Chương 9
Gió
06/06/2013
Rồi ngày lại trôi qua, anh vẫn luôn đến đón cô đúng giờ, đưa cô đến trường rồi chiều lại đưa cô về nhà. Có ngày thì đi xe, có hôm lại đi bộ về nhưng anh vẫn luôn đi bên cạnh cô. Ở trường tuy không có nhiều thời gian gặp nhau vì
anh đã là năm cuối mà sắp tới lại phải nộp luận văn tốt nghiệp nhưng cứ
đến giờ nghỉ thì hai người sẽ gặp nhau ở vườn trường. Cô khẽ dựa vào vai anh, còn anh sẽ ôm cô trong lòng. Đó là thời gian đẹp nhất trong ngày
của cô.
Cô nhận ra anh rất thích xoa đầu cô, không thì vỗ đầu cô. Này, cô không phải là con chó nhỏ nha, vỗ mãi như thế cô sẽ không lớn được.
Cô cũng từng kháng nghị với anh, nhưng kháng nghị vô hiệu quả vì ngay sau đó anh sẽ lại vỗ vỗ lên tóc cô nói : " Ai bảo em đáng yêu như vậy cơ chứ. Ngoan ! "
Hôm nay, khi đưa cô về nhà, anh bảo :
- Cuối tuần này khóa anh sẽ đi Đà Nẵng, em nhớ chuẩn bị đấy.
- Khóa anh đi, sao lại là em chuẩn bị?
Có vẻ như nghe lời cô nói anh cảm thấy không hài lòng lắm, nói với cô :
- Anh đã bảo là em đi cùng anh, em không quên chứ ?
- A… em nhớ ra rồi. Nhưng như vậy không sao chứ ? - Cô e dè hỏi lại anh
- Bọn bạn anh ai cũng mang người yêu đi, em đi tất nhiên không sao rồi.
Nghe thấy vậy, cô tự nói thầm với mình, vậy anh cũng đã chính thức xem em là người yêu rồi phải không ?
Cô cười, một nụ cười ngọt ngào với anh, rồi vòng tay lên cổ anh, hôn chụt một cái lên má anh nói : " Cảm ơn anh "
Tuy không hiểu cô vì sao cảm ơn anh, nhưng anh vẫn vòng tay ôm lấy eo cô nói : " Chỉ như vậy thôi sao ? Có lẽ em cần được huấn luyện thêm mới được. "
Rồi anh hôn cô say đắm, nụ hôn này mạnh mẽ hơn mọi ngày, anh ôm lấy cô thật chặt như không muốn buông cô ra. Cho đến lúc hai người rứt ra được thì Mẫn Nhi cảm thấy như ngừng thở, tim như bay ra khỏi lồng ngực. Cô để tay chống trước ngực anh như muốn đẩy ra khoảng cách giữa hai người nhưng lại khiến cô cảm nhận được nhịp tim của anh, không trầm ổn bình tĩnh như mọi khi anh thể hiện ra ngoài mà lúc này nó lại đập nhanh và thật mãnh liệt.
- Sao ? Cảm nhận được chứ ?
- Ừm, thật nhanh… - giọng nói của cô khẽ vang lên trong buổi chiều muộn
- Biết vì sao không ? - anh thì thầm bên tai cô hỏi
- …. - Mãi một lúc sau cô mới lên tiếng : - Em mong rằng đó là vì em mà như vậy.
- Không cần mong, vì đó là sự thật. - Anh vuốt tóc mái vướng trên trán cô. Thật cẩn thận và nhẹ nhàng.
Rồi anh mở cửa giúp cô, bảo cô vào nhà, trước khi cô vào nhà còn không quên nói - Nhớ chuẩn bị đồ. Ngủ ngon.
- Vâng. Ngủ ngon - cô cũng đáp lại theo bản năng.
Tối hôm đó Mẫn Nhi vừa hồi hộp, vừa sung sướng chuẩn bị quần áo cho chuyến đi sắp tới. Cũng tối hôm đó, khi Lâm Phong về đến nhà đã thấy Lâm Trang đang ngồi trên ghế sofa đợi anh.
