Chương 7
Gió
06/06/2013
Ngồi trên
chiếc xe Benz chuyên dụng của gia đình, Nguyễn Lâm Phong mệt mỏi nhắm
mắt vào, bỏ ngoài tai những gì cô em Lâm Trang đang thao thao bất tuyệt. Trong đầu anh hiện lên hình ảnh của cô gái tên Mẫn Nhi kia. Anh không
tin vào phụ nữ nhưng không hiểu sao anh tin tưởng rằng, cô gái Mẫn Nhi
đó sẽ khác những người phụ nữ xung quanh anh, nhưng anh không cho phép
chính mình yêu cô, sẽ không bao giờ có chuyện đó.
Ngày hôm sau, đến trường Mẫn Nhi phải tiếp đón biết bao ánh nhìn từ mọi người xung quanh. Nhưng với tính cách luôn theo chiều hướng tích và năng động, cô bỏ qua những ánh mắt đó. Đứng trước cổng trường ôm cây đợi thỏ.
Qủa nhiên một lúc sau, một chiếc xe Porsche màu xám đỗ trước cổng trường. Không cần đoán cũng biết người trong xe là ai. Nhìn thấy Nguyễn Lâm Phong đi xuống cùng một cô gái, trong phút chốc Mẫn Nhi như chết đứng. Nhưng ngay sau đó cô lấy lại tinh thần. Đúng vậy, mình biết anh ta có nhiều bạn gái, là đồ lăng nhăng nhưng mình phải đuổi mấy cái cô bạn gái tạm thời này đi.
Mẫn Nhi đứng đó nhìn về phía anh, khi thấy Lâm Phong tiến về phía mình, cô hơi mỉm cười nói nhỏ : « Chào »
Anh liếc mắt nhìn, hỏi lại : « Sao lại đứng đây ? »
« Không phải đang đợi anh sao ? » Thật là xấu hổ chết đi mất
« Sao lại phải đợi tôi ? » Vừa nói anh vừa bước đi. Mẫn Nhi cũng bước đi bên cạnh anh. Rồi cô quay sang nhìn cô gái đi bên cạnh anh, tay vẫn đang bám lấy cánh tay anh
« Cô ấy là bạn gái bây giờ của anh sao ? » Hóa ra anh ta hay bắt cá hai tay như vậy sao ?
« … »
« Không sao, em sẽ cố gắng để khiến anh thích em. » Chưa để anh nói hết, cô đã chặn lời. Nói xong, chạy về phía trước. Chạy được một đoạn, cô quay lại nói to : « Gặp lại sau. »
Nhìn về phía cô, khóe môi anh hơi giương lên nhưng chính anh cũng không để ý. Thế nhưng cô em gái thân yêu của anh lại bắt gặp nụ cười đó, trong lòng không khỏi thở dài : « Anh trai, mong là sau này anh sẽ không hối hận. »
Trong giờ học mà đầu óc Mẫn Nhi vẫn cứ suy nghĩ miên man, không tài nào tập trung vào tiết học được. Trong đầu cô lúc này chỉ có hình ảnh của Nguyễn Lâm Phong. Bộ dạng của anh lúc cười, lúc anh lạnh lùng chia tay với người con gái khác, lúc anh nhìn vào cô và cả lúc anh cô đơn. Mải suy nghĩ nên thoắt cái đã đến giờ nghỉ. Cô lao vụt xuống căn-tin vì cô biết anh chắc chắn sẽ ở đấy.
Xuống căn-tin, không ngoài dự đoán của cô, anh đang ngồi với mấy người bạn, xung quanh anh vẫn là cả một lũ con gái xinh đẹp. Cô tiến tới quầy bán hàng, mua một tách cà phê rồi mua một chiếc bánh mì cho riêng mình.
Từ khi cô tiến vào, Phong đã biết, anh nhìn theo cô, thấy cô mua một chiếc bánh mì. Có vẻ như cô nàng này luôn ăn bánh mì kẹp vào giờ nghỉ. Chẳng nhẽ buổi sáng không ăn sáng hay sao ?
