Chương 41
Gió
06/06/2013
Hôm sau hai người đến bệnh viện, bác sỹ nói
- Mắt cô không nhìn thấy được là vì giác mạc đã bị hư. Lý do cô cảm nhận được ánh sáng có thể là vì đã quen rồi, đây là trường hợp lạ, tôi chưa từng gặp qua bao giờ. Do không có bản theo dõi từ khi cô bị tai nạn, nên chúng tôi không thể trả lời hoàn toàn được. Khoảng 2 tuần sau cô quay trở lại, đến lúc đó chúng tôi sẽ làm xét nghiệm và kiểm tra lại cho cô.
- Vậy cô ấy có thể nhìn lại được không ? – Phong gấp gáp hỏi
- Điều này còn phụ thuộc vào giác mạc. Theo tôi thấy nếu có người hiến giác mạc có lẽ mắt cô ấy sẽ phục hồi
- Cảm ơn
Hai người rời khỏi bệnh viện, nhưng trong họ vẫn không ngừng mong đợi, đấu tranh.
- Em sẽ thấy lại, nếu như ở Việt Nam không chữa được thì chúng ta sẽ đến Mĩ, Anh. Những nơi đó đều có công nghệ tiên tiến, chắc chắn sẽ chữa được cho em.
- Anh không nghe thấy bác sĩ nói là do giác mạc bị hư tổn sao ? Yên tâm đi, em tin tưởng mình sẽ nhìn lại được – Cô tự tin nói, đúng vậy, cô muốn nhìn lại, cô muốn lại nhìn thấy khung cảnh Hà Nội, được thấy lại ánh nắng mặt trời, và còn cả Phong nữa.
Anh thâm tình nắm lấy tay cô, hôn lên mu bàn tay.
**
Cuối tuần, Phong đưa Nhi đến bữa tiệc sinh nhật của Minh. Khi họ đến thì đã có rất nhiều vị khách tới. Có những vị Chủ tịch, Tổng giám đốc cũng đến chúc mừng sinh nhật vị thiếu gia này.
- Sao hai người tới muộn vậy ? – Nhã Linh tiến đến nói với họ -Em và anh trai đã đến được nửa tiếng rồi đấy
- Còn không phải vì em đòi hay sao ? Còn tận 15 phút nữa mới tới giờ mà em vội cái gì chứ ? – Thiên tiến đến, quở trách
- Có sao đâu, chúng ta đến xem vui là chính mà. Em cũng muốn nhìn họ trang trí ra sao. – Linh lè lưỡi với anh trai - Nhi, chị thấy em nói đúng chứ ?
- Ha, cũng đúng – Nhi không biết nên trả lời thế nào, đành nói
- Nhi, anh nghe nói mắt em bây giờ có thể cảm nhận được ánh sáng rõ hơn ? – Thiên lên tiếng hỏi
- Đúng vậy, bác sỹ nói có lẽ không lâu nữa sẽ nhìn lại được
- Thật tốt quá. Chúc mừng em – Thiên vỗ vỗ đầu cô
- Cảm ơn anh. – Nhi nói, rồi đột nhiên thấy thiếu thiếu, cô hỏi – Minh đâu ? Sao không thấy anh ấy ?
- Nhân vật chính còn đang ở trong phòng, chắc là đang đợi bạn gái đến đây mà
- Chi chưa đến sao ?
- Chưa, chắc cậu ấy đang sốt ruột – Thiên đang nói thì một giọng nữ xen vào
- Ai sốt ruột thế ? – Chi tiến tới, cô lúc này mặc một bộ váy đến đầu gối, hở hai bên vai màu xanh nhạt.
- Chi, sao giờ này mới tới vậy ? – Nhi vội hỏi
- Lo gì, đúng giờ đến mới thích chứ. Mình còn định đến muộn cơ, câu không biết có câu "The party won’t start till I walk in" sao ? – Nói rồi cô cười ngặt nghẽo
- Sao giờ này mới tới ? – Minh tiến lên, nóng nảy hỏi
- Anh buồn cười nhỉ, em đến đúng giờ còn gì ? – Chi lè lưỡi
- Sao tiệc lại bắt đầu khi em chưa đến rồi ? – Trang tiến tới, trong tay cầm một ly rượu vang
- Làm sao quên được em chứ - Minh cười cười
- Nhi, cô gái này là em gái anh, còn nhớ không ? – Phong hỏi
- Nhi đây sao ? Anh mình tìm được cậu khi nào vậy ? Sao anh không nói với em gì hết ? – Lâm Trang quay ra chất vấn anh trai
- Sao lại phải nói cho em chứ ? Người yêu anh chứ có phải người yêu em đâu ? – Phong nhàn nhạt nói
- Anh…
- Đừng như vậy, Phong – Nhi kéo tay áo anh rồi quay về phía Trang nói – Lâu rồi không gặp bạn.
