Chương 38
Gió
06/06/2013
Nhi đi xung
quanh công ty, cũng may mọi người biết cô có quan hệ với Tổng giám đốc
nên chẳng ai dám làm gì, đã vậy còn rất nhiệt tình giúp đỡ, chỉ đường
cho cô. Mẫn Nhi đối với mọi người luôn luôn nở nụ cười, nên mọi người
trong công ty cũng khá quý mến cô
- Mẫn Nhi, cô định đi đâu vậy ? – Một cô tiếp tân hỏi han cô
- Ở trong phòng sẽ rất buồn, muốn lên sân thượng. Đường lên ở chỗ nào vậy ?
- Hay để tôi đưa cô đi, cô đi một mình sẽ không tiện đâu – Cô gái kia rất nhiệt tình, đưa Nhi lên trên tầng thượng.
Lên đến tầng thượng, Nhi bảo cô tiếp tân kia rời đi, cô ở lại một mình không sao hêt. Tuy không nhìn được, nhưng Nhi vẫn có thể cảm nhận được mọi thứ. Đứng ở trên này, cô có cảm giác thoải mái, không còn khói bụi như khi ở dưới đường. Nhi hít vào một hơi thật sâu. Cô nghĩ, nếu ở trên tầng này mà làm một vườn hoa, có bàn ghế để uống trà thì sẽ tố biết bao. Khi nào về cô có lẽ nên nói chuyện với Phong về việc này, như vậy cô có thể lên đây hằng ngày chứ không cần ngồi trong cái phòng kia nữa.
- Hóa ra là cô ở trên này – Một giọng nữ sắc bén vang lên
- Ai vậy ? – Nhi hỏi
- Mới 4 năm không gặp, cô đã quên tôi rồi sao ? – Lần này, giọng nói lại càng sắc bén hơn
Ngẫm nghĩ một hồi, Nhi mới nhớ ra – Cô là… ?
- Sao nhớ ra tôi rồi ? Đúng vậy, tôi là người nói cho cô cái sự thật kia – Châu nói – Cứ tưởng hai người sẽ vì chuyện này mà chia tay, không ngờ cô lại quay lại. Cô quay lại làm gì ? Cô đã từng bỏ rơi anh ấy, vì cái gì lại quay lại ?
- Tôi không phải là vì anh ấy mà quay lại, công ty điều tôi về đây, vì vậy chúng tôi tình cờ gặp lại nhau – Nhi thản nhiên nói
- Vì cái gì ngay khi cô xuất hiện, mọi chú ý của anh ấy đều đổ dồn lên người cô ? 4 năm nay, tôi đã luôn đi theo anh ấy, luôn ở bên cạnh anh ấy. Khi anh ấy đau buồn, người bên cạnh anh ấy là tôi, khi anh ấy say rượu, người chăm sóc cho anh ấy cũng là tôi. – Châu chỉ vào mình và nói – Khi anh ấy ốm đau, người chăm lo cho anh ấy cũng là tôi. Những lúc như vậy thì cô ở đâu ? Những lúc anh ấy yếu ớt nhất thì cô đang hưởng thụ ở đâu ? Vì cái gì lại quay trở lại ? – Châu gào thét
Nhi nghe vậy, trong lòng chợt cứng lại. 4 năm qua, cô không ở bên cạnh anh, mà là người khác ở bên cạnh anh. 4 năm qua, bọn họ đều đã thay đổi. Nhưng lại nghĩ lại, hôm qua hai người họ đã bỏ qua tất cả những điều đó để ở lại bên nhau, cô không muốn nghĩ tiếp nữa.
- Có lẽ tôi không ở bên cạnh anh ấy những lúc anh ấy cần tôi, nhưng giờ tôi đã về, những chuyện đó không cần cô lo nữa, tôi sẽ chăm sóc cho anh ấy từ bây giờ
- Chăm sóc ? – Châu cười khinh miệt – Cô nghĩ bây giờ cô còn có thể chăm sóc cho ai ? Ngay đến bản thân mình còn không chăm sóc được thì cô còn có thể chăm sóc cho người khác sao ? Haha, nực cười. Cô không nghĩ lại bản thân mình bây giờ sao ?
Câu nói này đánh đúng chỗ yếu trong tim Nhi. Đúng vậy, giờ cô như thế này, đến đi còn phải mò mẫm, việc gì cũng cần người lo cho thì sao có thể lo được cho người khác ? Gương mặt Nhi tái nhợt khiến người nào nhìn thấy cũng sẽ đau lòng, chỉ tiếc là bây giờ chỉ có cô và Châu ở đây. Châu thấy gương mặt Nhi biến đổi, cảm thấy hả hê, cô lại cười khinh miệt vài tiếng, sau đó xoay người rời đi, trước khi đi còn nói với Nhi một câu
- Cô ở bên cạnh chỉ là gánh nặng cho anh ấy mà thôi. – Nói xong cô rời khỏi sân thượng, để lại một mình Nhi ở đó.