Mẫn Nhi tiến về phía anh, đặt một cốc cà phê lên đưa cho anh rồi mỉm cười nói : « Cho anh. Cà phê không đường, đúng không ? »
Anh không trực tiếp nhận lấy mà chỉ nhìn chằm chằm cô, rồi lại thấy cô đưa thêm một gói đường : « Cho ít đường vào, sẽ tốt hơn là để bụng không mà uống cà phê đấy. »
Anh vẫn không nói gì. Cô thấy hơi ngượng ngùng, vuốt vuốt mái tóc rồi quay đi.
« Cô gái đó thực sự tính theo đuổi cậu sao, Phong ? » Một anh chàng đẹp trai, mái tóc hơi nhuộm nâu, khóe miệng tươi cười đặt tay lên vai anh nói. « Thực ra cô ấy cũng khá được, chỉ tội hơi ngây ngô, không phải loại cậu thích. »
« Minh, đừng nói nữa » Một cậu trai khác, nhìn có vẻ điềm đạm hơn, lên tiếng nhắc nhở người bạn tốt
« Ai, Thiên, mình chỉ nói sự thật thôi mà. »
Ở trường ai mà không biết nhóm 3 người Phong, Thiên và Minh là cặp bài trùng. Họ quen biết nhau từ thời còn bé, gia đình 3 nhà cũng có qua lại, quen biết lẫn nhau. Cho nên từ bé họ đã biết nhau, rồi chơi thân và thành bạn chí cốt. Thiên là một người điềm đạm, hài hòa. Là con duy nhất của chủ tịch ngân hàng ICO, là một người thông minh, luôn suy nghĩ cẩn thận. Trái ngược với anh, Minh lại là một người nông nổi, dễ nổi nóng. Anh là con trai thứ của chủ tịch tập đoàn Lê Minh, người ngoài luôn thấy anh xuất hiện với vẻ cợt nhả, lông bông. Hai người họ là người hiểu rõ Lâm Phong nhất và hiểu được vì sao anh lại có tính cách như bậy giờ.
Cứ thế, liên tiếp vài ngày, Lâm Phong luôn thấy Mẫn Nhi đi theo mình. Hết mua cho anh cà phê, rồi lại làm cho anh hộp cơm. Cô luôn lẽo đẽo theo anh nói này nói kia, dáng vẻ luôn tươi cười dù không được anh để ý. Cô là một người kỳ lạ, rõ ràng không được anh quan tâm nhưng vẫn không chịu lùi bước. Giờ thì anh đã biết thêm chút ít về cô, vẻ ngoài xinh xắn, mềm mỏng kia tàng ẩn một nội tâm kiên cường, mạnh mẽ. Khuôn mặt như chiếc bánh bao lúc nào cũng vui vẻ kia thật ra lại rất cô đơn.
Mẫn Nhi biết bây giờ anh vẫn chưa thích cô, nhưng cô sẽ cố gắng. Nhiều người xung quanh cô khuyên cô từ bỏ đi, theo anh ta sẽ chỉ khổ mà thôi. Nhưng cô không sợ khổ, cô chỉ biết mình phải theo đuổi mong muốn của mình, phải theo đuổi và bắt kịp anh. Linh Chi cũng đã khuyên cô, lẽo đẽo theo anh ta như vậy không khác gì từ bỏ sự tự tôn của mình, nhưng Nhi chỉ đáp lại : « Để có được anh ấy, như thế cũng đáng. »
Đúng vậy, cô không biết sau này sẽ ra sao, nhưng cô biết, bây giờ, ngay lúc này cô cần làm những gì cô đã làm để có được anh. Cô không hối hận, dù có bỏ ngoài tai những điều người khác nói, dù có bị nói là đánh mất tự tôn, nhưng cô vẫn sẽ theo đuổi anh cho đến khi bắt được bàn tay kia.
Cho đến một ngày, khi cô đang bước thật nhanh đến lớp anh, giờ đã là cuối ngày nên cũng không còn nhiều người ở trường nữa. Nhưng cô đã nhìn thấy cảnh gì kia ? Cô không biết mình làm sao mà ra khỏi trường nữa. Cái hình ảnh anh ôm ấp cô gái khác luôn hiện về trong tâm trí cô. Cô luôn khao khát được anh ôm trong vòng tay đó, nhưng mà anh lại không buồn nhìn đến cô.