- Anh, anh đã về. - Lâm Trang cũng không quay về phía anh, chỉ nghe tiếng cửa mở là cô đã biết là anh đã về
- Sao lại ngồi đây đợi anh ? Anh tưởng hôm nay em tham dự bữa tiệc của bạn chứ ?
- Anh.. anh dừng lại đi… em biết anh yêu cô ấy nhưng dừng lại việc này đi… đừng để sau này chính mình phải hối hận.
Lâm Phong không nói gì, anh chỉ trầm mặc lắng nghe em gái mình, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Lâm Trang, anh khẽ thì thào : "Anh cũng không biết nữa."
Lâm Trang quay sang anh nói : "Anh làm như vậy chỉ đau khổ cho cả hai người mà thôi, dừng lại đi mà." Giọng cô như chuyển sang van nài
- Vậy còn đau khổ của chúng ta thì sao ? Đau khổ của mẹ thì sao ? - Anh gắt lên với cô
- Là mẹ sai, không phải họ. Anh hiểu không ? Là mẹ chúng ta sai, đau khổ của chúng ta là do mẹ và cha gây nên, không phải do họ. - Lâm Trang khẽ nức nở, cô hiểu trong lòng anh có một khúc mắc lớn, đến giờ vẫn chưa tháo gỡ ra được nhưng cô không mong anh bị chìm đắm trong khúc mắc đó mà bỏ lỡ hạnh phúc của chính bản thân mình.
Không muốn nghe thêm em gái nói gì nữa, anh đứng lên đi về phía phòng mình rồi khóa cửa lại. Nằm trên giường, anh nhắm mắt lại. Hình ảnh của cô gái nhỏ bé, đáng yêu luôn hiện ra, anh cũng rất đau. Không ai có thể hiểu nỗi đau của anh hơn chính mình, anh biết mình làm vậy là không công bằng với cô, nhưng anh đã chìm trong khúc mắc này từ lâu rồi, không thể nói gỡ bỏ là gỡ bỏ ngay được.
Anh biết chính mình cũng rất yêu cô gái này, nhưng anh không biết mình phải làm gì tiếp theo nữa.
Vậy là thoắt cái đã đến cuối tuần, ngày mà Mẫn Nhi mong nhất. Sáng sớm, khi cô vừa ra khỏi cửa, Lâm Phong đã đứng chờ cô trước cửa nhà. Thấy anh, Nhi chạy đến bên cạnh, nắm lấy tay anh.
- Từ sau khi nào anh đến thì nhớ gọi em, đừng đứng chờ thế này. Tuy không phải mùa đông, nhưng sáng sớm trời cũng rất lạnh. Cẩn thận kẻo ốm đấy.
- Anh không dễ mà ốm thế đâu, em mới phải cẩn thận ý. - Anh nói mang theo cưng chiều, vuốt vuốt tóc cô. Rồi kéo cô lên xe, đến trường. Khóa anh tập trung trước cổng trường rồi sẽ đi đến Đà Nẵng. Đó là cả một quãng đương dài nên họ phải đi từ sớm. Có nhiều người bảo đi máy bay nhưng có vài người không có điều kiện nên họ quyết định sẽ thuê một chiếc ô tô 45 chỗ đi đường bộ.
Lên xe, anh bảo cô ngồi cạnh cửa sổ, còn anh ngồi ghế bên cạnh. Vừa lên xe cô đã thấy mọi người chào anh, rồi cả nhóm người hay đi cùng với anh mà cô thấy ở căn-tin nữa.
- Em gái, xin chào, anh tên là Minh, bạn từ bé của Phong. Rất hân hạnh được gặp em. - Một chàng trai điển trai vươn người lên, giơ tay ra muốn bắt tay với cô, thì một bàn tay đánh vào mu bàn tay anh, giọng nói lạnh lùng vang lên - Bỏ tay cậu ra, đừng chạm vào cô ấy.
