Chương 3
Gió
06/06/2013
Khuôn viên
trường cô khá rộng, đằng sau còn có một bãi cô gần với sân bóng đá. Lúc
này cô đang nằm trên bãi cỏ, trước mắt cô là bầu trời trong xanh. Cô
thích nhất là thời tiết như vậy và cũng yêu nhất những lúc thả lỏng bản
thân nằm trên bãi cỏ. Chỉ có những lúc như vậy cô mới là chính mình, mới có thể rũ bỏ những phiền muộn trong lòng mà tươi cười thoải mái. Ngoại
trừ thời gian bên cạnh cô bạn thân từ thưở bé, cô chỉ có thể tìm thấy sự thoải mái những lúc một mình như vậy. Đang miên man suy nghĩ, bỗng dưng trước mắt tối lại. Cô giương mắt lên nhìn, lại đối diện với ánh mắt đăm chiêu đang nhìn chằm chằm cô.
« A.. » Cô thất kinh kêu khẽ. « Sao anh lại ở đây ? »
« Không có quy định tôi không được ngồi đây. » Anh phản bác lại.
Cô quay sang nhìn anh với ánh mắt khó hiểu. Nhận thấy ánh mắt của cô, anh quay lại nhìn. Trong giây lát, 4 con mắt chạm nhau, một điều gì đó như đã xảy ra, một bông hoa tình yêu như đã chớm nở giữa hai người, nhưng họ vẫn chưa nhận ra điều đó.
Đột nhiên anh mỉm cười với cô, Mẫn Nhi buột miệng thốt ra : « Anh cười như vậy trong sẽ đẹp hơn. »
Chột dạ, anh thu lại nụ cười vừa rồi. Chính anh cũng không hiểu sao mình lại có thể thất thố như vậy, lại có thể cười với một cô gái mà ngay cả tên anh cũng không biết.
« Anh thật sự rất khó hiểu đó. »
« Cô tên là gì ? » Anh hỏi một câu không ăn nhập với việc cô đang nói
« Trần Mẫn Nhi » Theo thói quen cô trả lời không do dự, rồi lại phát hiện ra sao mình có thể nói tên cho người lạ không do dự như vậy chứ. Đồ ngốc mà.
« Mẫn Nhi… » Anh lẩm bẩm lại tên cô rồi đứng lên xoay người rời đi.
« Này… » Mẫn Nhi gọi lại
Anh quay lại nhìn cô như muốn hỏi : « Có chuyện gì ? »
Nhưng cô không trả lời được, vì chính cô cũng không biết mình gọi anh lại để làm gì nữa.
« À… cảm ơn anh chuyện sáng nay… Vậy thôi… Chào. » Nói xong cô chạy nhanh đi, gương mặt hơi đỏ. Biểu hiện này của cô rơi vào ánh mắt anh, môi anh hơi giương lên một điệu cười nói nhỏ : « Chúng ta sẽ vẫn còn gặp lại. »
« A Mẫn Nhi, cậu vừa mới chạy đi đâu vậy, nhanh lên sắp muộn học rồi. »
« Ừ, đến đây. Mình vừa mới ra sân sau nằm một lát, ngày đầu đi học nên mệt quá ý mà. »
Cứ thế hai cô nàng vừa nói chuyện vừa đi vào lớp.
Mọi ngày vẫn cứ trôi qua như bình thường, cô cũng khôn còn gặp lại anh nữa. Thỉnh thoảng vẫn thấy anh ngồi dưới căn-tin nhưng mỗi lần là lại có một cô gái khác nhau bám lấy tay anh.
Hôm nay, lớp cô có tiết tự học, nên cô lén trốn ra ngoài, muốn ra sân sau nằm ngủ. Nào ngờ vừa đến lại thấy có người nằm đó rồi. Đi đên gần cô mới phát hiện người đang nằm đó là ai.
Nguyễn Lâm Phong…
Không biết anh ta có nhận ra cô không nữa. Tốt nhất là không nên đi. Cô ngồi xuống bên cạnh anh, quan sát từng đường nét trên khuôn mặt điển trai này của anh. Ừhm, nét nào ra nét đấy, thật đẹp trai….
Mải quan sát mà cô không nhận ra anh đã mở mắt ra từ lúc nào.