- Cậu quay về là tốt rồi, từ giờ có người quản anh mình. – Trang cười, nói với Nhi.
Minh lúc này mặc bộ đồ vest màu trắng, trông càng đẹp trai hơn. 7 người bọn họ đứng đấy, tươi cười nói chuyện. Rồi một người đàn ông trung niên tiến đến chào
- Đây không phải là cậu Phong, con chủ tịch tập đoàn Nguyễn Lâm sao ?
- Chào các bác – Phong lễ phép chào hỏi
- Đây có phải là cô công chúa của ngài chủ tịch hay không ? – Người đàn ông quay về phía Lâm Trang hỏi
- Chào bác – Trang cũng lễ phép đáp lại
Bọn họ nói chuyện với nhau, còn Nhi và Chi thì lẻ loi trong cái thế giới không thuộc về họ. Hai người rời khỏi đó, tiến đến một bàn ăn, ngồi xuống. Bàn ăn này ở một chỗ khuất, khó có thể nhìn ra
- Này, có thấy cô gái đi cùng Phong không ? – Một giọng nói chua ngoa vang lên gần bàn của họ
- Sao vậy ? – Một giọng nói nữa khác vang lên
- Cậu không thấy cô ta bị mù sao ? – Cô nàng này không chút kiêng kị, nói với người bạn
- Sao ? Phong lại đi cặp với một con bé bị mù sao ?
- Mình cũng chả hiểu nổi anh ấy nghĩ gì nữa. Trước đây, anh ấy thường chọn những cô gái xinh đẹp, gia thế. Con bé này, theo mình thấy, sắc đẹp chả có, mà gia thế có khi cũng không. Phong nhìn thấy gì ở nó cơ chứ
Những lời này vào tai Nhi cũng đã thành thói quen, cô biết mình không xinh đẹp, cũng không có thế lực như người khác. Cô cũng biết bản thân mình đứng bên cạnh Phong có bao nhiêu chênh lệch. Cô cứ nghĩ khi nghe những lời này, cô sẽ không cảm thấy gì, cô không ngờ lại đau đến vậy, cảm giác như không thở nổi
- Thật là quá đáng mà – Chi tức giận lên tiếng, đang muốn qua bên kia ch*i mấy người kia một trận thì Nhi giữ cô lại – Cậu sao lại giữ mình lại ? Cậu có biết là họ nói về cậu không vậy ? Cậu đâu phải mù ? Chỉ là thị lực hơi kém mà thôi, mấy con mụ này không biết hay sao ?
- Mình không sao ? Mình đã nghe quen rồi, cũng không sao hết. Mình biết mình không bằng họ, nhưng không phải Phong vân chọn mình hay sao ? Đó là điều họ không có – Nhi nhẹ nhàng nói
- Mình chưa thấy ai ngốc như cậu đâu, bị nói như vậy mà còn bình thản được. Nếu có thể, mình chỉ muốn mổ đầu cậu ra xem bên trong đó chứa gì
- Haha, đừng nói với Phong nhé, mình không muốn anh ấy lo lắng
- Không nói gì với Phong vậy ? – Thiên không biết từ đâu, bước tới
- Không, không có gì – Nhi chột dạ, mau nói – Phong đâu anh ?
- Đang còn nói chuyện với mấy vị khách.
- Anh không đên nói chuyện với họ sao ?
- Nhàm chán, anh không thích kiểu nịnh nọt đó
- Vậy ngồi xuống nói chuyện với bọn em đi.
- Hai người vừa nói gì mà có vẻ lấp lửng vậy ? – Thiên vẫn chưa từ bỏ, hỏi tiếp
- Không có gì, không có gì – Cô đẩy đẩy anh – Anh ra chỗ khác đi, bọn em nói chuyện con gái – Cô lè lưỡi
Thiên không còn cách khác, đành rời đi. Ngay khi anh vừa bước đi, thì một người con trai khác bước đến bàn của họ
- Cô gái, thật là trùng hợp, lại gặp cô.