- Ai ui, đùng nhỏ nhen như vậy chứ Phong, mình chỉ muốn làm quen với em gái này thôi mà. - Minh ai oán kêu lên
- Ai là em cậu ?
- Xin chào, anh tên Thiên. Rất vui được làm quen.- Trong lúc hai người kia còn đang cãi vã, một chàng trai trông hiền hòa, trang nhã quay xuống chào cô. Cô cũng có biết chút ít đây là Thiên, cũng là bạn từ nhỏ của Phong. Cô mỉm cười quay qua với anh nói: “Xin chào, em tên là…”
- Mẫn Nhi…- Trong sự ngạc nhiên của Nhi, Thiên lên tiếng nói - Anh biết, em là bạn gái của Phong - Thiên mỉm cười với cô.
- Haha, không ngờ em lại nổi tiếng đến thế đấy - Mẫn Nhi mỉm cười lại, nói với anh
- Nhi, không cần quan tâm đến họ nữa - Phong lên tiếng. Anh cảm thấy không vui khi thấy Nhi của anh mỉm cười hay trò chuyện với người khác, kể cả đó có là bạn thân của anh đi chăng nữa
Mẫn Nhi quay sang hỏi nhỏ anh
- Anh hẳn rất thích bọn họ đúng không?
- Sao?
- Vì em có thể cảm thấy bên cạnh họ, anh cảm thấy thoải mái hơn. Tuy anh không cười nhiều, nhưng em có thể cảm nhận được anh đang vui vẻ - Cô nháy mắt tinh nghịch với anh.
Nhân lúc mọi người không để ý, anh quay người xuống, hôn phớt lên môi cô làm cô ngượng đỏ cả mặt, khẽ gắt lên
- Đang ở trên xe đấy, mọi người thấy thì làm sao bây giờ?
- Yên tâm đi, không ai thấy đâu.
Nhưng họ không biết nụ hôn đó lại rơi vào một tầm mắt giận dữ.
Do là chuyến đi xa, nên lên xe không được bao lâu thì mọi người gần như đều đã ngủ cả, bao gồm cả Mẫn Nhi. Cô tựa lên vai Lâm Phong, ngủ ngon lành, trên môi không quên giơ lên nụ cười ngọt ngào. Anh thấy vậy, chỉnh lại vị trí để cô có thể ngủ ngon, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa xe, xa xăm, không ai hiểu được anh đang nghĩ gì.
Cô nhận ra anh rất thích xoa đầu cô, không thì vỗ đầu cô. Này, cô không phải là con chó nhỏ nha, vỗ mãi như thế cô sẽ không lớn được.
Cô cũng từng kháng nghị với anh, nhưng kháng nghị vô hiệu quả vì ngay sau đó anh sẽ lại vỗ vỗ lên tóc cô nói : " Ai bảo em đáng yêu như vậy cơ chứ. Ngoan ! "
Hôm nay, khi đưa cô về nhà, anh bảo :
- Cuối tuần này khóa anh sẽ đi Đà Nẵng, em nhớ chuẩn bị đấy.
- Khóa anh đi, sao lại là em chuẩn bị?
Có vẻ như nghe lời cô nói anh cảm thấy không hài lòng lắm, nói với cô :
- Anh đã bảo là em đi cùng anh, em không quên chứ ?
- A… em nhớ ra rồi. Nhưng như vậy không sao chứ ? - Cô e dè hỏi lại anh
- Bọn bạn anh ai cũng mang người yêu đi, em đi tất nhiên không sao rồi.
Nghe thấy vậy, cô tự nói thầm với mình, vậy anh cũng đã chính thức xem em là người yêu rồi phải không ?
