Chương 28
Gió
06/06/2013
- Có phải quán này không ? - An hỏi
- Hóa ra là vẫn còn, mình tưởng đã 4 năm, quán này sẽ không còn nữa. - Nhi mỉm cười
- Đừng nói nhiều nữa, mau vào đi thôi, mình đói quá đi mất. - Đưa Nhi vào quán cafe, An quay sang hỏi cô : - Ngồi ở chỗ nào đây ?
- Ngồi ở chỗ gần cửa sổ ý. - Hai người đi đến ngồi bên cạnh cửa sổ, Nhi nghe thấy An kêu lên.
- Cậu chọn chỗ ngồi chuẩn thật đấy. Ở đây có một cái điện thoại, không biết là của ai nữa. - An nhìn chăm chú vào chiếc điện thoại kia. Đó là một chiếc điện thoại nhãn hiệu Samsung màu đen, cô đoán đây là của một người đàn ông
- Chắc tí nữa người ta sẽ quay lại lấy, nếu không có ai thì đưa cho quản lí nhà hàng là được. Được rồi cậu mau gọi món đi.
Đúng lúc đó một chàng trai cầm hai tờ menu đến đưa cho 2 cô. Khi nhìn đến Nhi, thấy tay cô cầm tờ menu có chút khó khăn, anh chàng có vẻ hơi ngượng ngùng. Nhi không nhìn vào tờ menu mà gọi món luôn, sau đó cô quay sang với nhân viên, mỉm cười nói thêm :
- Cho tôi thêm tách cà phê đen, đừng bỏ đường vào.
- Dạ. Vậy còn quý khách thì sao ? - Rồi người nhân viên quay sang hỏi An.
- Cho tôi phần giống như vậy, và cho tôi một cốc nước cam nữa. Nhớ cho nhiều đá.
- Dạ. Qúy khách xin vui lòng chờ mấy phút, đồ ăn sẽ được đưa lên.
Ngay khi người nhân viên kia vừa rời đi, An quay ra nói với Nhi: - Cà phê đen không đường? Đắng chết người đi được, cậu chẳng phải không thích cà phê sao?
- Mình muốn thử, nghe nói cà phê ở đây khá ngon.
- Không phải là vì người kia từng đưa cậu đến đây nên cậu mới biết đấy chứ? - Khi An nhìn thấy vẻ mặt tuy có chút thất thần nhưng vẫn bình thản của Nhi, An ngạc nhiên kêu lên - Cậu đừng nhớ đến hắn nữa. Hôm nay cậu đưa mình đến những nơi mà hai người từng đến đúng không?
- Phải, xin lỗi, An. Đáng lẽ mình không nên đưa cậu đến những nơi đó….- Không đợi Nhi nói xong, An đã cướp lời
- Không cần phải xin lỗi mình, mình không sao, dù gì cũng vẫn hơn ngồi một mình trong khách sạn. Với lại mình cũng muốn hiểu hơn về cậu. Mình phát hiện ra cậu cũng có lúc xuất hiện nhiều biểu cảm như vậy đó -
Vậy mọi khi mình không như vậy sao?
- Từ khi quen cậu đến giờ mình chỉ thấy cậu cười, tuy có lúc gượng gạo nhưng cậu vẫn luôn cười, còn từ khi quay về đây trên mặt cậu hiện nhiều biểu cảm hơn.
- Ha ha, vậy sao? - Nhi cười gượng, cô không hề biết trước giờ mình vẫn luôn giữ một nụ cười gượng trên môi như vậy. Chỉ là khi trở về đây, những kỉ niệm đó cũng quay lại với cô.
Đang lúc hai người nói chuyện nhân viên đưa thức ăn lên. - Đồ ăn của quý khách đây. Chúc hai vị ngon miệng.
- Cảm ơn.- Nhi lịch sự đáp lại.
Trên đường, Phong, Thiên và Minh đang đi cùng nhau. Trên đường ánh mắt mọi người đa phần đều chú ý tới 3 chàng trai tuấn tú này. Chợt điện thoại của Thiên vang lên, anh nhì số điện thoại rồi quay sang nói với Minh
- Sao quỷ nhà cậu lại gọi điện cho mình?