" Gánh nặng " hai chữ này đánh sâu vào lòng cô. Cô cũng biết bản thân mình là một gánh nặng với người khác, cô cũng biết Phong không hề nghĩ như vậy, nhưng khi nghe người khác nói, lòng cô không hiểu sao vẫn đau.
**
Phong thấy Nhi mãi không quay lại, đang muốn đứng lên tìm cô thì cửa phòng mở ra. Thấy Nhi tiến vào, anh chạy lại bên cô hỏi
- Vừa rồi đi đâu mà sao bây giờ mới về ?
- Em lên sân thượng. – Nhi uể oải đáp
- Sao lại lên sân thượng ? Em lên bằng cách nào ?
- Có tiếp tân mà.
Thấy gương mặt cô không đúng anh hỏi
- Sao vậy ? Không khỏe sao ?
- Phong anh có thấy em là gánh nặng cho anh không ?
- Em đang nói cái gì vậy ? Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, chăm sóc cho em không phải là gánh nặng – Anh nghiêm túc nói với cô, rồi kéo cô ôm vào lòng
- Nếu có ngày anh cảm thấy mệt mỏi, thì phải bảo với em, em sẽ không trở thành gánh nặng của anh nữa. – Cô vòng tay ôm lại anh
- Bằng cách nào ? Rời khỏi anh sao ? Anh không cho phép em làm thế - Anh càng siết chặt cô hơn
- 4 năm, em không ở bên cạnh anh, mà là một người khác Người ấy chăm sóc cho anh, còn em thì không. Giờ em quay về, ngay đến bản thân mình còn không chăm sóc được thì làm sao chăm sóc được cho anh – Cô buồn bã nói, đây luôn là điều cô lo lắng trong lòng.
- Là anh nợ em, nên bây giờ anh chăm sóc em là điều đương nhiên. Đừng nghĩ nhiều nữa. – Anh dịu dàng vỗ vỗ đầu cô
- Anh sẽ không hối hận đấy chứ ? – Cô ngửa mặt lên hỏi
- Tất nhiên là sẽ…- Thấy khuôn mặt cô thoáng vẻ đau buồn, anh không nỡ, lại nói tiếp – nếu như em có bất kì tổn thương nào. Cho nên phải nhớ kĩ cho anh, không được để bản thân mình có chút thương tổn nào đấy
- Được, em hứa với anh – Nhi ngoan ngoãn gật đầu.
Phong cũng dịu dàng, nhẹ vuốt mái tóc của cô – Ai nói những điều này với em ?
- Sao cơ ? – Nhi không hiểu anh nói gì
- Nói cho anh nghe, vừa rồi em nói chuyện với ai ?
- Làm sao mà em biết được, em có nhìn thấy người đó đâu. – Nhi cúi mặt xuống, che dấu lời nói dối của mình
- Vậy cũng được, chiều nay mình đi ăn với bọn Thiên, Minh và Chi. Có muốn về nhà sớm để chuẩn bị không ?
- Không cần, anh là Tổng giám đốc, cần phải làm gương cho mọi người. Không thể về sớm hơn được – Nhi tỏ vẻ giáo huấn Phong
- Hừ, cũng không nghĩ xem anh về sớm là vì ai ?
- Em đâu có muốn. Được rồi, anh làm việc tiếp đi – Nhi đẩy đẩy anh
- Thưa cô Lâm Mẫn Nhi, giờ đã là giờ nghỉ trưa rồi, không phải cô muốn tôi làm việc quá giờ chứ ? – Phong nhéo mũi cô
- Đã muộn vậy sao ? Vậy thì ăn cơm thôi, em đói bụng rồi – Cô xoa xoa bụng mình, cười cười với anh
- Em đấy, không nhắc em thì em đâu biết đường chăm sóc bản thân mình – Anh day day trán cô
- Được rồi, biết là em không biết cách chăm sóc bản thân, vậy ngài Tổng giám đốc có thể hay không chăm sóc cho tôi đây ? – Co hếch mặt lên với anh, bắt chước giọng điệu của anh hỏi lại
- Đây là vinh hạnh của tôi. – Nói rồi anh cúi xuống hôn cô một cái khiên cô cười khanh khách.
Nhìn nụ cười của cô, sự nặng nề trong lòng Phong mới buông xuống. 4 năm qua Nhi đã chịu nhìu khổ sở rồi, anh không muốn cô chịu thêm bất kì đau khổ nào nữa. Anh có thể đoán ra người nói cho Nhi những chuyện kia là ai, nhưng anh không muốn làm to chuyện, cũng coi như nể tình cô ta đã giúp anh nhiều việc, theo anh trong suốt 4 năm qua đi.