Cô cười, một nụ cười ngọt ngào với anh, rồi vòng tay lên cổ anh, hôn chụt một cái lên má anh nói : " Cảm ơn anh "
Tuy không hiểu cô vì sao cảm ơn anh, nhưng anh vẫn vòng tay ôm lấy eo cô nói : " Chỉ như vậy thôi sao ? Có lẽ em cần được huấn luyện thêm mới được. "
Rồi anh hôn cô say đắm, nụ hôn này mạnh mẽ hơn mọi ngày, anh ôm lấy cô thật chặt như không muốn buông cô ra. Cho đến lúc hai người rứt ra được thì Mẫn Nhi cảm thấy như ngừng thở, tim như bay ra khỏi lồng ngực. Cô để tay chống trước ngực anh như muốn đẩy ra khoảng cách giữa hai người nhưng lại khiến cô cảm nhận được nhịp tim của anh, không trầm ổn bình tĩnh như mọi khi anh thể hiện ra ngoài mà lúc này nó lại đập nhanh và thật mãnh liệt.
- Sao ? Cảm nhận được chứ ?
- Ừm, thật nhanh… - giọng nói của cô khẽ vang lên trong buổi chiều muộn
- Biết vì sao không ? - anh thì thầm bên tai cô hỏi
- …. - Mãi một lúc sau cô mới lên tiếng : - Em mong rằng đó là vì em mà như vậy.
- Không cần mong, vì đó là sự thật. - Anh vuốt tóc mái vướng trên trán cô. Thật cẩn thận và nhẹ nhàng.
Rồi anh mở cửa giúp cô, bảo cô vào nhà, trước khi cô vào nhà còn không quên nói - Nhớ chuẩn bị đồ. Ngủ ngon.
- Vâng. Ngủ ngon - cô cũng đáp lại theo bản năng.
Tối hôm đó Mẫn Nhi vừa hồi hộp, vừa sung sướng chuẩn bị quần áo cho chuyến đi sắp tới. Cũng tối hôm đó, khi Lâm Phong về đến nhà đã thấy Lâm Trang đang ngồi trên ghế sofa đợi anh.
- Anh, anh đã về. - Lâm Trang cũng không quay về phía anh, chỉ nghe tiếng cửa mở là cô đã biết là anh đã về
- Sao lại ngồi đây đợi anh ? Anh tưởng hôm nay em tham dự bữa tiệc của bạn chứ ?
- Anh.. anh dừng lại đi… em biết anh yêu cô ấy nhưng dừng lại việc này đi… đừng để sau này chính mình phải hối hận.
Lâm Phong không nói gì, anh chỉ trầm mặc lắng nghe em gái mình, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Lâm Trang, anh khẽ thì thào : "Anh cũng không biết nữa."
Lâm Trang quay sang anh nói : "Anh làm như vậy chỉ đau khổ cho cả hai người mà thôi, dừng lại đi mà." Giọng cô như chuyển sang van nài
- Vậy còn đau khổ của chúng ta thì sao ? Đau khổ của mẹ thì sao ? - Anh gắt lên với cô
- Là mẹ sai, không phải họ. Anh hiểu không ? Là mẹ chúng ta sai, đau khổ của chúng ta là do mẹ và cha gây nên, không phải do họ. - Lâm Trang khẽ nức nở, cô hiểu trong lòng anh có một khúc mắc lớn, đến giờ vẫn chưa tháo gỡ ra được nhưng cô không mong anh bị chìm đắm trong khúc mắc đó mà bỏ lỡ hạnh phúc của chính bản thân mình.
Không muốn nghe thêm em gái nói gì nữa, anh đứng lên đi về phía phòng mình rồi khóa cửa lại. Nằm trên giường, anh nhắm mắt lại. Hình ảnh của cô gái nhỏ bé, đáng yêu luôn hiện ra, anh cũng rất đau. Không ai có thể hiểu nỗi đau của anh hơn chính mình, anh biết mình làm vậy là không công bằng với cô, nhưng anh đã chìm trong khúc mắc này từ lâu rồi, không thể nói gỡ bỏ là gỡ bỏ ngay được.
Anh biết chính mình cũng rất yêu cô gái này, nhưng anh không biết mình phải làm gì tiếp theo nữa.