- Hả? Sao mà mình biết được, mau nghe đi. Cô ấy mà điên lên thì mình cũng chả chịu được.
- Alo.- Thiên nhấc máy
- Minh có ở bên cạnh anh không?
- Sao vậy? Em tìm nó có chuyện gì à?
- Anh đưa điện thoại cho anh ta cho em.
- Cô ấy bảo đưa cho cậu. - Thiên đưa điện thoại cho Minh
- Alo - Minh trả lời, dùng giọng nói nhẹ nhàng nhất có thể trả lời điện thoại.
- Sao anh không trả lời điện thoại của em? - Chi nghe thấy giọng Minh liền hét lên.
- Hả? Em gọi cho anh lúc nào vậy? - Minh vừa hỏi vừa lục tìm điện thoại của mình
- Cách đây mấy phút.
- Điện thoại của mình đâu? - Minh quay sang hỏi lại Thiên và Phong
- Điện thoại của cậu, sao bọn mình biết được.
- Chi, anh để quên điện thoại ở quán café. Đợi anh, chốc nữa sẽ gọi lại cho em. Vậy nhé, bye bye - Vừa cúp máy xong, Minh quay sang nói với hai người bạn. - Hai cậu cứ đi trước đi, mình quay lại tìm điện thoại rồi sẽ đến chỗ Phong.
- Ok.
Nói xong thì Minh quay lại ngay quán café.
Bước vào nhà hàng, Minh tiến đến chỗ ba người bọn anh vừa ngồi thì có 2 cô gái đang ngồi đó. Anh tiến đến rồi mở lời - Xin lỗi, hai cô có thấy một chiếc điện thoại Samsung ở chỗ ngồi này ban nãy không?
Nhi nghe thấy giọng nói này rất quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra được.
- Có phải cái này không? Lúc nãy chúng tôi đến thì thấy, bạn tôi nghĩ chủ nhân của chiếc điện thoại sẽ đến lấy. Không ngờ cô ấy đoán đúng như vậy.
- Cảm ơn.- Minh nói với An, rồi anh quay sang định nói cảm ơn với cô gái còn lại. - Cảm…- Nhìn thấy Nhi, Minh giật mình, anh không nói được chữ còn lại. Từ khi vào nhà hàng, do Nhi ngồi quay lưng lại với hướng của anh, nên anh không nhìn thấy cô, giờ mới thấy được khuôn mặt quen thuộc đó làm anh giật mình.
An thấy người khác nhìn chằm chằm bạn mình, lên tiếng - Anh gì này, tôi biết bạn mình xinh đẹp, nhưng cũng không nên nhìn cô ấy như thế.
Nhi nghe không hiểu lắm, còn Minh thì biết mình vừa rồi là mất lịch sự, bèn xin lỗi - Xin lỗi, và cũng cảm ơn. Hai cô tên gì?
- Tôi tên là An, còn cô ấy tên Nhi. - An rất thành thực trả lời.
Nhi? Không thể nào trùng hợp đến vậy chứ? Cuối cùng cũng tìm ra được người con gái khiến bạn anh mất ăn mất ngủ. Anh vội vàng ra khỏi quán, rồi gọi điện cho Phong.
Trong lúc đó, Thiên và Phong đang nói chuyện.
- Đã 4 năm rồi, cậu tìm cô ấy đã 4 năm rồi. Đủ rồi, chưa chắc cậu sẽ tìm thấy cô ấy đâu.- Thiên nói. Anh tuy biết bạn mình không thể buông ra được hình ảnh của người con gái kia, đến chính anh cũng không thể buông ra được, nhưng anh không muốn nhìn bạn tốt của mình tự hành hạ bản thân như vậy
- Là mình có lỗi với cô ấy trước.
- Nếu như bây giờ, cậu tìm được cô ấy, mà cô ấy đã có người yêu mới thì sao? - Thiên hỏi Phong, anh không phải là muốn đánh vỡ giấc mộng của bạn, mà là chỉ muốn nêu ra mộ trường hợp có thể xảy ra
Nghe thấy vậy, Phong chợt khựng lại, anh chưa bao giờ nghĩ đến trường hợp này, trong tâm anh luôn nghĩ cô sẽ mãi là của anh. Rồi anh mỉm cười, nụ cười có chút chua xót.
