối với nhà họ Lệ có một chút ân tình thì anh đã không khách khí với cô ta rồi.
“Nói xong rồi thì ra ngoài đi” Lệ Đình Tuấn lạnh lùng trả lời: “Trước khi tôi còn có thế nói chuyện tử tế với cô”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.