- Anh là… ? – Nhi không nhận ra được giọng nói này, hỏi lại
- Trước cửa quán cafe – Thiên Hải nhắc khéo cô
- A, ra là anh. Thật trùng hợp đó – Nhi cười cười.
- Đúng vậy. Cô là gì của Minh ? – Anh ngồi xuống cùng bàn với họ hỏi
- Chúng tôi chỉ là bạn bè. Vậy còn anh ?
- Cứ coi như chúng tôi là đối thủ của nhau đi.
- Đối thủ ? – Nhi hỏi lại
- Trên thương trường, chúng tôi có thể tính là đối thủ.
Hai người trầm mặc một hồi, không ai nói gì. Nhi không biết nên tiếp tục chủ đề gì nữa, vì họ mới quen nhau
còn chưa đến hơn 1 tiếng. Đúng lúc đó, Nhã Linh đi đến bên cạnh cô, gọi cô đi cùng Linh. Cô lấy cớ đó thoát khỏi sự trầm mặc này.
- Chào anh, gặp lại sau
- Gặp lại sau
Đi được một lúc, Chi hỏi Nhi
- Người vừa rồi là ai vậy ?
- Mình cũng không biết nữa, anh ta là người mà mình va phải ngày hôm trước đó.
- Ra là anh ta sao ? Anh ta nhìn có vẻ thân quen với cậu
- Bọn mình còn chưa quen nhau được 1 tiếng nhé
- Nhưng mình cứ thấy hắn ta nguy hiểm kiểu gì ý – Chi ngẫm nghĩ
- Sao lại vậy ?
- Lúc hắn nhìn cậu, không giống như Phong, Thiên hay Minh nhìn cậu, mà ánh mắt hắn như là kẻ săn tìm được con mồi vậy. Tránh xa hắn ta ra, mình lo cậu sẽ gặp nguy hiểm lắm
- Yên tâm đi, có Phong ở bên cạnh rồi, cậu lo gì cho mình nữa chứ.
- Nhưng không phải lúc nào Phong cũng có thể bên cạnh cậu được
- Được rồi, được rồi, mình sẽ tránh xa anh ta, vậy được chưa ?
- Mình cũng chỉ là lo cho cậu mà thôi
- Mình biết – Nhi cười
Bữa tiệc kết thúc muộn, Phong đưa Nhi về nhà. Có lẽ do cô quá mệt mỏi, lên xe được một lúc, cô đã dựa vào ghế mà ngủ. Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ánh mắt nhắm chặt, môi hồng hơi giương lên nét cười, anh cảm thấy hạnh phúc. Anh mỉm cười, giơ tay ra sờ sờ má cô. Cô gầy hơn trước nên dạo này anh bồi bổ cho cô, cô cũng có thêm chút thịt, giờ sờ sờ má cô, anh đã thấy khuôn mặt cô tròn hơn trước. Nhi vẫn ngủ ngon lành mà không biết có người đang làm trò với đôi má của mình.
**
Trong một căn phòng tối, một giọng nói lạnh lùng vang lên :
- Đã tìm hiểu được chưa ? – Một bóng đen dưới ánh sáng của trăng hắt lên tường. Người con trai này cao lớn nhưng ở hắn lại toát lên loại khí lạnh lùng và khiến người khác run sợ.
- Dạ rồi – Một người đàn ông đứng bên cạnh báo cáo
- Quan hệ của cô ta với tên đó là như thế nào ?
- Dạ, thưa cậu chủ, họ đã từng là người yêu của nhau 4 năm trước, sau đó vì lí do gì đó mà hai người chia tay nhau. Cô gái này bỏ đi, vừa mới quay về nước mấy tháng. Bây giờ hai người họ đang sống chung với nhau.
- Hai người đó luôn bên cạnh nhau ?
- Dạ, khi hắn ta đến công ty cũng đưa người con gái này đến.
- Vậy được rồi, cứ tiếp tục quan sát rồi báo cáo lại với tôi.
- Dạ.
Sau khi người kia lui đi, trong phòng chỉ còn lại con người đáng sợ kia, hắn ta nhếch mép, lộ ra nụ cười lạnh
- Nguyễn Lâm Phong, mày cứ đợi đấy. Tao sẽ trả lại cho mày tất cả những gì mày đã đưa đến cho tao.