Anh biết, anh biết là cô nhìn thấy cảnh đó. Đáng lí ra anh nên vui mừng vì có lẽ sau khi thấy cảnh đó, cô sẽ tự khắc lui khỏi cuộc chơi, nhưng tại sao trong tâm anh luôn không yên, tại sao anh lại không có chút vui mừng như anh nghĩ. Khi cô vừa quay bước đi, anh cũng đẩy cô gái kia ra, bước đi theo cô. Thây cô bước đi vô định như vậy, anh chỉ muốn chạy nhanh đến rồi ôm cô vào lòng mà thôi, nói rằng tất cả đều là trò đùa, rằng anh không muốn thấy cô như vậy. Anh giật mình với suy nghĩ của chính mình, anh chưa bao giờ có cái cảm giác muốn ôm ai vào lòng mãnh liệt như đối với cô, chẳng nhẽ anh thích cô ? Chẳng nhẽ đúng như lời em gái anh đã nói, rồi anh sẽ hối hận ?
« Tit… Tít »
Chợt nghe thấy tiếng còi xe ô tô, Mẫn Nhi quay về hướng âm thanh phát ra, cô thấy một chiếc ô tô đang phi thẳng đến cô, cách cô chỉ chừng chục mét. Mặt cô tái xanh, đứng yên tại chỗ, không biết nên làm gì. Khi xem phim cô thấy những người gần như bị xe đâm luôn đứng yên một chỗ, những lúc như thế cô luôn bảo họ là « Đồ ngu ngốc ! Sao cô gái/ anh chàng này sắp bị tông tới nơi rồi mà cứ đứng yên một chỗ như vậy ? ». Bây giờ thì cô đã hiểu rồi, vì họ không biết nên làm gì, vì đầu óc họ lúc đó chỉ là một mảnh trống rỗng mà thồi. Nhìn thấy chiếc xe càng ngày càng gần mình, cô nhắm chặt mắt lại. Bỗng nhiên một bàn tay kéo cô trở lại, cô rơi vào lồng ngực rắn chắc và ấm áp của ai đó.
Thấy chiếc xe đang lao về phía cô, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy hoảng hốt như vậy. Cô gái này bị ngốc rồi hay sao mà đứng yên như thế. Vì luôn đi theo cô, anh luôn giữ một khoảng cách khoảng chục bước chân nên lúc này anh có thể dễ dàng mà chạy đến kéo cô trở lại.
Ngày hôm sau, đến trường Mẫn Nhi phải tiếp đón biết bao ánh nhìn từ mọi người xung quanh. Nhưng với tính cách luôn theo chiều hướng tích và năng động, cô bỏ qua những ánh mắt đó. Đứng trước cổng trường ôm cây đợi thỏ.
Qủa nhiên một lúc sau, một chiếc xe Porsche màu xám đỗ trước cổng trường. Không cần đoán cũng biết người trong xe là ai. Nhìn thấy Nguyễn Lâm Phong đi xuống cùng một cô gái, trong phút chốc Mẫn Nhi như chết đứng. Nhưng ngay sau đó cô lấy lại tinh thần. Đúng vậy, mình biết anh ta có nhiều bạn gái, là đồ lăng nhăng nhưng mình phải đuổi mấy cái cô bạn gái tạm thời này đi.
Mẫn Nhi đứng đó nhìn về phía anh, khi thấy Lâm Phong tiến về phía mình, cô hơi mỉm cười nói nhỏ : « Chào »
Anh liếc mắt nhìn, hỏi lại : « Sao lại đứng đây ? »
« Không phải đang đợi anh sao ? » Thật là xấu hổ chết đi mất
« Sao lại phải đợi tôi ? » Vừa nói anh vừa bước đi. Mẫn Nhi cũng bước đi bên cạnh anh. Rồi cô quay sang nhìn cô gái đi bên cạnh anh, tay vẫn đang bám lấy cánh tay anh
« Cô ấy là bạn gái bây giờ của anh sao ? » Hóa ra anh ta hay bắt cá hai tay như vậy sao ?
