Chương 35
Gió
06/06/2013
Cứ như vậy,
hai người họ lúc nào cũng ở bên nhau. Buổi sáng Phong sẽ đưa Nhi đến
công ty anh, buổi trưa hai người sẽ gọi cơm hộp đưa đến, đến chiều thì
Phong đưa cô về nhà. Đến tối mới là một vấn đề lớn, Phong kiên quyết ở
lại trong nhà với cô, anh nói thuận tiện cho việc làm bữa tối cho cô rồi còn thuận tiện cho việc chăm sóc cho cô buổi tối. Chẳng may buổi tối cô làm sao, còn có anh ở đó.
Một ngày, Thiên, Minh và Chi đến văn phòng của Phong. Anh cực kì ghét mấy người này đến phá đám thời gian riêng tư của anh và Nhi.
- Mấy người lại đến đây có chuyện gì?
- Ha, anh Phong này, em thấy Nhi ở đây một mình thì buồn chán lắm, hay là anh để bọn em đưa cô ấy đi chơi đi – Chi nói, tay vẫn cầm tay Nhi
- Thiên, Minh, hai cậu không có việc gì làm sao? – Phong liếc mắt nhìn hai người bạn tốt, trông mong họ sẽ hiểu ý anh.
Đáng tiếc, không ai chịu đứng về phía anh, Thiên và Minh đều nói công ty của bọn họ không nhiều việc như tập đoàn Nguyễn Lâm, nên họ có thời gian.
- Nhi, em muốn đi với họ sao? – Anh đành quay sang phía Nhi
- Dù sao anh cũng đang bận, để họ đi với em là được rồi.
- Vậy cũng được. – Phong đành thỏa hiệp
**
Thiên, Minh và Chi đưa Nhi đến một nhà hàng. Chưa đợi họ lên tiếng, Nhi đã hỏi
- Mấy người đưa em đến đây định nói gì sao?
3 người ngạc nhiên, rồi chỉ thấy Thiên cười
- Em cũng đã thông minh lên rồi đó
- Em có lẽ hơi ngây ngốc chút, nhưng ít ra em vẫn còn có chút trí thông minh – Nhi bĩu môi
- Không vội nói đến những điều đó, trước hết ăn cơm đã, để bụng đói sẽ không tốt – Thiên nói, rồi hỏi cô muốn ăn gì.
Bọn họ trong lúc đợi thức ăn, nói chuyện phiếm
- Em gái nhỏ, mấy năm nay em làm gì? – Minh nhanh nhảu hỏi
- Em đi làm ở công ty nhỏ bên Mĩ thôi, làm dịch thuật viên – Nhi đáp
- Con nhỏ này, thế mà lại chả nói năng gì với mình cả, đến cả cuộc điện thoại cũng không gọi cho mình
- Được rồi, mình xin lỗi mà. Sau này sẽ không như vậy nữa – Nhi cười cười
- Vậy cậu sẽ không về Mĩ nữa chứ? – Chi hỏi, vấn đề này là chuyện mà mọi người đều rất muốn biết
- Có lẽ sẽ, sau khi hoàn thành việc bên này, mình sẽ quay lại bên kia.
- Vậy còn Phong? – Lúc này, Thiên hỏi
- Anh ấy sẽ ổn, có em ở bên cạnh anh ấy mới có thêm gánh nặng.
Đúng lúc đó nhân viên mang thức ăn lên. Bọn họ trong lúc ăn không nhắc lại chuyện này nữa. Nhi hỏi chuyện của Minh và Chi, hai người họ cứ chối đây đẩy. Có lẽ bọn họ là cặp đôi oan gia như mọi người thường nói đi.
Có điều Nhi không nhận ra ánh mắt kinh ngạc của Chi khi thấy Thiên chăm sóc cho Nhi vô cùng tỉ mỉ. Trong lúc ăn, anh không ngừng giúp cô cắt đồ ăn trong đĩa, rồi đưa thức ăn vào tay cô. Trước giờ Chi chưa từng nhận ra ánh mắt dịu dàng đó của Thiên. Cô nhớ khi Nhi bỏ đi, Thiên tuy nhìn bình tĩnh hơn Phong nhưng cũng chạy khắp nơi để tìm kiếm tin tức của cô. Cô nhìn Thiên, ánh mắt có chút ảm đạm cùng lo lắng.