- Mắt cô không nhìn thấy được là vì giác mạc đã bị hư. Lý do cô cảm nhận được ánh sáng có thể là vì đã quen rồi, đây là trường hợp lạ, tôi chưa từng gặp qua bao giờ. Do không có bản theo dõi từ khi cô bị tai nạn, nên chúng tôi không thể trả lời hoàn toàn được. Khoảng 2 tuần sau cô quay trở lại, đến lúc đó chúng tôi sẽ làm xét nghiệm và kiểm tra lại cho cô.
- Vậy cô ấy có thể nhìn lại được không ? – Phong gấp gáp hỏi
- Điều này còn phụ thuộc vào giác mạc. Theo tôi thấy nếu có người hiến giác mạc có lẽ mắt cô ấy sẽ phục hồi
- Cảm ơn
Hai người rời khỏi bệnh viện, nhưng trong họ vẫn không ngừng mong đợi, đấu tranh.
- Em sẽ thấy lại, nếu như ở Việt Nam không chữa được thì chúng ta sẽ đến Mĩ, Anh. Những nơi đó đều có công nghệ tiên tiến, chắc chắn sẽ chữa được cho em.
- Anh không nghe thấy bác sĩ nói là do giác mạc bị hư tổn sao ? Yên tâm đi, em tin tưởng mình sẽ nhìn lại được – Cô tự tin nói, đúng vậy, cô muốn nhìn lại, cô muốn lại nhìn thấy khung cảnh Hà Nội, được thấy lại ánh nắng mặt trời, và còn cả Phong nữa.
Anh thâm tình nắm lấy tay cô, hôn lên mu bàn tay.
**
Cuối tuần, Phong đưa Nhi đến bữa tiệc sinh nhật của Minh. Khi họ đến thì đã có rất nhiều vị khách tới. Có những vị Chủ tịch, Tổng giám đốc cũng đến chúc mừng sinh nhật vị thiếu gia này.
- Sao hai người tới muộn vậy ? – Nhã Linh tiến đến nói với họ -Em và anh trai đã đến được nửa tiếng rồi đấy
- Còn không phải vì em đòi hay sao ? Còn tận 15 phút nữa mới tới giờ mà em vội cái gì chứ ? – Thiên tiến đến, quở trách
- Có sao đâu, chúng ta đến xem vui là chính mà. Em cũng muốn nhìn họ trang trí ra sao. – Linh lè lưỡi với anh trai - Nhi, chị thấy em nói đúng chứ ?
- Ha, cũng đúng – Nhi không biết nên trả lời thế nào, đành nói
- Nhi, anh nghe nói mắt em bây giờ có thể cảm nhận được ánh sáng rõ hơn ? – Thiên lên tiếng hỏi
- Đúng vậy, bác sỹ nói có lẽ không lâu nữa sẽ nhìn lại được
- Thật tốt quá. Chúc mừng em – Thiên vỗ vỗ đầu cô
- Cảm ơn anh. – Nhi nói, rồi đột nhiên thấy thiếu thiếu, cô hỏi – Minh đâu ? Sao không thấy anh ấy ?
- Nhân vật chính còn đang ở trong phòng, chắc là đang đợi bạn gái đến đây mà
- Chi chưa đến sao ?
- Chưa, chắc cậu ấy đang sốt ruột – Thiên đang nói thì một giọng nữ xen vào
- Ai sốt ruột thế ? – Chi tiến tới, cô lúc này mặc một bộ váy đến đầu gối, hở hai bên vai màu xanh nhạt.
- Chi, sao giờ này mới tới vậy ? – Nhi vội hỏi
- Lo gì, đúng giờ đến mới thích chứ. Mình còn định đến muộn cơ, câu không biết có câu "The party won’t start till I walk in" sao ? – Nói rồi cô cười ngặt nghẽo
- Sao giờ này mới tới ? – Minh tiến lên, nóng nảy hỏi
- Anh buồn cười nhỉ, em đến đúng giờ còn gì ? – Chi lè lưỡi
- Sao tiệc lại bắt đầu khi em chưa đến rồi ? – Trang tiến tới, trong tay cầm một ly rượu vang
- Làm sao quên được em chứ - Minh cười cười
- Nhi, cô gái này là em gái anh, còn nhớ không ? – Phong hỏi
- Nhi đây sao ? Anh mình tìm được cậu khi nào vậy ? Sao anh không nói với em gì hết ? – Lâm Trang quay ra chất vấn anh trai
- Sao lại phải nói cho em chứ ? Người yêu anh chứ có phải người yêu em đâu ? – Phong nhàn nhạt nói
- Anh…
- Đừng như vậy, Phong – Nhi kéo tay áo anh rồi quay về phía Trang nói – Lâu rồi không gặp bạn.