« … »
« Không sao, em sẽ cố gắng để khiến anh thích em. » Chưa để anh nói hết, cô đã chặn lời. Nói xong, chạy về phía trước. Chạy được một đoạn, cô quay lại nói to : « Gặp lại sau. »
Nhìn về phía cô, khóe môi anh hơi giương lên nhưng chính anh cũng không để ý. Thế nhưng cô em gái thân yêu của anh lại bắt gặp nụ cười đó, trong lòng không khỏi thở dài : « Anh trai, mong là sau này anh sẽ không hối hận. »
Trong giờ học mà đầu óc Mẫn Nhi vẫn cứ suy nghĩ miên man, không tài nào tập trung vào tiết học được. Trong đầu cô lúc này chỉ có hình ảnh của Nguyễn Lâm Phong. Bộ dạng của anh lúc cười, lúc anh lạnh lùng chia tay với người con gái khác, lúc anh nhìn vào cô và cả lúc anh cô đơn. Mải suy nghĩ nên thoắt cái đã đến giờ nghỉ. Cô lao vụt xuống căn-tin vì cô biết anh chắc chắn sẽ ở đấy.
Xuống căn-tin, không ngoài dự đoán của cô, anh đang ngồi với mấy người bạn, xung quanh anh vẫn là cả một lũ con gái xinh đẹp. Cô tiến tới quầy bán hàng, mua một tách cà phê rồi mua một chiếc bánh mì cho riêng mình.
Từ khi cô tiến vào, Phong đã biết, anh nhìn theo cô, thấy cô mua một chiếc bánh mì. Có vẻ như cô nàng này luôn ăn bánh mì kẹp vào giờ nghỉ. Chẳng nhẽ buổi sáng không ăn sáng hay sao ?
Mẫn Nhi tiến về phía anh, đặt một cốc cà phê lên đưa cho anh rồi mỉm cười nói : « Cho anh. Cà phê không đường, đúng không ? »
Anh không trực tiếp nhận lấy mà chỉ nhìn chằm chằm cô, rồi lại thấy cô đưa thêm một gói đường : « Cho ít đường vào, sẽ tốt hơn là để bụng không mà uống cà phê đấy. »
Anh vẫn không nói gì. Cô thấy hơi ngượng ngùng, vuốt vuốt mái tóc rồi quay đi.
« Cô gái đó thực sự tính theo đuổi cậu sao, Phong ? » Một anh chàng đẹp trai, mái tóc hơi nhuộm nâu, khóe miệng tươi cười đặt tay lên vai anh nói. « Thực ra cô ấy cũng khá được, chỉ tội hơi ngây ngô, không phải loại cậu thích. »
« Minh, đừng nói nữa » Một cậu trai khác, nhìn có vẻ điềm đạm hơn, lên tiếng nhắc nhở người bạn tốt
« Ai, Thiên, mình chỉ nói sự thật thôi mà. »
Ở trường ai mà không biết nhóm 3 người Phong, Thiên và Minh là cặp bài trùng. Họ quen biết nhau từ thời còn bé, gia đình 3 nhà cũng có qua lại, quen biết lẫn nhau. Cho nên từ bé họ đã biết nhau, rồi chơi thân và thành bạn chí cốt. Thiên là một người điềm đạm, hài hòa. Là con duy nhất của chủ tịch ngân hàng ICO, là một người thông minh, luôn suy nghĩ cẩn thận. Trái ngược với anh, Minh lại là một người nông nổi, dễ nổi nóng. Anh là con trai thứ của chủ tịch tập đoàn Lê Minh, người ngoài luôn thấy anh xuất hiện với vẻ cợt nhả, lông bông. Hai người họ là người hiểu rõ Lâm Phong nhất và hiểu được vì sao anh lại có tính cách như bậy giờ.
Cứ thế, liên tiếp vài ngày, Lâm Phong luôn thấy Mẫn Nhi đi theo mình. Hết mua cho anh cà phê, rồi lại làm cho anh hộp cơm. Cô luôn lẽo đẽo theo anh nói này nói kia, dáng vẻ luôn tươi cười dù không được anh để ý. Cô là một người kỳ lạ, rõ ràng không được anh quan tâm nhưng vẫn không chịu lùi bước. Giờ thì anh đã biết thêm chút ít về cô, vẻ ngoài xinh xắn, mềm mỏng kia tàng ẩn một nội tâm kiên cường, mạnh mẽ. Khuôn mặt như chiếc bánh bao lúc nào cũng vui vẻ kia thật ra lại rất cô đơn.