Sau khi ăn xong bữa trưa,ba người đều rất muốn nói gì đó với Nhi nhưng cứ đùn đẩy cho nhau mãi. Cuối cùng Minh và Chi lấy lý do có việc bận nên về trước, đẩy công việc và trọng trách nặng nề này cho Thiên. Trên bàn ăn lúc này chỉ còn lại Thiên và Nhi.
- Anh có chuyện muốn nói với em, đúng không? – Nhi hỏi
- Em đúng là hiểu anh đó – Thiên xoa xoa đầu cô như đối với một đứa trẻ
- Đừng vò tóc em, em không còn là con nhóc nữa rồi – Nhi kháng nghị, lấy tay vuốt vuốt lại tóc
Hai người trầm mặc một hồi, ngay khi Nhi tưởng anh sẽ không nói gì nữa thì Thiên lên tiếng
- Nhi, em có thực sự nghĩ Phong sẽ ổn khi không có em sao?
- Sao? – Nhi bị câu hỏi của anh làm cho sững sờ
- Có lẽ em không biết, 4 năm trước khi em đột nhiên biến mất cậu ấy đã đi tìm em như người điên. Cậu ấy hỏi thăm từng nơi biết em, hỏi mọi người có liên lạc gì với em không, nhưng đáp án luôn luôn là không. Cậu ấy đã từng rất tuyệt vọng, suốt ngày chỉ chìm đắm trong rượu. Trước đây, Phong không hay uống rượu như vậy, nhưng có lần anh từng hỏi cậu ấy
- Cậu trước đây không uống rượu nhiều như vậy.
- Mình thực sự rất đau. Chỉ có thế này, mình mới thấy cô ấy. – Dưới ánh đèn của quán bar, phía bên kia mọi người nhảy nhót vui vẻ, các chàng trai, cô gái quấn quýt lấy nhau nhảy những điệu nhảy vô cùng bốc và quyến rũ. Bên này lại có chàng trai tự làm tê liệt trái tim mình bằng men rượu
- Cậu ấy từ lúc đó bắt đầu đến các quán bar nhiều hơn, hầu như ngày nào cũng đến, lần nào ra cũng là say khướt. Có lần anh đến đón cậu ấy, cậu ấy lúc đó đã rất say rồi, cậu ấy nói với anh: “Sao cô ấy vẫn chưa về? Thiên, tim mình như sắp sụp đổ rồi, sao cô ấy vẫn chưa về?” Em nói thử xem, sống như vậy có là ổn không?
Nhìn thấy Nhi sững sờ, Thiên biết, lời anh nói ít nhiều cũng đã có tác dụng.
- Em không thể biết khi cậu ấy nhìn thấy em, cậu ấy đã có biểu hiện như thế nào đâu. Sau khi em rời đi, cậu ấy đã hỏi anh đó có phải là mơ không? Cậu ấy không dám tin là em đã trở về. 4 năm qua, em đã cho cậu ấy quá nhiều ảo tưởng, nên giờ cậu ấy không dám tin nữa. Khi biết mắt em bị như vậy, trong lòng cậu ấy chỉ có sự đau lòng và tự trách. Cậu ấy tự trách bản thân vì đã dối em, nếu không nói dối em có lẽ em đã không bị như vậy. Nhi, như vậy là sống ổn sao?
- Còn chuyện này nữa, chắc chắn em không biết. Trong phòng làm việc của cậu ấy có một bức ảnh của em. Khi đó em đang cười, anh không biết cậu ta chụp em lúc nào nhưng lúc đó em thực sự trông rất hạnh phúc. Phong từng bảo với anh, cậu ấy sắp không thể nhớ ra nụ cười hạnh phúc khi đó của em nữa, nên mới phóng to bức ảnh, treo trong phòng làm việc. Mấy năm qua, cậu ấy luôn nhờ vào bức ảnh đó để tiếp tục làm việc và sống. Nhưng mỗi khi nhìn bức ảnh của em, cậu ấy luôn thất thần. Cậu ấy thật sự rất nhớ em. Nói dối em là chuyện cậu ấy sai, nhưng cậu ấy nói cậu ấy không muốn em biết vì không muốn em buồn, đối với Phong, nụ cười của em mới là thứ đáng quý nhất, cậu ấy không muốn đánh mất nó.