- Cậu quay về là tốt rồi, từ giờ có người quản anh mình. – Trang cười, nói với Nhi.
Minh lúc này mặc bộ đồ vest màu trắng, trông càng đẹp trai hơn. 7 người bọn họ đứng đấy, tươi cười nói chuyện. Rồi một người đàn ông trung niên tiến đến chào
- Đây không phải là cậu Phong, con chủ tịch tập đoàn Nguyễn Lâm sao ?
- Chào các bác – Phong lễ phép chào hỏi
- Đây có phải là cô công chúa của ngài chủ tịch hay không ? – Người đàn ông quay về phía Lâm Trang hỏi
- Chào bác – Trang cũng lễ phép đáp lại
Bọn họ nói chuyện với nhau, còn Nhi và Chi thì lẻ loi trong cái thế giới không thuộc về họ. Hai người rời khỏi đó, tiến đến một bàn ăn, ngồi xuống. Bàn ăn này ở một chỗ khuất, khó có thể nhìn ra
- Này, có thấy cô gái đi cùng Phong không ? – Một giọng nói chua ngoa vang lên gần bàn của họ
- Sao vậy ? – Một giọng nói nữa khác vang lên
- Cậu không thấy cô ta bị mù sao ? – Cô nàng này không chút kiêng kị, nói với người bạn
- Sao ? Phong lại đi cặp với một con bé bị mù sao ?
- Mình cũng chả hiểu nổi anh ấy nghĩ gì nữa. Trước đây, anh ấy thường chọn những cô gái xinh đẹp, gia thế. Con bé này, theo mình thấy, sắc đẹp chả có, mà gia thế có khi cũng không. Phong nhìn thấy gì ở nó cơ chứ
Những lời này vào tai Nhi cũng đã thành thói quen, cô biết mình không xinh đẹp, cũng không có thế lực như người khác. Cô cũng biết bản thân mình đứng bên cạnh Phong có bao nhiêu chênh lệch. Cô cứ nghĩ khi nghe những lời này, cô sẽ không cảm thấy gì, cô không ngờ lại đau đến vậy, cảm giác như không thở nổi
- Thật là quá đáng mà – Chi tức giận lên tiếng, đang muốn qua bên kia ch*i mấy người kia một trận thì Nhi giữ cô lại – Cậu sao lại giữ mình lại ? Cậu có biết là họ nói về cậu không vậy ? Cậu đâu phải mù ? Chỉ là thị lực hơi kém mà thôi, mấy con mụ này không biết hay sao ?
- Mình không sao ? Mình đã nghe quen rồi, cũng không sao hết. Mình biết mình không bằng họ, nhưng không phải Phong vân chọn mình hay sao ? Đó là điều họ không có – Nhi nhẹ nhàng nói
- Mình chưa thấy ai ngốc như cậu đâu, bị nói như vậy mà còn bình thản được. Nếu có thể, mình chỉ muốn mổ đầu cậu ra xem bên trong đó chứa gì
- Haha, đừng nói với Phong nhé, mình không muốn anh ấy lo lắng
- Không nói gì với Phong vậy ? – Thiên không biết từ đâu, bước tới
- Không, không có gì – Nhi chột dạ, mau nói – Phong đâu anh ?
- Đang còn nói chuyện với mấy vị khách.
- Anh không đên nói chuyện với họ sao ?
- Nhàm chán, anh không thích kiểu nịnh nọt đó
- Vậy ngồi xuống nói chuyện với bọn em đi.
- Hai người vừa nói gì mà có vẻ lấp lửng vậy ? – Thiên vẫn chưa từ bỏ, hỏi tiếp
- Không có gì, không có gì – Cô đẩy đẩy anh – Anh ra chỗ khác đi, bọn em nói chuyện con gái – Cô lè lưỡi
Thiên không còn cách khác, đành rời đi. Ngay khi anh vừa bước đi, thì một người con trai khác bước đến bàn của họ
- Cô gái, thật là trùng hợp, lại gặp cô.