Vậy là thoắt cái đã đến cuối tuần, ngày mà Mẫn Nhi mong nhất. Sáng sớm, khi cô vừa ra khỏi cửa, Lâm Phong đã đứng chờ cô trước cửa nhà. Thấy anh, Nhi chạy đến bên cạnh, nắm lấy tay anh.
- Từ sau khi nào anh đến thì nhớ gọi em, đừng đứng chờ thế này. Tuy không phải mùa đông, nhưng sáng sớm trời cũng rất lạnh. Cẩn thận kẻo ốm đấy.
- Anh không dễ mà ốm thế đâu, em mới phải cẩn thận ý. - Anh nói mang theo cưng chiều, vuốt vuốt tóc cô. Rồi kéo cô lên xe, đến trường. Khóa anh tập trung trước cổng trường rồi sẽ đi đến Đà Nẵng. Đó là cả một quãng đương dài nên họ phải đi từ sớm. Có nhiều người bảo đi máy bay nhưng có vài người không có điều kiện nên họ quyết định sẽ thuê một chiếc ô tô 45 chỗ đi đường bộ.
Lên xe, anh bảo cô ngồi cạnh cửa sổ, còn anh ngồi ghế bên cạnh. Vừa lên xe cô đã thấy mọi người chào anh, rồi cả nhóm người hay đi cùng với anh mà cô thấy ở căn-tin nữa.
- Em gái, xin chào, anh tên là Minh, bạn từ bé của Phong. Rất hân hạnh được gặp em. - Một chàng trai điển trai vươn người lên, giơ tay ra muốn bắt tay với cô, thì một bàn tay đánh vào mu bàn tay anh, giọng nói lạnh lùng vang lên - Bỏ tay cậu ra, đừng chạm vào cô ấy.
- Ai ui, đùng nhỏ nhen như vậy chứ Phong, mình chỉ muốn làm quen với em gái này thôi mà. - Minh ai oán kêu lên
- Ai là em cậu ?
- Xin chào, anh tên Thiên. Rất vui được làm quen.- Trong lúc hai người kia còn đang cãi vã, một chàng trai trông hiền hòa, trang nhã quay xuống chào cô. Cô cũng có biết chút ít đây là Thiên, cũng là bạn từ nhỏ của Phong. Cô mỉm cười quay qua với anh nói: “Xin chào, em tên là…”
- Mẫn Nhi…- Trong sự ngạc nhiên của Nhi, Thiên lên tiếng nói - Anh biết, em là bạn gái của Phong - Thiên mỉm cười với cô.
- Haha, không ngờ em lại nổi tiếng đến thế đấy - Mẫn Nhi mỉm cười lại, nói với anh
- Nhi, không cần quan tâm đến họ nữa - Phong lên tiếng. Anh cảm thấy không vui khi thấy Nhi của anh mỉm cười hay trò chuyện với người khác, kể cả đó có là bạn thân của anh đi chăng nữa
Mẫn Nhi quay sang hỏi nhỏ anh
- Anh hẳn rất thích bọn họ đúng không?
- Sao?
- Vì em có thể cảm thấy bên cạnh họ, anh cảm thấy thoải mái hơn. Tuy anh không cười nhiều, nhưng em có thể cảm nhận được anh đang vui vẻ - Cô nháy mắt tinh nghịch với anh.
Nhân lúc mọi người không để ý, anh quay người xuống, hôn phớt lên môi cô làm cô ngượng đỏ cả mặt, khẽ gắt lên
- Đang ở trên xe đấy, mọi người thấy thì làm sao bây giờ?
- Yên tâm đi, không ai thấy đâu.
Nhưng họ không biết nụ hôn đó lại rơi vào một tầm mắt giận dữ.
Do là chuyến đi xa, nên lên xe không được bao lâu thì mọi người gần như đều đã ngủ cả, bao gồm cả Mẫn Nhi. Cô tựa lên vai Lâm Phong, ngủ ngon lành, trên môi không quên giơ lên nụ cười ngọt ngào. Anh thấy vậy, chỉnh lại vị trí để cô có thể ngủ ngon, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa xe, xa xăm, không ai hiểu được anh đang nghĩ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.