- Mẫn Nhi, cô định đi đâu vậy ? – Một cô tiếp tân hỏi han cô
- Ở trong phòng sẽ rất buồn, muốn lên sân thượng. Đường lên ở chỗ nào vậy ?
- Hay để tôi đưa cô đi, cô đi một mình sẽ không tiện đâu – Cô gái kia rất nhiệt tình, đưa Nhi lên trên tầng thượng.
Lên đến tầng thượng, Nhi bảo cô tiếp tân kia rời đi, cô ở lại một mình không sao hêt. Tuy không nhìn được, nhưng Nhi vẫn có thể cảm nhận được mọi thứ. Đứng ở trên này, cô có cảm giác thoải mái, không còn khói bụi như khi ở dưới đường. Nhi hít vào một hơi thật sâu. Cô nghĩ, nếu ở trên tầng này mà làm một vườn hoa, có bàn ghế để uống trà thì sẽ tố biết bao. Khi nào về cô có lẽ nên nói chuyện với Phong về việc này, như vậy cô có thể lên đây hằng ngày chứ không cần ngồi trong cái phòng kia nữa.
- Hóa ra là cô ở trên này – Một giọng nữ sắc bén vang lên
- Ai vậy ? – Nhi hỏi
- Mới 4 năm không gặp, cô đã quên tôi rồi sao ? – Lần này, giọng nói lại càng sắc bén hơn
Ngẫm nghĩ một hồi, Nhi mới nhớ ra – Cô là… ?
- Sao nhớ ra tôi rồi ? Đúng vậy, tôi là người nói cho cô cái sự thật kia – Châu nói – Cứ tưởng hai người sẽ vì chuyện này mà chia tay, không ngờ cô lại quay lại. Cô quay lại làm gì ? Cô đã từng bỏ rơi anh ấy, vì cái gì lại quay lại ?
- Tôi không phải là vì anh ấy mà quay lại, công ty điều tôi về đây, vì vậy chúng tôi tình cờ gặp lại nhau – Nhi thản nhiên nói
- Vì cái gì ngay khi cô xuất hiện, mọi chú ý của anh ấy đều đổ dồn lên người cô ? 4 năm nay, tôi đã luôn đi theo anh ấy, luôn ở bên cạnh anh ấy. Khi anh ấy đau buồn, người bên cạnh anh ấy là tôi, khi anh ấy say rượu, người chăm sóc cho anh ấy cũng là tôi. – Châu chỉ vào mình và nói – Khi anh ấy ốm đau, người chăm lo cho anh ấy cũng là tôi. Những lúc như vậy thì cô ở đâu ? Những lúc anh ấy yếu ớt nhất thì cô đang hưởng thụ ở đâu ? Vì cái gì lại quay trở lại ? – Châu gào thét
Nhi nghe vậy, trong lòng chợt cứng lại. 4 năm qua, cô không ở bên cạnh anh, mà là người khác ở bên cạnh anh. 4 năm qua, bọn họ đều đã thay đổi. Nhưng lại nghĩ lại, hôm qua hai người họ đã bỏ qua tất cả những điều đó để ở lại bên nhau, cô không muốn nghĩ tiếp nữa.
- Có lẽ tôi không ở bên cạnh anh ấy những lúc anh ấy cần tôi, nhưng giờ tôi đã về, những chuyện đó không cần cô lo nữa, tôi sẽ chăm sóc cho anh ấy từ bây giờ
- Chăm sóc ? – Châu cười khinh miệt – Cô nghĩ bây giờ cô còn có thể chăm sóc cho ai ? Ngay đến bản thân mình còn không chăm sóc được thì cô còn có thể chăm sóc cho người khác sao ? Haha, nực cười. Cô không nghĩ lại bản thân mình bây giờ sao ?
Câu nói này đánh đúng chỗ yếu trong tim Nhi. Đúng vậy, giờ cô như thế này, đến đi còn phải mò mẫm, việc gì cũng cần người lo cho thì sao có thể lo được cho người khác ? Gương mặt Nhi tái nhợt khiến người nào nhìn thấy cũng sẽ đau lòng, chỉ tiếc là bây giờ chỉ có cô và Châu ở đây. Châu thấy gương mặt Nhi biến đổi, cảm thấy hả hê, cô lại cười khinh miệt vài tiếng, sau đó xoay người rời đi, trước khi đi còn nói với Nhi một câu
- Cô ở bên cạnh chỉ là gánh nặng cho anh ấy mà thôi. – Nói xong cô rời khỏi sân thượng, để lại một mình Nhi ở đó.