- Anh là… ? – Nhi không nhận ra được giọng nói này, hỏi lại
- Trước cửa quán cafe – Thiên Hải nhắc khéo cô
- A, ra là anh. Thật trùng hợp đó – Nhi cười cười.
- Đúng vậy. Cô là gì của Minh ? – Anh ngồi xuống cùng bàn với họ hỏi
- Chúng tôi chỉ là bạn bè. Vậy còn anh ?
- Cứ coi như chúng tôi là đối thủ của nhau đi.
- Đối thủ ? – Nhi hỏi lại
- Trên thương trường, chúng tôi có thể tính là đối thủ.
Hai người trầm mặc một hồi, không ai nói gì. Nhi không biết nên tiếp tục chủ đề gì nữa, vì họ mới quen nhau
còn chưa đến hơn 1 tiếng. Đúng lúc đó, Nhã Linh đi đến bên cạnh cô, gọi cô đi cùng Linh. Cô lấy cớ đó thoát khỏi sự trầm mặc này.
- Chào anh, gặp lại sau
- Gặp lại sau
Đi được một lúc, Chi hỏi Nhi
- Người vừa rồi là ai vậy ?
- Mình cũng không biết nữa, anh ta là người mà mình va phải ngày hôm trước đó.
- Ra là anh ta sao ? Anh ta nhìn có vẻ thân quen với cậu
- Bọn mình còn chưa quen nhau được 1 tiếng nhé
- Nhưng mình cứ thấy hắn ta nguy hiểm kiểu gì ý – Chi ngẫm nghĩ
- Sao lại vậy ?
- Lúc hắn nhìn cậu, không giống như Phong, Thiên hay Minh nhìn cậu, mà ánh mắt hắn như là kẻ săn tìm được con mồi vậy. Tránh xa hắn ta ra, mình lo cậu sẽ gặp nguy hiểm lắm
- Yên tâm đi, có Phong ở bên cạnh rồi, cậu lo gì cho mình nữa chứ.
- Nhưng không phải lúc nào Phong cũng có thể bên cạnh cậu được
- Được rồi, được rồi, mình sẽ tránh xa anh ta, vậy được chưa ?
- Mình cũng chỉ là lo cho cậu mà thôi
- Mình biết – Nhi cười
Bữa tiệc kết thúc muộn, Phong đưa Nhi về nhà. Có lẽ do cô quá mệt mỏi, lên xe được một lúc, cô đã dựa vào ghế mà ngủ. Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ánh mắt nhắm chặt, môi hồng hơi giương lên nét cười, anh cảm thấy hạnh phúc. Anh mỉm cười, giơ tay ra sờ sờ má cô. Cô gầy hơn trước nên dạo này anh bồi bổ cho cô, cô cũng có thêm chút thịt, giờ sờ sờ má cô, anh đã thấy khuôn mặt cô tròn hơn trước. Nhi vẫn ngủ ngon lành mà không biết có người đang làm trò với đôi má của mình.
**
Trong một căn phòng tối, một giọng nói lạnh lùng vang lên :
- Đã tìm hiểu được chưa ? – Một bóng đen dưới ánh sáng của trăng hắt lên tường. Người con trai này cao lớn nhưng ở hắn lại toát lên loại khí lạnh lùng và khiến người khác run sợ.
- Dạ rồi – Một người đàn ông đứng bên cạnh báo cáo
- Quan hệ của cô ta với tên đó là như thế nào ?
- Dạ, thưa cậu chủ, họ đã từng là người yêu của nhau 4 năm trước, sau đó vì lí do gì đó mà hai người chia tay nhau. Cô gái này bỏ đi, vừa mới quay về nước mấy tháng. Bây giờ hai người họ đang sống chung với nhau.
- Hai người đó luôn bên cạnh nhau ?
- Dạ, khi hắn ta đến công ty cũng đưa người con gái này đến.
- Vậy được rồi, cứ tiếp tục quan sát rồi báo cáo lại với tôi.
- Dạ.
Sau khi người kia lui đi, trong phòng chỉ còn lại con người đáng sợ kia, hắn ta nhếch mép, lộ ra nụ cười lạnh
- Nguyễn Lâm Phong, mày cứ đợi đấy. Tao sẽ trả lại cho mày tất cả những gì mày đã đưa đến cho tao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.