- Nếu như cô ấy hạnh phúc thì mình sẽ buông tay, nhưng mình nhất định phải nói được lời xin lỗi với cô ấy -
Đúng lúc này thì điện thoại của Phong vang lên.
- Alo
- Phong, mình không dám khẳng định nhưng mình nhìn thấy người này rất rất giống Nhi. Nhưng hình như có chút khác.
Nghe đến tên Nhi, Phong luống cuống, vội vã hỏi Minh:
- Cô ấy ở đâu? Cậu thấy cô ấy ở chỗ nào? Khác là sao?
- Có chuyện gì vậy? - Thiên không hiểu, hỏi lại Phong.
- Mình cũng chẳng biết khác ở đâu nữa, nhưng nhìn thì cô gái này hình như không nhìn được - Minh trả lời
Nghe thấy vậy, Phong chợt cảm thấy lòng rất đau - Cô ấy đang ở đâu?
- Ở quán café mà chúng ta vừa đến. Cậu đến đây không ?
- Đợi mình, mình tới ngay, đừng để cô ấy rời khỏi đó.
- Sao vậy ? - Thiên hỏi lại
- Minh nói cậu ấy thấy Nhi. Ở quán cafe vừa rồi. - Rồi anh quay ra nói với tài xế - Quay xe lại, về quán cafe vừa rồi.
Thiên khi nghe thấy vậy, lòng cũng cảm thấy căng thẳng, có cả vui mừng, rồi anh thấy Phong luống cuống đến quên mọi thứ, bèn gọi cho Long, thư kí của Phong nói buổi họp chiều này Phong không thể đến được.
Cả quãng đường đến quán cafe Phong cảm thấy thật dài. Sao vừa rồi anh lại thấy ngắn như vậy mà giờ thì anh cảm thấy như đang đi dọc đất nước Việt Nam. Anh chỉ muốn mau chóng chạy đến bên cạnh Nhi, giữ cô ở lại bên cạnh anh. Anh đã bỏ lỡ 4 năm rồi, anh sẽ không thể bỏ lỡ cô một lần nữa.
- Hóa ra là vẫn còn, mình tưởng đã 4 năm, quán này sẽ không còn nữa. - Nhi mỉm cười
- Đừng nói nhiều nữa, mau vào đi thôi, mình đói quá đi mất. - Đưa Nhi vào quán cafe, An quay sang hỏi cô : - Ngồi ở chỗ nào đây ?
- Ngồi ở chỗ gần cửa sổ ý. - Hai người đi đến ngồi bên cạnh cửa sổ, Nhi nghe thấy An kêu lên.
- Cậu chọn chỗ ngồi chuẩn thật đấy. Ở đây có một cái điện thoại, không biết là của ai nữa. - An nhìn chăm chú vào chiếc điện thoại kia. Đó là một chiếc điện thoại nhãn hiệu Samsung màu đen, cô đoán đây là của một người đàn ông
- Chắc tí nữa người ta sẽ quay lại lấy, nếu không có ai thì đưa cho quản lí nhà hàng là được. Được rồi cậu mau gọi món đi.
Đúng lúc đó một chàng trai cầm hai tờ menu đến đưa cho 2 cô. Khi nhìn đến Nhi, thấy tay cô cầm tờ menu có chút khó khăn, anh chàng có vẻ hơi ngượng ngùng. Nhi không nhìn vào tờ menu mà gọi món luôn, sau đó cô quay sang với nhân viên, mỉm cười nói thêm :
- Cho tôi thêm tách cà phê đen, đừng bỏ đường vào.
- Dạ. Vậy còn quý khách thì sao ? - Rồi người nhân viên quay sang hỏi An.
- Cho tôi phần giống như vậy, và cho tôi một cốc nước cam nữa. Nhớ cho nhiều đá.
- Dạ. Qúy khách xin vui lòng chờ mấy phút, đồ ăn sẽ được đưa lên.
Ngay khi người nhân viên kia vừa rời đi, An quay ra nói với Nhi: - Cà phê đen không đường? Đắng chết người đi được, cậu chẳng phải không thích cà phê sao?