" Gánh nặng " hai chữ này đánh sâu vào lòng cô. Cô cũng biết bản thân mình là một gánh nặng với người khác, cô cũng biết Phong không hề nghĩ như vậy, nhưng khi nghe người khác nói, lòng cô không hiểu sao vẫn đau.
**
Phong thấy Nhi mãi không quay lại, đang muốn đứng lên tìm cô thì cửa phòng mở ra. Thấy Nhi tiến vào, anh chạy lại bên cô hỏi
- Vừa rồi đi đâu mà sao bây giờ mới về ?
- Em lên sân thượng. – Nhi uể oải đáp
- Sao lại lên sân thượng ? Em lên bằng cách nào ?
- Có tiếp tân mà.
Thấy gương mặt cô không đúng anh hỏi
- Sao vậy ? Không khỏe sao ?
- Phong anh có thấy em là gánh nặng cho anh không ?
- Em đang nói cái gì vậy ? Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, chăm sóc cho em không phải là gánh nặng – Anh nghiêm túc nói với cô, rồi kéo cô ôm vào lòng
- Nếu có ngày anh cảm thấy mệt mỏi, thì phải bảo với em, em sẽ không trở thành gánh nặng của anh nữa. – Cô vòng tay ôm lại anh
- Bằng cách nào ? Rời khỏi anh sao ? Anh không cho phép em làm thế - Anh càng siết chặt cô hơn
- 4 năm, em không ở bên cạnh anh, mà là một người khác Người ấy chăm sóc cho anh, còn em thì không. Giờ em quay về, ngay đến bản thân mình còn không chăm sóc được thì làm sao chăm sóc được cho anh – Cô buồn bã nói, đây luôn là điều cô lo lắng trong lòng.
- Là anh nợ em, nên bây giờ anh chăm sóc em là điều đương nhiên. Đừng nghĩ nhiều nữa. – Anh dịu dàng vỗ vỗ đầu cô
- Anh sẽ không hối hận đấy chứ ? – Cô ngửa mặt lên hỏi
- Tất nhiên là sẽ…- Thấy khuôn mặt cô thoáng vẻ đau buồn, anh không nỡ, lại nói tiếp – nếu như em có bất kì tổn thương nào. Cho nên phải nhớ kĩ cho anh, không được để bản thân mình có chút thương tổn nào đấy
- Được, em hứa với anh – Nhi ngoan ngoãn gật đầu.
Phong cũng dịu dàng, nhẹ vuốt mái tóc của cô – Ai nói những điều này với em ?
- Sao cơ ? – Nhi không hiểu anh nói gì
- Nói cho anh nghe, vừa rồi em nói chuyện với ai ?
- Làm sao mà em biết được, em có nhìn thấy người đó đâu. – Nhi cúi mặt xuống, che dấu lời nói dối của mình
- Vậy cũng được, chiều nay mình đi ăn với bọn Thiên, Minh và Chi. Có muốn về nhà sớm để chuẩn bị không ?
- Không cần, anh là Tổng giám đốc, cần phải làm gương cho mọi người. Không thể về sớm hơn được – Nhi tỏ vẻ giáo huấn Phong
- Hừ, cũng không nghĩ xem anh về sớm là vì ai ?
- Em đâu có muốn. Được rồi, anh làm việc tiếp đi – Nhi đẩy đẩy anh
- Thưa cô Lâm Mẫn Nhi, giờ đã là giờ nghỉ trưa rồi, không phải cô muốn tôi làm việc quá giờ chứ ? – Phong nhéo mũi cô
- Đã muộn vậy sao ? Vậy thì ăn cơm thôi, em đói bụng rồi – Cô xoa xoa bụng mình, cười cười với anh
- Em đấy, không nhắc em thì em đâu biết đường chăm sóc bản thân mình – Anh day day trán cô
- Được rồi, biết là em không biết cách chăm sóc bản thân, vậy ngài Tổng giám đốc có thể hay không chăm sóc cho tôi đây ? – Co hếch mặt lên với anh, bắt chước giọng điệu của anh hỏi lại
- Đây là vinh hạnh của tôi. – Nói rồi anh cúi xuống hôn cô một cái khiên cô cười khanh khách.
Nhìn nụ cười của cô, sự nặng nề trong lòng Phong mới buông xuống. 4 năm qua Nhi đã chịu nhìu khổ sở rồi, anh không muốn cô chịu thêm bất kì đau khổ nào nữa. Anh có thể đoán ra người nói cho Nhi những chuyện kia là ai, nhưng anh không muốn làm to chuyện, cũng coi như nể tình cô ta đã giúp anh nhiều việc, theo anh trong suốt 4 năm qua đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.