Mỗi lời của Thiên đều đánh vào lòng của Nhi. Cô không dám tưởng rằng trong 4 năm qua, anh đã đi tìm cô điên cuồng như vậy. Khóe mắt cô có chút xót, khi nước mắt gần như sắp rơi xuống, cô ngước mắt lên, ngửa đầu lên để nước mắt không rơi xuống
- Anh ấy thật quá ngốc – Nhi cười
- Đúng vậy, cậu ấy ngốc, nhiều khi anh thấy cậu ta còn ngốc hơn cả em, nhưng đó là vì cậu ta yêu em, còn em là ngốc bẩm sinh
Nghe thấy vậy, Nhi phì cười
- Này, anh không cần phải nói em như vậy đâu
- Nhi, sau này đừng khóc nữa, trước mặt Phong, em chỉ cần cười, nếu có chuyện muốn khóc, có thể kể cho anh. Đừng làm cho nó đau nữa, nó đã đau 4 năm, thế là đủ rồi – Thiên, xoa xoa tóc cô. Cứ để anh tiếp nhận những giọt nước mắt của cô đi. Anh không cần cô cười trước mặt anh, có thể làm một chỗ dựa cho cô khi buồn, anh đã cảm thấy vui rồi.
- Em biết, nhưng mà mắt em – Nhi vẫn còn suy nghĩ chuyện này
- Yên tâm đi, bọn anh sẽ cố gắng hết sức
- Bác sĩ bên Mĩ nói là vì trong não có một khối máu tụ đè lên dây thần kinh, nên bị ảnh hưởng đến khả năng nhìn, cũng chưa biết bao giờ mới có thể nhìn lại được. – Giọng cô nghe rất ảo não, Thiên không đành lòng, an ủi cô
- Không sao đâu, em sẽ có ngày nhìn lại được. Không phải bây giờ em đã thấy được ánh sáng rồi sao? Chỉ cần thêm một thời gian nữa, mọi thứ xung quanh sẽ trở nên rõ ràng hơn. Tin anh đi. Trước giờ anh chưa lừa em đúng không?
Nhi nghĩ nghĩ một lát, rồi mới bíu môi nói anh
- Có, anh từng nói dối em, 4 năm trước nhé.
- Vẫn còn giận anh chuyện đó sao? Chẳng lẽ anh trai này của em lại không đáng tin như vậy sao? – Chắc không ai có thể biết khi nói ra hai chữ “anh trai” đó, lòng anh có bao nhiêu chua xót
- Được, vậy em tha thứ cho anh. Với điều kiện
- Điều kiện gì? – Thiên tỏ vẻ ngạc nhiên, anh thích dáng vẻ tươi cười này của cô hơn
- Anh phải đưa em đi chơi, ngày hôm nay.
- Ha ha, em gái, em cũng nghịch ngợm hơn rồi đấy – Anh dịu dàng, cốc nhẹ vào đầu cô. Nhìn họ lúc này trông như anh trai, em gái bình thường vậy.
Một ngày, Thiên, Minh và Chi đến văn phòng của Phong. Anh cực kì ghét mấy người này đến phá đám thời gian riêng tư của anh và Nhi.
- Mấy người lại đến đây có chuyện gì?
- Ha, anh Phong này, em thấy Nhi ở đây một mình thì buồn chán lắm, hay là anh để bọn em đưa cô ấy đi chơi đi – Chi nói, tay vẫn cầm tay Nhi
- Thiên, Minh, hai cậu không có việc gì làm sao? – Phong liếc mắt nhìn hai người bạn tốt, trông mong họ sẽ hiểu ý anh.
Đáng tiếc, không ai chịu đứng về phía anh, Thiên và Minh đều nói công ty của bọn họ không nhiều việc như tập đoàn Nguyễn Lâm, nên họ có thời gian.
- Nhi, em muốn đi với họ sao? – Anh đành quay sang phía Nhi
- Dù sao anh cũng đang bận, để họ đi với em là được rồi.
- Vậy cũng được. – Phong đành thỏa hiệp
**
Thiên, Minh và Chi đưa Nhi đến một nhà hàng. Chưa đợi họ lên tiếng, Nhi đã hỏi
- Mấy người đưa em đến đây định nói gì sao?
3 người ngạc nhiên, rồi chỉ thấy Thiên cười
- Em cũng đã thông minh lên rồi đó
- Em có lẽ hơi ngây ngốc chút, nhưng ít ra em vẫn còn có chút trí thông minh – Nhi bĩu môi
- Không vội nói đến những điều đó, trước hết ăn cơm đã, để bụng đói sẽ không tốt – Thiên nói, rồi hỏi cô muốn ăn gì.