Cô lại nghĩ, ừ, mắt thật đẹp, màu nâu tối, con ngươi như nhìn không thấy đáy… A… mắt…
« Anh… anh… anh tỉnh từ lúc nào vậy ? » Cô lúng túng, khó khăn mở miệng hỏi
« Từ lúc cô đến đây. » Nói rồi anh ngồi dậy, ngồi bên cạnh cô. Anh rút ra một bao thuốc lá, định châm lửa thì chợt có một bàn tay nhỏ bé giật lấy, ngăn cản anh : « Hút thuốc lá không tốt cho sức khỏe. » Tuy chỉ là lời nói rất bình thường nhưng vẫn làm anh có chút rung động.
Như sợ anh sẽ hiểu lầm , cô lên tiếng giải thích : « Tôi không phải là đang quan tâm đến anh đâu, chẳng qua anh hút thuốc sẽ ảnh hưởng đến tôi. Chỉ có vậy thôi, chỉ vậy thôi. » Cô càng nói càng nhỏ, dường như giấu đầu lòi đuôi. Có trời mới biết cô cũng không hiểu sao mình lại giật chiếc bật lửa này. Việc của anh đâu liên quan gì đến cô đâu cơ chứ.
Anh hiển nhiên cũng phát hiện ra điều đó, nhưng chẳng buồn vạch trần lời nói dối của cô, chỉ cười nhẹ rồi nói. « Vậy không có cô, tôi có thể hút thuốc thoải mái, phải vậy không ? »
Anh là con cả của gia đình, lúc nào cũng bị bắt ép học này học kia, nhưng anh cũng chẳng bận tâm, chỉ là học thôi, cũng không phải quá khó khăn. Anh không thiếu gì hết, mà chỉ thiếu duy nhất tình yêu. Những người con gái bên cạnh anh khôn phải là muốn nịnh bợ, ngồi trên cái ghế người yêu của anh thì cũng chỉ là vì tiền, nhưng anh cũng chả quan tâm, vì tiền gia đình anh cũng chả thiếu. Nhưng thứ duy nhất mà anh muốn chỉ là tình yêu, tình yêu chân thành từ một người, sự quan tâm từ một người bên cạnh anh. Không thể ngờ rằng, chính cô gái bên cạnh anh lúc này mới mang đến sự quan tâm cho anh, mới khiến anh lần đầu có cảm giác mình được yêu thương.
Từ nhỏ, anh đã biết cha mẹ mình không yêu nhau vì trong trái tim cha anh có một người khác. Không, có lẽ nói đúng hơn là cha không dành tình yêu cho mẹ trong khi mẹ anh lại điên cuồng yêu ông, yêu đến mức gia đình anh không còn biết đến hạnh phúc là gì nữa. Cũng chính vì thế, mẹ cũng không quan tâm đến hai anh em anh, vì trong mắt bà chỉ có duy nhất người chồng của mình mà thôi. Còn cha anh, có lẽ quan tâm tới anh em anh, nhưng kiếu quan tâm này quá nghiêm khắc. Họ bị bắt buộc học nhiều thứ họ không thích, nhưng ông bảo đó là vì tốt cho tương lai của hai người.
Trong lúc anh đang mải mê suy nghĩ thì Mẫn Nhi vẫn cứ đang thao thao bất tuyệt với lời giải thích của mình : « Anh đừng hiểu nhầm, thật sự nếu anh hút thuốc người bên cạnh còn hít phải nhiều khí độc hơn vì họ sẽ hít vào 99% khí độc bao gồm cả khí CO2 mà anh nhả ra…. Này, anh có đang nghe tôi nói gì không vậy ? Này này… » Để ý thấy anh ta không chú ý nghe mình nói chuyện, cô vỗ vào vai lay anh tỉnh lại từ trong suy nghĩ
miên man đó.
« Sao ? Cô vừa nói gì ? » Phong quay sang hỏi lại cô. Anh đang mải suy nghĩ nên không có nghe cô nói cái gì hết.
« Haiz, không có gì hết. » Cô thở dài nói, coi như nãy giờ cô tự nói cho mình nghe vậy.
« Dù sao cũng cảm ơn. Cô vẫn nói nhiều như vậy » Anh đáp lại, cảm ơn cô đã ban cho anh sự quan tâm này.
« À đúng rồi, cô là sinh viên năm mấy vậy ? »
« Năm nhất » Cô vừa nói vừa nghĩ…. Anh ta… anh ta nhận ra mình ? Tuy rằng cô không muốn anh nhận ra, nhưng khi nghe anh nói vậy, trong lòng có chút gì đó vui mừng. Tất nhiên là nào có ai thấy vui khi người khác không nhận ra mình đâu cơ chứ.