- Mình muốn thử, nghe nói cà phê ở đây khá ngon.
- Không phải là vì người kia từng đưa cậu đến đây nên cậu mới biết đấy chứ? - Khi An nhìn thấy vẻ mặt tuy có chút thất thần nhưng vẫn bình thản của Nhi, An ngạc nhiên kêu lên - Cậu đừng nhớ đến hắn nữa. Hôm nay cậu đưa mình đến những nơi mà hai người từng đến đúng không?
- Phải, xin lỗi, An. Đáng lẽ mình không nên đưa cậu đến những nơi đó….- Không đợi Nhi nói xong, An đã cướp lời
- Không cần phải xin lỗi mình, mình không sao, dù gì cũng vẫn hơn ngồi một mình trong khách sạn. Với lại mình cũng muốn hiểu hơn về cậu. Mình phát hiện ra cậu cũng có lúc xuất hiện nhiều biểu cảm như vậy đó -
Vậy mọi khi mình không như vậy sao?
- Từ khi quen cậu đến giờ mình chỉ thấy cậu cười, tuy có lúc gượng gạo nhưng cậu vẫn luôn cười, còn từ khi quay về đây trên mặt cậu hiện nhiều biểu cảm hơn.
- Ha ha, vậy sao? - Nhi cười gượng, cô không hề biết trước giờ mình vẫn luôn giữ một nụ cười gượng trên môi như vậy. Chỉ là khi trở về đây, những kỉ niệm đó cũng quay lại với cô.
Đang lúc hai người nói chuyện nhân viên đưa thức ăn lên. - Đồ ăn của quý khách đây. Chúc hai vị ngon miệng.
- Cảm ơn.- Nhi lịch sự đáp lại.
Trên đường, Phong, Thiên và Minh đang đi cùng nhau. Trên đường ánh mắt mọi người đa phần đều chú ý tới 3 chàng trai tuấn tú này. Chợt điện thoại của Thiên vang lên, anh nhì số điện thoại rồi quay sang nói với Minh
- Sao quỷ nhà cậu lại gọi điện cho mình?
- Hả? Sao mà mình biết được, mau nghe đi. Cô ấy mà điên lên thì mình cũng chả chịu được.
- Alo.- Thiên nhấc máy
- Minh có ở bên cạnh anh không?
- Sao vậy? Em tìm nó có chuyện gì à?
- Anh đưa điện thoại cho anh ta cho em.
- Cô ấy bảo đưa cho cậu. - Thiên đưa điện thoại cho Minh
- Alo - Minh trả lời, dùng giọng nói nhẹ nhàng nhất có thể trả lời điện thoại.
- Sao anh không trả lời điện thoại của em? - Chi nghe thấy giọng Minh liền hét lên.
- Hả? Em gọi cho anh lúc nào vậy? - Minh vừa hỏi vừa lục tìm điện thoại của mình
- Cách đây mấy phút.
- Điện thoại của mình đâu? - Minh quay sang hỏi lại Thiên và Phong
- Điện thoại của cậu, sao bọn mình biết được.
- Chi, anh để quên điện thoại ở quán café. Đợi anh, chốc nữa sẽ gọi lại cho em. Vậy nhé, bye bye - Vừa cúp máy xong, Minh quay sang nói với hai người bạn. - Hai cậu cứ đi trước đi, mình quay lại tìm điện thoại rồi sẽ đến chỗ Phong.
- Ok.
Nói xong thì Minh quay lại ngay quán café.
Bước vào nhà hàng, Minh tiến đến chỗ ba người bọn anh vừa ngồi thì có 2 cô gái đang ngồi đó. Anh tiến đến rồi mở lời - Xin lỗi, hai cô có thấy một chiếc điện thoại Samsung ở chỗ ngồi này ban nãy không?
Nhi nghe thấy giọng nói này rất quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra được.
- Có phải cái này không? Lúc nãy chúng tôi đến thì thấy, bạn tôi nghĩ chủ nhân của chiếc điện thoại sẽ đến lấy. Không ngờ cô ấy đoán đúng như vậy.