Bọn họ trong lúc đợi thức ăn, nói chuyện phiếm
- Em gái nhỏ, mấy năm nay em làm gì? – Minh nhanh nhảu hỏi
- Em đi làm ở công ty nhỏ bên Mĩ thôi, làm dịch thuật viên – Nhi đáp
- Con nhỏ này, thế mà lại chả nói năng gì với mình cả, đến cả cuộc điện thoại cũng không gọi cho mình
- Được rồi, mình xin lỗi mà. Sau này sẽ không như vậy nữa – Nhi cười cười
- Vậy cậu sẽ không về Mĩ nữa chứ? – Chi hỏi, vấn đề này là chuyện mà mọi người đều rất muốn biết
- Có lẽ sẽ, sau khi hoàn thành việc bên này, mình sẽ quay lại bên kia.
- Vậy còn Phong? – Lúc này, Thiên hỏi
- Anh ấy sẽ ổn, có em ở bên cạnh anh ấy mới có thêm gánh nặng.
Đúng lúc đó nhân viên mang thức ăn lên. Bọn họ trong lúc ăn không nhắc lại chuyện này nữa. Nhi hỏi chuyện của Minh và Chi, hai người họ cứ chối đây đẩy. Có lẽ bọn họ là cặp đôi oan gia như mọi người thường nói đi.
Có điều Nhi không nhận ra ánh mắt kinh ngạc của Chi khi thấy Thiên chăm sóc cho Nhi vô cùng tỉ mỉ. Trong lúc ăn, anh không ngừng giúp cô cắt đồ ăn trong đĩa, rồi đưa thức ăn vào tay cô. Trước giờ Chi chưa từng nhận ra ánh mắt dịu dàng đó của Thiên. Cô nhớ khi Nhi bỏ đi, Thiên tuy nhìn bình tĩnh hơn Phong nhưng cũng chạy khắp nơi để tìm kiếm tin tức của cô. Cô nhìn Thiên, ánh mắt có chút ảm đạm cùng lo lắng.
Sau khi ăn xong bữa trưa,ba người đều rất muốn nói gì đó với Nhi nhưng cứ đùn đẩy cho nhau mãi. Cuối cùng Minh và Chi lấy lý do có việc bận nên về trước, đẩy công việc và trọng trách nặng nề này cho Thiên. Trên bàn ăn lúc này chỉ còn lại Thiên và Nhi.
- Anh có chuyện muốn nói với em, đúng không? – Nhi hỏi
- Em đúng là hiểu anh đó – Thiên xoa xoa đầu cô như đối với một đứa trẻ
- Đừng vò tóc em, em không còn là con nhóc nữa rồi – Nhi kháng nghị, lấy tay vuốt vuốt lại tóc
Hai người trầm mặc một hồi, ngay khi Nhi tưởng anh sẽ không nói gì nữa thì Thiên lên tiếng
- Nhi, em có thực sự nghĩ Phong sẽ ổn khi không có em sao?
- Sao? – Nhi bị câu hỏi của anh làm cho sững sờ
- Có lẽ em không biết, 4 năm trước khi em đột nhiên biến mất cậu ấy đã đi tìm em như người điên. Cậu ấy hỏi thăm từng nơi biết em, hỏi mọi người có liên lạc gì với em không, nhưng đáp án luôn luôn là không. Cậu ấy đã từng rất tuyệt vọng, suốt ngày chỉ chìm đắm trong rượu. Trước đây, Phong không hay uống rượu như vậy, nhưng có lần anh từng hỏi cậu ấy
- Cậu trước đây không uống rượu nhiều như vậy.
- Mình thực sự rất đau. Chỉ có thế này, mình mới thấy cô ấy. – Dưới ánh đèn của quán bar, phía bên kia mọi người nhảy nhót vui vẻ, các chàng trai, cô gái quấn quýt lấy nhau nhảy những điệu nhảy vô cùng bốc và quyến rũ. Bên này lại có chàng trai tự làm tê liệt trái tim mình bằng men rượu
- Cậu ấy từ lúc đó bắt đầu đến các quán bar nhiều hơn, hầu như ngày nào cũng đến, lần nào ra cũng là say khướt. Có lần anh đến đón cậu ấy, cậu ấy lúc đó đã rất say rồi, cậu ấy nói với anh: “Sao cô ấy vẫn chưa về? Thiên, tim mình như sắp sụp đổ rồi, sao cô ấy vẫn chưa về?” Em nói thử xem, sống như vậy có là ổn không?
Nhìn thấy Nhi sững sờ, Thiên biết, lời anh nói ít nhiều cũng đã có tác dụng.