« Vậy thì… đàn em… anh đi trước đây nhé. » Nói rồi anh quay người rời đi, khi đi trên môi vẫn còn giơ lên nụ cười, không biết là lạnh lùng hay là vui vẻ. Nhưng chính anh cũng không biết, trong ánh mắt anh có một sự khác thường lóe lên.
« A.. » Cô thất kinh kêu khẽ. « Sao anh lại ở đây ? »
« Không có quy định tôi không được ngồi đây. » Anh phản bác lại.
Cô quay sang nhìn anh với ánh mắt khó hiểu. Nhận thấy ánh mắt của cô, anh quay lại nhìn. Trong giây lát, 4 con mắt chạm nhau, một điều gì đó như đã xảy ra, một bông hoa tình yêu như đã chớm nở giữa hai người, nhưng họ vẫn chưa nhận ra điều đó.
Đột nhiên anh mỉm cười với cô, Mẫn Nhi buột miệng thốt ra : « Anh cười như vậy trong sẽ đẹp hơn. »
Chột dạ, anh thu lại nụ cười vừa rồi. Chính anh cũng không hiểu sao mình lại có thể thất thố như vậy, lại có thể cười với một cô gái mà ngay cả tên anh cũng không biết.
« Anh thật sự rất khó hiểu đó. »
« Cô tên là gì ? » Anh hỏi một câu không ăn nhập với việc cô đang nói
« Trần Mẫn Nhi » Theo thói quen cô trả lời không do dự, rồi lại phát hiện ra sao mình có thể nói tên cho người lạ không do dự như vậy chứ. Đồ ngốc mà.
« Mẫn Nhi… » Anh lẩm bẩm lại tên cô rồi đứng lên xoay người rời đi.
« Này… » Mẫn Nhi gọi lại
Anh quay lại nhìn cô như muốn hỏi : « Có chuyện gì ? »
Nhưng cô không trả lời được, vì chính cô cũng không biết mình gọi anh lại để làm gì nữa.
« À… cảm ơn anh chuyện sáng nay… Vậy thôi… Chào. » Nói xong cô chạy nhanh đi, gương mặt hơi đỏ. Biểu hiện này của cô rơi vào ánh mắt anh, môi anh hơi giương lên một điệu cười nói nhỏ : « Chúng ta sẽ vẫn còn gặp lại. »
« A Mẫn Nhi, cậu vừa mới chạy đi đâu vậy, nhanh lên sắp muộn học rồi. »
« Ừ, đến đây. Mình vừa mới ra sân sau nằm một lát, ngày đầu đi học nên mệt quá ý mà. »
Cứ thế hai cô nàng vừa nói chuyện vừa đi vào lớp.
Mọi ngày vẫn cứ trôi qua như bình thường, cô cũng khôn còn gặp lại anh nữa. Thỉnh thoảng vẫn thấy anh ngồi dưới căn-tin nhưng mỗi lần là lại có một cô gái khác nhau bám lấy tay anh.
Hôm nay, lớp cô có tiết tự học, nên cô lén trốn ra ngoài, muốn ra sân sau nằm ngủ. Nào ngờ vừa đến lại thấy có người nằm đó rồi. Đi đên gần cô mới phát hiện người đang nằm đó là ai.
Nguyễn Lâm Phong…
Không biết anh ta có nhận ra cô không nữa. Tốt nhất là không nên đi. Cô ngồi xuống bên cạnh anh, quan sát từng đường nét trên khuôn mặt điển trai này của anh. Ừhm, nét nào ra nét đấy, thật đẹp trai….
Mải quan sát mà cô không nhận ra anh đã mở mắt ra từ lúc nào.
Cô lại nghĩ, ừ, mắt thật đẹp, màu nâu tối, con ngươi như nhìn không thấy đáy… A… mắt…
« Anh… anh… anh tỉnh từ lúc nào vậy ? » Cô lúng túng, khó khăn mở miệng hỏi
« Từ lúc cô đến đây. » Nói rồi anh ngồi dậy, ngồi bên cạnh cô. Anh rút ra một bao thuốc lá, định châm lửa thì chợt có một bàn tay nhỏ bé giật lấy, ngăn cản anh : « Hút thuốc lá không tốt cho sức khỏe. » Tuy chỉ là lời nói rất bình thường nhưng vẫn làm anh có chút rung động.