- Cảm ơn.- Minh nói với An, rồi anh quay sang định nói cảm ơn với cô gái còn lại. - Cảm…- Nhìn thấy Nhi, Minh giật mình, anh không nói được chữ còn lại. Từ khi vào nhà hàng, do Nhi ngồi quay lưng lại với hướng của anh, nên anh không nhìn thấy cô, giờ mới thấy được khuôn mặt quen thuộc đó làm anh giật mình.
An thấy người khác nhìn chằm chằm bạn mình, lên tiếng - Anh gì này, tôi biết bạn mình xinh đẹp, nhưng cũng không nên nhìn cô ấy như thế.
Nhi nghe không hiểu lắm, còn Minh thì biết mình vừa rồi là mất lịch sự, bèn xin lỗi - Xin lỗi, và cũng cảm ơn. Hai cô tên gì?
- Tôi tên là An, còn cô ấy tên Nhi. - An rất thành thực trả lời.
Nhi? Không thể nào trùng hợp đến vậy chứ? Cuối cùng cũng tìm ra được người con gái khiến bạn anh mất ăn mất ngủ. Anh vội vàng ra khỏi quán, rồi gọi điện cho Phong.
Trong lúc đó, Thiên và Phong đang nói chuyện.
- Đã 4 năm rồi, cậu tìm cô ấy đã 4 năm rồi. Đủ rồi, chưa chắc cậu sẽ tìm thấy cô ấy đâu.- Thiên nói. Anh tuy biết bạn mình không thể buông ra được hình ảnh của người con gái kia, đến chính anh cũng không thể buông ra được, nhưng anh không muốn nhìn bạn tốt của mình tự hành hạ bản thân như vậy
- Là mình có lỗi với cô ấy trước.
- Nếu như bây giờ, cậu tìm được cô ấy, mà cô ấy đã có người yêu mới thì sao? - Thiên hỏi Phong, anh không phải là muốn đánh vỡ giấc mộng của bạn, mà là chỉ muốn nêu ra mộ trường hợp có thể xảy ra
Nghe thấy vậy, Phong chợt khựng lại, anh chưa bao giờ nghĩ đến trường hợp này, trong tâm anh luôn nghĩ cô sẽ mãi là của anh. Rồi anh mỉm cười, nụ cười có chút chua xót.
- Nếu như cô ấy hạnh phúc thì mình sẽ buông tay, nhưng mình nhất định phải nói được lời xin lỗi với cô ấy -
Đúng lúc này thì điện thoại của Phong vang lên.
- Alo
- Phong, mình không dám khẳng định nhưng mình nhìn thấy người này rất rất giống Nhi. Nhưng hình như có chút khác.
Nghe đến tên Nhi, Phong luống cuống, vội vã hỏi Minh:
- Cô ấy ở đâu? Cậu thấy cô ấy ở chỗ nào? Khác là sao?
- Có chuyện gì vậy? - Thiên không hiểu, hỏi lại Phong.
- Mình cũng chẳng biết khác ở đâu nữa, nhưng nhìn thì cô gái này hình như không nhìn được - Minh trả lời
Nghe thấy vậy, Phong chợt cảm thấy lòng rất đau - Cô ấy đang ở đâu?
- Ở quán café mà chúng ta vừa đến. Cậu đến đây không ?
- Đợi mình, mình tới ngay, đừng để cô ấy rời khỏi đó.
- Sao vậy ? - Thiên hỏi lại
- Minh nói cậu ấy thấy Nhi. Ở quán cafe vừa rồi. - Rồi anh quay ra nói với tài xế - Quay xe lại, về quán cafe vừa rồi.
Thiên khi nghe thấy vậy, lòng cũng cảm thấy căng thẳng, có cả vui mừng, rồi anh thấy Phong luống cuống đến quên mọi thứ, bèn gọi cho Long, thư kí của Phong nói buổi họp chiều này Phong không thể đến được.
Cả quãng đường đến quán cafe Phong cảm thấy thật dài. Sao vừa rồi anh lại thấy ngắn như vậy mà giờ thì anh cảm thấy như đang đi dọc đất nước Việt Nam. Anh chỉ muốn mau chóng chạy đến bên cạnh Nhi, giữ cô ở lại bên cạnh anh. Anh đã bỏ lỡ 4 năm rồi, anh sẽ không thể bỏ lỡ cô một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.