- Em không thể biết khi cậu ấy nhìn thấy em, cậu ấy đã có biểu hiện như thế nào đâu. Sau khi em rời đi, cậu ấy đã hỏi anh đó có phải là mơ không? Cậu ấy không dám tin là em đã trở về. 4 năm qua, em đã cho cậu ấy quá nhiều ảo tưởng, nên giờ cậu ấy không dám tin nữa. Khi biết mắt em bị như vậy, trong lòng cậu ấy chỉ có sự đau lòng và tự trách. Cậu ấy tự trách bản thân vì đã dối em, nếu không nói dối em có lẽ em đã không bị như vậy. Nhi, như vậy là sống ổn sao?
- Còn chuyện này nữa, chắc chắn em không biết. Trong phòng làm việc của cậu ấy có một bức ảnh của em. Khi đó em đang cười, anh không biết cậu ta chụp em lúc nào nhưng lúc đó em thực sự trông rất hạnh phúc. Phong từng bảo với anh, cậu ấy sắp không thể nhớ ra nụ cười hạnh phúc khi đó của em nữa, nên mới phóng to bức ảnh, treo trong phòng làm việc. Mấy năm qua, cậu ấy luôn nhờ vào bức ảnh đó để tiếp tục làm việc và sống. Nhưng mỗi khi nhìn bức ảnh của em, cậu ấy luôn thất thần. Cậu ấy thật sự rất nhớ em. Nói dối em là chuyện cậu ấy sai, nhưng cậu ấy nói cậu ấy không muốn em biết vì không muốn em buồn, đối với Phong, nụ cười của em mới là thứ đáng quý nhất, cậu ấy không muốn đánh mất nó.
Mỗi lời của Thiên đều đánh vào lòng của Nhi. Cô không dám tưởng rằng trong 4 năm qua, anh đã đi tìm cô điên cuồng như vậy. Khóe mắt cô có chút xót, khi nước mắt gần như sắp rơi xuống, cô ngước mắt lên, ngửa đầu lên để nước mắt không rơi xuống
- Anh ấy thật quá ngốc – Nhi cười
- Đúng vậy, cậu ấy ngốc, nhiều khi anh thấy cậu ta còn ngốc hơn cả em, nhưng đó là vì cậu ta yêu em, còn em là ngốc bẩm sinh
Nghe thấy vậy, Nhi phì cười
- Này, anh không cần phải nói em như vậy đâu
- Nhi, sau này đừng khóc nữa, trước mặt Phong, em chỉ cần cười, nếu có chuyện muốn khóc, có thể kể cho anh. Đừng làm cho nó đau nữa, nó đã đau 4 năm, thế là đủ rồi – Thiên, xoa xoa tóc cô. Cứ để anh tiếp nhận những giọt nước mắt của cô đi. Anh không cần cô cười trước mặt anh, có thể làm một chỗ dựa cho cô khi buồn, anh đã cảm thấy vui rồi.
- Em biết, nhưng mà mắt em – Nhi vẫn còn suy nghĩ chuyện này
- Yên tâm đi, bọn anh sẽ cố gắng hết sức
- Bác sĩ bên Mĩ nói là vì trong não có một khối máu tụ đè lên dây thần kinh, nên bị ảnh hưởng đến khả năng nhìn, cũng chưa biết bao giờ mới có thể nhìn lại được. – Giọng cô nghe rất ảo não, Thiên không đành lòng, an ủi cô
- Không sao đâu, em sẽ có ngày nhìn lại được. Không phải bây giờ em đã thấy được ánh sáng rồi sao? Chỉ cần thêm một thời gian nữa, mọi thứ xung quanh sẽ trở nên rõ ràng hơn. Tin anh đi. Trước giờ anh chưa lừa em đúng không?
Nhi nghĩ nghĩ một lát, rồi mới bíu môi nói anh
- Có, anh từng nói dối em, 4 năm trước nhé.
- Vẫn còn giận anh chuyện đó sao? Chẳng lẽ anh trai này của em lại không đáng tin như vậy sao? – Chắc không ai có thể biết khi nói ra hai chữ “anh trai” đó, lòng anh có bao nhiêu chua xót
- Được, vậy em tha thứ cho anh. Với điều kiện
- Điều kiện gì? – Thiên tỏ vẻ ngạc nhiên, anh thích dáng vẻ tươi cười này của cô hơn
- Anh phải đưa em đi chơi, ngày hôm nay.
- Ha ha, em gái, em cũng nghịch ngợm hơn rồi đấy – Anh dịu dàng, cốc nhẹ vào đầu cô. Nhìn họ lúc này trông như anh trai, em gái bình thường vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.