Như sợ anh sẽ hiểu lầm , cô lên tiếng giải thích : « Tôi không phải là đang quan tâm đến anh đâu, chẳng qua anh hút thuốc sẽ ảnh hưởng đến tôi. Chỉ có vậy thôi, chỉ vậy thôi. » Cô càng nói càng nhỏ, dường như giấu đầu lòi đuôi. Có trời mới biết cô cũng không hiểu sao mình lại giật chiếc bật lửa này. Việc của anh đâu liên quan gì đến cô đâu cơ chứ.
Anh hiển nhiên cũng phát hiện ra điều đó, nhưng chẳng buồn vạch trần lời nói dối của cô, chỉ cười nhẹ rồi nói. « Vậy không có cô, tôi có thể hút thuốc thoải mái, phải vậy không ? »
Anh là con cả của gia đình, lúc nào cũng bị bắt ép học này học kia, nhưng anh cũng chẳng bận tâm, chỉ là học thôi, cũng không phải quá khó khăn. Anh không thiếu gì hết, mà chỉ thiếu duy nhất tình yêu. Những người con gái bên cạnh anh khôn phải là muốn nịnh bợ, ngồi trên cái ghế người yêu của anh thì cũng chỉ là vì tiền, nhưng anh cũng chả quan tâm, vì tiền gia đình anh cũng chả thiếu. Nhưng thứ duy nhất mà anh muốn chỉ là tình yêu, tình yêu chân thành từ một người, sự quan tâm từ một người bên cạnh anh. Không thể ngờ rằng, chính cô gái bên cạnh anh lúc này mới mang đến sự quan tâm cho anh, mới khiến anh lần đầu có cảm giác mình được yêu thương.
Từ nhỏ, anh đã biết cha mẹ mình không yêu nhau vì trong trái tim cha anh có một người khác. Không, có lẽ nói đúng hơn là cha không dành tình yêu cho mẹ trong khi mẹ anh lại điên cuồng yêu ông, yêu đến mức gia đình anh không còn biết đến hạnh phúc là gì nữa. Cũng chính vì thế, mẹ cũng không quan tâm đến hai anh em anh, vì trong mắt bà chỉ có duy nhất người chồng của mình mà thôi. Còn cha anh, có lẽ quan tâm tới anh em anh, nhưng kiếu quan tâm này quá nghiêm khắc. Họ bị bắt buộc học nhiều thứ họ không thích, nhưng ông bảo đó là vì tốt cho tương lai của hai người.
Trong lúc anh đang mải mê suy nghĩ thì Mẫn Nhi vẫn cứ đang thao thao bất tuyệt với lời giải thích của mình : « Anh đừng hiểu nhầm, thật sự nếu anh hút thuốc người bên cạnh còn hít phải nhiều khí độc hơn vì họ sẽ hít vào 99% khí độc bao gồm cả khí CO2 mà anh nhả ra…. Này, anh có đang nghe tôi nói gì không vậy ? Này này… » Để ý thấy anh ta không chú ý nghe mình nói chuyện, cô vỗ vào vai lay anh tỉnh lại từ trong suy nghĩ
miên man đó.
« Sao ? Cô vừa nói gì ? » Phong quay sang hỏi lại cô. Anh đang mải suy nghĩ nên không có nghe cô nói cái gì hết.
« Haiz, không có gì hết. » Cô thở dài nói, coi như nãy giờ cô tự nói cho mình nghe vậy.
« Dù sao cũng cảm ơn. Cô vẫn nói nhiều như vậy » Anh đáp lại, cảm ơn cô đã ban cho anh sự quan tâm này.
« À đúng rồi, cô là sinh viên năm mấy vậy ? »
« Năm nhất » Cô vừa nói vừa nghĩ…. Anh ta… anh ta nhận ra mình ? Tuy rằng cô không muốn anh nhận ra, nhưng khi nghe anh nói vậy, trong lòng có chút gì đó vui mừng. Tất nhiên là nào có ai thấy vui khi người khác không nhận ra mình đâu cơ chứ.
« Vậy thì… đàn em… anh đi trước đây nhé. » Nói rồi anh quay người rời đi, khi đi trên môi vẫn còn giơ lên nụ cười, không biết là lạnh lùng hay là vui vẻ. Nhưng chính anh cũng không biết, trong ánh mắt anh có một sự khác thường lóe lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.