Mẫn Nhi biết bây giờ anh vẫn chưa thích cô, nhưng cô sẽ cố gắng. Nhiều người xung quanh cô khuyên cô từ bỏ đi, theo anh ta sẽ chỉ khổ mà thôi. Nhưng cô không sợ khổ, cô chỉ biết mình phải theo đuổi mong muốn của mình, phải theo đuổi và bắt kịp anh. Linh Chi cũng đã khuyên cô, lẽo đẽo theo anh ta như vậy không khác gì từ bỏ sự tự tôn của mình, nhưng Nhi chỉ đáp lại : « Để có được anh ấy, như thế cũng đáng. »
Đúng vậy, cô không biết sau này sẽ ra sao, nhưng cô biết, bây giờ, ngay lúc này cô cần làm những gì cô đã làm để có được anh. Cô không hối hận, dù có bỏ ngoài tai những điều người khác nói, dù có bị nói là đánh mất tự tôn, nhưng cô vẫn sẽ theo đuổi anh cho đến khi bắt được bàn tay kia.
Cho đến một ngày, khi cô đang bước thật nhanh đến lớp anh, giờ đã là cuối ngày nên cũng không còn nhiều người ở trường nữa. Nhưng cô đã nhìn thấy cảnh gì kia ? Cô không biết mình làm sao mà ra khỏi trường nữa. Cái hình ảnh anh ôm ấp cô gái khác luôn hiện về trong tâm trí cô. Cô luôn khao khát được anh ôm trong vòng tay đó, nhưng mà anh lại không buồn nhìn đến cô.
Anh biết, anh biết là cô nhìn thấy cảnh đó. Đáng lí ra anh nên vui mừng vì có lẽ sau khi thấy cảnh đó, cô sẽ tự khắc lui khỏi cuộc chơi, nhưng tại sao trong tâm anh luôn không yên, tại sao anh lại không có chút vui mừng như anh nghĩ. Khi cô vừa quay bước đi, anh cũng đẩy cô gái kia ra, bước đi theo cô. Thây cô bước đi vô định như vậy, anh chỉ muốn chạy nhanh đến rồi ôm cô vào lòng mà thôi, nói rằng tất cả đều là trò đùa, rằng anh không muốn thấy cô như vậy. Anh giật mình với suy nghĩ của chính mình, anh chưa bao giờ có cái cảm giác muốn ôm ai vào lòng mãnh liệt như đối với cô, chẳng nhẽ anh thích cô ? Chẳng nhẽ đúng như lời em gái anh đã nói, rồi anh sẽ hối hận ?
« Tit… Tít »
Chợt nghe thấy tiếng còi xe ô tô, Mẫn Nhi quay về hướng âm thanh phát ra, cô thấy một chiếc ô tô đang phi thẳng đến cô, cách cô chỉ chừng chục mét. Mặt cô tái xanh, đứng yên tại chỗ, không biết nên làm gì. Khi xem phim cô thấy những người gần như bị xe đâm luôn đứng yên một chỗ, những lúc như thế cô luôn bảo họ là « Đồ ngu ngốc ! Sao cô gái/ anh chàng này sắp bị tông tới nơi rồi mà cứ đứng yên một chỗ như vậy ? ». Bây giờ thì cô đã hiểu rồi, vì họ không biết nên làm gì, vì đầu óc họ lúc đó chỉ là một mảnh trống rỗng mà thồi. Nhìn thấy chiếc xe càng ngày càng gần mình, cô nhắm chặt mắt lại. Bỗng nhiên một bàn tay kéo cô trở lại, cô rơi vào lồng ngực rắn chắc và ấm áp của ai đó.
Thấy chiếc xe đang lao về phía cô, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy hoảng hốt như vậy. Cô gái này bị ngốc rồi hay sao mà đứng yên như thế. Vì luôn đi theo cô, anh luôn giữ một khoảng cách khoảng chục bước chân nên lúc này anh có thể dễ dàng mà chạy đến kéo cô trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.